Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo


Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
Ngày hôm sau, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Vô Ưu và Tô Tích Hàn, Thanh Hạm liền đi cùng Lăng Nhược Tâm đến hang ổ của Tần Phong Ảnh, một khu nhà dân nhìn có vẻ rất bình thường ở An Dương.
Khi hai người tới nơi, Thanh Hạm khẽ nhíu mày, hỏi: “Ở đây hoàn toàn yên tĩnh, trong viện cũng nhỏ thế này, Tần Phong Ảnh sẽ giam giữ Đại sư huynh ở đây sao?” Khu đại viện đó chỉ có khoảng mười gian phòng, nhìn quanh một lượt cũng không thấy ai, cực kỳ yên tĩnh, không hề có chút dáng vẻ nào là chuẩn bị khởi sự như Thanh Sơn nói.
Lăng Nhược Tâm khẽ cười: “Nàng đừng xem thường khu đại viện này nhỏ, trong khu nhà này, chắc chắn có ẩn giấu bí mật. Nàng có nhìn thấy đằng sau cánh cửa bên trái kia không?”
Thanh Hạm gật đầu nói: “Thấy, nhưng làm sao?” Cánh cửa kia nhìn có vẻ bóng bẩy hơn những cánh cửa khác một chút, nhưng cũng không có gì khác thường.
Lăng Nhược Tâm nói: “Cánh cửa kia nhìn có vẻ bóng bẩy hơn các cánh cửa khác, cho nên, nơi đó nhất định là thường xuyên có người ra vào. Nếu ta đoán đúng, thì mật thất cũng thực sự được giấu bên trong cánh cửa đó.”
Trong mắt Thanh Hạm thoáng hiện lên vẻ khâm phục hỏi: “Chỉ một chi tiết nhỏ như vậy mà chàng cũng nhìn ra được, thật lợi hại!”
Lăng Nhược Tâm khẽ sờ mũi nói: “Thật ra cũng không có gì lợi hại cả, vì ta từng tới đây một lần, nên biết được cũng chẳng có gì ngạc nhiên.”
Nghe Lăng Nhược Tâm nói vậy, Thanh Hạm liền ném cho hắn một cái nhìn khinh bỉ. Nàng còn tưởng hắn lợi hại thế nào, thì ra đã từng tới rồi, vậy mà còn làm trò trước mặt nàng ra vẻ có điều bí ẩn này nọ! Đúng là muốn ăn đòn!
Nhìn bộ dạng đó của nàng, Lăng Nhược Tâm đương nhiên hiểu ngay suy nghĩ trong lòng nàng, vừa lúc có hai người bước ra khỏi cánh cửa đó, hắn vội nói với Thanh Hạm: “Nàng nhìn hai người kia kìa!”
Thanh Hạm nhìn thoáng qua hai người kia, thấy họ ăn mặc tuy bình thường nhưng y phục giống hệt nhau, rõ ràng là trang phục đồng nhất, khiến mắt nàng sáng lên.
Lăng Nhược Tâm vừa nhìn ánh mắt của nàng đã hiểu ngay ý tưởng của nàng, hắn khẽ mỉm cười. Bọn họ nhẹ nhàng đi theo sau hai người kia, chờ đến khi hai người kia rẽ vào góc đường, bọn họ mới đồng thời xuống tay đập vào gáy hai người đó. Hai người đó còn chưa kịp hừ một tiếng đã ngã xuống hôn mê.
Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm cùng quay sang cười với nhau, sau đó lột y phục hai người kia ra, mặc lên người mình.
Sau khi Lăng Nhược Tâm đưa Thanh Hạm qua cánh cửa kia, hắn liền kéo một vòng sắt tròn ở bên cạnh, một địa đạo tối đen hiện ra trước mắt họ. Hai người đi theo địa đạo đó xuống. Sau khi bước vào, Thanh Hạm không khỏi kinh hãi, căn phòng này nhìn bên ngoài có vẻ rất nhỏ, nhưng bên trong thì không khác gì động tiên, có đầy đủ mọi thứ, có lương thực, có binh khí, còn có mấy trăm chiếc chiến xa nữa.
Bên trong mật thất hoàn toàn yên ắng, không thấy một bóng người. Lăng Nhược Tâm cau mày lại, Thanh Hạm cũng cảm thấy hắn khác thường, liền hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì không ổn à?”
Lăng Nhược Tâm đáp: “Lần trước khi ta vào đây, trong này rất nhiều người, tất cả đều bận rộn chế tạo cái gì đó, sao lần này lại im lặng như vậy nhỉ? Những người đó trốn đi đâu rồi?”
Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm cũng thấy kỳ quái, trong lòng càng thêm cảnh giác, liền xem xét kỹ càng, nhìn mấy thứ này nọ đặt bên cạnh. Đột nhiên, nàng nhìn thấy một đống gì đó màu vàng vàng ở trước mặt, chưa đến gần đã ngửi thấy một mùi gì đó rất gai mũi, mấy năm nay Thanh Hạm vào Nam ra Bắc cũng nhận ra ngay đó là mùi diêm sinh. (lưu huỳnh)
Thanh Hạm cực kỳ tò mò, Tần Phong Ảnh khởi sự, nếu chuẩn bị lương thảo và chiến xa vân vân thì còn có thể hiểu được. Nhưng một đống diêm sinh này thì để làm gì? Nàng đang trầm tư, chợt nghe Lăng Nhược Tâm gọi: “Thanh Hạm, nàng mau lại đây.”
Vừa bước tới, Thanh Hạm đã nhìn thấy một đống gì đó màu trắng ở bên cạnh Lăng Nhược Tâm, dù nàng hiểu biết nhiều, nhưng cũng không nhận ra thứ đó là gì, liền hỏi: “Đây là cái gì?”
Lăng Nhược Tâm đáp: “Nếu ta không nhầm, thì đây có lẽ là tiêu thạch.” (Quặng KNO3)
Thanh Hạm nhíu mày hỏi: “Tần Phong Ảnh chuẩn bị nhiều diêm sinh với tiêu thạch như thế làm gì nhỉ?”
Nghe Thanh Hạm nói vậy, Lăng Nhược Tâm vội hỏi: “Nàng nhìn thấy diêm sinh ở đây sao?”

Thanh Hạm khẽ gật đầu, chỉ vào đống vàng vàng ở đằng kia nói: “Nếu ta không nhầm, thì chỗ đó là diêm sinh.”
Khóe miệng Lăng Nhược Tâm nhếch lên một nụ cười lạnh: “Tần Phong Ảnh đúng là âm hiểm, độc ác. Thì ra, suốt một thời gian dài như vậy, hắn mua binh khí của chúng ta, chỉ là để che mắt Tần Phong Dương, còn mục đích thực sự của hắn là ở đây!”
Thanh Hạm ngạc nhiên hỏi: “Mua binh khí là giả sao? Ta không hiểu ý chàng.”
Ánh mắt Lăng Nhược Tâm đen thẫm lại, trầm giọng nói: “Đây cũng chỉ là phỏng đoán của ta. Chúng ta tiếp tục tìm kiếm xem liệu trong này có than không.”
Thanh Hạm khẽ gật đầu, hai người chia ra tìm kiếm. Chỉ một lát sau, Thanh Hạm tìm thấy một đống than lớn ở góc tối xa nhất trong mật thất, vội vàng gọi Lăng Nhược Tâm tới.
Nhìn đống than kia, Lăng Nhược Tâm lại cười lạnh nói: “Xem ra, ta đoán không sai. Ta đã nghĩ Tần Phong Ảnh không thể sắp xếp khởi sự đơn giản như thế được mà, thì ra còn giấu diếm thủ đoạn này.”
Thanh Hạm không hiểu gì, liền hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lăng Nhược Tâm đáp: “Hắn mua binh khí của chúng ta là giả, mục đích thực sự của hắn là dùng thuốc nổ để công thành.”
Thanh Hạm lại hỏi: “Thuốc nổ á?”
Lăng Nhược Tâm đáp: “Đúng vậy, là thuốc nổ! Diêm sinh, tiêu thạch và than là thành phần cơ bản nhất để chế tạo thuốc nổ. Nếu ta đoán không nhầm, thì nơi này đã được Tần Phong Ảnh đổi thành nơi đặt thuốc nổ. Vì chuyện này rất quan trọng, nên hắn cũng đuổi những người không liên quan tới việc chế thuốc nổ đi. Có lẽ, đám thợ chế thuốc nổ cũng sắp đến đây rồi.”
Từng có một lần vì tìm kiếm Lăng Nhược Tâm, mà Thanh Hạm trúng vào gian kế của người khác, suýt nữa bị thuốc nổ nổ chết, cho nên, nàng hiểu rất rõ uy lực của thuốc nổ. Mặt nàng biến sắc hỏi: “Hắn chuẩn bị nhiều thuốc nổ như vậy, không phải là muốn nổ chết Tần Phong Dương chứ?”
Lăng Nhược Tâm thở dài: “Hắn muốn dùng làm gì thì nhất thời ta không đoán được. Nhưng ta dám khẳng định đây không phải chuyện gì tốt. Với tâm địa của hắn, chỉ e là chuyện gì hắn cũng làm được. Lần này, e sẽ liên lụy đến rất nhiều người vô tội.”
Thanh Hạm không nhịn được nói: “Ta cứ tưởng thực lực của Tần Phong Dương và Tần Phong Ảnh là ngang nhau, nhưng giờ mới biết mình sai rồi. Thảo nào lần này hắn không kiểm tra thực tế số binh khí mà ta giao, không phải vì hắn tin tưởng ta, mà vì hắn còn có chiêu khác nữa. Tần Phong Ảnh thật quá đáng sợ!”
Lăng Nhược Tâm nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, hắn thật sự rất đáng sợ, có điều, bây giờ chúng ta đã biết được âm mưu của hắn, thì phải nhanh chóng có đối pháp khác. Tuy ta rất hận hai huynh đệ hắn, nhưng ta cũng không muốn dân chúng vô tội bị liên lụy.”
Thanh Hạm gật đầu nói: “Đúng thế, nhưng chúng ta phải phá hoại thế nào đây? Còn nữa, rốt cuộc Đại sư huynh ở đâu? Có phải huynh ấy cũng phát hiện ra bí mật này của Tần Phong Ảnh không?”
Nghĩ đến vấn đề này, Thanh Hạm lại thấy đau đầu. Nếu Tống Vấn Chi đã phát hiện ra căn mật thất này, như vậy, chắc hẳn là huynh ấy sẽ phải nói cho Tần Phong Dương biết. Nhưng nhìn vẻ mặt của Tần Phong Dương thì thấy rõ ràng hắn không biết chuyện này. Mà Tống Vấn Chi vẫn bám sát Tần Phong Ảnh, với sự khôn khéo của huynh ấy, chắc phải tìm thấy nơi này chứ. Nàng bắt đầu thấy mơ hồ rồi, Đại sư huynh nàng rốt cuộc đang giúp ai?
Lăng Nhược Tâm khẽ cười nói: “Vấn đề này, có lẽ chỉ có Đại sư huynh nàng mới có thể trả lời cho nàng. Có điều, bây giờ lại không biết tung tích của hắn, ta thực sự hơi nghi ngờ, có thể không phải hắn bị Tần Phong Ảnh bắt, mà là cố tình tung tin đó cho Tần Phong Dương để làm rối loạn tâm của Tần Phong Dương.”
Thanh Hạm thở dài nói: “Không biết vì sao, khi sự tình trở nên như thế này, ta đột nhiên có cảm giác muốn lùi bước, buông tha hết những thù hận lúc trước, không muốn tiếp tục dính líu vào chuyện này nữa. Bỗng nhiên ta thấy mệt mỏi chết đi được.”
Lăng Nhược Tâm nhẹ ôm nàng vào lòng nói: “Nhưng mà sự tình đã đến nước này rồi, căn bản không cho phép chúng ta suy đi tính lại nữa. Lần này để bị liên lụy vào, e rằng sẽ không dễ dàng rút ra được. Còn chưa nói đến chuyện, nàng cũng không thể bỏ mặc Đại sư huynh của mình.”
Thanh Hạm thở dài thật dài, đột nhiên nghe tiếng người nói chuyện truyền tới. Hai người liếc nhìn nhau, thấy bên cạnh có một đống rơm lớn liền chui vào trốn.
Giọng Tần Phong Ảnh vang lên: “Không biết Tống đại hiệp đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Vừa nghe thấy giọng hắn, hai người hơi kinh hãi, lại nghe hắn hỏi vậy, hai người không khỏi quay sang nhìn nhau. Thì ra Tống Vấn Chi thực sự ở chỗ của Tần Phong Ảnh.

Tống Vấn Chi thản nhiên nói: “Chuyện này có gì cần phải suy nghĩ chứ. Ta sẽ không giúp ngươi!”
Tần Phong Ảnh hừ lạnh nói: “Ta thật sự không hiểu ngươi đang nghĩ gì. Tần Phong Dương căn bản sẽ không cho ngươi giải dược, mà ngươi vẫn còn nghĩ cho hắn. Ngươi làm như vậy không phải là quá ngu ngốc sao?”
Tống Vấn Chi lạnh lùng nói: “Không phải ta nghĩ cho hắn, mà là ta nghĩ cho dân chúng vô tội. Phương pháp đó của ngươi, nếu không nói là táng tận lương tâm, thì cũng là vô nhân tính.”
Tần Phong Ảnh cười ha ha nói: “Nhân tính à? Mấy lời này của ngươi thật quá buồn cười. Dân chúng trong thiên hạ vốn đều là con dân của ta. Để đạt được mục đích của ta, hy sinh một vài người có là gì chứ? Hơn nữa, bọn họ có thể chết để hoàn thành nghiệp lớn cho ta, hẳn là nên cảm thấy vinh dự mới đúng.”
Tống Vấn Chi mắng: “Ngươi đúng là đê tiện vô sỉ!”
Một tiếng bốp vang lên, Tần Phong Ảnh lạnh lùng nói: “Nếu không phải ta nghĩ ngươi còn chút giá trị lợi dụng, thì ta đã sớm giết ngươi rồi, mà ngươi còn dám không biết điều à. Tốt nhất ngươi đừng chọc giận ta. Nếu không, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn!”
Nghe tiếng vang kia, trong lòng Thanh Hạm không khỏi kinh hãi, nhìn tình hình này, thì Tống Vấn Chi thật sự đã bị Tần Phong Ảnh chế ngự rồi. Nàng không kìm được, hơi nghiêng đầu ra thăm dò. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn ra nàng đã giật mình hoảng sợ. Mặt Tống Vấn Chi đầy vết thương, quần áo rách nát, rõ ràng là đã bị tra tấn.
Thanh Hạm kinh hãi muốn lao ra, lại bị Lăng Nhược Tâm giữ chặt lại, ý bảo nàng nhìn đám người bên cạnh Tần Phong Ảnh. Vừa nhìn thấy họ Thanh Hạm lại càng giật mình, mỗi gã đó đều có hơi thở vững vàng, vừa nhìn là biết nội công rất thâm hậu, nếu đấu một chọi một, thì nàng có thể đánh bại được, nhưng nếu cả đám người đó đều cùng tiến lên, thì nàng sẽ không có phần thắng.
Quan trọng nhất là, nếu lúc này Thanh Hạm lao ra cứu Tống Vấn Chi sẽ đánh rắn động cỏ. Đến lúc đó, chỉ e chưa cứu được Tống Vấn Chi, mà chính nàng cũng sẽ bị liên lụy vào. Trong lòng nàng hơi tức giận nhưng cũng không thể làm gì.
Tống Vấn Chi lại trầm giọng nói tiếp: “Người giống như ta, cũng đã xác định là chết không có chỗ chôn rồi. Năm đó, khi ta bị sư phụ đuổi ra khỏi Thương Tố môn, ta vốn không nên tiếp tục sống trên cõi đời này nữa. Những năm gần đây, ta lại làm việc cho Tần Phong Dương, cũng sớm không nên sống nữa rồi. Nếu bây giờ ngươi giết ta, ta nghĩ, ta hẳn là nên cảm tạ ngươi. Chờ sau khi ta thành ma, mỗi ngày ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi, để nhìn ngươi. Nhìn ngươi có chết cũng không chết tử tế được!”
Nghe hắn nói vậy, Tần Phong Ảnh lại cười ha ha nói: “Ngươi muốn chết à? Ta sẽ giúp đỡ ngươi hoàn thành nguyện vọng! Còn về phần ta, thì ngươi cứ yên tâm, người có thể giết ta còn chưa được sinh ra trên đời này đâu. Nếu cố tình muốn nói có, thì người đó đã chết năm năm trước rồi.”
Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm không khỏi tức giận, lại thấy hơi buồn cười. Xem ra, Tần Phong Ảnh vẫn có chút e ngại Lăng Nhược Tâm. Nàng quay sang liếc nhìn Lăng Nhược Tâm một cái, nhưng lại thấy hắn đang nhíu mày.
Tống Vấn Chi cười nói: “Đúng thế, hắn đã chết. Nhưng người có nghĩ tới không? Ngươi giết nhiều người như vậy, còn bày mưu tính kế hạ độc giết hắn, e rằng hắn có làm ma cũng sẽ không buông tha cho ngươi!”
Nghe Tống Vấn Chi nói những lời này, Thanh Hạm chợt nghĩ ra một ý, có lẽ, làm thế này… chơi cũng rất vui!!!
Tần Phong Ảnh lạnh lùng nói: “Ta chưa bao giờ tin vào chuyện ma quỷ. Tống Vấn Chi, ngươi có biết vì sao hôm nay ta đưa ngươi đến đây không?”
Tống Vấn Chi không thèm để ý tới hắn, Tần Phong Ảnh sai người đưa tiêu thạch tới, nói: “Chẳng phải Huyền Cơ Tử rất am hiểu ngũ hành, cũng hay nghiên cứu về đan dược hay sao? Ngươi là đại đệ tử của lão, nói vậy, hẳn ngươi cũng nhận ra đây là cái gì chứ?!”
Nhìn thấy đống tiêu thạch kia, Tống Vấn Chi không kìm được liền chửi to: “Ngươi thật quá độc ác!”
Tần Phong Ảnh cười ha hả nói: “Đại trượng phu muốn thành nghiệp lớn đương nhiên không thể quá nhân từ! Nhìn vẻ mặt của ngươi, nói vậy, chắc cũng đã đoán ra được mấy thứ này dùng để làm gì đúng không? Mục đích mà ta đưa ngươi tới đây hôm nay, chắc ngươi cũng hiểu rõ rồi chứ?”
Tống Vấn Chi hừ một tiếng, không để ý tới hắn.
Tần Phong Ảnh nói tiếp: “Hôm nay ta đưa ngươi tới đây, chẳng qua là muốn nói cho ngươi biết. Dù ngươi không giúp ta, ta cũng có thể thực hiện được mục đích của mình.” Ánh mắt hắn quét qua người Tống Vấn Chi một cái rồi nói: “Hơn nữa, ta còn để ngươi đứng để nhìn bọn họ, trơ mắt nhìn bọn họ chết, rồi sau đó cùng chết với họ nữa!”
Sau khi Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm nghe những lời này, cả hai người đều thấy kinh hãi. Bọn họ trong miệng Tần Phong Ảnh là ám chỉ ai? Muốn để Tống Vấn Chi chết cùng họ là thế nào? Một suy nghĩ đồng thời xuất hiện trong đầu hai người, khiến hai người bất giác đưa mắt nhìn nhau, cùng nhìn thấy sự kinh hãi và nghi hoặc trong mắt đối phương.

Tống Vấn Chi hừ lạnh một tiếng nói: “Rồi sẽ có một ngày ngươi bị báo ứng!” Hắn vừa dứt lời, Tần Phong Ảnh liền khoát tay áo, hai gã thị vệ bước tới đưa hắn ra ngoài.
Tống Vấn Chi vừa được đưa đi, một thị vệ vẫn đứng cạnh Tần Phong Ảnh nói: “Điện hạ, Trang Võ vẫn chưa về.”
Tần Phong Ảnh hừ một tiếng: “Hắn ở bên cạnh Niệm Du lâu như vậy mà chuyện này cũng không làm xong. Chết tiệt!”
Thị vệ kia khom người nói: “Điện hạ, Trang Võ vẫn trung thành tận tâm với điện hạ. Xin điện hạ khai ân!”
Tần Phong Ảnh lạnh lùng nói: “Được rồi, ta biết tình cảm của các ngươi rất tốt! Chờ Trang Võ về rồi nói sau! Cũng đều tại con tiện nhân Niệm Du kia, nếu không phải ả hai lòng, thì ta cũng đâu mất nhiều tâm sức như thế!”
Thị vệ kia lại nói: “Điện hạ thánh minh! Nhưng mà, lần này thuộc hạ không hiểu, vì sao điện hạ lại sai Trang Võ bắt con gái Đoàn Thanh Hạm đi?”
Tần Phong Ảnh lạnh nhạt nói: “Đó là vì mấy năm nay, Đoàn Thanh Hạm kinh doanh Vô Hối sơn trang ở nước Long Miên rất có danh tiếng. Nghe nói, nàng ta đã trở thành một trong những người giàu nhất nước Long Miên. Lần này, sau khi chuyện của chúng ta thành công, làm gì cũng sẽ cần đến bạc, vừa lúc, có thể lấy được một chút từ chỗ nàng.”
Nghe Tần Phong Ảnh nói vậy, Thanh Hạm siết chặt nắm tay, tên khốn này lại dám có ý đồ với nàng. Đáng giận! May mà lần này bọn họ cùng đến đây, nếu không chỉ e sẽ bị hắn áp chế rồi.
Lăng Nhược Tâm cũng cảm nhận được sự tức giận của Thanh Hạm, nhẹ nhàng nắm tay nàng, ý bảo nàng đừng nổi giận, món nợ này, hắn sẽ tính toán sòng phẳng với Tần Phong Ảnh!
Thanh Hạm cảm nhận được sự lo lắng của Tần Phong Ảnh, liền quay đầu lại nhìn hắn một cái, ý muốn nói cho hắn biết, nàng sẽ nhịn, nhưng trong lòng chỉ hận không thể đập tan xương cốt Tần Phong Ảnh thành từng mảnh nhỏ. Lúc trước hắn hại nàng khổ sở năm năm, giờ còn dám mưu đồ tính toán với nàng. Muốn bạc à? Đi mà gặp quỷ ấy!
Tần Phong Ảnh xem xét mấy thứ kia một lượt, rất vừa lòng, quay sang nói với thị vệ: “Đêm nay vận chuyển toàn bộ những thứ này tới dưới thành Phượng Tiềm. Khi vận chuyển phải cẩn thận một chút, nhất là diêm sinh và tiêu thạch này!”
Thị vệ kia đáp: “Vâng!”
Tần Phong Ảnh nhìn qua một lượt nữa rồi đứng dậy rời đi. Ngay khi hắn vừa đi khỏi, tay thị vệ kia quát: “Lôi mấy tên nông dân đó ra làm việc đi!”
Một người hầu ở bên cạnh lên tiếng, rồi đi tới bức tường ở cuối cùng, dùng sức kéo một cái, âm thanh ken két vang lên, ở đó lại xuất hiện một cánh cửa khác. Sau khi cửa được mở ra, một vài tay thị vệ đi vào. Chỉ một lát sau, tiếng bước chân và những âm thanh leng keng vang lên từ trong phòng.
Thanh Hạm giật mình, không ngờ ở đây còn có gian mật thất khác nữa. Nàng mở to mắt nhìn, mặt của mấy người nông dân này rất xanh xao, rõ ràng là không được ăn uống đầy đủ. Hơn nữa, da họ trắng bệch, ánh mắt ngây dại, có vẻ như đã bị giam trong này khá lâu rồi.
Thanh Hạm vẫn còn đang ngẩn người, thì bên tai bỗng có tiếng của Lăng Nhược Tâm: “Bọn họ khuân vác mấy thứ này ra, chúng ta sớm muộn gì cũng bị phát hiện.”
Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm lại giật mình. Đám nông dân này đã bắt đầu di chuyển đồ đạc, cũng có một số người đang đi về phía bọn họ trốn. Nàng khẽ cau mày, nhưng chỉ một lát sau lại nhếch miệng cười, vì nàng đã phát hiện ra, y phục họ đang mặc giống như đám nông dân này.
Thanh Hạm lấy tro bụi trên đất bôi lên mặt, khuôn mặt nàng đầy bụi đất, sau đó, nàng cũng lấy tro bụi bôi lên mặt Lăng Nhược Tâm. Lăng Nhược Tâm hơi cau mày nhìn hành động của nàng. Tuy hắn rất thích sạch sẽ, nhưng cũng không ngăn nàng lại. Sau khi nàng bôi xong, liền bước ra khỏi chỗ đang trốn, đi theo đám nông dân kia bê đồ này nọ. Nhìn bộ dạng của nàng, Lăng Nhược Tâm khẽ cười, hắn hiểu ý nàng rồi.
Hai người giả trang xen lẫn vào đám nông dân, di chuyển đồ đạc. Sau khi Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm bê túi lương thảo lên xe ngựa, liền nhân lúc không có ai phát hiện ra, trốn sang bên cạnh. Thanh Hạm vốn muốn đi tìm Tống Vấn Chi, nghĩ cách cứu hắn ra, nhưng chờ khi bọn ra được bên ngoài, thì không biết Tống Vấn Chi đã bị đám thị vệ kia đưa đi đâu rồi.
Sắc trời đã tối đen, nhất thời không thể điều tra được, Thanh Hạm càng lúc càng lo lắng. Nhìn dáng vẻ của nàng, Lăng Nhược Tâm cũng đoán được tâm trạng của nàng, chỉ thản nhiên nói: “Nàng đừng nôn nóng, chúng ta chỉ cần bám sát chiếc xe ngựa đó, nhất định có thể tìm thấy Tống Vấn Chi.”
Thanh Hạm thở dài nói: “Ta vốn nghĩ rằng Tần Phong Dương chỉ dọa ta vậy thôi. Không ngờ Đại sư huynh lại bị Tần Phong Ảnh bắt thật. Nhưng ta vẫn không hiểu rõ ý của bọn họ.”
Lăng Nhược Tâm nói: “Nàng đừng quá lo lắng, mấy thứ đó tuy là nguyên liệu để làm thuốc nổ, nhưng cũng chưa được chế ra, không cần quá để tâm. Còn ý của bọn họ, ta đoán là lúc Tần Phong Ảnh khởi sự, e rằng sẽ làm chuyện gì đó trong thành Phượng Tiềm. Hành động của hắn tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến dân chúng bình thường, nên Đại sư huynh nàng mới trở mặt với hắn.”
Thanh Hạm nhỏ giọng nói: “Ta đã đoán trước rằng Đại sư huynh hợp tác với Tần Phong Ảnh thật không khác nào đùa với cọp mà. Không sai chút nào!”
Lăng Nhược Tâm nói: “Mấy năm gần đây, tuy đại sư huynh nàng đã khác đi rất nhiều, nhưng hắn vẫn là một người có lòng nhân hậu, không nham hiểm như Tần Phong Ảnh. Hơn nữa, từ nhỏ Tần Phong Ảnh đã lớn lên trong cung, bày mưu tính kế, sử dụng quyền lực, không có gì hắn không giỏi. Đại sư huynh nàng bại trên tay hắn là quá bình thường.”
Thanh Hạm gật đầu nói: “Cho tới bây giờ, ta luôn nghĩ đại sư huynh không quá để tâm đến chuyện bị trục xuất khỏi sư môn. Đến hôm nay ta mới biết, thì ra huynh ấy lại nặng lòng như vậy. Chờ chuyện ở đây giải quyết xong, ta sẽ tìm sư phụ xin giúp huynh ấy.”
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Nàng cũng nhiều chuyện phải lo quá đấy. Nhưng mà, nàng có từng nghĩ tới chưa? Vì sao sư phụ nàng phải đuổi đại sư huynh nàng ra khỏi sư môn?”

Thanh Hạm đáp: “Không phải vì chuyện của Tô Tích Hàn sao?”
Lăng Nhược Tâm nhìn nàng nói: “Chuyện Tô Tích Hàn cũng chỉ là cái cớ thôi. Mặt khác, ta e rằng sư phụ nàng muốn mượn cơ hội này để Đại sư huynh nàng tích lũy kinh nghiệm.”
Thanh Hạm nhìn Lăng Nhược Tâm, hỏi: “Sao chàng biết ý đồ của sư phụ ta?”
Lăng Nhược Tâm nghiêm mặt nói: “Dù thế nào, ta cũng ở cùng sư phụ nàng mấy năm. Ông ấy yêu thương Đại sư huynh nàng vô cùng, sao có thể chỉ vì chuyện của Tô Tích Hàn mà đuổi hắn ra khỏi sư môn được? Sư phụ nàng chẳng qua chỉ muốn cho đại sư huynh nàng từng trải, tích lũy kinh nghiệm vài năm, sau đó sẽ truyền lại chức chưởng môn cho hắn thôi.”
Nghe Lăng Nhược Tâm nói vậy, Thanh Hạm vừa mừng vừa sợ hỏi: “Sao chàng biết?”
Lăng Nhược Tâm trừng mắt nói: “Ta đoán thế!”
Thanh Hạm cũng trừng mắt lườm lại hắn, hừ lạnh nói: “Chàng suốt ngày chỉ đoán mò thôi!”
Lăng Nhược Tâm khẽ cười: “Ta thích đoán mò đấy. Chỉ là, đã bao giờ nàng thấy ta đoán sai chưa?”
Thanh Hạm cũng thừa nhận, sự thật đúng như hắn nói. Từ lúc nàng quen hắn tới nay, hắn từng phỏng đoán rất nhiều chuyện, nhưng chưa từng thấy sai bao giờ. Nàng lại hỏi: “Chàng ở bên sư phụ lâu như vậy, có phải sư phụ đã nói gì với chàng không?”
Lăng Nhược Tâm cười hì hì nói: “Sư phụ nói, nàng là kiếp nạn của ta, ta cũng là kiếp nạn của nàng. Chúng ta là một đôi trời sinh, do trời đất tạo thành!”
Thanh Hạm nhẹ gõ vào đầu hắn một cái nói: “Chàng thật đúng là, hỏi một đằng, trả lời một nẻo.”
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Ta đâu có hỏi một đằng trả lời một nẻo. Sư phụ nàng tính toán thiên cơ linh nghiệm thế nào, nàng hiểu quá rõ rồi. Có lẽ sư phụ nàng cũng đã sớm tính toán được rằng chúng ta sẽ vượt qua được kiếp nạn này rồi. Ngày ấy, khi ông đuổi Tống Vấn Chi ra khỏi sư môn, ta nghĩ ông cũng đã tính toán được hắn căn bản không có duyên với Tô Tích Hàn. Có lẽ, trừ đoạn nhân duyên ngắn ngủi với nàng ra, Tống Vấn Chi không còn mối duyên nào khác nữa, cho nên ông mới đặt Đại sư huynh nàng vào vị trí người thừa kế chưởng môn thích hợp nhất để bồi dưỡng. Hơn nữa, Đại sư huynh của nàng cũng rất có thiên phú, phù hợp với yêu cầu của sư phụ nàng, chỉ thiếu một chút kinh nghiệm mà thôi.”
Thanh Hạm trừng mắt lườm hắn hỏi: “Điều này cũng là chàng đoán hả?”
Lăng Nhược Tâm khẽ nhún vai, tỏ vẻ đành chịu. Thanh Hạm thở dài nói: “Có lẽ chàng nói cũng đúng.”
Nàng còn định nói gì đó, thì Lăng Nhược Tâm lại ra hiệu với nàng: “Bọn họ xuất phát rồi!”
Thanh Hạm hiểu ý, liền thi triển khinh công đi cùng Lăng Nhược Tâm, bám sát chiếc xe ngựa đó. Chiếc xe kia chạy thẳng về hướng thành Phượng Tiềm.
Thanh Hạm nhỏ giọng hỏi: “Không phải Tần Phong Ảnh muốn dùng thuốc nổ đánh nổ thành Phượng Tiềm đấy chứ?”
Lăng Nhược Tâm đáp: “Tần Phong Ảnh còn muốn làm Hoàng đế, mà thành Phượng Tiềm lại là hoàng đô. Nếu hắn làm nổ Phượng Tiềm, thì khi đăng cơ, hắn sẽ tốn công tu sửa lần nữa. Hắn sẽ không ngu ngốc như vậy!”
Thanh Hạm nghĩ cũng thấy có lý, lại hỏi: “Nhưng mà, hắn chuẩn bị nhiều thuốc nổ như vậy, rốt cuộc là định làm gì?” Tuy chỗ thuốc nổ này không thể nổ hết thành Phượng Tiềm, nhưng phá hủy một hai khu nhà thì không hề khó.
Lăng Nhược Tâm khẽ lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Thanh Hạm cười nói: “Không phải chàng rất giỏi phỏng đoán hay sao? Lần này sao không đoán nữa?”
Lăng Nhược Tâm cười khổ: “Ta chỉ đoán những chuyện mình có thể nắm được. Còn chuyện không thể nắm được thì sao ta đoán được chứ, càng không thể nói bừa được.” Hắn nói vậy, nhưng trong lòng cũng đang phán đoán động cơ của Tần Phong Ảnh. Chỗ thuốc nổ của Tần Phong Ảnh không thể nổ tung hoàng cung, vì thủ vệ của Hoàng cung rất nghiêm ngặt, mà lúc này sợi dây liên hệ giữa hắn và Niệm Du cũng đã bị cắt đứt, nên căn bản không có cách nào đưa thuốc nổ vào hoàng cung. Có điều, trừ hoàng cung ra, Lăng Nhược Tâm lại thật sự không nghĩ ra được còn nơi nào có thể giúp Tần Phong Ảnh đối phó Tần Phong Dương…
Hai người bám sát suốt chặng đường. Chạy suốt một đêm, cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại ở một biệt viện bên ngoài thành Phượng Tiềm.
Hết chương 18.
***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận