Ngày đại hôn, khuôn mặt Mộ Dung Hổ không hề có chút vui mừng nào, giống như một con rối, để mặc cho bọn nha hoàn bôi son trát phấn, mặc hỉ phục, đội mũ phượng cho nàng.
Ngọc ngà châu báu trên đỉnh mũ phượng lộng lẫy rực rỡ, vàng bạc lấp lánh, thoạt trông vô cùng quen mắt nhưng lại không nhớ ra là đã nhìn thấy ở đâu.
Sau khi phủ thêm khăn voan, ngồi vào kiệu hoa, trong tiếng pháo và tiếng chiêng trống cuồn cuộn không ngừng, nàng giống như đã đi một quãng đường rất xa, cuối cùng cổ kiệu cũng dừng lại, có người xốc mành kiệu lên, nhẹ nhàng dắt tay nàng.
Mộ Dung Hổ hơi giật mình, khóe mắt thoáng nhìn thấy đó là một đôi bàn tay thon dài dịu dàng, đẹp giống như tay tướng công.
Ôi, nàng đúng là có chút hoảng hốt, bản thân cứ như vậy mà gả chồng, đáng tiếc người nàng gả lại không phải là Tiết Cẩm Vân.
Mộ Dung Hổ được đôi tay kia chậm rãi dắt vào đại đường, bốn phía xung quanh rất đông người náo nhiệt, dù sao cũng là cả đời chỉ có một lần, nàng khó tránh khỏi có chút khẩn trương, người nọ giống như cũng cảm nhận được sự bối rối của nàng, liền nhéo nhéo tay nàng mà trấn an.
Tân nhân vào vị trí, người chủ trì nghi lễ bắt đầu tụng xướng,
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
“Đưa vào động phòng!”
Mộ Dung Hổ được nhiều người đưa vào trong tân phòng, nàng được dắt đến mép giường cưới, ngồi xuống, bà mối dặn dò nàng: “Tân nương tử ngoan ngoãn ở đây mà chờ, chờ tân lang đã trở lại mới được xốc khăn voan đỏ lên”, ngay sau đó liền đuổi hết tất cả những người liên can ra ngoài cửa, “Được rồi được rồi, mọi người giải tán, đi uống rượu mừng thôi!”
Tân lang hết sức nóng lòng, nghĩ đến nương tử yêu kiều của mình, tiệc rượu chỉ mới qua một nửa đã lén lút quay trở về tân phòng.
Mộ Dung Hổ nghe thấy tiếng đẩy cửa và tiếng bước chân, trái tim liền nhảy lên, người nọ chậm rãi đi đến trước mặt nàng, giở khăn voan.
Mộ Dung Hổ ngước mắt, tức thì bị người trước mắt làm hoảng sợ, “Tướng công?! Sao lại như vậy!”
Tiết Cẩm Vân đã uống rượu hơi say, ánh mắt đẹp như chứa cả dòng linh tuyền, mỉm cười nhìn chăm chú nàng, “Sao lại không thể là ta?”
“Hay là hôm nay ngươi cũng thành hôn? Sau đó ta đã lên nhầm kiệu hoa rồi?” Mộ Dung Hổ vẫn không có khả năng suy luận nào, “Hay là… Ngươi tới cướp hôn?!”
Tiết Cẩm Vân bật cười, chỉ chỉ lên vầng trán nàng, “Nàng nghĩ đi đâu vậy?! Tân lang hôm nay vốn dĩ chính là ta.”
“A?” Mộ Dung Hổ gãy đầu cảm thấy hết sức khó hiểu, đột nhiên nhớ ra một chuyện, lại lùi về phía sau mấy bước, “Không không không, ta không muốn gả cho ngươi, ta không muốn làm tiểu thiếp!”
“Ai nói nàng phải làm tiểu thiếp?” Tiết Cẩm Vân nắm lấy cằm nàng, ấn lên trên môi đỏ một nụ hôn nhẹ nhàng, “Nàng là nương tử do ta cưới hỏi đàng hoàng, kiệu tám người nâng cưới về. Diệp tiểu Vương gia đã nhận làm nhà mẹ đẻ cho nàng, để nàng xuất giá từ Vương phủ đến Tướng quân phủ.”
Khuôn mặt Mộ Dung Hổ đỏ lên, nhưng vẫn có sự nghi ngờ, “Vậy Lục công chúa thì sao?”
“Ta và Lục công chúa thật sự chỉ có quan hệ bạn bè đồng học, thời gian gần đây ta vẫn luôn bí mật chuẩn bị hôn lễ của chúng ta, lại nghĩ rằng nàng ta là nữ nhi, ắt hẳn sẽ có hiểu biết nhất định về sự yêu thích của nữ nhi, cho nên mới thường xuyên thỉnh giáo nàng ta một vài chuyện. Ta chỉ muốn cho nàng một sự bất ngờ, cho nên mới giấu giếm nàng, nhưng không ngờ lại khiến nàng hiểu lầm.”
Mộ Dung Hổ trố mắt líu lưỡi, “Nhưng, nhưng rõ ràng thập tam phu nhân đã nói chàng sẽ cưới Lục công chúa……”
“Bà ấy là mẹ ruột của ta, tất nhiên là muốn hướng đến chỗ cao, nhưng hôn sự của chúng ta là do phụ thân và đại phu nhân sắp xếp, chuyện lớn như vậy còn chưa đến lượt bà ấy nhúng tay vào, chẳng qua là bà ấy muốn nàng biết khó mà lui thôi, đồ ngốc, nàng thế mà lại tin lời bà ấy hay sao?!” Tiết Cẩm Vân xoa xoa khuôn mặt nàng, “Được rồi, bây giờ bà ấy cũng đã biết lỗi, sau này nàng vào nhà hiếu thảo với bà ấy và đại phu nhân là được, may mắn là lần này nàng đã không bị Diệp tiểu Vương gia bắt đi, nếu không ta sẽ thật sự hối hận đến xanh ruột.”
Mộ Dung Hổ im lặng một lát mới do dự, nói: “Tướng công, chàng thực sự đồng ý cưới ta sao? Ta không xinh đẹp như Lục công chúa, lại không tri thư đạt lý cũng không biết gì về cầm kỳ thi họa, càng không biết giúp chồng dạy con. Hơn nữa ta không muốn cùng người khác chia sẻ tướng công, nếu chàng đã cưới ta, thì sau này không được cưới thêm bất kỳ nữ nhân nào nữa, cả cuộc đời chỉ có thể thương yêu một mình ta, sau này nếu chàng hối hận cũng không thể nói ta ngang ngược được.”
“Được, chỉ yêu thương một mình nàng.” Tiết Cẩm Vân tươi cười càng rực rỡ, cưng chiều nói: “Một rừng không thể có hai cọp, có một con Tiểu Hổ là đủ rồi.”
Mộ Dung Hổ nghe vậy mới mặt mày hớn hở, nhào tới trên người hắn, nũng nịu, “Aaaa! Tướng công chàng thật tốt! Ta yêu tướng công nhất!”
Tiết Cẩm Vân bị chiếc mũ phượng trên đầu của nàng đâm vào trán, bị đau đến mức có chút bực bội, “…… Khụ, khụ khụ, nương tử đừng dũng mãnh như vậy.”
- ------------------hoàn-----------------------