Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo


: Trong lòng hơi oán hận.
Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
Nhìn Thanh Hạm mỉm cười, không hiểu sao trong lòng Tô Tích Hàn lại dâng lên nỗi thương cảm. Năm năm trôi qua đã để lại không ít dấu vết trên khuôn mặt vốn luôn bướng bỉnh của Thanh Hạm. Dáng vẻ vốn ngây ngô, bây giờ cũng trưởng thành hơn rất nhiều, có thể thường xuyên nhìn thấy vẻ đau thương và nhung nhớ đậm sâu trong đôi mắt nàng. Nàng vẫn là một người thích cười như trước, có điều, nụ cười ấy không đơn thuần thanh khiết như trước kia, mà lại thoáng có vẻ như hồ ly, ánh mắt vẫn trong trẻo đen như ngọc, nhưng cũng ẩn chứa nhiều tâm sự khác, lại sâu như nước hồ khiến người ta say mê.
Thật ra, Tô Tích Hàn cũng không có cảm tình tốt lắm với Lăng Nhược Tâm, ai bảo hắn ức hiếp nàng chứ? Nhưng mà, nàng lại rất thương Thanh Hạm. Trong năm năm nay, hai người sớm chiều bên nhau, tình cảm còn sâu sắc hơn tỷ muội, cho nên, nàng cũng thầm hy vọng Lăng Nhược Tâm có thể sớm xuất hiện. Ngày ấy, Tô Dịch Hàn tính kế với nàng, khiến nàng đã hoàn toàn không còn hy vọng gì vào chuyện thành thân nữa, chính Thanh Hạm đã giúp nàng tái sinh.
Tô Tích Hàn vẫn còn nhớ mang máng tâm trạng của mình khi được Thanh Hạm cứu lên. Lúc đó, nàng rất mất mặt, thống khổ, sống không bằng chết! Tuy nàng cũng không yêu Tống Vấn Chi, nhưng lại bị hắn làm tổn thương sâu sắc. Dù nàng biết rất rõ, sự tổn thương này cũng không phải do Tống Vấn Chi mà do chính ca ca ruột thịt của mình gây ra, nhưng trong lòng nàng lại càng thêm oán hận Tống Vấn Chi! Sự cố chấp, cứng nhắc của hắn khiến nàng mất đi tất cả! Nàng vốn có cuộc sống đầy đủ, mãn nguyện, có ca ca yêu thương nàng, có sự kỳ vọng vào một tình yêu đẹp, nhưng vì sự từ chối cực kỳ cố chấp của hắn đã khiến tất cả tan thành bọt nước.
Tô Tích Hàn vẫn cảm thấy mình không còn lý do gì để sống trên cuộc đời này nữa, cho đến khi nàng nhìn thấy đôi mắt đầy tuyệt vọng nhưng cũng không mất đi hy vọng của Thanh Hạm, nàng mới hiểu rằng, dù nàng có đáng thương, cũng không thể đáng thương như Thanh Hạm, vừa mất cha, vừa mất người mình yêu nhất. Nhưng, Thanh Hạm vẫn có thể sống tiếp vậy thì vì sao nàng không thể sống?
Tô Tích Hàn thừa nhận rằng, khi biết Thanh Hạm là nữ, nàng hơi hoảng hốt, nhưng chuyện khiến nàng thấy kinh hãi hơn cả đó là Lăng Nhược Tâm là nam nhân. Nàng đã biết Lăng Nhược Tâm từ rất lâu, luôn rất sùng bái hắn. Dù muốn ghen tị, cũng không ghen tị nổi, vì hắn quá hoàn mỹ. Những gì nữ tử nên có, hắn đều có, mà những gì không có, hắn cũng có. Chỉ là, nàng không bao giờ có thể ngờ tới, hắn lại là một nam tử!
Có điều, Tô Tích Hàn chỉ sợ rằng có lẽ Lăng Nhược Tâm đã chết, nếu không, không thể nào qua bao nhiêu lâu như vậy mà vẫn không có tin tức gì. Có lẽ khi hắn nhảy xuống vách đá đã bị nước sông cuốn đi. Con sông đó chảy rất xiết, muốn nuốt gọn một người là quá đơn giản, không tìm được thi thể cũng là chuyện rất bình thường.
Chỉ là, dù trong lòng Tô Tích Hàn nghĩ như vậy, nàng cũng không nói thế với Thanh Hạm, ngược lại, nàng còn nghĩ trăm nghìn cách an ủi Thanh Hạm, nói cho nàng biết hắn vẫn còn sống. Nhưng mỗi khi nhìn thấy nàng thương tâm, khổ sở, Tô Tích Hàn cũng cảm thấy khổ sở theo nàng. Đối với một người thân như tỷ muội như vậy, Tô Tích Hàn làm sao có thể nhẫn tâm chặt đứt hy vọng của nàng?! Cho nên, mỗi lần nàng đi ra ngoài tìm Lăng Nhược Tâm, Tô Tích Hàn đều để mặc cho nàng đi, không ngăn cản. Nhưng, mỗi lần nhìn thấy nàng thất vọng mà về, thì Tô Tích Hàn đều cảm thấy đau lòng thay cho nàng.
Suốt một thời gian dài, có những lúc Tô Tích Hàn còn cảm thấy, Thanh Hạm vất vả như thế, nếu Lăng Nhược Tâm đã chết thật rồi, thì thật không công bằng với Thanh Hạm, nàng còn thường có ảo giác, có lẽ sẽ có một ngày nào đó, hắn sẽ đột ngột xuất hiện trước mặt Thanh Hạm.
Khi chỉ có nàng và Thanh Hạm, Tô Tích Hàn cũng sẽ mắng Thanh Hạm vài câu, vì vô duyên vô cớ lại biến nàng thành mẹ của một đứa bé hơn bốn tuổi, chặt đứt bao nhiêu tâm tư của các vương công công tử đối với nàng, chặt đứt tình duyên của nàng! Những lúc đó, Thanh Hạm sẽ cười hì hì mà nói: “Có thể tìm được một tướng công có năng lực như ta, là phúc khí của ‘nàng’ đấy!”
Đúng thế, nếu Thanh Hạm là nam tử, Tô Tích Hàn nhất định sẽ gả cho nàng, đáng tiếc, nàng lại là nữ! Có điều, mắng thì mắng vậy, nhưng Tô Tích Hàn lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc, không có tình yêu, không có tình thân, nhưng lại có một tướng công nữ giả nam, một cô con gái thông minh, đáng yêu, coi như nàng cũng một lần nữa tìm lại được tình thân và tình yêu rồi. Mặc dù chuyện này rất khó tin, nhưng nàng lại rất yêu gia đình nhỏ này, yêu vị ‘tướng công’ thường lặng lẽ bi thương kia, yêu ‘cô con gái’ vô cùng đáng yêu ấy.
Tô Tích Hàn còn nhớ rõ, sau khi Thanh Hạm Vô Ưu không bao lâu, thì nói muốn thành thân với nàng, để nàng làm mẹ Vô Ưu. Lúc đó, nàng thực sự rất buồn cười, trong thiên hạ này, có lẽ chỉ mình Thanh Hạm mới có suy nghĩ như vậy. Mà ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại đồng ý, vì thế nên mới có một gia đình vừa quái dị vừa hạnh phúc thế này.
Có đôi khi, Tô Tích Hàn cũng nghĩ, nếu một ngày nào đó, Lăng Nhược Tâm thật sự xuất hiện, nàng sẽ mất hết những gì đang có. Suy nghĩ đó khiến nàng hơi sợ hãi. Lúc Thanh Hạm ra ngoài, nàng vừa hy vọng Thanh Hạm tìm được Lăng Nhược Tâm, nhưng lại sợ Thanh Hạm thực sự tìm thấy Lăng Nhược Tâm. Con người, có đôi khi rất mâu thuẫn.
Thấy Tô Tích Hàn ngồi ngẩn người, Thanh Hạm đưa tay nhéo mặt nàng hỏi: “Nghĩ gì mà xuất thần thế? Ta gọi mấy lần mà cô cũng không nghe thấy.”
Tô Tích Hàn khẽ cười nói: “Không phải là đang nghĩ chuyện của cô và hắn sao! Cô gọi ta có việc gì?”
Thanh Hạm hơi sẵng giọng: “Cô nghĩ chuyện của ta và hắn làm gì. Thanh Sơn sắp đến rồi, cô mau đi làm một ít bánh quế hoa cho hắn đi! Để lát nữa hắn đỡ bảo ta ngược đãi hắn, rồi lại khiến vị ‘nương tử’ trên danh nghĩa của ta đau lòng đến chết đi mất!”
Tô Tích Hàn trừng mắt lườm nàng một cái nói: “Cái tên đó, suốt ngày chỉ biết ăn, coi chừng ngày nào đó, ăn nhiều thành heo luôn!”
Thanh Hạm cười hì hì nói: “Nếu ngày nào đó hắn thực sự thành heo, cũng là nhờ công cô mà. Hay là thế này đi, hôm này ta bỏ cô, cho cô và hắn ở bên nhau nhé. Như vậy thì kế hoạch của cô càng dễ thực hiện hơn, chỉ sợ hắn sẽ càng biến thành heo nhanh hơn ấy!”
Mặt Tô Tích Hàn hơi đỏ lên, đôi mày thanh tú khẽ nhướng, giận dữ nói: “Cô lại nói hươu nói vượn cái gì thế?” Nàng đương nhiên hiểu tâm ý của Thanh Sơn, nhưng cũng hiểu rõ tâm tư của mình. Đã năm năm trôi qua, nhưng nàng vẫn chưa thể quên được chuyện cũ, khiến lòng nàng hoàn toàn không dám mơ mộng gì. Có lẽ, giữa hai người vẫn còn thiếu vài thứ, tên là duyên phận.
Thanh Hạm cười ha ha nói: “Ta đâu có nói hươu nói vượn, hai người ấy mà, một bên chàng hữu tình, một bên thiếp có ý, ta bị kẹp ở giữa như nhân bánh ấy. Tích Hàn, nếu ngày nào đó Thanh Sơn thực sự đến cửa cầu thân, ta sẽ gả cô đi gấp. Đỡ cho cô ngày nào cũng oán hận ta làm chậm trễ tình duyên của cô.”
Nếu là năm năm trước, Thanh Hạm nhất định sẽ không biết được tình cảm của Thanh Sơn. Nhưng mấy năm qua, nàng đã hiểu được cách đọc tâm sự trong ánh mắt của người khác. Khi Thanh Sơn nhìn Tô Tích Hàn, ánh mắt hắn giống y như ánh mắt Lăng Nhược Tâm nhìn nàng năm đó.
Mặt Tô Tích Hàn càng đỏ hơn, nàng xấu hổ quay người, đi xuống bếp, không thèm để ý đến Thanh Hạm nữa.
Thanh Hạm phì cười nhìn theo bóng Tô Tích Hàn. Nàng hiểu rất rõ tình cảm của Thanh Sơn dành cho nàng ta. Chuyện năm năm trước cũng đã khiến Thanh Sơn biết được giới tính thật sự của nàng, nên hắn cũng chưa bao giờ giấu diếm nàng tình cảm của hắn đối với Tô Tích Hàn. Mấy năm nay, Thanh Hạm cũng luôn có ý tác hợp cho họ, nhưng Tô Tích Hàn lại luôn lảng tránh. Trong thiên hạ này, chắc cũng chỉ có một người ‘tướng công’ như Thanh Hạm, suốt ngày chỉ nghĩ xem làm thế nào để tác hợp cho ‘nương tử’ của mình được ở bên thuộc hạ của mình thôi.
Đến chập tối, Thanh Sơn tới Vô Hối sơn trang, vừa vào cửa, Vô Ưu đã đón hắn: “Thanh Sơn thúc thúc!” Thanh Sơn được chứng kiến sự ra đời của Vô Ưu, nên rất thương cô bé. Lại nói, cô bé càng lớn càng giống Lăng Nhược Tâm, nên khiến Thanh Sơn cảm thấy rất gần gũi. Suy nghĩ của trẻ con đơn giản hơn người lớn rất nhiều, ai thương cô bé, cô bé sẽ thân thiết với người đó.
Thanh Sơn cười to, ôm Vô Ưu định hôn cô bé, Vô Ưu liền giơ bàn tay nhỏ xinh lên đẩy hắn ra nói: “Không cho thúc thúc hôn cháu, mỗi lần thúc hôn cháu, râu của thúc đâm vào mặt cháu đau muốn chết. Cha hôn thoải mái hơn nhiều, không hề đâm vào mặt cháu!” Cô bé vẫn không hiểu, vì sao râu của Thanh Sơn thúc thúc đâm vào mặt cô bé rất đau, nhưng cha và mẹ lại không giống như thúc ấy, hai người đều không có râu.
Cô bé vừa dứt lời, mọi người trong phòng cũng không nhịn được liền cười ha ha. Thanh Sơn thầm nghĩ: Cha cháu rõ ràng là nữ tử, làm sao mọc được râu, hôn cháu đương nhiên sẽ không đâm vào mặt cháu rồi. Chờ đến khi cha thật của cháu xuất hiện, xem cháu còn dám nói như thế không!
Tuy nghĩ vậy, nhưng hắn lại rút một cây kẹo đường trong ngực áo ra, dụ dỗ: “Vô Ưu cho Thanh Sơn thúc thúc hôn một cái, thanh kẹo này sẽ cho Vô Ưu hết!” Đối với tiểu hài tử, không có thứ gì có sức hấp dẫn hơn kẹo đường.
Vô Ưu khẽ chớp đôi mắt long lanh của mình, sau đó bĩu môi, hừ một tiếng: “Lần này cha về, cha cho cháu rất nhiều rất nhiều kẹo, cháu không thích thú gì kẹo của chú đâu.” Thật ra, cô bé đã thèm đến chảy nước miếng ròng ròng rồi, nhưng vẫn cố chịu đựng. Mà lần này, vì không có tin tức của Lăng Nhược Tâm, nên Thanh Hạm cũng không có tâm trạng gì, nên căn bản không hề mua quà cho cô bé.
Nghe Vô Ưu nói dối, Thanh Hạm không khỏi mỉm cười, bộ dạng của Vô Ưu giống y như hắn, cũng từng trợn mắt nói dối như vậy, nói dối không chớp mắt. Nghĩ đến hắn, trong lòng nàng lại hơi đau đớn.
Thanh Sơn cười hì hì nói: “Kẹo của thúc và kẹo của cha cháu đâu có giống nhau! Kẹo này hả, là do Thanh Sơn thúc thúc cố tình tìm một sư phụ làm kẹo nổi tiếng nhất nước Long Miên làm đó. Vô cùng ngọt ngào, không tin thì cháu ngửi thử xem, ngửi xem!” Dứt lời, hắn hơi xé một góc giấy bọc kẹo ra, mùi hoa quế đậm đà liền bay ra.
Vô Ưu nuốt nước miếng vài cái, rồi có chút tâm không cam, lòng không nguyện, đưa khuôn mặt nhỏ nhắn sang nói: “Được rồi! Cho chú hôn một chút đấy!” Tuy ngoài miệng cô bé tỏ ra rất miễn cưỡng, nhưng lòng lại vui như nở hoa. Chỉ hôn một cái mà được nhiều kẹo đường như vậy, đúng là chuyện vui vẻ nhất trên đời.
Nghe Vô Ưu nói thế, ý cười trên mặt Thanh Hạm càng đậm hơn, nha đầu đó, nhỏ tuổi mà đã biết cò kè mặc cả rồi, chỉ sợ lớn lên lại thành một đại gian thương mất.
Thanh Sơn không thèm để ý đến lời của Vô Ưu, hắn cười to rồi hôn vài cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Ưu. Vô Ưu nhíu mày, tay đã nắm được thanh kẹo trong tay Thanh Sơn, liền vội vàng nhảy xuống khỏi người hắn.
Sau khi lấy được kẹo, Vô Ưu vội vàng bóc một viên, bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói không rõ tiếng: “Thanh Sơn thúc thúc xấu xa, chỉ cho thúc hôn một cái mà thúc hôn cháu nhiều như vậy, mặt cháu đau hết rồi này!”
Nhìn Vô Ưu ăn đầy mồm kẹo còn trách người ta, Thanh Hạm không nhịn được, khẽ cười thành tiếng, nàng nói với Vô Ưu: “Vô Ưu, lấy được kẹo rồi, giờ đi ngủ với bà vú đi!”
Vô Ưu cười vô cùng đáng yêu với Thanh Hạm, rồi đi tới trước mặt nàng nói: “Cha, cha hôn Vô Ưu đi, rồi Vô Ưu sẽ đi ngủ ngay.”
Thanh Hạm khẽ cười, hôn vào hai má cô bé mỗi bên một cái, cô bé mới chịu theo bà vú về phòng ngủ.
Vô Ưu vừa đi khuất, Thanh Hạm liền hỏi: “Chuyện lần này huynh lo đến đâu rồi?”
Thanh Sơn cũng thu lại nụ cười, dáng vẻ vô cùng điềm tĩnh: “Ta đã lo liệu cực kỳ thuận lợi, đã bán thành công binh khí mà mình có cho Tần Phong Ảnh. Có lẽ hắn sắp khởi binh rồi.” Lượng binh khí lần này khá lớn, trị giá cũng rất cao.
Khoé miệng Thanh Hạm thoáng có vẻ tàn nhẫn nói: “Hay lắm, ta rất muốn nhìn xem, hai huynh đệ hắn, ai lợi hại hơn ai.” Dùng tiền của bọn hắn, để ngồi xem trò cười của bọn hắn, đúng là chuyện cực kỳ thú vị.
Thanh Sơn nói: “Ba năm trước, sau khi Tần Phong Dương kế vị, trong nước Phượng Dẫn rất thái bình, dân chúng cũng an cư lạc nghiệp. Tuy đa phần lương thực của nước Phượng Dẫn vẫn nhập từ Long Miên, nhưng không thể không nói, Tần Phong Dương cũng coi như là một vị hoàng đế tốt. Trang chủ làm như vậy, chỉ sợ sẽ làm nổi lửa chiến tranh, e rằng rất nhiều dân chúng sẽ vì thế mà phiêu bạt khắp nơi.”
Thanh Hạm hừ một tiếng nói: “An cư lạc nghiệp à? Thanh Sơn, thứ huynh nhìn thấy, e rằng chỉ là bề ngoài thôi! Nửa năm trước, ở An Dương xảy ra bạo động, đó là việc mà dân chúng an cư lạc nghiệp nên có sao? Tần Phong Ảnh sao có thể để cho Tần Phong Dương yên ổn ngồi trên ngai vị hoàng đế vốn là của hắn ta chứ? Dù chúng ta không bán binh khí cho hắn ta, hắn ta cũng sẽ không chịu yên phận, sẽ nghĩ tất cả mọi cách, kéo Tần Phong Dương xuống khỏi ngai vàng.”
Thanh Sơn thở dài nói: “Tuy vậy, nhưng ta vẫn cảm thấy hơi bất an. Ta vốn là cô nhi, nếu năm đó, không có môn chủ cứu mạng, thì đã không có Thanh Sơn bây giờ. Cũng vì cuộc sống của ta từ nhỏ đã rất khó khăn, nên Thanh Sơn càng có thể hiểu rõ, dân chúng bình thường chỉ cần một cuộc sống no đủ, an cư lạc nghiệp là tốt lắm rồi.”
Mắt Thanh Hạm như sâu hơn, khẽ nói: “Huynh nói không sai. Nhưng mà, qua bao nhiêu năm như vậy, huynh cũng hiểu rõ tình hình của nước Phượng Dẫn, người dân có ngày nào được sống yên ổn? Nếu ta đoán không nhầm, nước Phượng Dẫn đều dùng quốc khố để mua lương thực từ nước Long Miên. Sản vật trong nước cũng không phong phú, không có nhiều hạng mục để thu thuế, chỉ e rằng quốc khố đã trống rỗng từ lâu. Mà Tần Phong Ảnh vẫn ẩn mình ở Tây Nam, thường xuyên phát động vài cuộc bạo động nhỏ, khiến Tần Phong Dương không thể yên ổn. Một quốc gia như vậy, làm sao có thể dùng từ an cư lạc nghiệp để nói chứ?”
***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui