Mộ Dung Hổ phẫn nộ giống như một ngọn lửa cháy bừng bừng, ngọn lửa này cháy từ buổi tối cho đến sáng hôm sau vẫn chưa tắt, lại đốt thẳng một đường từ phủ Tướng quân cho đến Diệp Vương phủ.
“Tiểu Vương gia, Tiết Cẩm Vân không thương ta, hắn thích người khác rồi, làm sao bây giờ?!!”
Đối mặt với Mộ Dung Hổ oán hận càng lúc càng mãnh liệt suốt mấy ngày nay, tiểu Vương gia vẫn có phong thái nhẹ nhàng như gió thổi mây bay, còn bày mưu tính kế thay nàng, “Chuyện này không phải rất đơn giản hay sao, chọn một đêm tối trời không trăng, hẹn nữ nhân kia ra, đánh cho một trận là xong.”
“Không được!” Mộ Dung Hổ khuôn mặt buồn rầu, nhăn nhúm như một quả hạch đào, “Nàng ta là lục công chúa, ta đánh nàng ta thì sẽ bị hoàng đế chém đầu đấy!”
“Ai cơ? Hạ Hầu Quân Xước à?” Tiểu Vương gia cảm thấy hết sức thú vị sờ sờ cằm, “Ừm… Nàng ta tri thư đạt lý, khí chất xuất chúng, khuôn mặt điềm tĩnh như thu thủy, dáng người yểu điệu thướt tha, giọng nói cũng dịu dàng uyển chuyển, đích thực là rất có sức quyến rũ.”
“Haiz!” Điều này càng khiến cho Mộ Dung Hổ cảm thấy áp lực, uể oải ỉu xìu, khuôn mặt nhỏ gục xuống.
Tiểu Vương gia hào khí vạn trượng vỗ vỗ bả vai nàng, “Nhưng mà ngươi đừng nản chí, chẳng phải còn có bổn tiểu gia ta che chở cho ngươi hay sao?!”
Hạ Hầu Quý Diệp tuy là một tên công tử bất cần đời ăn chơi trác táng, tâm địa gian giảo một chút, nhưng làm người rất có nghĩa khí, huynh đệ gặp nạn hắn tuyệt đối hỗ trợ không tiếc cả mạng sống, có bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu.
Mộ Dung Hổ chỉ là một trong số các huynh đệ ít ỏi của hắn.
“Theo như những gì bổn tiểu gia thấy, Tiết Cẩm Vân sở dĩ bỏ mặc ngươi, là bởi vì hắn không đủ thích ngươi, mà như thế nào mới có thể làm hắn càng thích ngươi đây nhỉ?” Lời đã nói đến chỗ mấu chốt, hắn ra vẻ thần bí ngoắc ngoắc ngón tay với Mộ Dung Hổ, nàng vội vàng thò lỗ tai tới gần, nghe hắn thì thầm nói: “Chính là như vậy… như vậy... lại như vậy... như vậy....”
Một lúc lâu sau, Mộ Dung Hổ bán tín bán nghi gãi gãi đầu, “Thật sự làm vậy có thể khiến tướng công thích ta nhiều hơn sao?”
Tiểu Vương gia tràn đầy tự tin vỗ vỗ ngực, bảo đảm nói: “Đương nhiên! Tiểu gia chính là lão tướng kinh nghiệm sa trường, cứ dựa theo chiến thuật của ta mà làm nhất định sẽ thắng lợi!”
_____________
Rõ ràng đã hẹn gặp mặt ở Ngự Hương Lâu, Tiết Cẩm Vân lại một mình ngồi suốt một ngày hứng gió lạnh ở nhã gian, cho đến khi hoàng hôn gieo tia nắng cuối cùng xuống đỉnh núi, vẫn không thấy hình bóng màu hồng nhạt thích nhảy nhót kia xuất hiện ở tửu lầu.
Sau đó lại nghe gia đinh nói sáng sớm hôm nay Mộ Dung Hổ đã đi đến Diệp Vương phủ, cho đến bây giờ vẫn chưa về, Tiết Cẩm Vân tức giận đến nỗi khuôn mặt đen tối, toàn thân đầy sát khí trực tiếp xông tới Diệp Vương phủ đòi người.
Đến Diệp Vương phủ, quả nhiên trông thấy Mộ Dung Hổ đang vừa nói chuyện cười đùa vừa ăn một bàn đầy thịt cá với Hạ Hầu Quý Diệp, lại còn thưởng thức mỹ nhân ca hát.
Tiết Cẩm Vân không nói hai lời liền tiến lên xách Mộ Dung Hổ, kéo đi. “Theo ta về phủ.”
Hạ Hầu Quý Diệp cũng không duỗi tay ngăn trở, chỉ ngoảnh ra phía sau hô lên một câu, “Tiểu Hổ cố lên!”, sau đó gục đầu say khướt ngả ra bàn, ngủ gục đi.
Trên đường về phủ, Mộ Dung Hổ hai má ửng hồng, đôi mắt mê ly, bộ dạng giống như đã say rượu, trong tay còn nắm chặt lấy một bầu rượu, không cho người ta chạm vào, Tiết Cẩm Vân mấy lần muốn đoạt lại cũng đều thất bại.
Vất vả lắm mới trở về được phủ Tướng quân, Tiết Cẩm Vân gọi nha hoàn đưa Mộ Dung Hổ về phòng mình tắm rửa đi ngủ, nhưng nàng cố tình không thuận theo, lì lợm bám đuôi phía sau hắn, chui vào phòng hắn.
Như thế cũng tốt, hắn phải dạy dỗ nàng một lúc, để nàng tỉnh táo lại.
“Nàng là một tiểu cô nương còn chưa gả, thế mà lại cùng nam tử uống rượu mua vui đến tận đêm, lại còn say khướt thành bộ dạng như thế, nàng có biết danh tiết quan trọng đối với nữ tử như thế nào không? Nếu chuyện này bị đồn thổi đến tai những người rảnh rỗi, thì bọn họ sẽ còn dèm pha xúc xiểm nàng như thế nào, chuyện hôn nhân tương lai của nàng phải tính thế nào?!”
“Hahaha, không sao.” Mộ Dung Hổ cười một cách hết sức ngây thơ, còn chui đầu vào trong lồng ngực Tiết Cẩm Vân, cọ cọ xoay xoay mấy cái, “Chẳng phải tướng công sẽ cưới ta hay sao? Ta không sợ.”
“Nàng…” Tiết Cẩm Vân vốn tràn đầy lửa giận, bị nàng nũng nịu như vậy, tức khắc xẹp xuống ba phần, hắn cao giọng ho khan một tiếng, xụ mặt nói: “Tuy là như thế, nhưng nàng cũng không thể quá mức tùy tiện, để tránh người ta nói ra nói vào.”
Mộ Dung Hổ lại hiểu lầm ý hắn, nước mắt long lanh trong hốc mắt, bộ dạng hết sức đáng thương, “Tướng công, có phải chàng không muốn cưới ta hay không? Có phải chàng đã thích lục công chúa, không còn thích ta nữa không?”
Vừa nhắc đến Lục công chúa, Tiết Cẩm Vân liền buồn rầu, “Nàng nói bậy cái gì thế, ta và nàng ấy chỉ là cùng trường mà thôi!”
Mộ Dung Hổ nước mắt giàn giụa, muốn ngăn cũng ngăn không được, “Chàng gạt người ta, chuyện không đơn giản như vậy!”
Tiết Cẩm Vân đau đầu vô cùng, tứ thư ngũ kinh giúp hắn có học thức uyên bác, nhưng lại không dạy hắn phải dỗ nữ tử vui vẻ như thế nào, Mộ Dung Hổ từ nhỏ đến lớn đã thích khóc, một khi nàng gào lên hắn sẽ lập tức bó tay không có cách với nàng, bái Quan Âm cầu Bồ Tát cũng không có tác dụng.
“Đừng khóc, đừng khóc, ta và Lục công chúa thật sự không có gì, nàng muốn thế nào mới bằng lòng tin tưởng ta?”
Mộ Dung Hổ lập tức xoay chuyển tròng mắt, duỗi tay đẩy bầu rượu đến trước mặt hắn, “Uống hết cái này đi.”
“… Rượu?” Tiết Cẩm Vân líu lưỡi.
“Ừm.” Mộ Dung Hổ gật gật đầu.
“… cả bầu?” Tiết Cẩm Vân nuốt nước miếng.
“Ừm.” Mộ Dung Hổ lại gật đầu.
Tiết Cẩm Vân tự biết tửu lượng cực kém, thở dài nói: “Thôi, uống sạch nó thì nàng không được khóc nữa, hứa rồi đấy nhé.”
Mộ Dung Hổ gật gật đầu: “Ừm.”
Tiết Cẩm Vân nắm chóp mũi, nhắc bầu rượu lên, hít sâu vào một hơi …. phải uống bằng bất cứ giá nào!
Ừng ực….
Rượu mạnh vào miệng, một cảm giác nóng rát đau đớn chạy thẳng đến dạ dày.
Tiết Cẩm Vân từ nhỏ đến lớn không dính tửu sắc, đặc biệt không biết uống rượu, mỗi một người trong Tướng quân phủ đều biết hắn “Một ly là ngả”, tướng quân lão gia cũng đặc biệt ban lệnh khai ân, chấp thuận cho hắn mỗi lần tổ chức gia tộc khánh yến thì có thể lấy trà thay rượu mà kính trưởng bối.
Uống rượu như vậy, còn là cả một bầu, chưa bao giờ hắn nếm thử.
Sau khi uống xong, hắn chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân mềm nhũn không còn sức lực, huyệt Thái Dương cũng nhảy nhót dữ dội, lúc nói chuyện ngay cả đầu lưỡi cũng đều không lưu loát.
“Ta… Uống xong rồi, không… được khóc… nữa?”
Mộ Dung Hổ lập tức mặt mày hớn hở: “Không khóc nữa đâu!”
Tiết Cẩm Vân mới vừa nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên nghi hoặc nói: “Ơ? Tiểu… Hổ, đôi mắt của nàng, sao… lại biến thành bốn con rồi?” Hắn muốn duỗi tay sờ vào nàng, nhưng chỉ vừa mới dứt lời, thì người liền ngả về phía sau, đổ ập xuống đất.