Nương Tử Lưu Manh


'Choang
Sau khi Sở Mạch Thần tiến vào liền nhận được tách trà của hoàng đế, đương nhiên chẳng phải là thứ tốt lành gì.

- Nhi thần làm việc thất trách, xin phụ hoàng trách tội
- Hừ, ngươi còn biết mình thất trách sao, trẫm đã cho ngươi cơ hội, tháng này đừng mong có được thuốc giải
Hắn quỳ trên đống mảnh vỡ, đầu gối bị cửa đến máu chảy đầm đìa vẫn không kêu một tiếng, hoàng đế làm gì nghĩ đến tình phụ tử, trong mắt ông ta hắn chẳng khác nào một trong số những quân cờ, mất rồi thì vẫn còn quân cờ khác để ông ta sai khiến.

Thế nên trong mắt hoàng đế, cũng là phụ thân của hắn, sống chết của hắn chỉ như một ngọn cỏ dại, tồn tại của hắn chỉ đáng như một quân cờ, mất đi giá trị liền bị loại trừ không chút thương tiếc.

- Mau cút khỏi tầm mắt trẫm !
- Nhi thần tạ ơn phụ hoàng không trách phạt, nhi thần cáo lui
Sở Mạch Thần mang một thân đầy thương tích trở về đông cung, vết sẹo trong lòng vẫn chưa lành nhưng mỗi ngày đều bị một nhác dao cứa qua, có thể lành sao?

Thế nhân đều nói bạc bẽo nhất vẫn là gia tộc đế vương, nếu như hắn sinh ra thân phận chỉ là bá tánh bình thường thì có lẽ đã chẳng trải qua những loại chuyện như này.

Nhưng mà hắn được chọn sao?Mấy ngày sau đó liền lan truyền ra tin tức thái tử đổ bệnh không ra cửa cũng không tiếp khách.

Chỉ có hoàng đế biết do Sở Mạch Thần độc phát không có thuốc giải, thế nhưng ông ta cũng chẳng mấy để tâm, dù sao độc phát một lần cũng không chết được, ít nhất cũng là ba tháng.

- Chủ nhân, người hay là đến tìm thế tử một chuyến, thế tử hẳn là có cách
Sở Mạch Thần ngồi bên thư án, tay ôm lấy ngực trái, nơi ấy như có hàng vạn mũi kim đâm vào, đau đến khó thở.

Mồ hôi từng giọt rồi từng giọt rơi xuống, trên gương mặt tuấn mỹ của hắn giờ chỉ còn nét nhợt nhạt.

- Hắn chắc gì đã chịu giúp ta, ngươi lui xuống đi
Dạ Nhất sốt ruột, chủ nhân nhà hắn đã độc phát đến đau đớn như vậy mà vẫn còn cứng miệng, hắn đương nhiên biết chủ nhân nhà mình phát sinh loại tình cảm gì với thế tử phi.

Thế nhưng cho dù là như thế nào cũng cần phải quan tâm đến mạng sống bản thân, Dạ Nhất đi theo hắn từ nhỏ đến hiện tại, tâm tư chủ nhân hắn cũng đoán được phần nào.

Tương lai Sở Mạch Thần chắn chắc sẽ lật đổ hoàng đế, thuốc giải chắc gì lão cáo già đó sẽ giao ra, nếu hiện tại không tìm cách chỉ e sau này sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ.

Quan trọng nhất vẫn là hắn không nỡ nhìn chủ nhân mình đau đớn như vậy, còn cả thuộc hạ Dạ các, bọn họ cả đời phải làm con rối trong tay hoàng đế sao?
Dạ Nhất chân trước lui ra ngoài, chân sau lại bí mật thông qua mật đạo đến Sở vương phủ cầu cạnh Sở Thương Dạ.

- Ngươi vì sao nghĩ ta sẽ cứu hắn, mà cho dù muốn cứu thì cũng chưa chắc tìm ra cách giải độcBên trong thư phòng, Sở vương cùng hắn đang bàn chuyện, hai người nhận thấy có động tĩnh liền đề phòng, Dạ Nhất vừa tiến vào đã quỳ xuống cầu xin.


Sở Thương Dạ có chút không ngờ tới Dạ Nhất sẽ đến cầu cạnh mình, hắn không phải là không muốn giúp chỉ là sợ rằng loại độc hoàng đế hạ khó tìm ra thuốc giải, đến cả độc của bản thân hắn còn chưa giải được lấy gì đi giải độc cho kẻ khác.

- Dựa vào lòng nghi kỵ của hoàng đế, thế tử, ngài không thử làm sao biết được không có cách giải
-
Dạ nhi, con hay là đi một chuyến xem sao
- Phụ vương, người cũng cảm thấy có thể hợp tác sao?
Lời Dạ Nhất vừa nói, dựa vào lòng nghi kỵ của hoàng đế chính là muốn bọn họ cùng nhau liên minh, thời thế hiện tại hoàng đế đa nghi, chẳng quan tâm đến dân sinh mà chỉ chăm chăm vào củng cố quyền lực, khắp nơi giặc giã đói kém triền miên, bá tánh lầm than, nếu nói hợp tác thì không phải là không thể.

- Ừm, có thể thử xem, chỉ là chuyện này phải tính toán lâu dài, trước tiên cởi bỏ ràng buộc của hoàng đế đối với Dạ các trước đã
- Con hiểu rồi, Dạ nhi đến đông cung một chuyến
- Đa tạ vương gia, đa tạ thế tử
- Đi thôi
Sở Thương Dạ theo sau Dạ Nhất đi vào mật đạo dẫn thẳng đến đông cung, nếu tương lai bọn họ hợp tác thì mật đạo này hẳn là sẽ hữu ích rất nhiều.

- Mới hồi phủ chàng lại đi đâu vậy?Bọn họ vừa đi đến cửa mật đạo đã có giọng nói vang lên chất vấn, hai người nhìn ngó xung quanh mà chẳng thấy ai cả.


- Nương tử đừng đùa nữa, ra đây đi, ta thấy nàng rồi
- Không vui gì cả
Nàng sau bụi cây chui ra, bởi vì bụi cây quá nhỏ nên nàng sơ hở để lộ lưng ra ngoài thế mới để hắn phát hiện.

Dạ Nhất một bên nuốt nước bọt, võ công của hắn thuộc hàng cao thủ của Dạ các thế nhưng đến cả khí tức của nàng hắn cũng không phát hiện ra, rõ ràng nếu không phải nàng để lộ cái lưng ra ngoài thì hắn cũng không cảm nhận được sự tồn tại của nàng.

Phủ thế tử này bất kể là ai cũng không tầm thường, sau này đối nàng hắn tốt nhất nên kính cẩn một chút nếu không hơi thảm đấy!
- Sao nàng trốn ở đây?
- Mẫu thân vừa đem từ biên quan về cho ta một con hồ ly, nó chạy vào đây nên ta đuổi theo thôi mà, ai biết được sẽ thấy hai người lén lút trốn ta đi đâu đó mà không rủ ta
- Ta theo hắn ra ngoài có chút chuyện
- Tại sao không đi cửa chính, chàng tưởng ta ngốc à
- Đúng là không có gì giấu được nàng mà


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận