Nương Tử Lưu Manh


- Sư phụ, con về nhà đây !!!
- Aiz, đồ nhi trưởng thành rồi, liền bỏ rơi lão già là ta rồi
- Sư phụ, đồ nhi không bỏ rơi người a! Nghê Thường chắc chắn sẽ về đây thăm người
Nữ nhân xách cả một tay nải to đùng từ biệt sư phụ, năm năm học nghệ cuối cùng cũng có cơ hội đại náo giang hồ một phen, nàng thật mong chờ a!
- Được rồi, con nhớ về thăm ta đấy, giang hồ không như con nghĩ, sau này cẩn thận một chút
- Vâng, con biết rồi, sư phụ người bảo trọng, đồ nhi xin bái biệt người tại đây, đợi khi nào đồ nhi tìm được phu quân sẽ về thăm người
- Vậy ta sẽ cầu phật tổ phù hộ cho có người mau rước đồ nhi của ta đi
- Người cứ nói như chẳng ai thèm cưới đồ nhi của người vậy
- Ta không có ý đó, nếu không đợi con tìm được người rồi sợ là ta đã đi tìm tiên gia mất rồi
- Người yên tâm, người nhất định sẽ sống đến trăm tuổi a!
- Nhưng ta năm nay đã một trăm rồi mà, đồ nhi, con đang rủa sư phụ sao?
- Ây da, con quên mất, vậy người sẽ sống đến hai trăm tuổi nha
- Được rồi, mau đi đi, không còn sớm nữa
- Vậy con đi đây, người đừng nhớ đồ nhi quá đó
- Đi đi, đi rồi ta liền rảnh nợ
Diệp Nghê Thường đích nữ Diệp gia, là nữ nhi của hộ bộ thị lang Diệp Uất Trì, ca ca còn là huyện lệnh huyện Khương Hà.

Năm mười hai tuổi nàng được một vị cao nhân nhận làm đệ tử liền theo ông ấy lên núi bái sư học nghệ đến nay đã năm năm.

- Phụ thân, nương, con về rồi đây!!
Phu phụ hộ bộ thị lang đang trong phủ dùng bữa trưa liền bị tiếng hét đầy nội lực của nàng làm cho suýt nữa thì bị nghẹn.


- Lão gia, phu nhân, có người tự xưng là tiểu thư đang ở trước cổng la hét
- Mau đi ra xem xem, Thường nhi gửi thư nói hôm nay nó hồi phủ
Phụ thân cùng nương nàng dẫn người ra cổng, Nghê Thường đang vác tay nải đứng nghênh ngang ở ngoài cổng chính.

- Thường nhi, con trở về rồi sao?
Phụ thân hai mắt rưng rưng nhìn con gái bảo bối của mình, đã năm năm rồi không gặp, nàng có phần khác đi nhưng lại càng có nét giống mẫu thân nàng.

- Con trở về rồi a!
Nàng chạy về phía phụ thân và nương, phụ thân nàng dang tay ra đón nàng, Nghê Thường như tiểu hài tử nhảy lên ôm cổ ông.

- Bảo bối nhà ta cuối cùng chịu trở về rồi, phải ăn mừng
- Được rồi, ông đừng giành bảo bối với ta, Thường nhi, qua đây để nương ôm con
Nương nàng đương nhiên không chịu yếu thế trước phụ thân, đây cũng là bảo bối nữ nhi của bà, dựa vào đâu bị lão già này giành đi mất.

- Thường nhi rất nhớ nương a, năm năm rồi, phụ thân có bắt nạt người không?
- Lão dám, đương nhiên là không rồi, nương của con sao yếu thế được
Chung quy nàng chính là cùng tính khí của mẫu thân giống nhau như đúc, Diệp Uất Trì bị mẫu tử nàng làm lơ liền bĩu môi không chịu thua.

- Thường nhi, con không biết đâu, nương của con chỉ toàn bắt nạt ta
- Ai bảo lúc trước ông để người mang bảo bối của ta đi mất, hại ta năm năm không được gặp nữ nhi
- Ta cũng chỉ là muốn tốt cho nữ nhi của chúng ta thôi mà
Phụ thân nàng một bộ uất ức, xem ra năm năm nàng đi, hai người cũng không có gì thay đổi.


- Phụ thân, nương, con đói bụng rồi!
Nói về sở trường nàng chính là một cái nữ nhân cầm kì thi hoạ không thông, nữ công nữ tắc gì đó thì lại càng đừng nói đến, chỉ có phá phách là giỏi, cùng khả năng đánh hơi thức ăn là chẳng ai bì kịp, ơ cơ mà nói ra sao lại giống cẩu vậy chứ?!
Nàng biết ngay là giờ dùng bữa trưa, mùi hương đồ ăn thế nhưng làm cái bụng nhỏ của nàng biểu tình rồi.

- Chút nữa thì để nữ nhi đói bụng rồi, người đâu, nhanh căn dặn nhà bếp chuẩn bị mấy món tiểu thư thích
- Dạ
Đám nô tì nhanh theo lệnh chuẩn bị, cả kinh thành này ai cũng đều biết hộ bộ thị lang đem nương tử cùng nữ nhi sủng đến tận trời.

- Phụ thân, dạo này kinh thành có chuyện gì không ?
- Con đó, lại muốn đi náo loạn khắp nơi nữa sao?
- Con không có a!
- Có ai hiểu con bằng hai lão già bọn ta chứ, có điều hôm nay thế tử của Sở vương phủ hồi kinh
- Trùng hợp vậy sao?
- Thường nhi của ta ơi, hắn không phải tầm thường đâu, con tốt nhất đừng chọc vào hắn
- Phụ thân, người yên tâm đi mà
- Có câu này của con ta càng không yên tâm đấy
- Không nói với phụ thân nữa, mẫu thân, Thường nhi muốn ra dạo phố
- Được, con cứ đi, nhớ chú ý an toàn bản thân
- Tuân lệnh mẫu thân
Nàng kéo theo nha hoàn chạy ra khỏi phủ, lâu lắm rồi nàng không ở kinh thành, không biết nơi này có gì thú vị hay không nhỉ ?!
- Tiểu thư, bên kia là xe ngựa của phủ Sở vương, hay là chúng ta đi nơi khác
- Sợ gì chứ, chúng ta đến đó mua kẹo hồ lô đi

Còn chưa đợi nha hoàn phản bác nàng đã kéo người đi đến chỗ bán kẹo hồ lô.

Cái tính khí không sợ trời không sợ đất của nàng không biết là tốt hay xấu đây?
- Tránh ra! Mọi người xin nhường đường!
Mấy tên thị vệ la hét làm người dân không biết chuyện gì, mọi người hoảng loạn xô đẩy nhau tránh đường cho xe ngựa qua.

- Oa oa, mẫu thân, ta muốn mẫu thân
Hài tử chỉ mới năm, sáu tuổi hoàn toàn không chịu được người chen lấn bị bọn họ đẩy ngã ra giữa đường.

Nghê Thường nhíu mày tức giận, xe ngựa cứ như không khống chế mà lao thẳng về phía trước nơi đứa bé đang bị ngã.

Mọi người đối tình huống này chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, hoàn toàn không có người có thể đứng ra cứu hài tử đó.

Xe ngựa cách càng ngày càng gần, thời khắc mọi người nín thở nhìn cảnh tượng trước mắt thì hài tử kia được một nữ tử ôm lấy bay lên tránh được.

- Tiểu đệ đệ ,đệ không sao chứ?
- Đệ không sao, tỷ tỷ thật xinh đẹp!
- Được rồi, đệ đứng đây đợi mẫu thân, ta còn chút chuyện, đi đây
- Tạm biệt tỷ tỷ
Nàng vận khinh công đuổi theo xe ngựa, nàng thấy chắc là xe ngựa gặp vấn đề nên đành làm người tốt thêm một phen nữa.

Trước mặt là một ngõ cụt, xe ngựa thẳng hướng lao đến, nàng kịp thời chặn trước mặt con ngựa đang điên cuồng cho nó một kiếm, mặc dù nàng không muốn giết nó nhưng mạng người quan trọng hơn.

Con ngựa hí lên một tiếng rồi ngã xuống, xe ngựa theo quán tính mất khống chế vỡ tan nát, Nghê Thường đỡ trán, như vậy là cứu dữ chưa?!
Thân ảnh bạch y trước mắt, nàng còn chưa kịp nghĩ đã vận khinh công ôm lấy người đó bay lên.


Bốn mắt chạm nhau, nàng ngẩn ngơ nhìn gương mặt tuấn mĩ của hắn, mày kiếm, mắt phượng, con ngươi đen sâu thẳm nhưng không hề có cảm giác băng lãnh.

Môi hắn khẽ mím, từng cái nhăn mày cũng mang nét ôn nhu, dung mạo hắn còn mĩ hơn cả nữ tử, theo nàng thấy hắn giống một vị thư sinh công tử.

Nếu hắn biết được suy nghĩ của nàng lúc này không biết sẽ tức giận đến mức nào.

Nữ nhân háo sắc nào đó mãi lo ngẩn ngơ nên đã hụt chân làm cả hai ngã xuống đất, nam tử vậy mà ôm lấy nàng lăn vài vòng dưới đất.

- Không sao chứ?
- À! ờ, không sao
Nàng ậm ừ trả lời, rõ ràng tình huống không đúng lắm, ban đầu là nàng cứu hắn mà, sao bây giờ lại là hắn hỏi nàng có sao hay không chứ!!
- Đa tạ cô nương đã cứu giúp, tại hạ không biết lấy gì báo đáp, chi bằng cô nương để lại danh tính, sau này có việc cần tại hạ giúp thì cứ đến tìm
- Thế thì không cần đâu, ta cũng chỉ tiện đường thôi
- Như vậy không hợp lễ lắm, cô nương nỡ để ta mang danh có ân không báo hay sao
Thật ra trong lòng hắn là đang tính toán hỏi thân phận của nàng, nàng cũng không phải kẻ ngốc, lúc nãy nàng còn làm hắn ngã một cái, còn lâu nàng mới cho hắn biết.

- Hay công tử lấy thân báo đáp đi, thế nào?!
Nghê Thường tiến tại gần hắn, ngón tay thon dài khẽ vuốt gương mặt hắn, công nhận hắn bảo dưỡng da tốt thật, cảm giác mềm mại khiến nàng không nỡ buông tay.

Sở Thương Dạ đối hành động của nàng liền không lường trước được mà ngẩn ra, nàng liền nhân cơ hội chuồn đi mất.

- Công tử nếu không đáp ứng vậy cứ xem như ta chưa nói gì, cáo biệt tại đây
Nữ nhân đắc ý dùng khinh công rời đi, đến giờ dùng bữa tối rồi, nếu nàng không về khẳng định bị phụ thân mắng.

Nghê Thường vui vẻ hồi phủ nhưng lại quên bén mất một chuyện, đó là! nàng bỏ quên nha hoàn của mình ở ngoài phố rồi!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận