Nương Tử Hộ Giá


Huyện lệnh thầm cười lạnh, chữ còn không biết mấy cái, vậy mà đòi học theo người ta xử án, đúng là không biết tự lượng sức mình, sau khi đậu đen rau muống vài câu, huyện lệnh đại nhân mới mỉm cười nói: “Không phiền không phiền, vụ án này thật ra rất đơn giản, Vương thị mất mấy chục lượng bạc, hoài nghi một trong hai vị hàng xóm trộm.

.

.”
Không lâu sau, Lý Nặc đưa mắt nhìn xuống dưới.
Đây chỉ là một vụ án trộm cướp bình thường, hai vị hàng xóm của Vương thị đều có hiềm nghi, nhưng lại không có đầy đủ chứng cứ, không thể định tội.
Lý Nặc suy nghĩ một chút, nhìn về phía nam nhân có chòm râu dê, hỏi: “Hôm qua ngươi đã làm những gì, kể lại tất cả từ lúc rời giường, không được bỏ sót.”
Nam nhân râu dê kia ho hai tiếng, nói: “Đại nhân, sáng hôm đó ta rời giường vào khoảng giờ Tỵ, đầu tiên là ăn ba cái bánh bao và uống một báo cháo thập cẩm ở tiệm bánh bao ven đường, sau đó đi dạo trên phố, đi đến giờ Ngọ, liền vào sòng bạc, khoảng giờ Mùi thì đến Hương Mãn Lâu ăn cơm, sau đó về nhà ngủ trưa, giờ Thân lại ra ngoài, chào hỏi với Vương thị, sau đó đến Phượng Tê Lâu vui vẻ.

.

.

Xong việc, liền đi câu lan nghe hát, xem xiếc khỉ, vũ cơ, sau đó uống rượu với bạn bè, về nhà trước giờ Hợi, vừa về đã ngủ, tiểu nhân thật sự không có thời gian ăn trộm.”
Lý Nặc lại nhìn về phía nam nhân mập mạp khác.
Không chờ hắn mở miệng, vị này đã nói: “Đại nhân, oan uổng quá, tiểu nhân giờ Mão đã rời giường làm bánh, không đến giờ Thìn đã ra ngoài bán bánh, giờ Tỵ bán xong thì về nhà, đầu tiên là gánh nước, sau đó đốn củi, làm xong những chuyện lặt vặt này, khoảng giờ Ngọ hai khắc thì chào hỏi với Vương thị, về nhà nấu cơm.

.

.

khoảng giờ Dậu đi ra ngoài mua gạo, ăn bát mì tại tiệm mì Lưu gia đầu hẻm, mua gạo xong về nhà, lại giặt quần áo, còn thuận tiện tắm rửa, sung sướng với thê tử một phen, đầu tiên là dùng tư thế xxx, sau đó là yyy, zzz, cuối cùng là abcxyz.

.

.”
Huyện lệnh không khỏi xen vào: “Được rồi, không cần nói tỉ mỉ như vậy.

.

.”
Vương thị mất mấy chục lượng bạc, hoài nghi một trong hai vị hàng xóm, thế là huyện lệnh đã gọi hai người đến thăng đường, nhưng hai người đều phủ nhận, đồng thời đều có chứng cứ chứng minh mình không có mặt ở hiện trường.

Mấy chục lượng bạc không phải số lượng nhỏ với dân chúng bình thường, huyện lệnh là quan phụ mẫu, đương nhiên cũng phải coi trọng, nhưng ông cũng lười kiểm chứng, vừa hay tên công tử bột này muốn tra án, vậy tùy hắn đi.
Ông cũng muốn xem xem, tên công tử bột này có bản lĩnh của cha hắn hay không.
Nghe hai người nói xong, Lý Nặc lại không nói gì, thuận miệng nói việc nhà với huyện lệnh, cười hỏi: “Bùi đại nhân, quê quán ngài ở nơi nào?”
Huyện lệnh sững sờ, sau đó nói: “Lũng Nam.”
“Trùng hợp thật.

.

.”
“Công tử cũng ở Lũng Nam? Công tử không phải người Trường An sao?”
“Ta có một người bạn quê ở Lũng Nam… đúng rồi, nhà Bùi đại nhân có mấy người?”
“Có một mẹ già, có một con với tiện nội.” (tiện nội = cách gọi khiêm tốn về vợ mình)
“Bùi đại nhân anh tuấn lỗi lạc, trong nhà không có thiếp thất?”
“Haiz, bản quan cũng muốn, nhưng phu nhân không cho.

.

.”

.

.
Hai người câu được câu không, tựa như quên mất việc xử án, đừng nói là nha dịch, ngay cả hai kẻ tình nghi bên dưới cũng nghe say sưa ngon lành.
Ngay lúc huyện lệnh không biết tên công tử bột này muốn làm gì, Lý Nặc bỗng nhiên nhìn xuống dưới, nói với tên mập kia: “Ngươi, ngày đó đã làm gì, nói lại một lần, phải nói ngược lại.”
Tên mập mặc dù không biết nguyên do, nhưng vẫn vừa nhớ lại vừa nói: “Tiểu nhân sung sướng với thê tử, dùng tư thế xxx, yyy, zzz, abc.

.

.

sau đó tắm rửa, giặt quần áo, mua gạo, ăn mì tại tiệm mì Lưu gia… nấu cơm, đốn củi, gánh nước, bán bánh, làm bánh, rời giường.

.

.”
Lý Nặc khẽ gật đầu.
Mặc dù nói chậm hơn lúc nãy, nhưng vẫn chính xác.
Sau đó, hắn đưa mắt nhìn vào tên gầy có râu dê kia, nói: “Đến lượt ngươi.”
Tên gầy run rẩy nói: “Tiểu nhân rời giường vào giờ Tỵ.

.

.”
Lý Nặc đánh gãy: “Nói ngược lại từ lúc ban đêm cho đến sáng, nói ngược lại.

.

.”
Trán tên gầy râu dê bắt đầu đổ mồ hôi: “Đi ngủ, trước khi đi ngủ thì uống rượu với bạn, xem xiếc khỉ, vũ cơ, nghe hát ở câu lan.

.

.”
Lý Nặc lại vung tay lên: “Chờ đã, không phải nghe hát xong mới xem xiếc khỉ, cuối cùng mới là vũ cơ sao, vì sao lại đảo lộn rồi.

.

.”
Tên gầy bắt đầu run rẩy, mồ hôi đầm đìa, run giọng nói: “Nhớ.


.

.

nhớ nhầm.

.

.”
“Tiếp tục.”
“Vâng.

Nghe hát, nghe hát.

.

.

trước đó thì ngủ trưa ở nhà.

.

.”
“Không phải đến Phượng Tê Lâu vui vẻ sao?”
“A a, nhầm, trước đó đi Phương Tê Lâu.

.

.”
“Trước ngủ trưa thì sao?”
“Ăn.

.

.

ăn cơm ở Hương Mãn Lâu, đi sòng bạc, trước đó thì đi dạo, đi dạo… trước đó thì ăn ba cái bánh bao, một bát cháo thập cẩm.

.

.”

“Không phải nói ăn hai cái bánh bao sao?”
“Đúng đúng, là hai cái, hai cái.”
“Xin lỗi, ta nhớ nhầm, lúc nãy ngươi nói là ba cái.”
Đùng!
Lý Nặc tựa như đã trở về tòa án, vỗ bàn, cả giận nói: “Người ta ngay cả dùng tư thế nào cũng nhớ, nói năng có trình tự rõ ràng, ngươi sáng dậy ăn hai hay ba cái bánh bao mà còn không nhớ được, tất nhiên là nói dối, vì sao ngươi lại nói dối, nói, có phải ngươi trộm bạc của Vương thị không?”
Tên gầy giật nảy mình, lập tức đáp lại: “Bẩm đại nhân, trí nhớ của tiểu nhân vốn không tốt.

.

.”
Lúc này, huyện lệnh có kinh nghiệm phong phú đã hiểu rõ.
“Trí nhớ không tốt đúng không.

.

.”
Không cần Lý Nặc hỏi nữa, huyện lệnh đã tươi cười phất tay với bộ khoái hai bên, nói: “Dẫn tên này đi, để hắn ta nhớ lại xem, bản quan tin rằng hắn nhất định sẽ nhớ ra.

.

.”
Huyện lệnh không muốn dùng hình, là không muốn dùng hình với người vô tội.
Chỉ cần không mù thì đều có thể thấy, tên gầy râu dê này có vấn đề, lúc này chỉ cần giúp gã khôi phục ký ức là được.
Thật ra vừa rồi huyện lệnh cũng rất ngứa mắt với tên gầy này.
Phương Tê Lâu.

.

.

ngươi có thân phận gì mà cũng xứng đến một thanh lâu với bản quan?
Nghe thấy huyện lệnh nói vậy, tên gầy kia run lên, coi như gã chưa được thể nghiệm ‘thuật khôi phục ký ức’ của huyện nha, thì cũng đã được nghe nói qua, đó quả thực là muốn sống không được, muốn chết không xong, cho nên liền nói: “Đại nhân, tiểu nhân khai, bạc là do tiểu nhân trộm, không cần làm phiền mấy vị sai gia này!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận