Chuyển ngữ: mẹ Cherry
Đang nói chuyện thì một tiểu cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc chạy vào, nhìn thấy Thanh Hạm, đôi mắt đen to tròn sáng lên, cười thật tươi, lao thẳng vào lòng nàng nói: “Cha! Cha đã về! Vô Ưu rất nhớ cha!!!”
Thanh Hạm mỉm cười, một tay bế cô bé lên nói: “Còn nói nhớ cha, vậy mà cha về không thấy con đâu. Lại nói, hai mẹ con đi chơi đâu thế?” Dáng vẻ của Vô Ưu càng ngày càng giống hắn, đôi mắt đều sâu như nước hồ, làn da trắng như tuyết, sống mũi cao cao, đôi môi hơi mỏng, quả thực là một bản sao thu nhỏ của hắn. Chỉ khác nhau là, Vô Ưu là bé gái, còn hắn là một nam tử mà thôi. Có điều, vì hắn thường xuyên giả gái, nên mỗi lần vừa nhìn thấy Vô Ưu, lòng nàng bỗng đau nhói, nỗi nhớ như sóng biển cuồn cuộn kéo tới.
Một giọng nữ dễ nghe truyền đến: “Chúng ta có đi chơi đâu, là tại ‘chàng’ suốt ngày chạy lung tung, sợ ‘chàng’ gặp nguy hiểm giống ba năm trước, nên mới đi lên miếu cầu bình an cho ‘chàng’. Đúng là không thèm ghi nhận lòng tốt của người ta mà.” Nàng kia mắt ngọc mày ngài, đôi môi hơi vểnh lên mang theo vẻ trách móc.
Thanh Hạm cười nói: “Tích Hàn, ‘nàng’ càng lúc càng to gan, còn nhanh mồm nhanh miệng như vậy. Coi chừng ngày nào đó, ta sẽ bỏ ‘nàng’ đấy!” Nàng kia chính là nhị tiểu thư Tô gia, Tô Tích Hàn.
Tô Tích Hàn hơi nhướng mày nói: “Ta còn ước gì ‘chàng’ sớm bỏ ta, ta cũng được tự do thoải mái, đỡ phải lo lắng cho ‘chàng’ mỗi ngày.”
Mấy năm nay, chỉ cần có một chút tin tức gì về hắn, Thanh Hạm đều chạy tới xem cho bằng được. Ví dụ như nghe nói ở đâu đó có nam tử giỏi thêu thùa, hay nam tử giả nữ rất đẹp, nàng đều đi tìm hiểu đến cùng. Có điều, mỗi lần đi đều tràn trề hy vọng, còn khi về lại vô cùng thất vọng. Tuy võ công của Thanh Hạm cao cường, nhưng cũng thường xuyên gặp nguy hiểm.
Thấy cả nhà họ vui vẻ hoà thuận, Minh Viễn liền nói: “Trang chủ, phu nhân, Minh Viễn còn có việc phải làm, xin phép đi trước.” Hắn thật sự rất hâm mộ cuộc sống gia đình của họ. Mọi người trong trang, từ lớn đến bé đều biết trang chủ và phu nhân rất yêu thương nhau.
Thanh Hạm khẽ gật đầu, Minh Viễn liền bước ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Vô Ưu kéo tay Thanh Hạm nói: “Cha, sao lần này cha đi lâu vậy?”
Thanh Hạm nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nói: “Cha đi ra ngoài có chút việc, trên đường cũng gặp vài chuyện trì hoãn, nên mới lâu như vậy. Mấy ngày cha không ở nhà, Vô Ưu có nghe lời mẹ không?”
Giọng nói non nớt của Vô Ưu đầy vẻ tức giận: “Lúc cha không ở nhà, Vô Ưu rất ngoan, mỗi ngày đều ngồi thêu với mẹ. Nhưng mà, mẹ ngốc chết đi được, mỗi lần thêu cái gì nhìn khó coi muốn chết.”
Vô Ưu vừa dứt lời, Thanh Hạm không nhịn được liền cười ha hả.
Tô Tích Hàn nhướng đôi mày liễu, quát Vô Ưu: “Mẹ thêu khó coi bao giờ? Mới từng này tuổi đã quá đáng rồi, coi chừng mẹ đánh vào mông con đó!”
Thật ra, kỹ thuật thêu của Tô Tích Hàn đã tốt hơn năm năm trước rất nhiều, cũng có linh khí hơn nhiều, chỉ là, dường như Vô Ưu được hắn di truyền cho, nên từ lúc mới hai tuổi đã có thể cầm kim thêu, giờ hơn bốn tuổi, đồ cô bé thêu ra đẹp hơn nàng ta thêu rất nhiều. Nàng ta thật sự không phục, vì sao giữa người và người lại chênh lệch nhiều như thế chứ? Nhưng mà mới hơn bốn tuổi, lại thêu hoa thêu lá, thêu động vật này nọ còn có linh khí hơn nàng thêu mười phần, khiến nàng không thể không phục.
Nhìn bộ dạng của Tô Tích Hàn, Vô Ưu vội chạy tới trốn sau lưng Thanh Hạm nói: “Cha, cha xem kìa, mẹ thật hung dữ! Rõ ràng mẹ thêu không đẹp, còn hung dữ với con! Đúng là không nói lý được mà. Cha, cha nhất định phải phân xử cho con!” Lúc cô bé nói những câu này, có vẻ vô cùng người lớn, làm ra vẻ khổ đại cừu thâm.
Nhìn thấy Vô Ưu như vậy, Thanh Hạm hơi ngẩn người, biểu cảm này của cô bé cực kỳ giống hắn. Còn nhỏ mà đã rất thông minh, trong đầu chỉ toàn mưu ma chước quỷ. Nàng vẫn nhớ như in biểu cảm của hắn khi nói xằng nói bậy, cũng ra vẻ vô tội thế này…
Thanh Hạm nhỏ giọng nói: “Cha biết Vô Ưu rất ngoan, nhưng mà, cha cũng dạy con rồi, làm người phải biết khiêm tốn, không thể quá huênh hoang được. Dù con có thêu đẹp hơn mẹ con thật, nhưng mẹ con là bậc trưởng bối của con, con nhất định phải tôn trọng mẹ, không nên chê bai mẹ trước mặt người ngoài.”
Vô Ưu bĩu môi nói: “Nhưng ở đây chỉ có con, cha với mẹ, đều là người một nhà mà, nói có sao đâu! Trước mặt người ngoài, ai dám nói gì mẹ con, con sẽ cho một trận ngay!”
Nhìn bộ dạng tiểu quỷ của Vô Ưu, Tô Tích Hàn liền bật cười, nàng rất thương Vô Ưu, rồi lại không có cách nào trị được cô bé. Nàng không thể không thừa nhận, nàng không phải là đối thủ của tiểu quỷ này, cũng như năm đó, nàng không phải là đối thủ của hắn.
Thanh Hạm khẽ cười: “Cha biết Vô Ưu ngoan nhất mà. Cha có chuyện cần nói với mẹ. Con ra ngoài chơi với Minh Viễn thúc thúc đi.”
Vô Ưu bĩu môi nói: “Lần nào cha cũng bất công như thế, cứ về là chỉ bí mật nói chuyện với mẹ, còn chưa nói được với con vài câu đã đuổi con đi rồi! Hừ!” Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng cô bé cũng nhảy từng bước ra khỏi phòng, chạy đi tìm Minh Viễn.
Nhìn thấy Vô Ưu đi khuất, Tô Tích Hàn liền hỏi: “Lần này đi có tin tức gì của hắn không?”
Mắt Thanh Hạm tối lại, mặt cũng đầy vẻ ưu thương, nhỏ giọng nói: “Ta cứ tưởng là hắn, nhưng đến mới phát hiện, chỉ là mừng hụt thôi.” Mắt nàng khẽ đảo vòng: “Tích Hàn, cô nói, liệu có phải hắn đã đi thật rồi không? Ta sẽ không còn được gặp hắn nữa phải không? Dù sao, vách đá đó cao như vậy, mà hắn lúc đó, chẳng những bị thương, còn trúng độc nữa…”
Tô Tích Hàn kéo tay nàng qua nói: “Cô đừng nghĩ linh tinh, ta cảm thấy hắn vẫn còn sống. Không phải sư phụ cô đã từng nói, duyên phận của hai người chưa dứt sao? Cuối cùng sẽ có ngày gặp lại thôi.” Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ này của Thanh Hạm, nàng ta đều muốn mắng chửi Lăng Nhược Tâm, tên nhóc kia có gì tốt mà khiến nàng tâm tâm niệm niệm, nhớ thương hắn mãi như thế chứ. Chỉ là, mỗi lần nghe Thanh Hạm nhắc đến hắn, trong lòng nàng ta cũng luôn cảm thấy hơi chua chua.
Trong mắt Thanh Hạm dâng lên một tầng hơi nước, cúi đầu nói: “Nhưng cũng đã năm năm rồi, nếu hắn còn sống, nhất định hắn sẽ quay về tìm ta. Vậy mà nhiều năm như vậy, ngay cả tin tức cũng không hề có, ta thật sự không dám nghĩ nữa…” Nói xong, giọng nàng đã nghẹn lại.
Thanh Hạm như hồi tưởng lại cảnh tượng lúc trước. Ngày đó, sau khi Lăng Nhược Tâm ngã xuống vách đá, nàng bị Tần Phong Dương đánh ngất xỉu rồi cương quyết đưa đi. Đến lúc tỉnh lại, nhớ lại chuyện Lăng Nhược Tâm, nàng cảm thấy như trời đất đảo điên, nàng chỉ thiếu nước thực sự phát điên lên. Tần Phong Dương dùng tất cả mọi biện pháp để dỗ dành nàng, lại bị nàng đánh trọng thương. Trong lòng nàng oán hận Tần Phong Dương đến cùng cực, hận hắn bức họ đến bước đường cùng, cũng hận Tần Phong Dương đẩy Lăng Nhược Tâm xuống vách đá.
Mà bây giờ, hắn đang ở đâu? Ngã xuống vách đá cao như vậy còn sống được sao? Hắn còn bị trọng thương, còn trúng độc nữa…
Khi hai người giao thủ, Tần Phong Dương căn bản không hề đánh trả. Võ công của Tần Phong Dương vốn cũng không bằng nàng, mà nàng ra tay cực kỳ tàn nhẫn. Sự oán hận trong lòng như sóng thần cuồn cuộn đến, nàng vốn tính dùng một chưởng đánh chết hắn, chỉ là, nhìn thấy trong mắt hắn tràn ngập tình cảm và sự hối hận, nàng nhất thời không xuống tay được. Nàng liền đánh hắn trọng thương, rồi điểm huyệt hắn, phóng lửa thiêu rụi căn nhà đó. May mà thiếp thân thị vệ của Tần Phong Dương chạy tới, cứu Tần Phong Dương ra, còn Thanh Hạm vội vàng thi triển khinh công chạy đi tìm Lăng Nhược Tâm. Nhưng mà đáy vực kia sâu vạn trượng, làm sao còn tìm thấy bóng dáng Lăng Nhược Tâm.
Lúc ấy, nàng tự nhủ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, dù thế nào cũng phải tìm được hắn. Nếu hắn còn sống, nàng sẽ sống cùng hắn, nếu hắn đã chết, nàng cũng sẽ chết cùng hắn!
Vì thế, nàng liền đi dọc theo đáy vực, tìm Lăng Nhược Tâm. Nhưng mà, dưới đáy vực kia, ngoài ghềnh đá, thác nước, dòng sông nhỏ và cây cối xung quanh, thì không có gì khác nữa. Nàng không ăn không ngủ, tìm hắn dọc theo đáy vực mất ba ngày ba đêm cũng không tìm thấy bóng dáng của hắn.
Nàng tự nói với mình, dù thế nào, sống thì nàng phải nhìn thấy người của hắn, chết phải thấy xác. Vậy mà, đừng nói tới người, ngay cả thi thể cũng không có. Thi thể không có đã đành, ngay cả một giọt máu cũng không nhìn thấy. Nàng không thể tin rằng hắn cứ như vậy mà biến mất trên cõi đời này, không hình không bóng. Chưa tìm thấy thi thể, nàng tự an ủi mình rằng hắn còn sống, nhưng trong lòng vẫn vô cùng phiền muộn. Nước trong dòng sông dưới đáy vực chảy rất mạnh, liệu hắn có bị nước sông cuốn đi không?
Nghĩ đến trường hợp này, nàng lại đi dọc con sông, xuống hạ du tìm kiếm. Nhưng đi tới mấy chục dặm, cũng không tìm thấy tin tức của hắn. Suốt vài ngày không ngủ khiến nàng ngất xỉu bên bờ sông, được Tần Phong Dương, thân đang có trọng thương nhưng lại không yên lòng về nàng, cứu nàng về.
Khi tỉnh lại, thấy người cứu mình là hắn, lòng nàng như tro tàn, thật sự muốn chết! Nhưng cũng vào thời khắc này, cuối cùng nàng cũng hiểu được cái gì gọi là sống không bằng chết. Cũng hiểu được rằng, tình yêu của nàng dành cho Lăng Nhược Tâm đã sâu đến tận xương tuỷ, có thể sống vì hắn, cũng có thể chết vì hắn, tình yêu của nàng, thì ra lại có thể dữ dội như vậy, mạnh mẽ như vậy. Nàng chưa bao giờ biết, nàng cũng có thể như một ngọn lửa, vì một người mà rực cháy, vì một người mà điên cuồng.
Khi gặp lại Tần Phong Dương, sự oán hận trong lòng nàng cũng phai nhạt đi nhiều, vì nàng nhìn thấy rõ trong mắt hắn, có ánh mắt giống như khi Lăng Nhược Tâm nhìn nàng, hơn nữa, còn có vẻ tuyệt vọng và đau đớn đến tận cùng. Nàng cũng hiểu ra một điều, có lẽ Tần Phong Dương cũng không sai, chỉ là, hắn không nên yêu nàng, cũng không nên vì tình yêu của mình mà làm chuyện tổn thương đến người khác. Nói thì nói vậy, nhưng nếu nàng yêu một ai đó, mà người kia lại yêu người khá, chỉ sợ phản ứng của nàng cũng sẽ không tốt hơn Tần Phong Dương là bao.
Trong mắt Tần Phong Dương đầy vẻ hối hận, khiến nàng lại cảm thấy rất nực cười. Chuyện gì cũng làm rồi, còn gì phải hối hận? Hơn nữa, sự hối hận của hắn, có thể cứu được Lăng Nhược Tâm hay sao?
Hành động của hắn sau đó, khiến Thanh Hạm không ngờ. Tần Phong Dương triệu tập một nghìn nhân mã đến giúp nàng tìm Lăng Nhược Tâm, chỉ thiếu nước lật tung cả con sông đó lên, nhưng vẫn không có bất cứ tin tức gì của hắn. Thời gian dần trôi, lòng Thanh Hạm cũng từ đầy hy vọng, biến thành vô cùng tuyệt vọng.
Ngày ấy, nàng đứng trên vách đá nơi Lăng Nhược Tâm ngã, nhìn xuống đáy vực, ngẩn người cầm chiếc giày của Lăng Nhược Tâm mà ngày ấy nàng túm lại được. Những hình ảnh khi hai người ở bên nhau hiện lên trong đầu nàng, dường như nàng nhìn thấy Lăng Nhược Tâm đứng ở vách đá mỉm cười với nàng, trong lòng nàng vô cùng mừng rỡ, nhấc chân lên muốn đuổi theo hắn, lại bị Tần Phong Dương giữ chặt lại. Nếu nàng thật sự bước xuống, thì nàng đã ngã xuống vực sâu rồi.
Có người báo ở hạ du phát hiện một thi thể nam nhân, nàng liền chạy vội tới xem, vừa muốn là hắn lại không muốn là hắn. Trong lòng vô cùng mâu thuẫn, nàng vén tấm vải trắng phủ lên thi thể ra, đó là một thi thể đã trương phồng, hoàn toàn thay đổi, có điều, người đó rõ ràng mặc y phục của Lăng Nhược Tâm, khiến nàng lập tức ngất xỉu.
Đến khi tỉnh lại, nàng như người mất hồn, không muốn ăn, không muốn uống, chỉ hận không thể đi theo hắn. Tần Phong Dương lại nói cho nàng một tin tức khiến nàng vô cùng hoảng hốt, nàng mang thai được một tháng rồi!
Lúc ấy nàng hoàn toàn sững sờ, nếu tính chính xác, thì đứa bé này chắc chắn đã thành hình khi nàng trúng Mê Tình thảo, tất cả đều rất tình cờ! Nàng nhẹ vỗ về, xoa bụng mình, có lẽ ông trời thấy nàng quá đáng thương, nên cho nàng đứa bé này để tưởng niệm hắn. Có cốt nhục của hắn, nàng làm sao chết được? Nàng cố nén nước mắt, ăn vài miếng để duy trì mạng sống.
Rồi một lần ngẫu nhiên, nàng nghe thấy thị vệ nói với nhau, thì ra thi thể hôm đó nàng nhìn thấy không phải là thi thể của Lăng Nhược Tâm. Vì Tần Phong Dương thấy nàng không chịu từ bỏ ý định, liền lôi dưới sông lên một thi thể, mặc cho thi thể đó xiêm y mà ngày ấy Lăng Nhược Tâm mặc dựa theo trí nhớ của mình. Chỉ cần không phải là thi thể của hắn, nàng sẽ không tuyệt vọng. Những hy vọng nhỏ nhoi lại dấy lên trong lòng nàng, thêm nữa, bây giờ trong bụng nàng đang mang thai con của hắn, nàng càng phải sống thật tốt.
Vì thế, nàng liền rời khỏi Tần Phong Dương, quay về Thương Tố môn. Ai ngờ, vừa đến Thương Tố môn, nàng lại gặp được Tô Tích Hàn đang tự tử.
Thì ra ngày ấy, sau khi Tô Dịch Hàn đặt Tô Tích Hàn và Tống Vấn Chi vào cùng giường. Tống Vấn Chi bỏ đi, Tô Dịch Hàn liền đưa nàng ta tới Thương Tố môn, lại bị Tống Vấn Chi kịch liệt phản đối. Sau khi Tống Vấn Chi bị trục xuất khỏi sư môn, Tô Dịch Hàn liền để một mình nàng ta ở lại Thương Tố môn, còn hắn quay về Tô gia trang. Vì hành động của Tô Dịch Hàn vô cùng trơ trẽn khiến các đệ tử của Thương Tố môn khinh bỉ, nên cũng cười nhạo cả Tô Tích Hàn, khiến Tô Tích Hàn nhất thời quẫn bách, mới chọn cách tự sát.
Sau khi nàng cứu Tô Tích Hàn, hai người đều đang bị tổn thương về tình cảm. Tô Tích Hàn cũng đã biết thân phận nữ tử của nàng, cũng biết luôn chuyện của nàng và Lăng Nhược Tâm. Mà bản thân Tô Tích Hàn cũng vô cùng oán hận Tô Dịch Hàn, không muốn quay về Tô gia trang nữa, liền đi theo nàng, chăm sóc cho nàng.
Lúc Huyền Cơ Tử gặp nàng, chỉ thở dài nói: “Chuyện khiến người ta tổn thương nhất là chuyện chia rẽ nhân duyên. Duyên phận của con và hắn vẫn chưa dứt, sẽ có lúc gặp lại.”
Nàng kinh hãi hỏi: “Sư phụ, ý người là hắn vẫn chưa chết sao?”
Huyền Cơ Tử khẽ xoa đầu nàng nói: “Bé con, việc gì cũng đừng quá cố chấp.”
Nàng không nghe thấy gì khác nữa, chỉ có câu đó của Huyền Cơ Tử là đủ rồi, nàng chỉ muốn tin hắn vẫn chưa chết!
Tô Tích Hàn kéo tay nàng qua nói: “Cô cũng đừng nghĩ ngợi nhiều quá, mọi chuyện có lẽ cũng không quá xấu như cô nghĩ đâu. Tên nhóc Lăng Nhược Tâm kia xấu xa như vậy, sao có thể chết dễ dàng như thế được. Hơn nữa, cô cũng đã nói, tìm hắn bao nhiêu lâu cũng không thấy thi thể của hắn. Không có thi thể tức là vẫn còn sống.”
Thanh Hạm thở dài nói: “Tuy nói vậy, nhưng đã năm năm rồi…”
Tô Tích Hàn ngắt lời nàng nói: “Có lẽ do hắn bị trọng thương, phải dưỡng thương. Chờ thương thế của hắn lành, hắn sẽ đến tìm cô thôi.”
Thanh Hạm cười nói: “Có đôi khi, ta còn nghĩ rằng, liệu có phải sư phụ nói duyên phận của ta và hắn chưa dứt, là chỉ Vô Ưu không? Cô xem, cô bé giống hắn biết bao, mỗi lần nhìn thấy Vô Ưu, ta lại nhớ đến hắn.”