Nương Tử! Nàng Quá Bưu Hãn Rồi!


"Thần thiếp tham kiến tỷ tỷ!", Hiền phi Tử Dung nhẹ nhàng thi lễ.

"Bình thân đi, lại đây ngồi nào!", ta cố tỏ vẻ thân thiện, vỗ vào nệm ghế bên cạnh.

"Tạ ơn tỷ tỷ!", Tử Dung mỉm cười bước tới ngồi xuống.

Ánh mắt nàng khiến ta có cảm giác rắn rết đang bao quanh lấy thân thể vậy, vô cùng rùng mình.

"Muội muội vẫn là đừng nên khách sáo, muội muội dung mạo như hoa, lại quản lý lục cung đã lâu, sau này nếu có chuyện gì, vẫn là phiền muội giúp đỡ tỷ tỷ", ta thản nhiên rót trà, cố nhịn buồn nôn nói những lời hoa mĩ.

"Tỷ tỷ nói đùa rồi! Sau này muội vẫn là nhờ vào tỷ tỷ chiếu cố".

Tử Dung phe phẩy quạt, e thẹn mỉm cười.

Bỗng nàng ta lôi từ trong người ra một túi hương:"Đây là chút lễ mọn diện kiến tỷ tỷ, quà của Xiêm La tiến cống, mời tỷ tỷ xem thử".

Ta cảm thấy Tử Dung này rất khó chơi đùa, vì giờ ta là một phàm nhân vô dụng, chẳng nhìn ra nổi nàng ta có điều gì đáng nghi.

Nhưng kinh nghiệm làm quỷ sai hơn 200 năm của ta cho biết, quanh người nàng ta có khí tức vô cùng nồng đậm.

Ta mỉm cười, đỡ lấy túi hương, mở ra xem thử.


Một làn hương từ trong túi bay ra.

Thơm thật đấy!
———————————————————————-
"Ta là Lạc Minh Tịch! Chào huynh!"
"Ta là Long Bách Xuyên, nhi tử của chủ tiệm vải Minh Hoa nổi tiếng kinh thành này".

"Tịch Tịch! Ta yêu nàng!"
"Ta cũng yêu chàng!"
———————————————————————
Choang! Tầng tầng lớp lớp kí ức xoay chuyển trong đầu ta.

"Tha cho ta đi A Xuyên! Làm ơn!"
"Tịch Tịch! Ta xin lỗi, ta yêu nàng!"
"Không! Đứa......!Đứa trẻ! Ta có rồi! Cầu xin chàng! Con của chúng ta! Đừng làm hại nó!"
"Ngươi giết nó rồi? Ngươi giết con rồi?.....!Ta.....!Ta liều mạng với ngươi!"
"Aaaaaaaaaaaaaaa! Dừng lại! Mau dừng lại!!!!"
"Tỷ tỷ! Tỷ không sao chứ?"
Ta đau đớn nhìn Tử Dung đang đắc ý, đầu như muốn nổ tung.

Đồ đạc ở trên bàn bị ta hê đi hết.


Tiếng vỡ vang vọng khắp điện.

Vết chu sa trên ấn đường của ta nóng rực, cảm giác như nó đang đốt cháy toàn thân.

Chu sa đó có nguồn gốc sau khi ta làm quỷ sai, Diêm Vương đã dùng máu của lão để điểm lên trán ta.

Lúc đó không hiểu vì sao Diêm Vương lại làm thế, giờ thì ta rõ rồi.

Nó là phong ấn, kí ức kiếp trước của ta mang quá nhiều hỗn độn, ta lại không chịu uống canh Mạnh Bà, lão quỷ kia đành phải tạm thời phong ấn kí ức đó.

"Mau......!Ma.....!Mai Ngân........!Ma...!Truyền....!Truyền thái y!"
———————————————————————-
"Huhu, Bệ hạ, là thần thiếp không tốt, không biết tỷ tỷ bị dị ứng với túi hương", ta nghe tiếng Tử Dung tá hoả khóc nức nở.

"Nếu nàng ấy không tỉnh, chặt một chân của Hiền phi, cắt lưỡi, khâu miệng", giọng của Long Bách Xuyên lạnh lùng vang lên.

"Bệ...........!Bệ hạ! Bệ hạ, người không thể làm thế với thần thiếp! Bệ hạ, người không thể! Huhu!"
"Còn không mau đưa Hiền phi lui xuống!"
"Vâng!"
Hoá ra người đầu ấp tay gối với hắn mấy chục năm cũng chẳng hề hấn gì.

Đến trước lúc Tử Dung bị lôi đi, ta vẫn nghe thấy tiếng nàng ta hét thảm thiết.

Tử Dung đó, có vấn đề.

Có điều bây giờ ta mệt mỏi quá, nếu như mở mắt ra, ta không biết đối diện với Long Bách Xuyên như thế nào, đối diện với đại cục này như thế nào nữa.

Hay là ta nên giết hắn đi? Như hắn đã từng làm với gia đình ta, với con của ta?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận