Nương Tử Lưu Manh


- Sao các người lại đến đây ?
Sở Thương Dạ châm cho hắn vài kim tạm thời ngăn chặn độc tính phát tác, Sở Mạch Thần dần lấy lại tỉnh táo để ý thấy nàng cũng ở đây.

Chuyện là ban nãy nàng một mực muốn đi theo thành ra hắn cũng không còn cách nào khác là đưa nàng đi cùng, với tính cách của nàng mà bỏ nàng lại chắc chắn hắn sẽ không yên ổn.

- Chẳng phải là đến cứu ngươi sao?
- Cũng chẳng thể chết ngay được, dù sao hoàng đế vẫn là cần dùng đến ta
Ngươi đó, cho dù vậy nhưng vẫn phải chịu đau đớn thôi, chi bằng để A Dạ chữa trị
Một tiếng A Dạ của nàng thập phần khiến thái tử khó chịu, chỉ là sắc mặt hắn ban đầu đã không tốt nên mọi người cũng không nhìn ra.

-

- Ta tuy là không có cách giải độc triệt để nhưng có thể kìm hãm độc tính, ta sẽ nghiên cứu ra thuốc giải sau
- Vậy cũng có khác gì ban đầu đối với hoàng đế đâu chứ
- Ngươi phải tin tưởng A Dạ chứ, bọn ta sẽ không làm hại ngươi đâu
- Nàng ấy nói đúng, bọn ta chỉ muốn liên minh với ngươi, ngoài ra chẳng còn mục đích khác, ngươi chỉ cần đừng làm hại đến vương phủ bọn ta đối ngươi sẽ không gây bất lợi- Được, ta đồng ý kết liên minh, các người có chủ ý gì không?
Trước đây không phải là Sở Mạch Thần không có ý muốn liên minh chỉ là vẫn mãi chần chừ, nếu đã quyết tâm lật đổ hoàng đế thì sẽ chẳng còn đường lui.

Hắn chỉ có một lần cược duy nhất, một là thắng hai là sẽ mất mạng, làm gì còn cơ hội để quay đầu.

Hiện tại vẫn là nên giải độc cho ngươi trước rồi chúng ta tính kế lâu dài, không thể vội vàng
- Ngươi nói đúng, phải rồi, Tần Thanh dạo gần đây hoàng đế triệu hắn hồi kinh, nếu thu phục được người này sẽ có lợi cho chúng ta
- Nghe nói sứ thần Yến quốc sắp đến, hoàng đế triệu hắn hồi kinh hẳn là có mục đích, chỉ là Tần lão tướng quân xưa nay trung thành với hoàng đế, muốn thu phục e là tốn nhiều công sức
- Không thử thì làm sao biết, chuyện sứ thần Yến quốc hoàng đế chắc là giao cho ta, sắp tới phải bận rộn một phen rồi
Hắn là thái tử Đại Sở, những chuyện liên quan đến ban giao hai nước đa phần là giao cho hắn, hoàng đế có rất ít nhi tử, ngoài hắn ra thì chỉ có nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử.

Nhị hoàng tử Sở Mạch Chương mặc dù chỉ là nhi tử của phi tần không được sủng ái thế nhưng cơ hội tranh giành ngôi vị không phải là không có, mẫu tộc nhị hoàng tử không kém gì hoàng hậu, con người này lại tàn nhẫn không kém cạnh gì phụ hoàng của hắn.

Về phần tử hoàng tử hắn không cần lo lắng bởi vì tử hoàng tử là đệ đệ cùng mẫu hậu với hắn, tuổi cũng còn nhỏ lại rất tôn trọng hắn.

- Nếu có chuyện cần giúp cứ nói với ta, phủ Sở vương sẽ dốc sức giúp ngươi
- Vậy thì đa tạ trước

Nghê Thường ngồi nghe đám nam nhân lải nhải chính sự gì đó hoàn toàn không mấy bận tâm, nàng ngáp đến không thấy trời trăng, đoán chừng là vương phủ đã chuẩn bị bữa chiều rồi nhỉ?
- Được rồi, nam nhân các người thật bận rộn, trễ rồi về phủ thôi, ta đói nha
- Là sơ xuất của ta, lần sau đến sẽ tiếp đón chu đáo hơn
- Không phải tại ngươi, chỉ là dạ dày ta lớn thôi
Nàng xua xua tay, thời gian hai nam nhân nói chuyện nàng đã ăn sạch mấy đĩa điểm tâm rồi hiện tại vẫn là tiếp tục đói.

- Về thôi, mẫu thân chắc là đang đợi chúng ta về dùng bữa
- Ừm, vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta cùng A Dạ về đây
Nàng quay sang nói với Sở Mạch Thần, hắn chỉ gật đầu không đáp, quả thật hắn ngưỡng mộ Sở Thương Dạ, về mặt tình thân hắn đều thua Sở Thương Dạ, phụ hoàng không thương yêu, mẫu hậu tuy rất thương hắn nhưng vẫn là nghiêm khắc, còn có! hắn không có được trái tim của nàng.

- A Dạ, ta thấy thái tử có vẻ rất buồn, vì sao vậy?
- Vì hắn không giống như chúng ta, phụ hoàng hắn không xem hắn là nhi tử, nàng nói xem, một người bị chính phụ hoàng mình hạ độc có thể vui không?
- Ồ, hoàng đế thật nhẫn tâm a, cũng may phụ vương cùng mẫu thân vẫn yêu thương chàng
- Ta còn có Tiểu Nghê nữa

Hắn ôn nhu nhìn nàng, hai bàn tay đan chặt vào nhau, hắn biết mình may mắn hơn rất nhiều so với thái tử, sinh ra trong hoàng tộc nhưng bản thân hắn được làm những việc mình muốn, phụ mẫu lại không ép buộc, cũng không xem hắn là công cụ để lợi dụng, còn có hắn có thể đường đường chính chính ở bên cạnh người mà hắn yêu.

- Đúng rồi, tiểu hồ ly của ta đâu, nó lại chạy mất rồi
- Một lúc ta sẽ tìm giúp nàng, thật là, cái tính trẻ con của nàng thật giống mẫu phi lúc trước
- Biết vì sao ta hay giở tính trẻ con không?
- Vì sao?
- Bởi vì ta biết A Dạ sẽ dỗ dành ta
Từ nhỏ nàng sinh ra dưới sự bao bọc của phụ mẫu, lớn lên lại có sư phụ dạy bảo, ngoài ra còn có ca ca yêu thương, sư huynh nuông chiều, đến hiện tại còn có một phu quân biết dỗ dành nàng, cuộc đời này xem ra là không uổng phí.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận