Nương Tử Mạnh Như Hổ

Mộ Dung Hổ tốn sức của chín trâu hai hổ mới đưa được Tiết Cẩm Vân lên trên giường, sau đó nàng cũng cởi giày vớ bò lên trên giường, ghé vào người hắn, sau đó… không có sau đó.

Hạ Hầu Quý Diệp chỉ dạy đến đây, nói là hết thảy đều thuận theo tự nhiên, là nam nhân đều sẽ có hành động.

Nhưng mà tướng công sao vẫn không có hành động gì?

Chẳng lẽ tướng công không phải nam nhân?

Mộ Dung Hổ lo lắng sốt ruột, lại cọ cọ mấy cái trước ngực Tiết Cẩm Vân, khẽ gọi: “Tướng công, tướng công.”

“Hửm?” Tiết Cẩm Vân ngủ say như chết, nghe thấy giọng Mộ Dung Hổ cũng chỉ lười biếng mở một con mắt.

“Tướng công, có phải chàng... không phải là đàn ông không?” Mộ Dung Hổ hỏi một cách vô cùng khờ dại.

Tiết Cẩm Vân nhăn mày lại, “Đương nhiên là nam nhân rồi.” Hắn bắt lấy tay Mộ Dung Hổ, đặt vào một chỗ vừa nóng vừa cứng trên người mình. Mộ Dung Hổ chỉ cảm thấy chỗ khác với những chỗ khác trên người tướng công, lại nhịn không được sờ soạng thêm mấy cái, không ngờ tướng công lại rên lên một tiếng, khuôn mặt lộ ra biểu hiện vừa như sung sướng vừa như khó chịu. Nàng vội vàng thu tay lại, không dám sờ nữa.

Tiết Cẩm Vân lại không thỏa mãn, muốn chụp lấy tay Mộ Dung Hổ, Mộ Dung Hổ không chịu đưa, hắn liền cào nàng ngứa ngáy, đôi tay gãi gãi một lúc không biết tại sao lại chui vào vạt áo nàng mà xoa xoa chỗ này bóp bóp chỗ kia.

Trái tim Mộ Dung Hổ đã nhảy đến yết hầu, nàng có một loại dự cảm loáng thoáng… chuyện mà tiểu Vương gia nói, có thể làm tướng công càng thích nàng hơn trong truyền thuyết kia, có phải là sắp xảy ra không?


Ý nghĩ này vừa mới toát ra trong đầu nàng, thì ở bên cạnh đã truyền tới tiếng ngáy khò khò rất không hợp với tình cảnh...

Mộ Dung Hổ không vui, duỗi tay đẩy đẩy Tiết Cẩm Vân đã ngủ vùi bên cạnh, “Tướng công, tỉnh lại tỉnh lại.”

“Tướng công, có phải chúng ta vẫn còn chuyện gì chưa làm không?”

Tiết Cẩm Vân đã không thể mở mắt được nữa, rầm rì hỏi: “Chuyện gì?”

“Chính là chuyện có thể khiến chàng càng thích ta hơn đó.”

“Hết rồi, không có.”

“Rõ ràng là có! Tiểu Vương gia nói có!”

Tiết Cẩm Vân trở mình, ôm Mộ Dung Hổ vào trong lồng ngực, hôn hôn lên gương mặt nàng, âm thanh dịu dàng đến mức chuyển người ta chỉ học không thể chết chìm ở trong lòng hắn: “Không có, ta đã rất thích Tiểu Hổ rồi, thích đến mức không thể thích hơn.”

Khuôn mặt Mộ Dung Hổ đỏ bừng lên, trái tim nhảy lên liên tục, bình thường tướng công ở trước mặt người khác luôn là bộ vàng cổ hủ nghiêm túc, chưa bao giờ nói lời âu yếm ngọt ngào, thân mật với nàng như vậy, cũng chỉ có sau khi uống rượu xong, hắn mới làm chuyện to gan lớn mật như vậy.


“Oẹ…”

Vừa mới dứt lời, Tiết Cẩm Vân đã đột nhiên ngồi dậy, đỡ mép giường nôn thốc nôn tháo.

Mộ Dung Hổ hoảng sợ, vội vàng vỗ vỗ lưng cho hắn, lo lắng hỏi: “Tướng công, chàng không sao chứ?”

Tiết Cẩm Vân giống bị mộng du, không nghe thấy lời Mộ Dung Hổ nói, sau khi nôn xong lập tức tự giác nằm xuống, tiếp tục ngủ vùi.

Mộ Dung Hổ trừng mắt chê bai hắn: “Tướng công, quần áo đều đã bẩn hết cả, không thay ra làm sao mà ngủ?!”

Đáp lời nàng chỉ là tiếng ngáy mỏng manh.

“Chàng không để ý tới ta, vậy ta sẽ giúp chàng thay áo thật tốt! Hihihi.”

_________

Buổi sáng hôm sau, khi tỉnh lại, Tiết Cẩm Vân cảm thấy đầu đau như bị nứt ra, sau khi xốc chăn đệm lên nhìn lại, suýt nữa đã sợ tới mức rớt xuống giường!

Bản thân mình đường đường là nam nhi bảy thước, thế mà tên người lại mặt một cái yếm đỏ của nữ nhi, lại còn thêu một đoá hoa mẫu đơn nở rộ!

“Mộ Dung Hổ!! Nàng mau ra đây cho ta!!!!”

Chim sẻ ở trên đầu cành ngoài cửa sổ cũng bị tiếng hét này khiến cho chấn động, vỗ cánh xào xạc bay lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận