Mộ Dung Hổ tâm như tro tàn cây khô quay trở về phòng, còn chưa ngồi nóng mông, thì đã có khách không mời mà đến tìm tới cửa.
Người đến là mẫu thân của Tiết Cẩm Vân, thập tam phu nhân của Tướng quân lão gia.
Mộ Dung Hổ thấy bà ta, còn đang định đứng lên hành lễ, thì thập tam phu nhân lại vẫy vẫy tay tỏ ý bảo nàng miễn lễ.
“Chúng ta đều là người một nhà, hà tất phải nhiều lễ tiết như vậy.” Thập tam phu nhân ngồi xuống bên cạnh nàng, liếc mắt đánh giá Mộ Dung Hổ một lần, lại nhịn không được cảm thán nói: “Quả thật là thời gian qua mau, ngày tháng như thoi đưa, còn nhớ năm đó Tiểu Hổ vừa mới đến phủ tướng quân chỉ là một đứa trẻ con còn khóc oe oe tã lót, không ngờ chuyện nháy mắt đã biến thành một cô nương đình đình ngọc lạp như vậy.”
Mộ Dung Hổ tỏ ra không mấy quan tâm, “Phu nhân có chuyện gì không cần vòng vo, xin cứ nói thẳng.”
Thập tam phu nhân cười hết sức trong trẻo, tay phải đặt lên trên mu bàn tay nàng, quan tâm nói: “Ta thấy hiện tại ngươi cũng đã đến tuổi đính hôn, không thể giống như trẻ con suốt ngày quấn lấy Cẩm Vân như trước nữa, nếu đã có ý trung nhân, ta sẽ cho người đến hỏi giúp ngươi.”
Mộ Dung Hổ nghe vậy liền kinh ngạc, bỗng chốc ngẩng đầu, “Tướng công nói chàng sẽ cưới ta, ta không cần gả cho nam nhân khác.”
Thập tam phu nhân tỏ ra khó xử nhăn mày, nói: “Năm đó trong lúc hành quân đánh giặc, cha ngươi đã đỡ một đao cho Tướng quân, cũng xem như là đại ân công của phủ Tướng quân chúng ta, trước khi chàng người làm bệnh qua đời đã phó thác cho tướng quân chăm sóc ngươi, lão gia vì đạo nghĩa cho nên mới không thể từ chối mà đồng ý, để cho người có thể yên tâm một chút còn hứa hẹn chuyện hôn sự này. Đại phu nhân thấy ngươi lúc đó tuổi còn quá nhỏ, mới thuận miệng hứa đính hôn cho Cẩm Vân năm đó cũng chỉ mới ba tuổi. Nhưng lệnh của cha mẹ, lời người mai mối sao có thể xem như trò đùa chỉ như vậy mà định đoạt được? Tướng quân phủ coi đã xem ngươi như người trong nhà nuôi nấng suốt bao nhiêu năm qua, xem như là đã báo ân xong, ngươi cũng nên suy nghĩ, hiểu rõ những gì mà ta nói đi thôi...”
Nói đi nói lại cũng chỉ là muốn chia rẽ nàng và Tiết Cẩm Vân, Mộ Dung Hổ nhăn khuôn mặt bánh bao, cực kỳ không đồng tình, thẳng thắn nói: “Ta không muốn gả cho người khác, ngoại trừ Tiết Cẩm Vân ra, ta sẽ không thích ai cả!”
Thập tam phu nhân thấy những gì mình tận tình khuyên bảo là không có tác dụng, không khỏi chậm rãi thở dài, “Đứa nhỏ ngốc, ngươi cần gì phải cố chấp như vậy.” “Bỏ đi, di nương ta vốn định tìm một mối hôn sự tốt cho ngươi, vẻ vang mà gả ra ngoài, nhưng nếu ngươi đã không muốn xa rời Cẩm Vân, không thể không lấy hắn thì chỉ có thể để ngươi chịu một chút thiệt thòi, cùng thờ một chồng với Lục công chúa, làm thiếp cho Cẩm Vân.”
Ầm...
Một luồng sét đánh giữa trời quang khiến Mộ Dung Hổ hoa dung thất sắc, nàng khiếp sợ trợn tròn mắt, “Bà gạt ta, tướng công nói hắn và Lục công chúa là trong sạch, hắn sẽ cưới ta! Ta không làm tiểu thiếp, làm tiểu thiếp sẽ bị chính phòng ức hiếp!”
Thập tam phu nhân uyển chuyển cười, “Cẩm Vân nói nó sẽ cưới ngươi, nhưng nó cũng không nói nó sẽ không cưới người khác.”
Mộ Dung Hổ á khẩu không trả lời được, nàng há to miệng nhưng không phát ra được bất kỳ âm tiết gì.
“Cô nương ngốc, chẳng lẽ ngươi còn chưa biết gì hay sao? Hiện giờ phủ Tướng quân từ trên xuống dưới đều đang bận rộn chuẩn bị đại hôn cho Cẩm Vân và Lục công chúa, chỉ có một mình ngươi là không biết thôi!”
“Ta không nghe! Ta không nghe!” Mộ Dung Hổ che hai lỗ tai lại, đầu lắc liên tục như trống bỏi.
Thập tam phu nhân cũng không để ý tới nàng có nghe thấy hay không, lập tức nói: “Sáu người ca ca của Cẩm Vân đều xuất thân võ tướng, chỉ có một mình nó là tính tình yên tĩnh thích đọc sách sau này nhất định sẽ là quan văn được triều đình trọng dụng. Lục công chúa lại là em gái ruột của thiên tử đương triều, rất được thương yêu chiều chuộng, nếu Cẩm Vân có thể cưới nàng ta làm vợ, thì sau này sẽ là phò mã đương triều, đối với con đường làm quan của hắn là trăm lợi mà không có hại. Tiểu hổ, nếu ngươi luôn miệng nói thích Cẩm Vân, thì phải suy nghĩ cho hắn nhiều hơn một chút, đúng không?”
Thập tam phu nhân nói xong lập tức bỏ đi, chỉ còn lại Mộ Dung Hổ một mình ngồi ngơ ngẩn trong phòng.