Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo

 Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
***
Nghe thấy Tần Phong Dương nói vậy, Thanh Hạm liền kêu lên: “Tần Phong Dương, ngươi không thể làm thế được!” Trên đời này, có lẽ chỉ có mình nàng dám gọi thẳng tên hoàng đế.
Tần Phong Dương cũng không tức giận, chỉ nằm trên ghế, khẽ cười nói: “Vì sao ta không thể làm như vậy?”
Thanh Hạm đáp: “Tuy ta rất ghét hành vi của Niệm Du, càng oán hận nàng ta bắt cóc Vô Ưu tới đây, nhưng gạt bỏ những chuyện đó qua một bên, thì ta không thể không nói, nàng ta là một nữ tử vô cùng tốt!” Ý của nàng khi nói nàng ta là nữ tử tốt, là vì muốn hắn đối xử tử tế với nàng ta.
Tần Phong Dương khẽ cau mày, cười nói: “Nữ tử vô cùng tốt à? Thanh Hạm, nàng không nhầm chứ? Nàng ta là cơ sở ngầm mà Tần Phong Ảnh sắp xếp vào bên cạnh ta. Mấy năm nay, không biết nàng ta đã tiết lộ biết bao nhiêu chuyện của ta cho Tần Phong Ảnh rồi. Một nữ tử như vậy, tốt ở chỗ nào?”
Thanh Hạm nhìn Niệm Du, trầm giọng nói: “Cái tốt của nàng ta, đó chính là một lòng một dạ với ngươi. Có lẽ nàng ta có đưa tin tức của ngươi cho Tần Phong Ảnh, nhưng ta nghĩ nàng ta có nỗi khổ riêng. Chỉ là, ngươi có từng nghĩ tới chưa, một nữ tử hi sinh bảy năm thanh xuân của mình cho ngươi, vẫn ở bên cạnh ngươi, chăm sóc ngươi. Nếu nói nàng có sai, thì cũng chỉ sai vì đã trót yêu ngươi mà thôi.”
Nghe Thanh Hạm nói vậy, Lăng Nhược Tâm cũng thấy nao lòng, thật ra, hắn cũng sớm nhận ra được Niệm Du thực sự yêu Tần Phong Dương. Có điều, hắn vốn không muốn quản chuyện người khác, nhất là chuyện của Tần Phong Dương. Giờ nghe mấy lời này của Thanh Hạm, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, nếu Niệm Du này chiếm được trái tim của Tần Phong Dương, thì cũng sẽ chặt đứt được hoàn toàn ý đồ của Tần Phong Dương đối với Thanh Hạm.

Khóe miệng Lăng Nhược Tâm khẽ nhếch lên, thản nhiên nói: “Miệng nói ra, thì còn có thể là nói dối, nhưng ánh mắt thì không thể lừa người được. Tần Phong Dương, ngươi đúng là thiên hạ đệ nhất ngu ngốc, bên cạnh mình có một nữ tử toàn tâm toàn ý yêu mình như vậy, mà ngươi lại cố tình không thèm nhìn tới, không thèm cảm nhận, trong lòng lại còn cố chấp nhớ mong thê tử của người khác. Ta không biết nên nói ngươi là ngu ngốc không ai bằng, hay là bị sắc làm mờ mắt đây?”
“Bị sắc làm mờ mắt à?” Cái tính từ quỷ quái gì thế? Thanh Hạm trừng mắt lườm hắn một cái hỏi: “Ta đẹp lắm sao?”
Mắt Lăng Nhược Tâm tràn ngập ý cười, nhìn Thanh Hạm nói: “Trong tim ta, nàng chính là nữ tử đẹp nhất trên thế gian này!”
Mặt Thanh Hạm đỏ bừng lên, đúng là mấy lời buồn nôn, nói mấy lời này lúc chỉ có hai người bọn họ thì không sao, lại còn đi nói trước mặt mọi người, xấu hổ chết đi được! Hai con ngươi đen láy trừng mắt lườm hắn một cái, nhưng lại tràn ngập nhu tình.
Nghe Lăng Nhược Tâm nói vậy, Tần Phong Dương càng nhíu chặt mày hơn, lại nhìn thấy bộ dạng mắt đi mày lại của họ, một tia hy vọng xa vời còn sót lại trong lòng cũng hóa thành hư ảo. Đột nhiên hắn nhớ ra, khi Niệm Du nhìn hắn, ánh mắt của nàng ta cũng giống như ánh mắt Thanh Hạm khi nhìn Lăng Nhược Tâm, trong mắt đầy thâm tình, chẳng lẽ, mấy năm nay, hắn thực sự sai lầm rồi sao?
Nghe Thanh Hạm nói những lời này, Niệm Du khẽ cười khổ. Mấy năm nay, tình cảm của nàng dành cho Tần Phong Dương, chỉ có nàng hiểu rõ nhất. Trong tim nàng, Tần Phong Dương là tất cả của nàng, nàng yêu hắn, có thể vì hắn mà bỏ đi tất cả. Còn đối với Tần Phong Ảnh, nếu không có ơn cứu mạng ngày đó, thì nàng đã sớm không muốn để ý tới hắn nữa. Đúng, là nàng đã cung cấp một số tin tức cho Tần Phong Ảnh, nhưng những tin tức này, đều là tin tức râu ria không quan trọng. Lòng của nàng đã đặt toàn bộ vào Tần Phong Dương từ lâu.
Trong lòng Niệm Du hiểu rất rõ, khi nàng nhìn thấy Tần Phong Dương ngày một gầy yếu, thì tim nàng đau đến mức nào! Nàng biết rõ trong lòng hắn không có nàng, nhưng lại vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, yêu thương hắn không cần hồi báo. Nếu có thể, nàng tình nguyện thay hắn chịu hết mọi ốm đau, khổ sở. Có điều, tình cảm của nàng, cho tới bây giờ hắn cũng đều không hiểu rõ, chỉ e rằng, trong trái tim hắn không hề có một góc nhỏ nào dành cho nàng.

Niệm Du cũng nhớ rất rõ, mỗi khi nàng nằm cạnh hắn, mặc dù nàng giả vờ ngủ, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dài thật dài, vừa buồn bã vừa bất đắc dĩ của hắn. Có đôi khi, nàng cũng rất hận Thanh Hạm, nàng thật sự không biết cô gái đó có gì tốt, có thể để hắn nhớ nhớ nhung nhung mãi như vậy, còn nàng thì vô cùng dịu dàng, chăm sóc cho hắn, hắn lại như không hề nhìn thấy…
Niệm Du cũng biết, nàng tình nguyện làm bất cứ chuyện gì vì hắn, dù là giúp hắn tìm Thanh Hạm về. Nàng thừa nhận, thủ đoạn của nàng rất đê tiện, nhưng nàng nghĩ, như thế cũng có sao, vì hắn làm tất cả, kết quả là hắn chẳng những không đón nhận tấm lòng của nàng, còn hận nàng tới tận xương tủy! Suy đi nghĩ lại, nàng thật sự không hiểu mình làm nhiều như vậy rốt cuộc là vì cái gì?!
Khi Niệm Du nhìn thấy ánh mắt của Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm nhìn nhau, nàng thật sự rất hâm mộ họ. Nàng không dám hy vọng Tần Phong Dương có thể nhìn nàng như vậy, nhưng chỉ hy vọng hắn có thể đừng dùng ánh mắt dịu dàng mà hữu lễ, xa cách nhìn nàng, chỉ cần trong mắt hắn có một chút quan tâm dành cho nàng là quá đủ rồi. Biếm vào lãnh cung ư? Có lẽ đối với nàng mà nói, đó cũng là một sự giải thoát, nhưng lại là một nỗi đau khác, đau tới tận xương tận tủy.
Nàng không dám tưởng tượng những ngày tháng không nhìn thấy hắn, nàng sẽ sống như thế nào. Nàng từng nhìn thấy hắn đau ốm triền miên, cũng từng tự nhủ với mình, nàng yêu hắn, nếu hắn phải chết thật, thì nàng cũng tình nguyện đi theo hắn.
Nhìn thấy ánh mắt tình cảm của Lăng Nhược Tâm dành cho Thanh Hạm, Niệm Du lại cảm thấy ân ái của hai người này đúng là sự châm chọc lớn đối với nàng, nước mắt ngập đầy, cùng với máu trên trán chảy xuống khiến mắt nàng mờ đi. Nàng khẽ nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: “Chàng biếm ta vào lãnh cung, ta cũng không hận chàng. Từ nay về sau, chàng sẽ không bao giờ… phải tức giận vì ta nữa… Chỉ hy vọng, chàng có thể bảo trọng thân thể của mình, vượt qua cửa ải khó khăn này…”
Giọng của nàng ta đau thương vô cùng, Thanh Hạm cảm thấy hơi kỳ quái, bỗng thấy tiếng Niệm Du vừa dứt, nàng ta liền lao đầu vào bức tường phía sau.

Nhìn hành động của nàng ta, Thanh Hạm kinh hãi, xoay chân lao vụt qua, giữ kịp lấy Niệm Du, kéo về phía sau, quát: “Cô làm cái gì thế?”
Niệm Du nhìn Thanh Hạm, nước mắt rơi như mưa nói: “Không được ở bên cạnh chàng, ta sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Biếm vào lãnh cung, đối với ta mà nói, cũng có khác gì chết đâu. Tuy ta đã sớm biết, hành động lần này của ta sẽ khiến chàng oán hận ta vô cùng, nhưng ta lại không thể đứng nhìn chàng phiền muộn như thế. So với việc sống để chàng oán hận, chi bằng ta chết đi còn hơn!” Dứt lời, nàng ta lại muốn lao vào tường.
Nhìn thấy bộ dạng si tình, yêu đến mù quáng của nàng ta, Thanh Hạm không kìm được, cũng nhớ đến những ngày tháng nàng điên cuồng lao đi tìm Lăng Nhược Tâm, khiến nàng nhất thời cảm động lấy, tức giận trừng mắt nhìn Tần Phong Dương, quát: “Tần Phong Dương, ngươi có phải là nam nhân không?! Ngươi có biết ngươi làm như thế sẽ khiến một nữ tử mất đi tính mạng không?”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Niệm Du, trong lòng Tần Phong Dương cũng cực kỳ ngạc nhiên và nghi hoặc. Hắn biết trong lòng Niệm Du có hắn, nếu không, hắn đã sớm vạch trần thân phận của nàng, đuổi nàng ra xa khỏi hắn rồi. Có điều, hắn không ngờ nàng lại yêu thương hắn sâu sắc như vậy! Hắn đã từng nhìn thấy vô số thủ đoạn của nữ nhân chốn hậu cung, ai thật, ai giả, hắn chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra rõ ràng. Lúc này, hắn nhìn thấy rõ, trong mắt Niệm Du chỉ đầy vẻ tuyệt vọng và thâm tình, khiến lòng hắn không khỏi lay động.
Mấy năm gần đây, Tần Phong Dương lưu luyến si mê Thanh Hạm nhưng vẫn không có kết quả gì, trong lòng hắn cũng hiểu rất rõ, rất rõ cảm giác yêu mà không có được thống khổ đến nhường nào. Những năm nay, hắn vẫn gạt đi tình cảm của Niệm Du dành cho hắn, hắn luôn cảm thấy mình là người thê thảm nhất trên thế gian này, nhưng không ngờ, bên cạnh mình cũng có một người giống như hắn, yêu người khác hơn chính bản thân mình.
Tần Phong Dương hơi khép mắt lại, khàn giọng nói: “Ta chưa bao giờ muốn ai phải mất mạng cả. Có điều, cho tới ngày hôm nay, ta cũng chưa từng nghĩ, yêu một người thì ra lại đau đớn khổ sở đến như vậy, mà không yêu ai thì càng đau khổ hơn.”
Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm cảm thấy hơi kỳ quặc, nhìn Tần Phong Dương nói: “Nếu hôm nay ngươi dám biếm Niệm Du vào lãnh cung, ta sẽ giết ngươi!” Không phải nàng bị kích động, mà nàng cũng là nữ tử, nàng cực kỳ đồng cảm với hành động của Niệm Du.
Nghe Thanh Hạm nói vậy, tiểu Thuận tử đứng bên cạnh quát: “Ngươi là ai? Dám nói năng lỗ mãng với Hoàng thượng như vậy?”

Thanh Hạm liếc nhìn tiểu Thuận tử một cái, đạp thẳng một cước khiến hắn ngã lăn ra đất, rồi liếc mắt khinh thường: “Ngay cả cái đồ này nọ ngươi còn không có, dám to giọng với ta à?”
Tiểu Thuận tử là thái giám hầu cận của Tần Phong Dương, mọi người đều phải kính sợ hắn, chưa từng có ai dám đối xử với hắn như thế. Hắn vừa định đứng lên quát lại Thanh Hạm, thì phát hiện ra cơ thể mình căn bản không thể cử động được. Thì ra Lăng Nhược Tâm ghét hắn ầm ĩ gào thét, còn dám quát Thanh Hạm, liền rút kim thêu từ trong túi ra, chỉ trong giây lát đã điểm vài đại huyệt trên người hắn.
Tần Phong Dương cười khổ, chuyện buồn cười nhất trên đời này, chính là người mình yêu sâu đậm, lại ép mình phải đối xử tốt với người yêu mình, hắn thở dài nói: “Mấy năm qua, ta vẫn luôn than thở cho vận mệnh của mình, dù là thiên tử cao quý cũng không đạt được những gì mình mong muốn. Hôm nay ta mới biết, không phải mọi việc không theo như ta mong muốn, mà chuyện tình cảm này, căn bản không chấp nhận sự cưỡng ép… Thuyền đi ngàn dặm, quay đầu là bờ…”
Thanh Hạm trợn to mắt nhìn hắn, càng nghe càng thấy kỳ quặc, cái gì mà quay đầu là bờ? Nghe giống lời nhà Phật quá, không phải hắn muốn làm hòa thượng đấy chứ?
Tần Phong Dương nói tiếp: “Niệm Du, hiện giờ ta không còn chút tình cảm nào với nàng. Có lẽ nàng nên cho ta chút thời gian, chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm. Nếu nàng không chê ta là kẻ sắp chết…” hắn nhìn Niệm Du hỏi: “Nàng có nguyện ý không?”
Câu nói này vừa dứt, Thanh Hạm sửng sốt một chút, rồi liền tươi cười. Niệm Du ngẩn người, sự tình chuyển biến quá nhanh, khiến nàng nhất thời chưa thích ứng được. Thanh Hạm vội huých huých vào lưng nàng nói: “Hắn đang chờ câu trả lời của cô đó!”
 Niệm Du cúi đầu nói: “Chỉ cần chàng không chê ta đã từng làm việc cho Tần Phong Ảnh, từng làm tổn thương Thanh Hạm, thì ta sao có thể ghét bỏ chàng…”
Hết chương 15.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận