Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng Tô Nhược Tuyết đã tỉnh dậy.
Một lần nữa nàng phát hiện người mình không mảnh vải nằm trong lòng người nào đó, đáy lòng Tô Nhược Tuyết tan vỡ, rõ ràng tối hôm qua chẳng phát sinh chuyện gì cả, nhưng y phục của nàng....
Không dám nghĩ tiếp nữa, nàng sợ rằng liêm sĩ của mình sẽ vỡ nát không còn một mảnh, Tô Nhược Tuyết hít sâu một hơi, tiếp theo chuẩn bị giãy giụa rời khỏi vòng ôm của người nào đó, không thể để chuyện giống như chiều hôm qua xảy ra một lần nữa, lần này nàng nhất định phải thừa dịp người nọ còn chưa tỉnh, mặc y phục rời giường trước.
Có điều không đợi nàng lấy bàn tay đang vòng quanh eo mình ra, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, nàng đã bị người đè dưới thân.
"Tuyết Nhi, sáng sớm tốt lành."
Làm như không phát hiện ra ý đồ của Tô Nhược Tuyết lúc nãy, Lý Dụ cúi đầu hôn sâu lên môi nàng một phen, sung sướng chào hỏi.
Hai gò má trắng như tuyết của Tô Nhược Tuyết từ từ phiếm hồng, sáng sớm hôm qua nàng có thể dễ dàng lên tiếng chào buổi sáng với hắn, dù sao lúc đó nàng chóng mày chóng mặt, ý thức không rõ ràng lắm, nhưng mà bây giờ, hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, da thịt dưới chăn kề sát, dính cùng một chỗ không một khe hở, Tô Nhược Tuyết xấu hổ không biết nhìn ở đâu mới phải, nàng dứt khoát làm đà điểu chôn mặt vào hổm vai hắn.
Chuyện đã đến nước này, nói nàng lừa mình dối người cũng được, bịt tai trộm chuông cũng tốt, dù sao nàng cũng sẽ nhắm mắt giả chết.
Thấy nàng như vậy, Lý Dụ không kiềm chế được cười to sảng khoái, Tô nhị tiểu thư của hắn, đúng là bảo vật, không bao giờ khiến hắn thôi yêu thích.
Bởi vì da thịt kề nhau, khi hắn cười cảm giác này càng thêm rõ ràng, vui sướng xuyên qua da thịt truyền tới, tuy Tô Nhược Tuyết xấu hổ nhưng cũng có chút thích, nàng mở miệng, giọng nói yếu ớt trước giờ chưa từng có, "Rời giường thôi."
Làm sao Lý Dụ không cảm giác được? Có điều hắn thật sự rất vui vì nàng đã mở lòng ra, Tuyết Nhi của hắn tin tưởng hắn, tiếp nhận hắn, ỷ lại hắn, mặc dù loại cảm giác này còn lạ lẫm, song ngoài ý muốn lại khiến thể xác và tinh thần hắn đều sung sướng.
Cánh tay dài đưa ra cản nàng lại, Lý Dụ ôm người trong lòng xoay người một cái, chớp mắt vị trí hai người đã đổi cho nhau, Lý Dụ nằm ngửa trên giường vui vẻ nhìn Tô Nhược Tuyết ngoan ngoãn động lòng người phía trên, ánh mắt tràn ngập tình ý, "Trời vẫn còn sớm, chúng ta nằm thêm lát nữa đi."
Mạc dù chẳng làm gì cả nhưng chỉ cần được ôm nàng giống thế này, Lý Dụ đã có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.
Tuy nhiên, hình như hắn đã đánh giá quá cao khả năng tự chủ của mình.
Nhận thấy người phía trên không ngừng giãy giụa, mặt mày Lý Dụ không biết là do ham muốn hay là do mình không khống chế được mà phiếm hồng, hắn ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Không phải ta cố ý đâu, đôi khi nó cũng không nghe theo sự điều khiển của ta...."
Giống như hưởng ứng tính chân thật trong lời Lý Dụ, hắn vừa dứt lời Tô Nhược Tuyết bỗng cảm nhận được vật đang chống giữa hai chân mình đột nhiên bật lên một cái, cực kỳ kiêu ngạo, cuối cùng không hiền lành được nữa, Tô Nhược Tuyết vận nội lực truyền ra lòng bàn tay, không lưu tình đẩy cánh tay đang quấn trên hông mình ra, nàng vén chăn thò tay lên tủ đầu giường lấy y phục che người mình lại, trong lúc Lý Dụ chưa kịp phản ứng, người đã xuống giường rồi.
Lý Dụ bất đắc dĩ lắc đầu, vội vàng lên tiếng giữ nàng lại, "Tuyết Nhi, nàng đừng như thế mà...."
"Ta đi thay y phục." Tô Nhược Tuyết mắc cỡ đỏ mặt, nàng không dám quay đầu lại, đưa tay lấy y phục còn sót lại, nhấc chân chạy ra phía sau bình phong.
Lý Dụ nhìn theo bóng lưng nương tử, lại nhìn xuống chỗ nhô ra trên trung y bằng gấm, hắn thở dài một hơi, tại sao hắn ra nông nổi này chứ?
Một khắc sau, Lý Dụ kéo Tô Nhược Tuyết đã ăn mặc chỉnh tề trốn sau tấm bình phong không dám gặp người ra ngoài, ban đầu hắn tức giận vì nàng chạy trốn chứ không phải vì dục vọng không được giải tỏa, dù sao hắn chưa đến mức cầm thú như vậy, mà một khắc này, thấy bóng lưng nàng hốt hoảng chạy trốn, thậm chí hắn còn có loại cảm giác nàng không chịu nổi nên vứt bỏ hắn, lúc nhìn thấy nàng, hắn có điểm thiếu kiềm chế, song bất luận thế nào hắn cũng sẽ không làm tổn thương nàng...
Có điều đến khi nhận ra ánh mắt Tô Nhược Tuyết nhìn mình ẩn chứ bất an và ân hận, Lý Dụ còn lòng dạ đâu mà quan tâm chuyện tức giận hay không nữa, trời đất bao la, nương tử nhà mình là lớn nhất, buồn bực gì đó cút xa hết đi! Ôm người vào trong lòng, nhẹ nhàng đặt nụ hôn trấn an lên trán nàng, "Được rồi, chúng ta đi ăn sáng thôi."
Tô Nhược Tuyết ngoan ngoãn mặc cho hắn ôm, nàng ngẩng đầu quan sát, thấy trong mắt hắn không còn vẻ mất hứng như vừa rồi nữa, nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
Tuy nhiên, đến khi hai người bọn họ đi ra gian ngoài thì mới phát hiện trời vẫn còn tối đen, hiển nhiên là còn rất sớm.
Tô Nhược Tuyết cúi đầu lần nữa, ngày hôm qua nàng ngủ cả ngày cả đêm, do ngủ quá nhiều nên sáng nay mới dậy sớm...
Lý Dụ vuốt vuốt tóc nàng, trong mắt đều là cưng chiều, hắn an ủi nàng, "Không sao, bình thường ta đều thức dậy vào lúc này."
Bữa sáng phải dùng tại An Hi Cư, thời điểm này đương nhiên không thể đi quấy rầy, Tô Nhược Tuyết một lòng muốn đền bù sai lầm của bản thân, suy nghĩ đủ kiểu, chợt hai mắt nàng tỏa sáng, "Chúng ta đi luyện võ đi."
Bất luận là Tô Nhược Tuyết hay là Lý Dụ, bởi vì tập võ nên đã hình thành thói quen dậy sớm, nhưng mà tân hôn mới một ngày mà không dính dính dáng dáng, tình chàng ý thiếp với tiểu nương tử, mới sáng sớm đã thức dậy đi luyện võ, Lý Dụ không cần suy nghĩ cự tuyệt ngay.
"Sao thế? Không tốt hả?" Tô Nhược Tuyết khẽ mím môi, vẻ mặt có chút bối rối, chẳng lẽ nàng lại làm sai chuyện gì rồi?
Lý Dụ thì có thể làm sao? Khỏi cần phải nói, vì để cho tâm trạng nàng được thoải mái, võ ---- Nhất định phải luyện mới được!
Vĩnh Định Hầu phủ con nối dõi rất sung túc, các tiểu tử vô cùng khỏe mạnh, ba ngày không đánh là nhảy lên mái nhà dỡ ngói, tuy Lý Lão Hầu gia không muốn con cháu đi theo con đường võ tướng, nhưng ông cụ cũng không muốn uốn thẳng thành cong, gốc của Vĩnh Định Hầu phủ ở tại Tây Bắc, vốn là một lò luyện võ có tiếng, binh sĩ trong hầu phủ đều luyện võ từ lúc lên năm tuổi nên hiện tại thân thể rất rắn chắc cường tráng.
Tô Nhược Tuyết thay một bộ y phục luyện công màu xanh ngọc bó sát người, đầu tóc đen nhánh được nàng gôm lại buộc cao ra sau ót, dáng vẻ như tùng như bách vững vàng trong gió, cực kỳ hiên ngang, nhất cử nhất động đều mây trôi nước chảy, vẻ mặt lại mang theo một chút ngượng ngùng của cô nương gia giáo, cộng thêm mấy phần cứng cỏi bất khuất, khiến người ta yêu thích hết sức.
Lý Dụ rất tán thưởng, thế nhân vẫn còn quá nhiều trói buộc và hạn chế nữ tử, hắn yêu nàng là vì nàng có võ công cao cường, hôm nay nhìn kỹ thì càng không thể dời mắt được.
Ông trời đã định nàng sẽ trở thành nương tử của hắn, là nương tử cùng đứng sóng vai với hắn, kề vai sát cánh mà đi.
Lần đầu luyện võ với nam nhân, mặc dù người nọ là hắn, trong lòng Tô Nhược Tuyết cũng không được tự nhiên, nhưng cũng may nàng đã quen với việc thường xuyên đến võ đường, thời gian dần qua, nàng cũng từ từ tự nhiên vững vàng hơn, hít thở càng càng theo quy luật.
Thế là, các huynh đệ Lý gia lần lượt đi vào võ đường đều chứng kiến hai thân ảnh một xanh ngọc, một đỏ thẫm, một trước một sau không ngừng chạy bộ quanh võ đường, bọn họ cực kỳ kinh ngạc!
Mới đầu bọn họ còn nghĩ không biết đầu óc Nhị ca có vấn đề hay không? Đang tân hôn không chịu ôm ấp tân nương tử, khi không chạy vòng vòng làm gì? Nhưng mà qua một lát, mọi người liền phát hiện dáng vẻ chạy bộ của hai người có chút đặc biệt, hơn nữa mơ hồ còn có loại cảm giác cực kỳ ăn ý, hô hấp của hai người, bước chân, khí chất, thậm chí nội lực mạch lạc khi chạy, tựa như hòa cùng một thể, trong đầu mọi người ngoại trừ sợ hãi thán phục ra thì không còn gì nữa.
Võ đường của Hầu phủ ước chừng dài một ngàn mét, sau mười vòng bước chân Tô Nhược Tuyết đã bắt đầu chậm lại, song nàng vẫn kiên trì chạy đủ mười lăm vòng và đi bộ thêm ba vòng nữa mới dừng lại.
Thấy người bên cạnh vẫn luôn mang vẻ mặt "Tất cả theo nàng hết" Trong lòng Tô Nhược Tuyết cảm động khó tả thành lời.
Người luyện võ tự có bộ nội pháp cho riêng mình, huống hồ cho dù cùng một bộ nội pháp thì khả năng của mỗi người khác nhau rất nhiều, vì thế rất khó tìm thấy một người hoàn toàn tương hợp với mình, đã từng có lời đồn đại, nếu tìm được một người như vậy, hai người cùng nhau luyện võ thì kết quả có thể làm chơi mà ăn thật.
Tô Nhược Tuyết chưa từng nghĩ đến cuộc đời của mình sẽ gặp được người này, dù sao nàng chẳng mang dã tâm gì để luyện võ, đời trước là như thế, đời này chỉ thêm một ước nguyện bảo vệ người nhà mà thôi.
Nếu như người ngoài như các huynh đệ Lý gia có thể nhìn ra trạng thái tốt đẹp vừa rồi của hai người họ, thì người trong cuộc là Tô Nhược Tuyết, loại cảm giác này càng lớn hơn.
Ánh mắt nàng vô cùng trong trẻo, giống như thu hết cả bầu trời sao vào trong đó, nội tâm bày ra không sót thứ gì.
Lý Dụ chẳng cần suy nghĩ thì cũng biết lúc này nàng rất vui vẻ và hưng phấn, hắn kiềm lòng không được đưa tay ra vuốt vuốt tóc nàng, tựa như vuốt lông một chú mèo con làm nũng, vừa dịu dàng vừa thân mật.
Kỳ thật không phải vừa rồi hắn không có cảm giác, chỉ là những thứ này so với nàng mà nói, đương nhiên nàng quan trọng hơn rất nhiều, về phần loại cảm giác rung động sảng khoái khi hai tâm hồn chạm nhau kia, Lý Dụ ngước mắt ngắm nhìn nương tử như hoa như ngọc trước mặt, chỉ cần có nàng ở đây, hết thảy tự nhiên đều sẽ có.
"Nhị tẩu tẩu, tẩu lợi hại quá!"
Lý Nhiên nhỏ tuổi nhất, năm nay vừa mới chín tuổi, đương nhiên cậu nhóc không nhận ra hai người Lý Dụ và Tô Nhược Tuyết tiến sâu vào cảnh tình chàng ý thiếp lúc nãy, nhưng mà chuyện cậu nhìn thấy hai người chạy nhiều vòng như thế là thật đấy! Nhị ca thì không cần phải nói, dù sao cũng là nam tử trẻ tuổi, thân thể cường tráng, có điều nhị tẩu là nữ nhi yếu đuối mà có thể mặt không đỏ, thở không gấp chạy mười mấy vòng, quả thật vượt quá sức tưởng tượng!
Tuy nhiên đến khi cậu nhìn thấy Tô Nhược Tuyết rút nhuyễn roi tơ bạc mà cậu vẫn tưởng là dây thắt lưng ra ung dung múa máy, thì sự ngạc nhiên trong ánh mắt đã hoàn toàn chuyển sang cuồng nhiệt.
Cậu quyết định rồi, từ nay nhất định phải đi theo nhị tẩu lăn lộn!
Bởi vì sự có mặt của các huynh đệ Lý gia, Lý Dụ không có xuất chiêu, tuy Tô Nhược Tuyết cảm thấy khó hiểu nhưng lại cố kiềm nén không hỏi nhiều, mặc dù trong lòng nàng có chút cảm thấy đáng tiếc.
Chẳng qua là, sau khi nàng luyện công buổi sáng xong, sau lưng liền mọc ra một "Cái đuôi nhỏ" --- Chính là Lý Nhiên.
Giờ khắc này mặc kệ nhị ca liên tục trừng mắt nhiều lần, Lý Nhiên vẫn không chịu buông tha.
Tục ngữ nói rất đúng, tất cả âm mưu quỷ kế trước mặt người có thực lực chỉ là con hổ giấy, có nhị tẩu tẩu võ công cao cường ở đây, cậu còn có thể sợ nhị ca "Văn nhược" sao?!
Dù sao cậu cũng nhận định nhị tẩu tẩu rồi, ai cũng đừng hòng cản trở!
Tô Nhược Tuyết cũng không chán ghét việc này, tiểu gia hỏa vừa đáng yêu vừa ngọt miệng, lúc nào cũng bám theo nàng gọi "nhị tẩu tẩu" "Nhị tẩu tẩu" liên tục, thái độ thân thiết chân thật, đối với cậu, Tô Nhược Tuyết hận không thể yêu thương cậu như đệ đệ ruột của mình ngay, song ánh mắt cưng chiều đều là thật lòng.
Hơn nữa quan trọng nhất là, nếu bên cạnh có thêm người ngoài, thì cái người xấu xa kia không thể tùy tiện lôi kéo nàng....!Làm mấy chuyện khó xử nữa.
Cũng không phải nàng không thích, phu thê thân mật là chuyện thường tình trong thế gian, nhưng mà mức độ quá nhiều, dù là cơ thể hay là tâm hồn thì cũng có chút quá sức chịu đựng...!Hơn nữa, nàng đế ý nhất là chuyện, bề ngoài trông có vẻ như nàng rất thích sự thân mật và tình cảm nồng nhiệt của hắn vậy, điều này khiến cho Tô Nhược Tuyết luôn thanh tâm quả dục khó chấp nhận được trong một khoảng thời gian ngắn, nàng có cảm giác như lòng tự tôn của mình gần như tan vỡ, tràn đầy nguy cơ.
Lý Dụ âm thầm thở dài một hơi, trong lòng nàng đang nghĩ cái gì đều thể hiện hết qua ánh mắt không thể nghi ngờ, song đáng giận nhất chính là thấy nàng không được tự nhiên như thế, bản thân hắn không chỉ không giận mà ngược lại còn cảm thấy nàng đáng yêu muốn chết.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Tô Nhược Tuyết đang chột dạ bên cạnh, Lý Dụ oán hận liếc sang khuôn mặt bánh bao đang tỏ vẻ đáng yêu trước mặt nương tử nhà mình của Lý Nhiên, mắt phượng híp lại, có chút độc ác, dám cả gan cướp nương tử của hắn, phải diệt trừ không chút lưu tình mới được!.