Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo


Thanh Hạm không nhịn được, lại nhìn vào trong phòng. Tần Phong Dương đang quay lưng về phía nàng, còn người tên Dương Tiến kia thì nàng có thể nhìn thấy mặt. Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nhớ ra, người đó là một thị vệ năm năm trước đã theo Tần Phong Dương đến thành Tầm Ẩn.
Tần Phong Dương nói xong lại khẽ ho khan, Dương Tiến thở dài nói: “Hoàng thượng đúng là một người thâm tình, năm đó, nếu sau khi nàng đánh ngài bị thương, ngài chịu ở lại chữa trị chứ không phải vì không yên lòng nàng mà ôm thương thế chạy đi giúp nàng tìm Lăng Nhược Tâm, thì bây giờ đã không để lại di chứng thế này. Ngài vì nàng mà trả giá nhiều như vậy, nàng đã không cảm kích thì thôi, lại còn…”
Tần Phong Dương ngắt lời nói: “Những chuyện này đều là do trẫm cam tâm tình nguyện, không liên quan gì đến nàng. Dương Tiến, việc này không cần nói thêm nữa.”
Dương Tiến thở dài nói: “Có lẽ Hoàng thượng là người si tình nhất trên thế gian này. Nhưng mà, việc này vẫn luôn luôn khúc mắc trong lòng thuộc hạ, không nói ra thì thực sự không thể thoải mái được. Năm đó, Hoàng thượng vì nàng như vậy đã đủ lắm rồi, vậy mà suốt mấy năm gần đây còn ôm ấp tương tư vì nàng, tâm trạng u uất. Nếu không phải vì mấy việc này làm bận lòng ngài, thì sức khoẻ của Hoàng thượng cũng sẽ không xấu như thế.”
Tần Phong Dương trầm giọng nói: “Có lẽ nàng chính là số kiếp của trẫm. Năm đó, những chuyện trẫm đã làm với nàng, trẫm phải dùng cả đời mình để bù đắp lại!”
Dương Tiến nhấc vạt áo, quỳ xuống nói: “Hoàng thượng đừng nói thế. Chuyện năm đó, tuy Hoàng thượng có sai, nhưng nợ nần cũng đã trả hết rồi! Dương Tiến bất tài, không dám hy vọng xa vời là Hoàng thượng có thể vì lời khuyên của thuộc hạ mà bỏ xuống những tâm tư trong lòng, nhưng thuộc hạ chỉ hy vọng Hoàng thượng có thể lấy giang sơn xã tắc làm trọng, vứt bỏ tạp niệm, giữ gìn long thể!”
Tần Phong Dương đỡ Dương Tiến dậy nói: “Trẫm biết tâm tư của ngươi, có điều, những thứ khúc mắc trong lòng, không phải cứ nói vứt bỏ đi, là có thể vứt được. Tình cảm quá thâm sâu ắt sẽ không lâu dài, cố gắng cưỡng ép sẽ chỉ khiến bản thân nhục nhã. Làm người, phải khiêm tốn, dịu dàng như ngọc. Hiện giờ, trên người trẫm có đủ tất cả, có sự tín nhiệm của muôn dân, nhưng cũng có những tai hoạ ngầm như miếng xương cá mắc trong cổ họng vậy. Tuy có thật sự buông xuống, thì trong thiên địa mịt mùng này, ta cũng khó tìm lại được mình lần nữa…”
Nghe hắn nói vậy, Dương Tiến chỉ biết thở dài, biết không thể nào khuyên giải được hắn, nên đành nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, ngài nên đặt chuyện giữ gìn long thể lên hàng đầu!”
Tần Phong Dương khẽ gật đầu, chậm rãi nói: “Đừng nói đến những chuyện này nữa, chuyện lần trước ta sai ngươi đi điều tra thế nào rồi?”
Dương Tiến đáp: “Đúng là Tần Phong Ảnh đã thu thập được một lượng binh khí rất lớn, cũng đang âm thầm tập hợp nhân mã, hắn liên lạc với Trấn Bắc hầu, Định Nam vương, tướng quân Phiêu Kị, cũng với hữu tướng Tả Khinh Ấn bằng thư tín, e là không lâu sau sẽ bắt đầu hành động.”
Tần Phong Dương hỏi: “Sau khi bọn họ nhận được thư của Tần Phong Ảnh thì phản ứng thế nào?”
Dương Tiến đáp: “Trừ hữu tướng Tả Khinh Ấn là có hồi âm, còn các vương gia và tướng quân khác đều không có động tĩnh gì. Thuộc hạ nghĩ, bọn họ chắc đang nghe ngóng hướng gió để xoay chiều. Nếu hắn thật sự khởi binh, thắng bọn họ sẽ theo hắn, còn thua, sẽ thừa cơ bỏ đá xuống giếng.”
Tần Phong Dương cười lạnh nói: “Trong trận chiến tranh quyền đoạt lợi này, cho tới giờ cũng không ai có thể đoán trước được điều gì. Liệu có được mấy người thật tình giúp đỡ? Huống chi, đây lại là chuyện đại sự sẽ gây tổn hại rất lớn. Có điều, với tính cách của Tần Phong Ảnh, thì hắn cũng sẽ không sắp xếp mọi chuyện đơn giản như thế. Ngươi phái người đi điều tra gấp, có tin tức gì phải báo về cho trẫm ngay.”
Dương Tiến đáp: “Vâng!”
Tần Phong Dương thở dài: “Năm đó, trẫm và Tần Phong Ảnh, vì muốn tranh giành vị trí đứng đầu thiên hạ, mà dùng hết tâm cơ, bày mưu tính kế lẫn nhau, có điều, sau khi đoạt được rồi lại thấy nó không quá huy hoàng như mình tưởng. Vì nước vì dân, trẫm phải lao tâm khổ tứ, không thể nào còn được tiêu diêu tự tại như thời còn làm vương tử. Có rất nhiều chuyện tự mình có thể làm chủ được, nhưng rồi cũng lại lo được lo mất, còn ngày đêm đề phòng có người đến cướp ngôi vị này. Cuộc sống như thế, thực sự rất vô nghĩa, rất nhạt nhẽo, bỏ đi cũng chẳng có gì đáng tiếc…”
Nghe hắn nói vậy, Dương Tiến kinh hãi khẽ gọi: “Hoàng thượng!”
Tần Phong Dương khoát tay nói: “Thôi, thôi, việc này, có nói với ngươi ngươi cũng không hiểu. Không ở địa vị của trẫm, thì không thể hiểu được nỗi thống khổ của trẫm. Càng ở nơi cao, sẽ càng thấy cô độc… Dương Tiến, những chuyện hôm nay trẫm thuận miệng nói với ngươi, ngươi cứ coi như chưa từng nghe thấy đi!” Dứt lời, hắn lại ho khan vài tiếng.
Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn khổ sở của hắn, Dương Tiến khẽ hỏi: “Hoàng thượng, có cần tuyên thái y đến điều trị không?”
Tần Phong Dương cười khổ nói: “Nếu tuyên thái y mà có tác dụng, thì mấy năm nay trẫm cần gì phải chịu khổ như thế. Đúng rồi, tình hình của Tống Vấn Chi gần đây thế nào?”
Dương Tiến đáp: “Tống Vấn Chi đã tìm được một xưởng binh khí cung cấp cho Tần Phong Ảnh, nhưng xưởng binh khí đó phòng vệ rất nghiêm ngặt, người của chúng ta không lẻn vào được. Mười ngày trước, Tần Phong Ảnh cũng tới xưởng binh khí kia, trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì không ai biết. Nhwung mấy ngày trước, Tống Vấn Chi lại phái người tới nhắn rằng hắn đã phá huỷ toàn bộ binh khí của xưởng đó. Nếu Tần Phong Ảnh muốn khởi binh trong một thời gian ngắn, e rằng sẽ khó mà làm được.”
Tần Phong Dương lạnh lùng nói: “Dương Tiến, ngươi vẫn quá coi thương Tần Phong Ảnh rồi. Dưới tay hắn có nhiều người như vậy, cũng không đến lượt hắn tự mình tới xưởng binh khí kia. Hắn làm việc này tất có mục đích khác. Nếu trẫm đoán không lầm, thì hắn tự tới đó, e là vì muốn mua chuộc ông chủ nơi đó thôi. Xem ra, thời gian khởi binh của hắn chắc chỉ trong vòng hai tháng tới. Chúng ta cũng cần phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Dương Tiến đáp: “Vâng!”
Tần Phong Dương thở dài: “Tuy trẫm không phải hoàng đế tốt, nhưng cũng không thể để giang sơn lọt vào tay hắn. Với tính cách của hắn, thật sự không thể tưởng tượng nổi hắn sẽ làm ra những chuyện gì.” Hắn dừng một chút rồi nói: “Ngươi cũng nên giám sát chặt chẽ Tống Vấn Chi. Nhưng cũng không thể thật sự gây tổn thương cho hắn, dù sao, hắn cũng là sư huynh của nàng.”
Nghe hắn nói vậy, Dương Tiến lại khẽ thở dài, địa vị của nàng trong lòng Tần Phong Dương thật sự quá quan trọng.
Thanh Hạm nghe bọn họ nói vậy, trong lòng cũng có chút thổn thức. Thì ra bệnh của Tần Phong Dương là do nàng gây ra. Nàng cũng nhớ mang máng hành động của mình năm đó sau khi Lăng Nhược Tâm bị rơi xuống vách đá. Khi ấy, nàng hận hắn đến thấu xương, chỉ ước gì có thể dùng một chưởng đánh chết hắn, nên nàng xuống tay rất nặng, không ngờ lại khiến hắn bệnh tật. Có điều, hắn cũng quá cố chấp, biết rõ trong lòng nàng không có hắn, vậy mà hắn vẫn thương nhớ nàng…
Có điều, nàng thật sự không hiểu, vì sao Đại sư huynh lại có quan hệ với hắn. Hơn nữa, với y thuật tuyệt thế của Đại sư huynh, muốn trị được nội thương của hắn cũng không phải là việc khó. Hai người này, trước kia còn chưa từng gặp mặt nhau, sao lại có ân oán với nhau? Hơn nữa, y thuật của Đại sư huynh cũng không thể tự giải được độc trên người, vậy rốt cuộc Tần Phong Dương đã hạ độc gì?
Tần Phong Dương lại khẽ ho vài tiếng, nói với Dương Tiến: “Đã khuya rồi, trẫm cũng muốn nghỉ ngơi, ngươi lui xuống đi!”
Dương Tiến hơi lo lắng nhìn hắn một cái, xoay người đi ra cửa, vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài, không nói thêm gì, khép chặt cửa cung, đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng Dương Tiến, cuối cùng Thanh Hạm cũng nhớ ra bóng lưng đó chính là sát thủ năm năm trước tấn công nàng khi nàng quay lại khách điếm lấy Lưu Quang Dật Thải, nên nàng cũng hiểu ngay tâm trạng của Dương Tiến lúc đó. Có điều, không biết khi ấy hắn ám sát nàng, có phải đã nhìn thấu thân phận nữ nhân của nàng hay không?
Sau khi Dương Tiến ra ngoài, Tần Phong Dương liền dựa vào ghế lớn trạm hoa, trầm giọng nói: “Các hạ ngồi trên xà nhà lâu như vậy, chẳng lẽ không thấy buồn sao? Xuống dưới này tâm sự chút đi.”
Hắn vừa dứt lời, một người mặc y phục dạ hành nhảy từ trên xà nhà xuống, lạnh lùng nói với hắn: “Ta cứ tưởng bệnh tật của ngươi trầm trọng, sẽ làm ắt mờ tai điếc, không ngờ vẫn nhạy bén như xưa. Chỉ là, nếu ngươi đã sớm phát hiện ra hành tung của ta, sao vừa rồi Dương Tiến vào đây, ngươi không cảnh báo? Chẳng lẽ không sợ ta giết ngươi sao?”
Nghe giọng nói của người kia, Thanh Hạm hơi kinh hãi. Giọng nói đó không phải là Lăng Nhược Tâm mà là Tống Vấn Chi. Nàng nhớ rõ bóng người vừa rồi là Lăng Nhược Tâm, sao lại biến thành Tống Vấn Chi rồi? Trong lòng nàng càng thêm tò mò hơn.
Tần Phong Dương cười nói: “Trẫm biết ngươi rất hận trẫm, có điều, giải dược hiện đang ở trên tay trẫm, nên hiện giờ, ngươi nhất định sẽ không giết trẫm. Hơn nữa, nếu ngươi thật sự muốn giết trẫm, vì với thân thủ của ngươi, có rất nhiều cơ hội, cần gì phải đợi chờ lâu.”
Tống Vấn Chi hừ một tiếng nói: “Ngươi nói cũng đúng, chỉ là ta lại đang lo lắng, với sức khoẻ của ngươi như thế, nếu ngày nào đó thật sự đi đời nha ma, thì lúc ấy ta biết tìm ai để đòi giải dược đây?”
Hắn nói chuyện rất cay độc, nhưng Tần Phong Dương cũng không để tâm, chỉ khẽ cười nói: “Ngươi yên tâm, nếu trẫm thực sự có một ngày như vậy, chắc chắn cũng sẽ giao giải dược cho người trẫm cực kỳ tín nhiệm, trả lại tự do cho ngươi.”
Tống Vấn Chi liếc nhìn Tần Phong Dương nói: “Nhưng mà, ngươi rõ ràng không tin tưởng ta, còn phái người theo dõi ta. Thì sao ta phải tin rằng trước khi ngươi chết sẽ giao giải dược cho ta chứ?”
Tần Phong Dương cựa mình đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, rồi nói: “Nếu có lúc nào đó ngươi ở địa vị của trẫm, ngươi cũng sẽ không tin bất cứ kẻ nào.”
Tống Vấn Chi hừ lạnh một tiếng: “Cho nên ta mới cảm thấy ngươi thật đáng thương.”
Tần Phong Dương cười nói: “Có lẽ trẫm là kẻ đáng thương! Nhưng ngươi cũng cùng cảnh ngộ với trẫm thôi. Cùng yêu một nữ tử, mà trong lòng nàng căn bản không hề có chúng ta!”
Mắt Tống Vấn Chi tối sầm lại, Tần Phong Dương lại nói tiếp; “Lần này ngươi đi nước Long Miên, hẳn đã gặp được Tần Phong Ảnh, hắn muốn thế nào?”
Tống Vấn Chi nhìn hắn, trầm giọng nói: “Hắn nói hắn sẽ giúp ta trộm giải dược từ chỗ ngươi. Sau đó bảo ta cho ngươi ăn một viên định tâm hoàn thôi.”
Nghe Tống Vấn Chi nói vậy, Thanh Hạm hơi ngẩn người. Sư huynh của nàng đã học được trò trước mặt nói một đằng, sau lưng nói một nẻo từ bao giờ thế? Tần Phong Ảnh ơi Tần Phong Ảnh, ngươi đúng là thông minh quá bị thông minh hại! Chuyện của hai huynh đệ bọn họ, càng ngày càng trở nên thú vị hơn.
Ánh mắt Tần Phong Dương hơi đảo, cười nói: “Việc này ngươi vốn không cần phải nói với ta, sao lại muốn nói cho ta biết?” Hắn vốn tự xưng là ‘trẫm’, giờ lại đổi thành ‘ta’.
Tống Vấn Chi hừ một tiếng nói: “Ta căn bản không có hứng nhúng tay vào chuyện của hai huynh đệ các ngươi. Đối với ta mà nói, chỉ cần có giải dược là tốt rồi. Ngươi cũng không phải người tốt gì, nhưng ít ra còn có nhân tính hơn Tần Phong Ảnh.”
Tần Phong Dương cười nói: “Đây là lý do của ngươi?”
Tống Vấn Chi hừ một tiếng, không trả lời hắn.
Tần Phong Dương khẽ cười, nhìn hắn nói: “Ta cũng biết ta không còn sống được lâu, vốn muốn kéo theo ngươi xuống mồ cùng ta, nhưng nếu ngươi tin tưởng ta như vậy, ta cũng không muốn lừa ngươi nữa. Thật ra, độc ngươi trúng căn bản không có giải dược.”
Nghe hắn nói vậy, Tống Vấn Chi kéo hắn từ ghế dựa lên rồi gằn giọng nói: “Ngươi đùa bỡn ta sao?”
Tần Phong Dương cũng không kinh sợ, ý cười trên mặt không giảm đi, vẫn thản nhiên như trước, nói: “Ngươi đừng tức giận. Tuy ta không có giải dược, nhưng đã có cách giải độc. Với tu vi võ công của ngươi, nếu làm theo cách ta nói, thì sự đau đớn ngươi phải chịu mỗi khi trăng tròn sẽ biến mất.”
Nghe hắn nói vậy, Tống Vấn Chi bán tín bán nghi nói: “Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?”
Tần Phong Dương cười ha ha nói: “Không phải ngươi vừa mới nói lời của ta không cần nghi ngờ nhiều sao? Nếu có thể tin, sao ngươi không thử xem?”
Nghe hắn nói vậy, Tống Vấn Chi hơi sửng sốt, nhưng nhìn thấy sắc mặt của hắn, tay lại buông lỏng ra.
Tần Phong Dương nghiêm mặt nói: “Trước khi ta nói cho ngươi biết phương pháp giải độc, ngươi phải làm giúp ta một việc. Sau khi hoàn thành, ta sẽ nói cho ngươi biết cách giải độc, tuyệt đối không nuốt lời!”
Tống Vấn Chi hỏi: “Ngươi muốn ta giúp ngươi chuyện gì?”
Tần Phong Dương đang định nói tiếp, chợt nghe thấy một tiếng động rất nhỏ vang lên ngoài cửa sổ. Thì ra Thanh Hạm nghe bọn họ nói chuyện cũng hơi sốt ruột, thân mình bất giác nghiêng về phía trước lại không để ý dưới chân có một nhánh cây nhỏ. Khi nàng nghiêng người về phía trước, nhánh cây đó không chịu nổi trọng lượng của nàng nên gẫy rắc một tiếng.
Nghe thấy tiếng động đó, Tống Vấn Chi lao nhanh đến bên cửa sổ, năng lực ứng biến của Thanh Hạm đã mạnh hơn trước kia rất nhiều lần, đang định thi triển khinh công chạy trốn, thì thân thể của nàng bỗng nhẹ bẫng, bị người khác kéo lên, bay thẳng ra ngoài. Nàng đang muốn phản kháng, bỗng thoáng ngửi thấy mùi phong lan thơm ngát quen thuộc, nên cũng đoán được người này là ai, liền phối hợp chạy nhanh ra ngoài theo hắn.
Chờ khi Tống Vấn Chi đến bên cửa sổ, Thanh Hạm và hắc y nhân đã chạy xa. Nhìn thấy rõ bóng lưng kia, lòng hắn nao nao, khẽ thở dài nhưng không đuổi theo nữa.
Thanh Hạm chạy theo hắc y nhân kia xuống dưới chân núi. Hai người thi triển khinh công đi rất nhanh, cuối cùng dừng lại trước cửa một nhà dân bình thường. Hắc y nhân kia kéo khăn bịt mặt xuống, giận dữ nói: “Đã nói nàng đừng lo chuyện ở đây, sao nàng vẫn chạy tới?”
Khăn bịt mặt kéo xuống, quả nhiên là Lăng Nhược Tâm.
Thanh Hạm nhìn thấy hắn, lạnh lùng hừ hai tiếng, mắt hơi nheo lại, thản nhiên nói: “Huynh là ai thế? Sao từ trước đến giờ ta chưa gặp huynh bao giờ?”
Nghe nàng nói vậy, Lăng Nhược Tâm khẽ phì cười, nhưng nhìn sắc mặt đen thui của nàng, cơn giận của hắn lập tức tan biến, vội vàng tươi cười, dịu dàng nói: “Thanh Hạm, đừng đùa giỡn như trẻ con thế, nàng phải biết ở đây rất nguy hiểm. Hơn nữa, vừa rồi nàng cũng nghe thấy đấy, bao nhiêu năm như vậy mà hắn vẫn chưa chịu buông tha cho nàng.”
Thanh Hạm lạnh nhạt nói: “Hắn không chịu buông tha cho ta, chứng tỏ ta rất có sức quyến rũ, đây đúng là chuyện khiến người ta cực kỳ vui vẻ mà. Hơn nữa, ta cũng nghĩ kỹ rồi, mấy năm gần đây ta chỉ có một mình cũng rất buồn phiền. Huống chi, nương tử của ta vừa vặn bị ta bỏ rồi, trong lòng vô cùng cô quạnh, thật sự cũng nên kiếm một người sống cùng cho vui. Xét đi xét lại, Tần Phong Dương yêu ta sâu đậm như thế, có lẽ sống cùng hắn cũng không tệ, chưa biết chừng còn được làm Hoàng hậu ấy chứ, đúng là chuyện cực kỳ tốt đẹp!”
Giọng nàng vốn đang rất lạnh lùng, khi nhắc đến làm Hoàng hậu, mặt mày lại rạng rỡ hẳn ra. Nếu nàng nói là bỏ nương tử, thì tức là muốn bỏ Lăng Nhược Tâm.
Nghe nàng nói càng lúc càng không ra sao, Lăng Nhược Tâm giận dữ nói: “Cái gì mà bỏ nương tử? Cái gì mà làm Hoàng hậu? Nàng lại nói linh tinh cái gì thế?”
Thanh Hạm liếc mắt nhìn hắn một cái, khẽ khêu cằm hắn nói: “Vị công tử này, bộ dạng của huynh nhìn chẳng tuấn tú gì cả, còn hơi giống nương tử cũ của ta nữa. Tiếc quá tiếc quá, là nam nhân nhìn giống nữ nhân đã đành, trên mặt lại còn bị một vết sẹo dài như vậy, khó coi quá đi mất.” Dứt lời, nàng còn vừa ngắm nghía Lăng Nhược Tâm, vừa lắc đầu như đang cảm thán vậy.
Nghe nàng nói không đâu vào đâu, Lăng Nhược Tâm hỏi: “Không phải trước đây nàng nói vết sẹp này đẹp sao? Sao bây giờ lại nói sẹo này khó coi? Hơn nữa, nàng rõ ràng là nương tử của ta, năm đó nếu nàng muốn làm Hoàng hậu, thì đã làm từ lâu rồi chứ cần gì chờ đến hôm nay?”
Thanh Hạm cười lạnh nói: “Đúng thế, bây giờ ta rất hối hận, cưới về một người nương tử cả ngày chỉ biết chọc giận ta như vậy, chi bằng đi làm Hoàng hậu của hắn cho bớt lo nghĩ. Ít nhất đến hôm nay hắn vẫn nhớ mãi không quên ta, còn tương tư ta thành bệnh. Thử hỏi trong thiên hạ này, biết đi đâu để tìm được một nam tử thâm tình như thế? Nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ có lẽ cũng là lúc ta nên nối lại tình duyên với hắn!”
Lăng Nhược Tâm kéo tay nàng, giận dữ nói: “Cái gì mà nối lại tình duyên? Càng nói càng kỳ cục! Nàng đừng quên chúng ta đã thành thân từ lâu, mà nàng cũng đã là người của ta từ lâu rồi!”
Thanh Hạm rút tay lại, cười hì hì nói: “Công tử đang nói mấy lời nhạt nhẽo gì thế? Huynh là nam tử, ta cũng là nam tử, làm sao có thể là nương tử của huynh? Hơn nữa, tuy dung mạo của huynh rất thanh tú, rất giống nữ tử, nhưng cũng vẫn là nam nhân! Ta cũng không có sở thích đoạn tụ!”
Lăng Nhược Tâm trừng mắt lườm nàng một cái, hừ giọng nói: “Nhưng chuyện chúng ta đã thành thân là chuyện thật. Đoàn Thanh Hạm, ta cảnh cáo nàng, nếu nàng dám nghĩ linh tinh nữa, coi chừng ta…” Hắn muốn nói mấy câu độc địa, nhưng lại phát hiện ra không thể nói được gì, hình như chính hắn đuối lý trước…
Thanh Hạm cười hì hì nói: “Coi chừng huynh thế nào? Đúng vậy, ta nên cẩn thận, ở gần một nam nhân có sở thích đoạn tụ thật nguy hiểm. Đúng là nên cách xa huynh ra một chút, có thể xa bao nhiêu thì nên xa chừng đó.” Dứt lời, nàng làm như nhìn thấy mãnh thú, vội vàng lách mình ra xa.
Nghe nàng nói càng ngày càng kỳ cục, Lăng Nhược Tâm không nhịn được nói: “Nàng còn muốn tránh đi đâu? Ngày ấy rõ ràng ta dùng thân phận nữ tử để gả cho nàng, lẽ ra ta nên sớm bắt nàng khôi phục thân phận nữ tử để gả cho ta, thì hôm nay nàng cũng không thể đứng đây nói linh tinh được.”
Ánh mắt Thanh Hạm nhìn hắn cực kỳ không nghiêm túc. Nàng nhíu mày nhìn kỹ hắn một lúc, rồi ra vẻ bừng tỉnh nói: “A, ta hiểu rồi, thì ra huynh chẳng những rất giống nương tử của ta, mà cũng là nữ tử giống ‘nàng ta’ à? Ngại quá, tiểu thư!” Hai chữ ‘tiểu thư’ cuối cùng nàng còn dùng ngữ điệu rất kỳ quái để nhấn mạnh.
Chỉ nghe nửa câu đầu của nàng, lòng Lăng Nhược Tâm đã giận sôi lên, nhưng cũng biết nàng thực sự tức giận chuyện hắn bỏ đi không nói lời nào, liền khẽ nhíu mày, giọng đầy vẻ buồn bực, hờn dỗi: “Nàng vô duyên vô cớ bỏ nương tử là sao?” Hắn biết nàng đang rất tức giận, không cẩn thận thì đùa thành thật mất, hắn chỉ muốn biết phải làm thế nào nàng mới hết giận thôi.
Thanh Hạm hừ lạnh nói: “Lý do để bỏ hắn thì rất nhiều. Một là bị huỷ dung mạo, tức là không có dung nhan. Hai là suốt năm năm không ở bên cạnh hầu hạ ta, là không có lễ nghĩa. Ba là vất vả lắm mới gặp được nhau, lại không nói năng gì, bỏ chạy theo người khác, là không có đức. Vị công tử này, huynh nói xem, một nương tử không có dung nhan, không có lễ nghĩa, cũng chẳng có đức độ, vậy thì cưới để làm gì? Chỉ bằng bỏ đi cho đỡ lo nghĩ.”
Lăng Nhược Tâm càng nghe càng thấy buồn cười, bình thường Thanh Hạm chẳng có chút dáng vẻ của nữ nhân nào, vậy mà giờ nói đến mấy thứ này, lại rất rõ ràng mạch lạc. Hắn khẽ cười hỏi: “Nhưng mà, trước khi nàng bỏ hắn, nàng cũng có thể hỏi hắn một chút, xem vì sao hắn phải làm như vậy chứ? Chuyện huỷ dung là chuyện bất đắc dĩ, năm năm không gặp cũng là bất đắc dĩ, còn về chuyện bỏ trốn cùng người khác, thì nàng nên điều tra cho rõ ràng đi. E rằng trong lòng hắn từ trước tới giờ vẫn chỉ có một mình nàng thôi.”
Thanh Hạm thở dài nói: “Ta vốn cũng cho là vậy, nhưng sau nghĩ lại, ta đường đường là một nam tử hán, há có thể để cho người ta đối đãi với mình như thế được. Cho nên, ta quyết định bỏ hắn, ta cũng đỡ phải ngày nào cũng đau lòng vì hắn.”
Dứt lời, nàng rút một tờ giấy trong ngực áo ra, đưa cho Lăng Nhược Tâm nói: “Đây là thư bỏ vợ ta viết cho hắn. Vị công tử này, huynh nhìn rất giống nương tử của ta, chưa biết chừng hai người lại là tỷ muội, phiền huynh chuyển lá thư này cho hắn giúp ta.”
Lăng Nhược Tâm nhướng mày, mở tờ giấy kia ra đọc, chỉ thấy bên trên viết mấy chữ “thư bỏ vợ” rất to khiến hắn dở khóc dở cười. Hắn thở dài thật dài nói: “Thanh Hạm ngoan, đừng đùa nữa!”
Thanh Hạm nhíu mày, hơi nhếch miệng nói: “Đùa à? Chuyện chung thân đại sự sao có thể là chuyện đùa? Từ trước tới giờ, ta chưa từng lấy chuyện này ra để đùa. Hơn nữa, ta làm vậy cũng chỉ muốn nói cho nương tử của ta biết, ta không phải không cưới được vợ, còn có người khác đang chờ ta làm Hoàng hậu kìa. Còn hắn, có phúc không biết hưởng, những ngày tháng yên bình tốt đẹp thì không cần, lại dám chơi trò ra đi không một lời từ biệt, rất có cá tính!!! Nhưng ta, lại cực kỳ ghét nương tử có cá tính!”
Tuy Lăng Nhược Tâm đã đoán trước được rằng nàng sẽ tức giận, nhưng không ngờ tình hình lại nghiêm trọng thế này. Tuy hắn biết với bản lĩnh của nàng thì hoàn toàn có thể tìm tới đây, nhưng hắn vẫn nghĩ đến khi hắn xử lý ổn thoả chuyện bên này, nàng mới có thể tìm đến, khi đó, hắn sẽ từ từ dỗ dành nàng. Không ngờ nàng lại tới nhanh như vậy, hơn nữa, cơn giận của nàng còn lớn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Người xưa vẫn nói, vợ chồng không nên dễ dàng nói chia tay, nàng bỏ nương tử của nàng như vậy, nhưng có từng nghĩ tới sự khổ tâm của hắn không?”
Thanh Hạm mỉm cười, nhìn Lăng Nhược Tâm nói: “Nương tử của ta có nói với ta, chuyện hắn làm vô cùng nguy hiểm, không muốn ta lại bị thương tổn nữa. Nhưng hắn có từng nghĩ tới, bỏ ta lại một mình, đối với ta mà nói, cũng là sự tổn thương lớn nhất trên đời này hay không? Cái gì gọi là khổ tâm? Đơn giản cũng chỉ là lấy cớ mà thôi!”
Nếu nữ nhân đã không nói lý, thì thật sự không có đạo lý gì có thể lọt tai nàng được, hiện giờ, cuối cùng Lăng Nhược Tâm cũng hiểu được câu nói này. Hắn nhìn Thanh Hạm nói: “Hắn làm như vậy, chính là thể hiện hắn yêu nàng đến tột cùng. Vì yêu, nên mới sợ nàng bị thương tổn dù chỉ một chút. Nếu bây giờ nàng vì như vậy mà bỏ hắn, e rằng sau này sẽ hối hận!”
Thanh Hạm trợn mắt lườm hắn một cái, rồi hừ lạnh nói: “E là bây giờ ta không bỏ hắn ta mới hối hận ấy!” Dứt lời, nàng ném lá thư bỏ vợ vào mặt Lăng Nhược Tâm rồi nhấc chân định rời khỏi căn phòng nhỏ kia. Đi không từ giã đã đành, còn dám uy hiếp nàng. Hối hận à? Để xem ai hối hận trước?
Lăng Nhược Tâm vội vươn tay giữ chặt nàng lại nói: “Cơn giận của nàng đã xả xong chưa?”
Thanh Hạm tránh tay hắn ra nói: “Vị công tử này, huynh nghĩ sai rồi. Ta không nổi giận, chỉ muốn hiểu cho rõ một chuyện thôi.” Dứt lời, nàng lại nhấc chân muốn đi.
Lăng Nhược Tâm giữ chặt nàng lại hỏi: “Nàng muốn hiểu rõ chuyện gì?”
Thanh Hạm nói: “Ta hiểu rõ một chuyện, đó là, ta vĩnh viễn không thể sống cùng một người luôn tự ình là đúng. Tốt nhất là bỏ đi, một đao chặt đứt nhân tình!” Còn dám nói nàng xả giận à? Đúng là không có thiên lý, cũng không thèm nghĩ đến cảm nhận của nàng khi sáng hôm đó không nhìn thấy bóng người đâu thì thế nào. Dứt lời, nàng vận nội lực vào tay, đẩy hắn văng ra, tiếp tục bước đi.
Lăng Nhược Tâm quýnh lên, giữ chặt nàng lại nói: “Được rồi, tất cả đều là lỗi của ta, có gì từ từ nói. Bây giờ bên ngoài vừa tối vừa nguy hiểm, nàng muốn đi đâu ta sẽ đi cùng nàng.”
Thanh Hạm quay đầu, liếc hắn một cái rồi cười lạnh: “Huynh đi cùng ta? Đừng nói chuyện buồn cười thế. Không phải huynh nghĩ trăm phương nghìn kế muốn thoát khỏi ta sao? Nếu đã muốn rời đi, còn lôi kéo ta làm gì? Hơn nữa, nơi ta muốn đi, huynh đi không được. Bây giờ ta sẽ đi làm Hoàng hậu của ta!”
Nàng nói làm Hoàng hậu, đương nhiên là muốn đi tìm Tần Phong Dương.
Trong lòng Lăng Nhược Tâm vốn chỉ hơi lo lắng, giờ nghe nàng nói những lời này, hắn càng cuống cuồng hơn, sao có thể để nàng đi ra ngoài được?
Từ khi hai người quen nhau tới nay, có vô số lần cãi nhau, cũng đấu võ không ít lần, nhưng chưa bao giờ Thanh Hạm tức giận đến mức này. Theo lý của hắn, thì cứ như là tất cả những gì hắn làm đều là chuyện hiển nhiên, không hề có chút ý thức nào về sai lầm của mình vậy. Giải thích à? Có gì cần phải giải thích nữa? Nói đi nói lại không phải cũng chỉ có vài câu đó thôi sao? Trước khi tìm được hắn, nàng chỉ định dạy bảo hắn một trận thôi, nhưng giờ lại chỉ hận không thể thật sự lột da, chặt xương hắn đi.
Tuy trong lòng Lăng Nhược Tâm biết rõ mình sai ở đâu, trước đây cũng từng thấy nàng tức giận, nhưng chưa từng thấy nàng tức đến mức này, giờ lại nghe thấy nàng muốn đi tìm Tần Phong Dương, hắn cũng không thèm quan tâm là thật hay giả, cứ kéo nàng lại đã rồi tính sau. Thể diện của nam tử hán so với việc vợ mình muốn đi cùng nam nhân khác thì chẳng là gì cả.
Lăng Nhược Tâm cũng không quan tâm có làm đau Thanh Hạm không, lập tức ôm chặt nàng từ phía sau: “Thanh Hạm, đừng giận nữa, ta biết ta sai rồi. Ta bảo đảm rằng lần sau sẽ không dám để nàng lại một mình không quan tâm nữa.”
Thanh Hạm lạnh lùng hừ một tiếng: “Lần sau à? Chàng còn muốn có lần sau nữa à? Lần này còn chưa xong đâu!” Dứt lời, nàng muốn gạt tay hắn ra để bỏ đi, nhưng Lăng Nhược Tâm ôm rất chặt, nàng căn bản không giãy ra được.
Từ trước đến giờ, Thanh Hạm vốn rất bướng bỉnh, huống chi, bây giờ lạ đang nóng giận, nàng lập tức dồn khí vào đan điền, lật tay tung chưởng ra, dùng năm thành công lực đánh vào người Lăng Nhược Tâm. Lăng Nhược Tâm bị đau nhưng ôm vẫn rất chặt, dù thế nào cũng không chịu buông tay. Thanh Hạm càng thêm tức giận, tiếp tục tấn công thẳng vào bụng dưới của Lăng Nhược Tâm, máu tươi trào ra khoé miệng hắn, tay hắn rốt cuộc cũng buông lỏng ra, nhưng người thì ngã thẳng xuống đất.
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Thanh Hạm lại thấy đau lòng. Nàng biết công lực của mình, người bình thường căn bản không thể chịu nổi, chưởng lực vừa rồi của nàng, dù võ công của Lăng Nhược Tâm không thấy, thì e rằng cũng bị thương không nhẹ. Dù sao, đánh hắn mấy chưởng, cơn tức của nàng cũng vơi đi nhiều, liền mắng: “Chàng là heo ngốc sao? Đánh chàng sao chàng không biết tránh?”
Khoé miệng Lăng Nhược Tâm lại trào máu, hơi thở yếu ớt mong manh nói: “Nếu vừa rồi ta tránh ra, sẽ phải buông tay. Chỉ cần buông lỏng tay, nàng sẽ trốn đi. Ta sao có thể để nàng đi được, cho nên, ta sao có thể tránh chứ?”
Thanh Hạm hít sâu một hơi, đi tới cạnh hắn nói: “Chẳng lẽ chàng không sợ ta thật sự đánh chết chàng hay sao?”
Lăng Nhược Tâm khẽ cười nói: “Người ta nói, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Nàng là nương tử của ta, dù thật sự bị nàng đánh chết, ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm cau mày: “Đúng là so sánh kỳ quặc! Nếu chàng thật sự muốn chết, để ta tặng chàng thêm một chưởng nữa!” Dứt lời, nàng làm ra vẻ muốn bổ một chưởng nữa tới.
Sắc mặt Lăng Nhược Tâm không chút thay đổi, ngồi yên ở đó. Nếu đánh hắn mà có thể khiến nàng bớt giận, thì nàng cứ đánh đi. Hắn tuyệt đối không trả đòn. Nhìn bộ dạng mặc người xâm phạm kia của hắn, lòng Thanh Hạm lại mềm đi, bàn tay vốn đang tung chưởng cũng hạ xuống cực kỳ dịu dàng, biến thành nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn.
Lăng Nhược Tâm nhìn hành động của nàng, biết ngay nàng đã bớt giận, lập tức trầm giọng nói: “Thanh Hạm, đừng giận nữa, được không? Chuyện lần này ta biết sai rồi.”
Thanh Hạm hỏi: “Vậy chàng có biết mình sai ở đâu không?”
Lăng Nhược Tâm nói: “Ta sai ở chỗ tự ình là đúng, không nên một mình rời đi xử lý chuyện mà ta tự thấy rằng sẽ gây nguy hiểm cho nàng.” Nam tử hán đại trượng phu, phải biết dũng cảm nhận sai. Thật ra, hắn cũng không cảm thấy mình thực sự làm sai chuyện gì, nhưng vì vất vả lắm mới có thể dập tắt lửa giận của nàng, thì vẫn nên nhận sai trước đi là hơn.
Thanh Hạm trừng mắt lườm hắn một cái nói: “Chàng chỉ nói đúng một nửa thôi, đã là vợ chồng, phải xác định có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu. Chàng bỏ ta một mình nhiều năm như vậy, còn muốn tự mình đi làm cái chuyện mà chàng tự cho rằng rất tốt đối với ta, nhưng chàng không hề biết, đối với ta, được ở bên chàng mới là chuyện hạnh phúc nhất.”
Dứt lời, nàng nhẹ nhàng đỡ hắn dậy, xem mạch cho hắn. Tuy mạch đập không ổn định, nhưng cũng không giống người bị thương nặng như hắn thể hiện, khiến nàng hơi nghi ngờ, lấy tay quẹt một chút máu bên miệng Lăng Nhược Tâm, đưa lên mũi ngửi, sau đó trợn to mắt nhìn Lăng Nhược Tâm hỏi: “Nói đi, đây rốt cuộc là thế nào?”
Mùi máu kia rất tanh, căn bản không phải máu người, nhưng nàng ra tay cũng không nhẹ, về lý mà nói, thì thương thế hẳn phải nặng hơn hiện tại rất nhiều.
Lăng Nhược Tâm hơi ngẩn người, nàng bây giờ đúng là quá khác biệt với nàng của năm đó, chuyện này cũng không gạt được nàng, đành phải chấp nhận số mệnh, nói: “Ta đang mặc bộ xiêm y năm đó chúng ta lấy trong Hoàng lăng ra. Năm đó sau khi ta ngã xuống vách đá vẫn luôn mặc nó, nên mới phát hiện xiêm y này, ngoài việc có thể làm gân cốt tráng kiện hơn, thì còn có thể giúp cơ thể chắn một chút ngoại thương nữa.”
Thanh Hạm sửng sốt, nàng nhớ năm đó khi vào cung với Lăng Nhược Tâm, nàng ngại bộ xiêm y đó khó coi, nên đưa cho hắn, không ngờ lại đúng là bảo bối. Trong lòng nàng bán tin bán nghi, quả nhiên đúng là Lăng Nhược Tâm mặc bộ xiêm ý đó.
Nàng hừ một tiếng nói: “Lăng Nhược Tâm, chàng thật có bản lĩnh, biết dùng máu chó để lừa ta!”
Hết chương 11.
***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui