Nương Tử Mạnh Như Hổ

Bóng đêm mông lung, hơi nước lượn lờ, hương khí tràn ngập.

“Kẽo kẹt...” Sau một tiếng vang nhẹ nhàng, cửa phòng được mở ra.

Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Tiết Cẩm Vân chậm rãi mở mắt, “Tới rồi à?”

Người nọ không trả lời, Tiết Cẩm Vân cũng không để ý, đưa hai cánh tay đặt lên trên bồn tắm bằng gỗ, nói: “Gần đây xương sống cứ luôn đau nhức, giúp ta xoa một chút đi.”

Dứt lời, hắn cảm nhận có một đôi tay nhẹ nhàng qua lại trên lưng mình, lúc nhẹ lúc nặng trọng xoa xoa ấn ấn da thịt gân cốt hắn, thân thể rõ ràng cảm thấy thoải mái thích thú hơn, nhưng cũng không biết vì sao cứ cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường.

Đôi tay kia chậm rãi trượt qua cổ hắn, lướt qua xương quai xanh, cuối cùng còn to gan sờ vào trước ngực!


Tiết Cẩm Vân cúi đầu nhìn lại, cực kỳ hoảng hốt... đôi tay này bạch nõn nà, chỗ khớp xương còn có thịt bao bọc, rõ ràng tay nữ nhân!

Hắn đột ngột quay đầu lại, trông thấy Mộ Dung Hổ toàn thân chỉ mặc một chiếc yếm và quần lót mỏng manh, lộ ra một tảng lớn da thịt như tuyết trắng trước mắt hắn.

Tiết Cẩm Vân khiếp sợ, “Sao nàng lại ăn mặc như vậy?!”

Hai má Mộ Dung Hổ nóng lên, khuôn mặt mang tỏ ra rụt rè, “Ta… Ta tới tìm chàng.”

“Tới tìm ta vì chuyện gì?”

“Ừm… thì, ừm...” Mộ Dung Hổ trong một chốc một lát không thể tìm ra được lý do, “… Chính là tới tìm chàng.”


Tiết Cẩm Vân thấy nàng toàn thân gần như loã lồ lại nhớ đến cái đêm mà mình say rượu, liền hiểu ra dụng ý của nàng.

Hắn lập tức bất chấp cả người mình trần truồng, giận dữ bước ra khỏi thùng nước, bước nhanh đến tủ quần áo ở phía sau bình phong, lấy một kiện xiêm y khoác lên trên người Mộ Dung Hổ, rồi bọc nàng lại kín mít.

“Mộ Dung Hổ! Nàng có biết mình đang làm gì không?!” Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào nàng, đồng thời sự tức giận đến mức không thở nổi tràn ra từ trong đáy mắt, giống như sấm rền đánh qua trong đám mây đen giăng đầy trên bầu trời.

Mộ Dung Hổ từ trước đến nay chưa từng thấy hắn giận dữ như vậy, tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng nàng luôn cảm thấy khác với trước đây, tức khắc cũng luống cuống tinh thần, không biết phải làm sao.

“Ta… Ta, chàng đừng nhìn ta như vậy, là tiểu Vương gia dạy ta!” Nước mắt long lanh, Mộ Dung Hổ run rẩy đến mức lông mi cũng giống như có một tầng tuyết đọng, “Ta thực sự không còn cách nào khác, hắn nói làm như vậy tướng công mới có thể cưới ta...”

Tiết Cẩm Vân vô cùng đau đớn, hắn quay đầu đi chỗ khác không nhìn nàng, “Ta đã từng nói không cưới nàng từ khi nào? Nàng có biết hành vi hôm nay của nàng là đồi phong bại tục hay không?!”

Mộ Dung Hổ cúi đầu, không còn lời gì để nói, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy gốc áo.

“Ta nghĩ tình nàng bình thường tuy được nuông chiều, có hơi nghịch ngợm khó dạy bảo một chút, nhưng tâm tư đơn thuần, không có tâm kế, nhưng không ngờ được nàng lại làm ra chuyện xấu xa như vậy!” Tiết Cẩm Vân hít sâu một hơi, nói: “Nàng lập tức quay trở về phòng cho ta, chép ba trăm lần quy tắc nữ giới, không chép xong thì không được ra ngoài!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận