Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo


Lăng Nhược Tâm không ngờ Thanh Hạm lại dùng chiêu này, lập tức cực kỳ bất nhã đưa tay che bụng dưới, khuôn mặt tươi cười ngàn năm không đổi rốt cuộc cũng không thể cười nổi, sắc mặt bỗng chuyển sang màu xanh mét, hai mắt như muốn phun lửa, gằn từng chữ một: "Đoàn Thanh Hạm‼!"
Thanh Hạm thấy bộ dạng chật vật của hắn, tâm trạng chán nản vốn có cũng tan thành mây khói, ra vẻ kinh ngạc nói: "A! Đại tiểu thư, cô bị sao vậy?! A! Thật sự xin lỗi, ở chung với huynh một thời gian, huynh toàn ăn mặc thế này, làm ta cứ nghĩ huynh là con gái, không ngờ huynh cũng có chỗ không giống con gái nhỉ! Ngại quá, cú đá kia của ta có hơi mạnh, có cần ta gọi đại phu giúp huynh không?"
Lăng Nhược Tâm tức đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này chỉ hận không thể xé toạc mồm nàng ra, có điều bụng lại cực kỳ đau. Vốn là hắn đùa giỡn nàng, không ngờ ngược lại lại khiến mình bị thương. Nghe nàng lảm nhảm, hắn vừa tức vừa hận, quay lưng bỏ đi không thèm để ý tới nàng nữa.
Thanh Hạm giao thủ với hắn nhiều lần, chưa bao giờ từng chiếm thế thượng phong, giờ coi như cũng đòi lại được một ít ưu thế, lập tức đắc ý nói: "Ôi ôi, Đại tiểu thư à, huynh xem ta này, trí nhớ ta cũng thật là tệ quá đi, quên mất chuyện thân phận của Đại tiểu thư là bí mật lớn. Nhưng mà, nếu cứ để vậy lỡ đoạn tử tuyệt tôn thì làm sao bây giờ?" (tuyệt đường con cái)
Lăng Nhược Tâm trừng mắt lườm nàng một cái, rồi nói: "Đoàn Thanh Hạm, chúng ta ngả bài đi!" Dứt lời, hắn liền xoay ghế, ngồi xuống.
Thanh Hạm cũng kéo ghế ngồi cạnh hắn, vươn ngón trỏ ra khêu cằm hắn nói: "Được, chúng ta ngả bài đi, ta sợ huynh sao! Không phải huynh vừa nói muốn gạo nấu thành cơm với ta à? Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay được không?"
Lăng Nhược Tâm gạt tay nàng ra, hung dữ trừng mắt nhìn nàng, hôm nay hắn đúng là thuyền lật trong mương, thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của nàng lúc chiều, nên suýt thì quên mất bản tính của nàng, đúng là đáng giận‼!
Hắn còn chưa trả lời, Thanh Hạm đã nói tiếp: "Ôi ôi! Huynh xem trí nhớ của ta này, quên mất trên người Đại tiểu thư còn đang có thương tích!" Dứt lời, lại đưa tay ra khêu cằm hắn, chẹp chẹp vài tiếng rồi cười xấu xa: "Không thể trông mặt mà bắt hình dong được, Đại tiểu thư thật đúng là xinh đẹp như tiên nữ trên trời, có điều, tấm lòng lại đen tối như nước cống vậy, ta nguyền rủa huynh cả đời này cũng không gả đi được, càng không cưới được vợ hiền!"
Trong lòng Lăng Nhược Tâm vô cùng oán hận, bất chấp sự đau đớn ở bụng, tay trái che bụng, tay phải duỗi ra kéo đầu Thanh Hạm lại gần, môi hắn liền ấn xuống môi nàng. Vốn là hắn đang tức giận vì nàng nói nhảm, muốn trừng phạt nàng một chút, nhưng trong khoảnh khắc môi hắn chạm vào môi nàng, đầu óc hắn bỗng trống rỗng. Môi nàng vừa ấm áp, vừa mịn màng, khác với đôi môi lạnh như băng của hắn. Mũi hắn khẽ ngửi được mùi hương con gái thoáng gần thoáng xa. Đôi mắt linh động kia của nàng đang ngơ ngác nhìn hắn, cái mũi hồng hồng xinh xinh cực kỳ đáng yêu khiến tim hắn không hiểu vì sao bỗng đập thật mạnh, động tác cũng dịu dàng đi nhiều, đau đớn trên người, hắn đã quên sạch sẽ. Tay trái vươn ra, nhẹ đặt lên hông nàng.
Thanh Hạm không ngờ hắn đột nhiên làm thế này, còn chưa kịp phản ứng, môi đã bị hắn hôn lên. Nàng choáng váng, cái đầu nghịch ngợm kia cũng không kịp suy nghĩ gì, hai mắt chỉ biết mở thật to nhìn hắn, không biết phải làm sao. Nàng cứ để người ta hôn như vậy sao? Thì ra cảm giác hôn môi là thế này‼! Mùi hương thanh thuần, nhàn nhạt của cơ thể hắn khiến nàng như bị mê hoặc, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không có chút tiếng động nào.
Cửa đột nhiên bị mở toang, Đoàn Lạc Trần vọt vào trong, vừa nhìn thấy hành động của hai người, ông cũng choáng váng đầu óc. Hôm qua còn tranh cãi ầm ĩ như oan gia gặp nhau, sao hôm nay đã thân mật thế này?! Ông thật không thể hiểu nổi tâm tư của lớp trẻ bây giờ, chẳng lẽ thật sự có chuyện đánh là thương, mắng là yêu sao?! Xem tốc độ phát triển của hai người lúc này, chỉ e là ông và Lăng Ngọc Song sẽ nhanh chóng thành thông gia thôi.
Tiếng vang lớn khiến hai người bừng tỉnh, Thanh Hạm vô cùng xấu hổ, vừa rồi nàng bị làm sao thế? Sao có thể không hề phản kháng gì như thế chứ! Lăng Nhược Tâm cũng hơi xấu hổ, hắn lại thật sự thích nụ hôn này, thật sự thích mùi hương thoang thoảng trên người nàng, thật sự thích cảm giác ấm áp kia như vậy, chắc hắn điên mất rồi‼! Làm sao có thể có cảm giác như thế với một cô nàng nam tính như vậy cơ chứ! Chắc chắn là vì hắn chưa được nếm thử mùi vị của con gái, cho nên mới phản ứng như vậy, chắc chắn là vì hắn đói bụng nên ăn quàng, không liên quan gì đến việc đối tượng là Đoàn Thanh Hạm cả‼!
Lăng Nhược Tâm hồi phục tinh thần, hơi trách cứ nói: "Đoàn tổng quản, chú càng lúc càng không để ý gì cả, bước vào sao không gõ cửa trước!" Để cho ông nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hổ như vậy, hắn cũng có thể tưởng tượng được ra thái độ của mẹ hắn sẽ thế nào rồi, trong lòng lại thầm than thở.
Đoàn Lạc Trần cười rất vô tội nói: "Ta đã gõ cửa vài lần, nhưng không có ai lên tiếng, nghĩ là bên trong có chuyện gì xảy ra, nên mới tông cửa vào. Ai ngờ lại thật sự quấy rầy chuyện tốt của hai đứa, cháu yên tâm đi, lần sau mà hai đứa chưa đồng ý, ta tuyệt đối sẽ không bước vào!" Dứt lời, ông lại ghé sát vào tai Lăng Nhược Tâm nói: "Lần sau nhớ vào phòng trong đi."
Thanh Hạm chỉ cảm thấy thật không còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa. Sao nàng lại có thể để cho tên yêu tinh kia hôn cơ chứ. Đã bị hôn rồi còn chưa tính, lại còn bị cha nàng nhìn thấy nữa, sau này làm sao nàng dám nhìn ai? Nghe cha nói xong, nàng chỉ hận không có cái lỗ mà chui xuống! Mặt nàng đỏ bừng lên, trong lòng lại tự nhủ, không phải chỉ là bị hôn một cái thôi sao, có gì mà phải nghĩ ngợi, bình thường nàng cũng hôn mấy con chó con, mèo con. Lăng Nhược Tâm kia không được đáng yêu như mấy con chó con, mèo con kia, cũng ghê tởm hơn nhiều, thì coi như nàng vừa bị heo hôn đi là được!
Lăng Nhược Tâm nghe thấy lời nói của Đoàn Lạc Trần, trong lòng cũng thầm than vài câu, nhưng nghĩ lại, đột nhiên hắn phát hiện ra, kỳ thật, nếu 'gả' cho nàng có lẽ cũng không phải chuyện rất xấu. Bụng dưới của hắn vẫn còn âm ỉ đau, nàng ra tay đúng là không nhẹ chút nào, xem ra, có lẽ nàng thật sự muốn khiến hắn đoạn tử tuyệt tôn. Tính cách của nàng, đúng là khó thuần phục, nhưng Lăng Nhược Tâm hắn có thể thống trị cả Huyến Thải sơn trang từ trên xuống dưới đều gọn gàng ngăn nắp, chẳng lẽ còn sợ không trị được nàng hay sao! Hắn liếc nàng một cái, thấy bộ dạng nàng cực kỳ chán nản, khóe miệng không kìm được mà khẽ mỉm cười.
Lăng Nhược Tâm thản nhiên hỏi: "Không biết Đoàn tổng quản vội vàng chạy đến tìm ta có việc gấp gì không?"
Đoàn Lạc Trần nói: "Không có việc gấp thì muộn thế này làm sao ta dám đến quấy rầy Đại tiểu thư. Tô Đại thiếu gia hiện đang chờ trong sảnh Lan Nghiên, nói là mang cách chế tạo tơ mềm đến để chuộc Tô nhị tiểu thư về." Vừa nói đến chính sự, vẻ mặt của ông cũng nghiêm túc hẳn, chuyện liên quan đến tơ mềm là chuyện quan trọng, nếu không ông đã đuổi vị Tô Đại thiếu gia kia về rồi. Có điều, không ngờ lại phá vỡ chuyện tốt của hai đứa, thật quá đáng tiếc!
Lăng Nhược Tâm lạnh lùng nói: "Xem ra, tình cảm của huynh muội họ cũng rất thân thiết nhỉ? Vừa gửi thư đi, người đã chạy đến rồi. Vị Tô Đại thiếu gia này cũng thật thú vị, để ta ra gặp xem sao!" Dứt lời, hắn liền đi cùng Đoàn Lạc Trần ra ngoài.
Vừa tới cửa, thấy Thanh Hạm còn ngồi lặng người ở đó, hắn liền nói: "Đoàn thị vệ, còn không mau đi theo!"
Thanh Hạm đang muốn cãi lại, thì Đoàn Lạc Trần lại nói: "Hạm nhi, cha đã dặn con thế nào, suốt mười hai canh giờ, con không được rời khỏi người Đại tiểu thư một tấc, còn không mau đi theo nữa!"
Thanh Hạm trừng mắt nhìn ông một cái, rồi lại oán hận lườm Lăng Nhược Tâm, buộc lòng phải đi theo.
***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui