Tia nắng ban mai đang dần dần dâng lên, sương mù bao phủ kinh thành cũng dần dần tan ra xuất hiện loáng thoáng tiếng người.
Tại đông sương viện của Trấn Quốc Công phủ, lão Trấn Quốc Công một đêm không ngủ nhìn thời tiết mát mẻ bên ngoài cửa sổ, nhớ tới hôm nay là ngày gì, không khỏi thở dài thật sâu.
“Lão gia, trong lòng ông còn buồn bực vì chuyện của Lương ca nhi sao?” Trấn Quốc Công phu nhân Tần thị ôn nhu hỏi, đem một kiện áo choàng khoác lên vai trượng phu.
Trấn Quốc Công gật đầu, người còn chưa tới năm mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn đã có chút giống một lão già, trên đầu cũng có một ít tóc bạc. Hắn sờ sờ râu trắng trên cằm, thở dài: “Cái đứa nghịch tử kia…… Khi nào mới có thể hiểu chuyện một đây, làm người phụ thân như ta đây phải nhọc lòng vì chuyện của hắn?”
“Lão gia, lời này của người là không đúng rồi.” Trấn Quốc Công phu nhân cười nói: “Theo như thiếp thấy, trong kinh thành này không có bao nhiêu nam nhân có thể có được thành tựu như Lương ca nhi đâu, Lương ca nhi trẻ tuổi như vậy đã được Hoàng Thượng phong làm thái sư, ngày nào đó lập Thái Tử, Lương ca nhi chính là sư phó của Thái Tử.” Chờ khi hoàng đế băng hà, Thái Tử đăng cơ, Ôn Lương chính là quốc sư tương lai.
Nghe được lời này, khóe miệng lão Trấn Quốc Công cong cong, nỗ lực áp chế bộ dáng đắc ý của chính mình. Nhi tử có tiền đồ, vẻ mặt của lão Trấn Quốc Công cũng tốt hơn vài phần.
Trấn Quốc Công phu nhân tiếp tục nói: “Hơn nữa Lương nhi năm nay đã hai mươi bốn tuổi, những nam tử khác đến tuổi này của hắn bình thường đã làm cha của mấy đứa con, khó khăn lắm hắn mới quyết định thành hôn cưới một thê tử về nối dõi tông đường, lão gia ngài nên vì vậy mà cao hứng mới đúng chứ. Huống hồ việc hôn nhân này là do Hoàng Thượng tự mình chỉ hôn, thánh chỉ đã ban, có ai dám nói một câu không được chứ?”
Trấn Quốc Công sau khi nghe xong lại bắt đầu tức giận nói: “Nếu không phải do hắn tiến cung xin Hoàng Thượng ban hôn, tân nương tử ngày hôm nay còn không phải là một danh môn tiểu thư thế gia sao! Bà nhìn nữ nhân hắn cưới có thân phận gì? Cái loại thân phận của nữ nhân này, gả đến Ôn gia chúng ta không phải là đang bôi đen gia tộc sao? Ôn gia ta sao có thể cưới một nữ nhân thân phận thấp kém như vậy vào cửa?”
Trấn Quốc Công phu nhân khuyên nhủ: “Lão gia, ông cũng biết tính tình của Lương ca nhi, lời này đừng nói ở trước mặt hắn, ông đỡ phải cùng hắn cãi nhau, những năm gần đây, nhìn hai cha con ông vì hiểu lầm mà càng đi càng xa, thiếp nhìn mà đau lòng cho hai người. Lương ca nhi bỏ nhà đi, ở cùng chúng ta không được bao nhiêu, lại nhân chuyện xảy ra với đại ca hắn, trong lòng hắn có khúc mắc, nếu khúc mắc này không bỏ xuống được, hắn sẽ mãi mãi đối xử với chúng ta như kẻ địch. Lão gia, đây chính là chuyện duy nhất mà Lương ca nhi để ý nhiều năm, người phải nhường nhịn hắn một chút. Hơn nữa cô nương kia hiện tại là nghĩa muội của Túc Vương, chỉ cần Túc Vương không nói ra, ai dám nói với nàng một câu không phải?”
Túc Vương là bào đệ của đương kim hoàng đế, là đứa con mà Thái Hậu yêu thương nhất, quyền thế ngập trời, có thể nói là dưới một người trên cả vạn người, thân phận tôn quý vô cùng. Hơn nữa Túc Vương còn làm mọi người sợ nhất là thủ đoạn của hắn, một thân khí thế cường đại lạnh lẽo bức người, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Trong triều các đại thần đều có chung một nhận thức, tình nguyện đi chọc hoàng đế cũng sẽ không đi chọc Túc Vương. Cho nên lần này Túc Vương tự mình nhận nghĩa muội, tuy rằng trong lòng mọi người đều không phục, nhưng cũng chỉ dám ở trong tối mà nói thôi, không ai dám nói thẳng ra bên ngoài, tránh rước họa vào thân.
Đạo lý này Trấn Quốc Công tự nhiên cũng biết, có điều Ôn Lương là đứa con duy nhất mà thê tử trước để lại cho ông, thật vất vả người Bắc Việt mới chịu đầu hàng, hắn từ chiến trường trở về, lập được công danh hiển hách, làm người phụ thân như ông kiêu ngạo vì hắn, nghĩ hắn vì chiến sự mà không có thời gian thành hôn, vừa vặn nhân cơ hội này chọn cho hắn một quý nữ danh môn thế gia làm thê tử, lại không ngờ hắn sớm đã có an bài, khi nghe được đối tượng hắn muốn cưới là ai, lão Trấn Quốc Công chấp nhận không được chuyện kích thích này thiếu chút nữa ngất đi.
Vì chuyện đó, lão Trấn Quốc Công cũng tiến cung tìm Sùng Đức đế khóc lóc kể lể, dùng ra đủ loại nguyên nhân mà công kích hoàng đế, muốn nhìn hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Nhưng mà hắn lại không ngờ được Túc Vương đã nhúng tay vào trước, đem nữ nhân kia nhận làm nghĩa muội, lại đem thân phận của nàng cho thiên hạ biết, mà trong triều người nào cũng biết Sùng Đức đế là đệ khống[1] cực kì sủng ái hoàng đệ, đối với những gì Túc Vương nói rất ít phản đối, cho nên tìm mọi cách từ chối nói ông về chờ lệnh, cuối cùng bị ông quấy nhiễu quá nhiều, trực tiếp trốn đến trong cung của nương nương nào đó cự tuyệt ông cầu kiến.
[1]Đệ Khống: là có bệnh sủng đệ đệ, giống như muội khống, thê khống đấy.
Lão Trấn Quốc Công trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy tứ cố vô thân[2], gió lạnh thê lương, từ sau khi con vợ cả cùng nghĩa muội của Túc Vương định ra hôn kỳ, một đời trong sạch đã mất, cả ngày bắt đầu thở ngắn than dài, thẳng đến đêm trước hôn lễ, ông suốt đêm khó ngủ, trằn trọc, không thể không bắt đầu tiếp thu sự thật tàn khốc này.
[2]Tứ cố vô thân: Chỉ những ai không có cha mẹ, anh em, bà con, không có bạn bè thân thích, không nơi nương tựa, sống cô độc một mình.
Nhưng việc này giống như moi tim đào cốt thật sự rất khó chịu a, hắn là đứa con duy nhất của vợ cả tương lai sẽ là người kế thừa tước vị phủ Trấn Quốc Công, đương nhiên xứng đáng với những gì tốt nhất, lại chỉ có thể cưới một nữ tử thân phận thấp kém phẩm hạnh tài mạo đều không có, như thế nào không làm ông đau lòng đây? Càng làm ông đau lòng chính là, nhi tử càng lúc càng lớn, càng ngày càng giống thê tử đã mất trước đây, cũng càng ngày càng không nghe lời phụ thân nói, rõ ràng chuyện phản nghịch gì cũng đều giải quyết được, vì sao chuyện này còn khó quản giáo hơn vậy?
Trấn Quốc Công phu nhân thấy trên mặt lão Trấn Quốc Công đầy mây đen, trong lòng có chút suy nghĩ so đo.
Ôn lương cùng trượng phu không hợp nhau, đối với cuộc hôn sự này bà tất nhiên là tán thành không thôi. Ôn Lương tuy rằng là con vợ cả của Trấn Quốc Công phủ thân phận tôn quý vô cùng, nhưng lúc tuổi trẻ vì một số nguyên nhân bị trượng phu đuổi ra khỏi gia môn, còn nói rõ sẽ không nhận đứa con này, khiến cho hai cha con sinh ra ngăn cách. Lấy sự kiêu ngạo cùng bản lĩnh của Ôn Lương, Trấn Quốc Công phu nhân cho rằng trong tương lai hắn tuyệt đối sẽ không trở về kế thừa tước vị phủ Trấn Quốc Công, có khi khinh thường tước vị này cũng nên. Đến lúc đó nói không chừng tước vị này sẽ rơi xuống trên người trưởng tử Ôn Duẫn, mà thê tử của Ôn Duẫn là chất nữ của nhà mẹ đẻ bà, tự nhiên sẽ hướng về phía cô mẫu này, có thể so với nghĩa muội của Túc Vương khá hơn nhiều. Cho nên thấy thế nào, nếu là Ôn Duẫn kế thừa tước vị phủ Trấn Quốc Công với bà mà nói tương đối có lợi.
Trấn Quốc Công phu nhân lại tinh tế mà khuyên giải an ủi lão Trấn Quốc Công một phen, Trấn Quốc Công sắc mặt hơi ảm đạm, theo sắc trời dần sáng, thu liễm lại cảm xúc trên mặt, làm người quen thuộc lão Trấn Quốc Công đều nhìn ra được bộ dáng chính trực cương nghị của ông.
Bởi vì hôm nay là ngày con vợ cả của phủ Trấn Quốc Công thành thân, trong phủ hạ nhân từ sớm đã làm việc, trong phủ một mảnh giăng đèn kết hoa, thoạt nhìn không khí cực kì vui mừng.
Phu thê Trấn Quốc Công mới vừa rửa mặt chải đầu xong, mấy tiểu hài tử trong phủ theo bà vú tới đây thỉnh an với bọn họ, phu thê Trấn Quốc Công cùng bọn họ nói nói mấy câu sau đó liền cho bà vú dẫn bọn họ rời đi.
“Lão gia, tam thiếu gia tới ạ.” đại nha hoàn Thúy Vi bên người Trấn Quốc Công phu nhân đi vào bẩm báo nói.
Trên mặt lão Trấn Quốc Công vui vẻ, nhưng thật mau lại khép miệng, mặt đen lại, đông cứng giọng mà nói: “Cho hắn tiến vào đi.”
Sau đó không lâu, một nam tử thân mặc trường bào màu trắng đi đến, người nọ một đầu tóc đen nhánh mềm mại như lụa, phảng phất mỗi một sợi tóc đều tràn ngập ánh sáng lung linh, một dung nhan tuấn mỹ bút mực không thể tả hết được, toàn thân hào hoa phong nhã, dung mạo hành động cử chỉ đều rất xuất chúng, ôn nhuận như ngọc, một đôi mắt tinh tường sáng như bưng, nhàn nhạt híp lại, cặp mắt đào hoa kia phảng phất như tràn ngập thâm tình vạn chủng, làm cho tầm mắt của hắn có thể đoạt đi tâm của biết bao nhiêu người, tim đập lỡ một nhịp, cảm giác như cặp con ngươi kia đang chuyên chú nhìn chính mình, ẩn chứa vô hạn thâm tình, thế nhưng một nhóm nha hoàn hầu hạ trong phòng được dạy bảo rất nghiêm khắc trên mặt không dám lộ ra cảm xúc gì, ánh mắt lại liên tiếp nhìn trộm nam nhân kia lại sợ chủ tử trách tội.
Đây là tam thiếu gia Ôn Lương của lão Trấn Quốc Công, tên chữ là Tử Tu, nhiều nhân sĩ trong kinh thành đều gọi hắn là Ôn Tử Tu, được xưng là đệ nhất mỹ nam của kinh thành, lại nhân việc chiến tranh ở Bắc Việt ra mưu hiến kế lập được công lao hiển hách, bị người khác coi là quỷ tài quân sư.
“Cha, nương.” Ôn Lương nhàn nhạt mà kêu một tiếng.
Vừa thấy bộ dáng không nóng không lạnh của hắn, vui mừng trong lòng Trấn Quốc Công tan đi, khuôn mặt cũng đồng dạng trở nên nghiêm khắc, nhàn nhạt trả lời hắn.
Thấy không khí không đúng, Trấn Quốc Công phu nhân nhanh chóng hoà giải, nói: “Lương nhi, hôm qua ngủ có ngon không? Nếu có yêu cầu gì cứ việc nói với nương.”
Trấn Quốc Công phu nhân năm nay chưa tới bốn mươi tuổi, lại là phu nhân của Trấn Quốc Công, thân thể được bảo dưỡng cực kỳ tốt, thoạt nhìn so với tuổi thật có lẽ còn trẻ tuổi hơn một ít, nhất là bộ dáng cười khanh khách, mặt mày hoà thuận, nhân hậu.
“Đa tạ nương quan tâm.” Ôn Lương nhàn nhạt mà nói, tuy rằng ngữ khí không thân cận, nhưng khi cười trên mặt xuất hiện một ít nếp nhăn không quá rõ ràng, cũng không làm người khác cảm thấy khó chịu.
Trấn Quốc Công phu nhân thấy hai cha con kia tựa hồ hoàn toàn không có ý tứ đáp lời, chỉ có thể đem lời nói đã đến miệng thu lại, quan tâm hỏi một chút việc vặt bình thường, sau đó còn nói thêm: “Lão gia, hôm nay là ngày đại hỉ của Lương nhi, ông cũng nên nói cái gì đi.”
Trấn Quốc Công nhấc mi mắt lên liếc nhìn nhi tử đang đứng giữa đại sảnh một cái, nhàn nhạt mà nói: “Đi chuẩn bị đi, đừng làm lỡ canh giờ.”
Ôn Lương nhìn ông một cái, lại nhàn nhạt mà trả lời, ống tay áo hơi phất lên, liền rời đi.
Nhìn hắn dứt khoác mà chạy lấy người như vậy, lão Trấn Quốc Công tức khắc lại cảm thấy một trận tức giận. Ông tuy rằng không đồng ý việc hôn nhân này, nhưng cũng là Hoàng Thượng chỉ hôn, lại là hôn sự của đứa con duy nhất do vợ cả sinh ra, cho nên cũng để bụng. Mà khi vừa nhìn thấy nhi tử này, lời hay ý đẹp gì đó đều nói không nên lời, từ trong xương cốt của hai cha con đều là kiêu ngạo hiếu thắng, mỗi lần gặp mặt, tuy lễ nghĩa chu đáo, nhưng lại không nói với nhau nhiều lắm, chỉ biết càng khiến cho khoảng cách giữa hai người càng ngày càng trở nên xa hơn.
May mắn kế tiếp còn có rất nhiều chuyện phải làm, cũng bất chấp sự tức giận, phu thê hai người từng người cũng bắt đầu bận rộn.
=================
Lời của editor: Mình là người mới còn non tay, nếu có chỗ nào bị lỗi mong mọi người góp ý nha, đừng ném đá mình nha :