Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo


(người kế vị ngôi vua)
Hoàng hậu đứng lên, nhìn Thanh Hạm, trong mắt đầy vẻ đánh giá và giễu cợt, bà hất mặt nói: “Người thông minh không nói dài dòng, mấy năm gần đây nếu không có Huyến Thải sơn trang đứng sau lưng, không có Lăng Đại tiểu thư bày mưu tính kế cho Thái tử, chỉ sợ hôm nay hắn đã sớm thất thế rồi!”
Thanh Hạm thầm thở dài, xem ra Tần Phong Ảnh thật sự là một nhân vật lợi hại, bình thường che giấu quá tốt, ngay cả người khôn khéo như Hoàng hậu cũng không phát hiện ra sự lợi hại của hắn.
Thanh Hạm nhìn Hoàng hậu nói: “Nương nương thật sự nghĩ thế sao? Huyến Thải sơn trang dù có lợi hại thì chẳng qua cũng chỉ là một thương gia mà thôi. Lăng Đại tiểu thư có thông minh nhạy bén cũng chỉ là một nữ tử.” Nàng đi gần từng bước đến trước mặt Hoàng hậu, thần bí nói: “Sao nương nương không nghĩ lại xem, những năm gần đây, vì sao Huyến Thải sơn trang phải đứng ở đầu sóng ngọn gió, vì sao lại khiến người cảm thấy nếu không có sự hỗ trợ của Huyến Thải sơn trang, Thái tử sẽ thất thế?”
Nghe ‘hắn’ nói vậy, Hoàng hậu cũng hơi ngẩn người nói: “Ý ngươi là sao?”
Thanh Hạm nói: “Ta chỉ muốn cho Hoàng hậu biết sự thực, đừng vì nhầm lẫn mà thành kẻ địch. Huyến Thải sơn trang tuy có qua lại thân thiết với Thái tử, nhưng nếu không có ai cố tình đứng giữa bới móc, thì sao có thể để cho nương nương nhìn ra thanh thế được?”
Thấy mặt Hoàng hậu đầy vẻ nghi ngờ nhìn nàng, nàng lại nói tiếp: “Cho đến giờ, Huyến Thải sơn trang cũng không phải là kẻ đối đầu với Tam hoàng tử, mà cũng không phải bằng hữu khăng khít thân thiết gì với Thái tử. Giữa cuộc tranh đấu giành hoàng quyền, Huyến Thải sơn trang chẳng qua cũng chỉ là người bị lợi dụng mà thôi.”
Hoàng hậu hừ lạnh nói: “Ngươi nói nhiều như vậy, đơn giản chỉ muốn biện minh rằng Huyến Thải sơn trang không có vấn đề gì với Thái tử phải không? Có điều, nếu không có vấn đề gì, thì vì sao lần nào Lăng Đại tiểu thư cũng đối nghịch với Tam hoàng tử?”
Thanh Hạm khẽ cười nói: “Sao nương nương không nghĩ lại xem, vì sao Lăng Đại tiểu thư và Tam hoàng tử nhìn có vẻ bất hoà như thế? Trong đó phải có chuyện gì mới có thể gây ra hậu quả như vậy chứ?”
Sắc mặt Hoàng hậu hơi biến đổi, im lặng một lát rồi nói: “Vì sao ta phải tin ngươi?”
Thanh Hạm cười nói: “Hoàng hậu không cần phải tin tưởng ta, tin vào sự thật là được rồi. Cho tới bây giờ, Huyến Thải sơn trang cũng không đứng cùng một chiến tuyến với Thái tử, chỉ là bị người lợi dụng mà thôi. Nếu không phải gần đây liên tiếp xảy ra chuyện, chỉ sợ là ta và Lăng Đại tiểu thư bị lợi dụng mà cũng không hay biết gì.”
Lúc này, Hoàng hậu như nhớ ra gì đó, trong mắt bỗng thoáng có vẻ cảnh giác, nói với Thanh Hạm: “Ý ngươi là Huyến Thải sơn trang đã sớm lựa chọn giúp Tam hoàng tử rồi à?”
Thanh Hạm nghiêm mặt nói: “Huyến Thải sơn trang là thương gia, chỉ thầm mong có đường sống thôi, không có gì gọi là giúp Thái tử hay Tam hoàng tử.”
Trên mặt Hoàng hậu thoáng có vẻ khinh thường: “Không phải là vì ngươi muốn lừa gạt bản cung, thấy Thái tử thất thế liền thuận gió đổi chiều, muốn dựa dẫm vào Tam hoàng tử đấy chứ!”
Thanh Hạm nhìn Hoàng hậu nói: “Nếu thực sự nương nương cho rằng Thái tử thất thế, thì ta cũng không thể nói gì hơn. Theo như lời Hoàng hậu nói, Huyến Thải sơn trang muốn tìm Tam hoàng tử làm chỗ dựa, vậy không phải vừa rồi, chính nương nưỡng cũng dùng chuyện này để ép buộc ta sao? Nếu nói vậy, thì ý kiến của chúng ta cũng giống nhau rồi.”
Hoàng hậu biến sắc, trừng mắt nhìn Thanh Hạm nói: “Ngươi đang uy hiếp bản cung?”
Thanh Hạm nghiêm mặt nói: “Nương nương quá lời rồi, nương tử nhà ta thường nói ta vô cùng ngu dốt, nếu có nói sai gì, xin nương nương thứ lỗi. Ta vốn rất tôn trọng nương nương, sao dám uy hiếp người? Hơn nữa, chúng ta là thương nhân, chỉ mong được yên ổn làm ăn thôi. Không hề muốn nhúng tay vào chuyện thị phi chốn hoàng cung, giờ bị cuốn vào cũng là bất đắc dĩ. Tình cảm của ta và Lăng Đại tiểu thư vô cùng sâu đậm, lại vừa mới thành thân. Xin nương nương giơ cao đánh khẽ!” Dứt lời, nàng lại rút cửu chuyển lưu quang trục ra, đưa cho Hoàng hậu.
Hoàng hậu hừ một tiếng nói: “Vòng tay này, trước hết cứ để ở chỗ ngươi đã. Giờ ta thật sự muốn nghe xem chuyện Thái tử không thất thế là thế nào.”
Nghe bà nói nhiều như vậy, rốt cuộc Thanh Hạm cũng hiểu được ý đồ thực sự của bà khi giữ nàng lại, trong lòng cũng thoải mái hơn, nhớ lại lời của Lăng Nhược Tâm, nàng thản nhiên nói: “Vì sao Hoàng hậu không nghĩ xem, xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng thượng cũng không phế Thái tử mà chỉ giam lỏng hắn thôi?”
Sắc mặt Hoàng hậu rốt cuộc cũng hoàn toàn biến đổi, trừng mắt nói với Thanh Hạm: “Ngươi muốn nói gì?”
Thanh Hạm thở dài: “Hoàng hậu nghĩ ý ta thế nào thì là thế đó. Thanh Hạm nói đến thế rồi, với trí tuệ hơn người của nương nương, lẽ nào không biết được ẩn tình trong chuyện đó?” Ở bên cạnh Lăng Nhược Tâm một thời gian dài, nàng cũng học được cách nói những lời sắc bén với người khác. Có điều, nàng lại cảm thấy trong lòng vô cùng mệt mỏi chán nản, vẫn nên giải quyết nhanh phiền phức, rồi rời khỏi chốn thị phi này thôi.
Ánh mắt Hoàng hậu lạnh đi, suy nghĩ một lát, lại quay đầu nhìn Thanh Hạm: “Xem ra, người của Huyến Thải sơn trang không có ai đơn giản. Bản cung cứ tưởng răng Lăng Đại tiểu thư đã vô cùng lợi hại, trên đời này sợ rằng không có nam tử nào xứng đôi với ‘nàng ta’, giờ nói chuyện với ngươi vài câu, mới biết vì sao ‘nàng’ lại chọn ngươi.”
Thanh Hạm nghe cũng thấy đau đầu, nếu không phải Lăng Nhược Tâm đã nói rất nhiều chuyện cho nàng nghe, thì đến giờ nàng cũng không thể hiểu rõ được. Lúc này, nàng đột nhiên có cảm giác, thà rằng không biết gì cả, tình nguyện làm một bao cỏ vô tri còn hơn.
Thanh Hạm cúi người hành lễ với Hoàng hậu: “Nương nương khen nhầm rồi, Thanh Hạm không được xuất sắc như Nương nương nói đâu. Nếu nương nương không còn chuyện gì nữa, Thanh Hạm xin cáo lui.” Nói chuyện với Hoàng hậu căng thẳng đến phát hoảng, nên lui sớm thì hơn.
Trên mặt Hoàng hậu cũng lộ ra ý cười, nhìn Thanh Hạm nói: “Bản cung cũng hơi mệt mỏi, phải về cung nghỉ ngơi. Còn ngươi, trước hết cứ ở lại trong cung đi. Đêm nay bản cung mở yến tiếc cảm tạ Lăng Đại tiểu thư đã vất vả chế ra Lưu Quang Dật Thải. Giờ cũng đã giữa trưa, ngươi không cần phải đi đi lại lại vất vả làm gì. Sau tiệc tối thì cùng xuất cung với Lăng Đại tiểu thư. Đây là lần đầu tiên ngươi tới Hoàng cung, để bản cung sai cung nữ đưa ngươi đi thăm thú một chút.”
Dứt lời, bà không để Thanh Hạm có cơ hội từ chối, liền gọi: “NGọc Dung, ngươi đưa Đoàn công tử ra ngự hoa viên đi dạo đi.” Vừa nói xong, bà nhấc chân đi ra ngoài cửa, tiếng thái giám hô lên: “Hoàng hậu nương nương hồi cung!” Cả đám cung nữ đều rút lui hết chỉ trong khoảng nửa khắc.
Nhìn tình hình này, Thanh Hạm cũng thấy buồn cười, ra cửa mà đưa theo cả đám người như vậy, nhìn thì rất oai phong, nhưng chẳng có chút tự do nào. Hoàng cung này, nói là hoàng cung, chi bằng nên nói là một chiếc lồng sắt khổng lồ còn hơn. Người ở trong này quyền thế ngập rời, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một đám người đáng thương suốt ngày tính tính toán toán vì lợi ích của mình. Thành công thì đứng đầu giang sơn, thất bại thì sống không bằng chết! Được càng nhiều, mất cũng càng nhiều hơn.
Thanh Hạm đi theo sau Ngọc Dung, chậm rãi tản bộ trong ngự hoa viên. Trong lòng nàng đang rối bời, nên dù cảnh trí xung quanh có đẹp đến mấy cũng không lọt vào tâm trí nàng được. Khi nàng đang ngồi ngẩn người ở bụi hoa, thì nghe Ngọc Dung nói: “Tham kiến Tam hoàng tử!”
Tần Phong Dương nói với Ngọc Dung: “Miễn lễ, mẫu hậu bình thường không xa ngươi nửa bước, ngươi cứ quay về hầu hạ mẫu hậu đi, Đoàn công tử cũng là bằng hữu của bản hoàng tử, ta đi cùng ‘hắn’ là được rồi.”
Ngọc Dung thi lễ với hắn rồi rời đi.
Sáng nay Thanh Hạm vừa phải đối đầu với Hoàng hậu, giờ lại gặp phải Tần Phong Dương. Trong lòng nàng vốn đã phiền muộn, hơi liếc mắt nhìn hắn một cái lại càng thấy phiền hơn, đến lễ nàng cũng lười thi, ngồi yên không nhúc nhích nói: “Tam Hoàng tử, tình cờ thật, thế này mà cũng gặp nhau được.”
Tần Phong Dương nhìn dáng vẻ miễn cưỡng của nàng, thái độ lại không hờ hững như hôm trước, trong lòng hắn bỗng thấy vui vui: “Không phải tình cờ, ta cố ý tới tìm ngươi.”
Thanh Hạm hừ một tiếng nói: “Ngươi đến tìm ta, đơn giản chỉ là muốn cười nhạo ta, giờ đã cười đủ rồi, xem cũng đủ rồi, có thể đi được rồi đấy!”
Nghe nàng nói vô lễ như vậy, Tần Phong Dương cũng không tức giận, ngồi xuống bên cạnh nàng nói: “Ta tới tìm ngươi không phải để cười nhạo ngươi. Vừa rồi, hoàng muội tới tìm ta, nói hôm nay ngươi đến trả lại cửu chuyển lưu quang trục, bị mẫu hậu giữ lại nói chuyện. Muội ấy sợ mẫu hậu gây khó dễ với ngươi, nên muốn ta đến tìm mẫu hậu nói vài lời giúp ngươi. Đúng là muội ấy rất lo lắng cho ngươi, sợ ngươi bị mẫu hậu làm khó xử.
Thanh Hạm nghe hắn nói vậy cũng cảm thấy hơi bất ngờ, nàng không ngờ Thiên Nhan lại vì sợ hoàng hậu gây khó xử cho nàng mà đi tìm viện binh giúp nàng. Trong lòng nàng cũng áy náy hơn, lúc này, nàng cảm thấy mình đúng là lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử. Thanh Hạm khẽ thở dài, không nói gì.
Tần Phong Dương lại nói: “Tính cách của mẫu hậu từ xưa đến nay vô cùng thận trọng, nhưng tâm địa cũng không xấu. Ngươi đừng bận lòng.” Nhìn dáng vẻ rầu rĩ của Thanh Hạm, Tần Phong Dương nghĩ Hoàng hậu làm khó gì ‘hắn’.
Thanh Hạm thầm cười lạnh, Hoàng hậu có thể ngồi lên vị trí hiện tại, cũng giữ được địa vị của bà, tuy không nói là đạp lên xác hàng ngàn vạn con người, nhưng chắc chắn cũng là người có thủ đoạn. Người như vậy, không nói là người xấu, nhưng cũng tuyệt đối không phải người tốt. Có điều, trong lòng Tần Phong Dương, thì dù thế nào Hoàng hậu cũng là một người mẹ hiền.
Nhớ tới cuộc nói chuyện vừa rồi của Hoàng hậu, nàng đột nhiên phát hiện, trong lòng bà, tuy rất thương Thiên Nhan, nhưng chỉ e quan trọng nhất vẫn là người con trai này. Hôm nay đến chọn rể giúp Thiên Nhan chỉ là giả, đến mượn sức Huyến Thải sơn trang mới là thật. Thân phận Hoàng hậu đã đến mức cao nhất rồi, nếu muốn giữ vững địa vị của bà, thì nhất định phải đẩy con mình lên ngôi Hoàng đế. Nếu không, với tâm tư ngoan độc của Thái tử, chỉ cần vừa đăng cơ, người đầu tiên hắn đối phó sẽ là bà.
Nghĩ đến đây, Thanh Hạm đột nhiên lại có sinh khí hơn. Hoàng hậu đã coi trọng Huyến Thải sơn trang như vậy, thì sẽ không làm khó Huyến Thải sơn trang. Bà nói tàn nhẫn như thế, chẳng qua cũng chỉ là hù doạ mà thôi. Thảo nào Lăng Nhược Tâm không giúp nàng trả Cửu chuyển lưu quang trục, có lẽ hắn đã sớm tính toán đến chuyện này rồi.
Nhớ tới hành động của Lăng Nhược Tâm, nàng cũng cảm thấy hơi oán hận, tên nhóc đó không tốt bụng chút nào, khiến cả buổi sáng nàng không được yên! Sau khi quay về, nhất định sẽ phải xử lý hắn thật thê thảm.
Thanh Hạm cười nói: “Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, sao lại làm khó một nhân vật nhỏ bé như ta.” Nàng đột nhiên hiểu ra, Hoàng hậu vẫn để nàng giữ cửu chuyển lưu quang trục, chẳng qua là vì muốn áp chế nàng thôi. Có điều, loại áp chế này cũng không hẳn là áp chế. Lăng Nhược Tâm đã quyết định phân rõ ranh giới với Thái tử, hai người bọn họ không giúp đỡ nhau nữa. Có điều, trong đầu nàng lại hiện lên một việc, với mưu kế của Hoàng hậu, thì làm sao bà có thể tin là hai người họ không giúp đỡ nhau nữa. Có lẽ bọn họ phải suy nghĩ thật kỹ xem rốt cuộc nên làm thế nào.
Tần Phong Dương thấy ‘hắn’ lúc thì vui lúc thì lo lắng, cũng không biết ‘hắn’ đang nghĩ gì, liền nói: “Thật ra, ta cũng biết mẫu hậu hao tâm tổn sức vì ta. Đối với ta, có đôi khi cũng là thân bất do kỷ. Ta không muốn đấu với đại ca đến mức ngươi chết ta sống. Nhưng sự thực là như vậy, không phải hắn chết thì ta sẽ bỏ mạng.”
Thanh Hạm nghe hắn nói vậy, cũng hơi giật mình. Chỉ thấy trên mặt hắn nở nụ cười nhẹ, nhưng trong mắt thì đầy sự buồn phiền. Nàng biết Tần Phong Dương nhất định đã đoán được vì sao Hoàng hậu giữ nàng lại một mình, liền khẽ cười nói: “Các ngươi vốn là huynh đệ, sao lại dùng từ ngươi chết ta sống chứ?”
Tần Phong Dương thở dài nói: “Ta cũng muốn chung sống hoà bình với hắn. Nhưng hắn lại không nghĩ như vậy. Trong lòng hắn chỉ luôn nghĩ cách diệt trừ ta. Năm ta mười tuổi, hắn mười ba tuổi, chúng ta hẹn nhau đi ngự hoa viên bắt dế, nhưng hắn lại dẫn ta tới lãnh cung, đẩy ta xuống một cái giếng cạn. May mà Mai phi bị giam ở lãnh cung ngày ấy nghe thấy tiếng ta kêu cứu ầm ĩ, nên mới cứu ta lên. Còn hắn, vì muốn chạy tội, lại vu oan cho Mai phi, hại Mai phi bị Hoàng thượng ban lụa trắng mà chết.”
Thanh Hạm ngẩn người, không biết vì sao đột nhiên hắn lại nói đến chuyện này, cũng không hiểu ý đồ của hắn, không tiện xen vào, chỉ ngồi cạnh nhìn hắn, nghe hắn nói tiếp.
Tần Phong Dương thở dài nói: “Cũng chính sau ngày đó, rốt cuộc ta cũng hiểu được, trong chúng ta chỉ có thể có một người được sống. Nhưng trong lòng ta không thể không oán hận. Năm ấy hắn mới mười ba tuổi, vì sao lại có tâm tư ngoan độc đến thế. Mấy năm gần đây, hắn luôn sống trong ánh hào quang, làm việc gì cũng cực kỳ quang minh chính đại. Ở bên ngoài nhìn vào, thì hai chúng ta có vẻ huynh đệ tình thâm. Nhưng chỉ có chúng ta hiểu rõ, sự mâu thuẫn của chúng ta không những không mất đi, mà vì mấy năm nay sức khoẻ phụ hoàng ngày càng đi xuống, nên mâu thuẫn cũng đã lên đến đỉnh điểm.”
Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm đột nhiên hiểu, thì ra Tần Phong Dương còn hiểu rõ bản chất của Tần Phong Ảnh hơn Hoàng hậu, nàng không kìm được hỏi: “Vì sao phải nói với ta mấy điều này?”
Tần Phong Dương nhìn ‘hắn’ nói: “Việc này ta nghĩ Lăng Nhược Tâm cũng sẽ nói với ngươi một ít. Mà ngươi cũng không ngốc. Nếu không, hôm nay ngươi không thể nào nhẹ nhàng ngồi ở đây như thế.”
Thanh Hạm nghe hắn nói vậy cũng hơi bực mình, hừ lạnh nói: “Các người đúng là mẫu tử liên tâm, chuyện gì cũng tính toán kỹ càng rồi.”
Tần Phong Dương hít một hơi nói: “Ta không tính kế gì cả, chỉ biết là, với sự thông minh của Lăng Nhược Tâm, sao có thể không nhận ra bản chất của Thái tử được. Ta cũng thừa nhận, ta không phải người tốt gì cả, cánh đồng Thiên Tâm lan đúng là do ta đốt, nhưng Lưu Quang Dật Thải ngày đó không phải ta phóng hoả. Có điều, giờ nói đến chuyện ai làm cũng không còn quan trọng nữa. Có vẻ Lăng Nhược Tâm đã sớm đề phòng rồi.”
Thanh Hạm nhìn hắn nói: “Ta cảm thấy rất kỳ quái. Tuy ngươi cũng háo sắc, nhưng với sự khôn khéo của ngươi, thì sao lại chủ động trêu ghẹo Lăng Nhược Tâm?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui