Nương Tử Lưu Manh


- Tiểu thư, tiểu thư, người mau dậy, có chuyện rồi
Diệp Nghê Thường còn đang mộng đẹp đã bị Đông Phong kéo dậy, nàng ngơ ngác chưa hoàn hồn mặc cho nàng ấy một bên bận rộn.

- Người mau tỉnh a, công công đến tuyên chỉ, người còn không đến sẽ bị trách phạt đó
- Gì chứ, sao mới sáng sớm lại đến, làm thái giám bổng lộc nhiều lắm sao mà hăng hái vậy
- Suỵt, tiểu thư đừng nói bậy a
- Được rồi, ta đi thôi
Nàng cùng nha hoàn đến đại sảnh nghe chỉ, đêm qua hắn vừa mới nói thỉnh hoàng đế tứ hôn, hôm nay hoàng đế lại ban thánh chỉ xuống.

Vị công công kia mặc kệ là nàng có nghe thấy hay không, cứ mở thánh chỉ mà đọc thao thao bất tuyệt, còn nàng một bên quỳ dưới đất một bên hai mắt lại lim dim, nếu không phải nương kéo tay áo nàng thì nàng đã ngủ gật rồi, nhìn xem nước dãi cũng sắp chảy ra luôn.

- Chúc mừng Diệp tiểu thư, là thế tử gia đích thân cầu thánh thượng ban hôn, người phúc khí lớn a
- Đa tạ công công, mời ngài ngồi xuống uống chút trà
- Hộ bộ thị lang quá khách sáo rồi, lão nô phải hồi cung phục mệnh, không làm phiền nữa
- Công công quá lời rồi, hay để ta tiễn công công, mời
Phụ thân nàng tiễn vị công kia ra cửa, Nghê Thường thấy người đi rồi liền thoải mái đánh một cái ngáp dài, đêm qua nàng trằn trọc mãi nửa đêm mới ngủ được thành ra hiện tại còn chưa ngủ đủ.


-Nương, con về phòng ngủ tiếp đây
- Khoan hẵng đi, dùng bữa sáng đã rồi hãy đi ngủ tiếp, nhịn ăn sẽ không tốt đâu
- Vậy nghe lời nương
Diệp Nghê Thường ngoan ngoãn ngồi vào bàn dùng bữa, bên cạnh nương cùng phụ thân lại đang tranh cãi không yên.

- Lão già thối, hoàng thượng ban hôn ông không biết từ chối sao, nữ nhi chỉ vừa mới trở về đã gả đi
- Ta làm sao từ chối được chứ, hoàng thượng đã ra chiếu chỉ sẵn rồi, làm trái thánh ý là bay đầu cả nhà đó
- Ông cũng không biết về nhà báo cho ta trước một tiếng
- Hạ triều xong là ta liền cấp tốc trở về đó chứ, mà lão công công bên cạnh hoàng thượng không biết làm gì mà đến nhanh như vậy
- Phụ thân, nương, hai người ăn cơm trước đi mà, ăn xong hẵng nói tiếp
- Thường nhi à, đây là chuyện đại sự đó, nếu con không muốn ta liền bảo phụ thân con đi từ hôn
- Không cần đâu, đào hoa này là con chọc đó, hai người không cần khó xử
Nói thật thì gả cho thế tử đó cũng không tệ, nghe đâu bản thân hắn ốm yếu chắc không có thời gian quản nàng đâu.

Gả đi rồi sau này không lo không gả được nữa, vả lại gương mặt kia nhìn thôi cũng bổ mắt đấy.

- Con nói thật sao?
- Thật mà phụ thân, người không cần vì nữ nhi mà suy nghĩ nhiều
- Nữ nhi nhà ta đúng là trưởng thành rồi
Phụ thân nàng cảm động đến rưng rưng nước mắt, nương nàng ngồi bên cạnh nhìn liền ghét bỏ ra mặt, lão công của bà tối ngày chỉ biết lấy sự đáng thương ra để chiếm lòng của nữ nhi bà, để xem một lúc bà xử ông ấy thế nào.

Diệp Uất Trì đang nhập vai chợt thấy tóc gáy dựng ngược, nhìn sang bên cạnh liền có linh cảm chẳng lành, ông khi nào thì chọc lão bà nổi giận vậy.

- Tiểu thư, thế tử đến nói muốn gặp lão gia
- Gặp phụ thân ta muội thông báo cho ta làm gì?
- Cái đó thế tử bảo nô tỳ nói với người
- Hắn đang có ý gì đây, được rồi, nói phụ thân ta lát nữa sẽ ra gặp
Nghê Thường xua xua tay bảo nha hoàn đi chuyển lời bản thân lại ngồi nhai lấy nhai để, phụ thân nhìn nàng đầy ẩn ý chỉ là nàng lười suy đoán tâm tư của ông.

- Phụ thân, người mau đi gặp hắn, để hắn chờ lâu sẽ không hay

- Người ta nói như vậy nhưng thực tế là muốn gặp con đó, con đừng nạnh ta
- Được rồi, con đi gặp hắn đây
! ----------------!
Thu phong lướt qua bên bờ hồ, hàng liễu rũ lá lướt trên mặt nước, gió thổi qua vạt áo người làm vị nam tử đứng đó như càng trở nên thoát tục.

- Ngoài này gió lớn, ngươi đứng đây không sợ nhiễm lạnh sao?
- Không sao, ta cũng không yêu ớt đến như vậy
- Sao ngươi đến đây?
- Nàng không hoan nghênh ta sao?
- Không phải ý đó mà, ta chỉ là thuận miệng hỏi thôi
- Ta biết, đùa nàng thôi, hôm.

nay ta đến là muốn đem tặng lễ vật cho nàng
- Ngươi chắc chắn muốn cưới ta?
Nàng không nghĩ một thế tử như hắn lại muốn cưới nàng, tuy sức khoẻ hắn không tốt nhưng về mặt khác hắn lại vô cùng ưu tú, nàng lấy cái gì để xứng với hắn chứ.

- Đương nhiên, ta biết nàng đang nghĩ gì, chỉ là đối với ta không ai xứng đáng hơn nàng, nàng không cần nghĩ nhiều
- Ừm
Hai người đứng bên bờ hồ, một bạch y thanh thuần một hồng y hoạt bát cư nhiên lại hài hoà không thể tin.

- Sao lại không nói gì nữa rồi?

- Ông nhỏ tiếng chút, bị nghe thấy là không giải thích được đâu
- Ta biết rồi
Phu phụ Diệp Uất Trì đứng sau thân cây nhìn bộ dạng là đang hóng chuyện của hai người đây mà, dù sao nàng là áo bông nhỏ duy nhất của bọn họ khó trách hai người lo lắng.

- Lão già thối, giẫm phải tổ kiến rồi kìa
- Ây da, sao bà không nói sớm, cắn ta đau chết mất
- Phụ thân, nương, hai người sao lại ở đây
Động tĩnh bên này khiến nàng chú ý đến, phu phụ hai người chẳng thể trốn được nữa chỉ đành cười trừ.

- Khụ, chúng ta ăn cơm xong liền muốn đi dạo một chút, hai đứa cũng ở đây sao
- Thỉnh an Diệp bá phụ, Diệp bá mẫu
- Thế tử không cần đa lễ, hai đứa cứ nói chuyện tiếp, bọn ta đi qua bên đó
- Phụ thân, nương, hai người có thật là trùng hợp không
- Thường nhi, con nói gì vậy, không tin bọn ta sao?
- Phụ thân không đáng tin chút nào
- Ơ, có cả nương của con mà, sao con chỉ không tin ta, không công bằng mà


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận