Nghe giọng nói đó, không cần quay đầu lại Thanh Hạm cũng biết là Lăng Nhược Tâm đến. Nàng than thầm trong lòng, Lăng Nhược Tâm ghét nhất là nhìn thấy nàng đứng cùng với Tần Phong Dương, lần này chỉ sợ lại bị hắn kêu ca một hồi thôi.
Vấn đề là, nàng còn chưa đi giày, Tần Phong Dương ngồi xổm bên cạnh nàng, vừa nghe thấy giọng của Lăng Nhược Tâm, thân người vốn đang cách xa bỗng xáp lại gần, đưa tay kéo giày của nàng. Dưới góc nhìn của Lăng Nhược Tâm, thì hành động của hai người lúc này vô cùng thân mật. Tâm tình hắn vốn không quá dễ chịu, giờ càng xấu đi nhiều, đôi ngươi đen láy bỗng lạnh băng.
Thanh Hạm vừa nhìn thấy hắn, lại thấy Tần Phong Dương định giúp nàng đi giày, đang muốn ngăn hành động của Tần Phong Dương lại, liền luống cuống đẩy Tần Phong Dương ra, định đứng lên. Không ngờ, vì nàng quá vội vàng, giày chưa kịp đi, nên nhất thời đứng không vững, lảo đảo ngã xuống, nhưng Tần Phong Dương nhanh tay vội đỡ lấy nàng, lại thân thiết nói: “Cẩn thận!”
Thanh Hạm thầm thở dài, nàng khẽ cười với hắn: “Cảm ơn, không sao!” nhưng trong lòng thì cực kỳ lo lắng.
Trong mắt Lăng Nhược Tâm vốn chỉ phủ sương lạnh, giờ lại giống như băng tuyết, khiến người ta cảm thấy vô cùng áp bức. Hắn khẽ cười nói: “Tướng công, chàng đang làm gì vậy? Không phải là chàng lưỡng tình tương duyệt với Tam hoàng tử đấy chứ?” Không chờ hai người trả lời, hắn lại lẩm bẩm nói tiếp: “Nhưng hai người đều là nam nhân, nếu thật sự lưỡng tình tương duyệt, truyền ra ngoài sợ là sẽ không hay lắm! Rất tổn hại đến thanh danh của Tam hoàng tử!”
Nghe Lăng Nhược Tâm nói bậy bạ linh tinh, Thanh Hạm đang muốn nổi cáu, thì Lăng Nhược Tâm lại ra vẻ bi ai nói: “Tướng công, chúng ta vừa tân hôn, chàng đã đối xử với ta như vậy, chàng bảo ta phải sống thế nào đây? Cho dù ta có rộng lượng đến đâu, bị kẻ xấu biết chuyện này, chỉ sợ cả đời sẽ thành trò cười cho thiên hạ mất!” Mặt hắn đầy vẻ bi ai, nhưng trong mắt lại tràn ngập sự phẫn nộ.
Thanh Hạm trợn trừng mắt nhìn Lăng Nhược Tâm, vừa bực mình, vừa buồn cười nói: “Nàng đang nói hươu nói vượn gì thế! Cái gì mà lưỡng tình tương duyệt? Cái gì mà vứt bỏ nàng? Nàng nghĩ nhiều quá rồi, ta và Tam hoàng tử chỉ đang nói chuyện của công chúa Thiên Nhan thôi!” Còn về chuyện của công chúa Thiên Nhan là chuyện gì, thì nàng thật sự không biết nên nói thế nào. Nếu nói ra, chỉ sợ Lăng Nhược Tâm sẽ mắng nàng là yêu tinh chuyên gặp rắc rối mất.
Nhìn dáng vẻ của Lăng Nhược Tâm, Tần Phong Dương không ngờ ‘nàng ta’ còn có thể có hành động này. Giọng nói ngoài thái độ xem thường lúc trước, còn đầy sự ghen tuông, xem ra, ‘nàng ta’ đã yêu Thanh Hạm sâu đậm. Ánh mắt Tần Phong Dương hơi chuyển, trên khuôn mặt cương nghị thoáng lộ ra ý cười: “Đúng là ta cũng có chút ngưỡng mộ Thanh Hạm, nhưng lại đều là nam tử, dù có ngưỡng mộ cũng khó mà tiến triển thêm. Nhưng hoàng muội ta vừa gặp Thanh Hạm đã động lòng, Thanh Hạm lại nhận tín vật đính ước cửu chuyển lưu quang trục của hoàng muội. Dù Đại tiểu thư có là quốc sắc thiên hương, chỉ e cũng phải nhường lại vị trí chính thê thôi. Nói gì thì nói, Thiên Nhan cũng là công chúa, thân phận Đại tiểu thư có tôn quý đến đâu cũng không thể tôn quý hơn thân phận của Hoàng muội ta được!”
Nghe Tần Phong Dương nói vậy, Thanh Hạm không khỏi giận dữ, hắn ta đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn!!! Cái gì mà ngưỡng mộ! Đúng là gặp quỷ! Nàng vốn không biết cái vòng chó má gì kia là tín vật đính ước của công chúa Thiên Nhan. Nhưng Thanh Hạm biết, mấy lời này của hắn chỉ sợ sẽ khiến Lăng Nhược Tâm về tính sổ với nàng mất. Nàng liếc trộm Lăng Nhược Tâm một cái, quả nhiên nhìn thấy trong mắt hắn toàn băng lạnh, khiến nàng rùng mình. Ôi! Đúng là sóng trước chưa qua, sóng sau đã tới!
Lăng Nhược Tâm nói: “Nếu công chúa Thiên Nhan coi trọng Thanh Hạm, thì đó là phúc khí của ‘chàng’. Thân phận của công chúa vô cùng tôn quý, nếu thực sự cưới công chúa về, ta cũng sẽ được lây chút hào quang. Nhưng mà Tam hoàng tử cũng biết quy của của Lăng gia ta, khi Thanh Hạm thành thân với ta, đã phải lập rất nhiều lời thề. Nếu vứt bỏ ta, ắt sẽ bị sét đánh! Nếu bỏ ta để cưới nữ tử khác, ‘chàng’ và nữ tử mới cưới sẽ bị trời phạt! Công chúa là kim chi ngọc diệp, sao có thể để bị dính vào lời thề được? Vả lại, lời thề này vô cùng độc ác, nếu ‘chàng’ thật sự cưới công chúa, thì cả hoàng tộc cũng sẽ bị cuốn vào, ta nghĩ, Tam hoàng tử cũng không mong muốn điều này phải không!”
Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm hơi ngạc nhiên, nàng thề như thế bao giờ? Bản lĩnh bịa chuyện của Lăng Nhược Tâm so với nàng thì chỉ hơn chứ không hề thua kém.
Tần Phong Dương nghe hắn nói vậy, quả nhiên biến sắc, hắn hơi rầu rĩ nói: “Mấy kiểu lời thề này xưa nay chỉ dùng để doạ người mà thôi. Nếu thực sự linh nghiệm, thì thiên hạ này đã không có ai bạc tình.” Hắn không tin vào lời nguyền, nhưng vẻ mặt nghiêm trang của Lăng Nhược Tâm lại khiến hắn hơi lo lắng.
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Đúng, thề thốt vốn chỉ để nói cho qua chuyện, nhưng linh nghiệm hay không cũng không quan trọng, mà vấn đề là ở lòng người. Nếu lương tâm của một người đã bị day dứt, thì dù nửa đời sau có được vinh hoa phú quý, cũng không thể sống an ổn được. Dù có bao nhiêu vinh hoa phú quý, cũng chẳng còn tâm mà hưởng thụ. Tổ tiên của Lăng gia đã từng có chuyện có người bất mãn vì quy ước đã cưới nữ tử Lăng gia, thì không thể cưới nữ tử khác, nên lén nạp thiếp, kết quả là cả hai người đều bị sét đánh chết. Đây là chuyện có thật. Hơn nữa, ta và Thanh Hạm vừa thành thân, tình sâu nghĩa nặng, ta tin ‘chàng’ cũng sẽ không bỏ ta để cưới thê tử khác!”
Khoé miệng Tần Phong Dương khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh nói: “Khắp thiên hạ, ai cũng biết đến dung mạo và bản lĩnh trị gia kinh thương của Lăng Đại tiểu thư. Cô đẹp thì có đẹp, nhưng thật đáng thương cho nam tử cưới ngươi, chẳng những sinh con phải theo họ mẹ, mà lại không thể cưới nữ tử khác, thử hỏi trên đời này, có mấy nam tử có thể chấp nhận được?! Chuyện xưa mà cô nói chẳng qua chỉ để hù doạ người ta mà thôi!” Hắn đi thêm hai bước về phía Lăng Nhược Tâm: “Nếu ta là Thanh Hạm, nhất định sẽ bỏ cô cưới hoàng muội của ta. Bởi vì cô chẳng những không có đức, mà còn chanh chua, ai sống cùng cô sẽ không hạnh phúc! Mà hoàng muội ta, chẳng những dịu dàng động lòng người, tính tình hiền lương thục đức. Quan trọng nhất là, dù nàng có là công chúa, nhưng cũng cho phép Thanh Hạm tái giá, nạp thiếp, lại sinh cho Thanh Hạm đứa con có thể mang họ Đoàn!”
Lăng Nhược Tâm cười nói: “Có hạnh phúc hay không, dường như không phải do Tam hoàng tử định đoạt. Ngươi cũng không phải là Thanh Hạm, làm sao biết được cuộc sống của chúng ta thế nào? Làm sao biết ‘chàng’ không hạnh phúc?”
Tần Phong Dương cười lạnh nói: “Nếu hai người hạnh phúc, thì ‘hắn’ đã không đòi Cửu chuyển lưu quang trục của Hoàng muội ta!”
Ý cười trên mặt Lăng Nhược Tâm không giảm: “Chỉ sợ cái thứ gọi là Cửu chuyển lưu quang trục đó, cũng không phải do ‘chàng’ muốn, mà là do người có ý đồ xấu, thấy phu thê chúng ta sống quá ân ái, nên muốn chặn ngang một cước phá vỡ tình cảm của chúng ta, không tiếc dùng chính muội muội ruột thịt của mình làm tiền cược, cưỡng ép đưa cửu chuyển lưu quang trục cho ‘chàng’!”
Trong mắt Tần Phong Dương thoáng u ám nói: “Nếu cô cảm thấy hai người hạnh phúc thì sao vừa rồi lại căng thẳng như vậy? Sợ hoàng muội ta cướp mất Thanh Hạm đến mức ngay cả nguyền rủa cũng nói ra?!”
Sắc mặt Lăng Nhược Tâm không đổi: “Không phải là căng thẳng, mà Thanh Hạm kém ta mấy tuổi, trời sinh tính thuần khiết, kinh nghiệm sống còn ít. Ta chỉ sợ ‘chàng’ bị ai đó lợi dụng thôi. Thanh Hạm, ‘chàng’ sẽ cưới công chúa Thiên Nhan à?”
Thanh Hạm nghe hai người họ nói càng lúc càng kỳ cục, càng nói càng quá giới hạn. Nàng vốn còn muốn chen vào vài câu, nhưng về sau cũng mặc kệ họ đấu võ mồm. Lúc này, thấy Lăng Nhược Tâm rốt cuộc cũng kéo nàng vào, nàng thở dài, rút cửu chuyển lưu quang trục trong ngực áo ra nói: “Tam hoàng tử, Thanh Hạm thật sự cảm ơn ý tốt của ngài. Nhưng lúc ấy, khi ta cầm cửu chuyển lưu quang trục của công chúa, ta thật sự không biết ý nghĩa của nó. Giờ ta đã biết rồi, thì dù thế nào cũng không thể nhận được. Công chúa Thiên Nhan đã rời đi, ta là nam tử, không tiện tới tìm nàng. Xin ngài giúp ta, trả lại cho công chúa.” Giờ nàng phải nhanh chóng thu xếp mấy chuyện này là hơn!
Nàng dùng hành động của nàng để nói cho bọn hắn biết, nàng sẽ không cưới công chúa Thiên Nhan. Đùa sao? Nàng là nữ tử, làm sao cưới nữ tử khác được?!
Vừa nói xong, sắc mặt Tần Phong Dương biến đổi mạnh, hắn không nhận vòng tay, ánh mắt cũng lạnh đi, nói: “Cửu chuyển lưu quang trục này, ngươi nhận từ hoàng muội ta, giờ muốn trả thì tự ngươi đi mà trả!” Dứt lời, hắn phẩy tay áo bỏ đi.
Thanh Hạm nhìn theo bóng Tần Phong Dương, hít sâu một hơi nói: “Xem ra lần này phiền phức to rồi!”
Lăng Nhược Tâm nhìn vẻ mặt của nàng, lạnh lùng nói: “Đoàn Thanh Hạm, nàng thật có bản lĩnh! Ánh mắt của công chúa Thiên Nhan vốn rất cao ngạo, chọn lựa đến ngàn vạn nam tử, nhưng không có ai lọt vào mắt nàng ta. Nàng vừa tiến cung đã nhận được tín vật đính ước của nàng ta. Chẳng những khiến tâm hồn thiếu nữ của công chúa Thiên Nhan bay bổng, lại khiến cả Tam hoàng tử cũng mê muội đầu óc. Bản lĩnh thật không nhỏ!!!”
Hắn lặp đi lặp lại câu ‘bản lĩnh không nhỏ’, Thanh Hạm biết ngay hắn tức giận, lập tức kéo tay hắn nói: “Ta thật sự không cố ý trêu ghẹo công chúa. Người khác không biết thân phận của ta, chẳng lẽ chàng còn không biết sao? Đừng nói linh tinh nữa, mau nghĩ cách giúp ta giải quyết chuyện phiền phức này đi!”
Lăng Nhược Tâm giật tay ra nói: “Trước khi ta đi gặp Hoàng hậu, nàng luôn mồm nói sẽ không gây phiền phức, thế mà vừa quay người lại đã gặp chuyện lớn thế này. Mỗi lần nàng gặp phiền phức đều là ta giải quyết giúp nàng, chuyện lần này, nàng tự xử lý đi!” Dứt lời, hắn liền nhấc chân đi.
Thanh Hạm vội đuổi theo, kéo tay hắn làm nũng: “Ta biết chàng rất có bản lĩnh, nhất định sẽ có cách giải quyết mà!”
Lăng Nhược Tâm trừng mắt nhìn nàng, giận dữ nói: “Ta đâu có bản lĩnh cao như nàng, không gả được cho hoàng tử, cũng chẳng cưới được công chúa. Chẳng qua chỉ là một dân đen, túi có chút tiền mà thôi. Không làm được phượng hoàng, càng không thể bước qua cửa rồng. Cơ hội tốt như thế, tốt nhất là ‘chàng’ bỏ vợ cưới công chúa đi, ta cũng được tự do!” Lần này hắn thật sự tức giận.
Trên mặt hắn tràn đầy lửa giận, vừa nói chuyện vừa kéo tay Thanh Hạm viết: “Có người nghe lén, có gì quay về nói sau.”
Thanh Hạm giật mình, nhưng cũng nói theo ý hắn: “Nương tử, ‘nàng’ biết mà, cả đời này ta chỉ yêu mình nàng. Sao có thể bỏ nàng cưới người khác được! Hơn nữa, trên đời này làm gì có nữ tử nào có thể sánh với nàng!”
Hai người vừa đi vừa giằng co, vẻ mặt Lăng Nhược Tâm vô cùng tức tối. Thanh Hạm thì đi bên cạnh dỗ dành ‘hắn’.
Kẻ nghe lén thấy hai người đối đáp như vậy, lại nhìn hai người càng đi càng xa, rốt cuộc cũng không nghe được tin gì hay ho, liền quay đầu phi về hướng cung Phượng Nghi.
***