Hạng Thanh Xuân nhìn tiểu gia hỏa làm tổ trong viện của mình vui vẻ gặm dâu tây, lại lần nữa hoài nghi nàng tới đây để làm gì?
Dâu tây là loại quả mới lạ từ thôn trang đưa tới, biết thân thể Hạng Thanh Xuân bị bệnh nhẹ, Hạng mẫu cực kỳ đau lòng, vừa đúng lúc thôn trang đưa dâu tây mới lạ đến. Trực tiếp đưa một nửa số lượng quả đến viện con trai, vì thế tiện nghi cho người nào đó mỗi ngày đều tới cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu năm nay, dâu tây vẫn còn là một loại quả hiếm lạ, người biết cách gieo trồng không nhiều lắm, sản lượng cũng ít, chỉ có người có chút quyền thế mới có thể ăn được, hơn nữa hết mùa này sẽ không có nữa. Mà Ôn Ngạn Bình mỗi ngày chạy đến Hạng phủ cũng nhặt được tiện nghi lớn, Hạng Thanh Xuân luôn bày ra bộ dáng ghét bỏ chán ghét, miệng luôn thích châm chọc vài câu, nhưng mỗi khi Ôn Ngạn Bình không coi mình là người ngoài mà tùy ý ăn nhậu chơi bời, hắn sẽ cười khanh khách nhìn nàng chăm chú, đôi mắt phượng xinh đẹp là một mảnh ôn nhu, khiến Ôn Ngạn Bình càng không cảm thấy bản thân là người ngoài.
“Hồ ly tinh, thương thế của huynh thế nào rồi? Chắc không có việc gì chứ? Thật sự xin lỗi, hôm qua đệ mới biết được từ chỗ Hồ gia gia, thì ra eo của nam nhân rất quan trọng, bị thương eo mà nói, sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều chuyện……” Vốn đã có bệnh kín không tiện nói ra, bây giờ còn bị thương eo nữa, có phải sẽ vĩnh viễn không được hay không?
Nghĩ vậy, Ôn Ngạn Bình lập tức bị cảm giác áy náy bao phủ, ánh mắt nhìn về phía thanh niên đang cầm sách ngồi bên cửa sổ vừa tiếc hận vừa thương cảm.
Tuy không biết nàng đang bổ não ra chuyện gì, nhưng gân xanh Hạng Thanh Xuân vẫn nhảy lên, nhịn không được trực tiếp kéo nàng qua hung hăng nhéo mặt nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mặc kệ đệ đang nghĩ cái gì, đều xóa bỏ hết cho ta!”
Ôn Ngạn Bình rất biết nghe lời, nam nhân mà, có ai nguyện ý cho người khác biết mình có loại bệnh kín tổn thương lòng tự tôn như vậy chứ? Nàng hiểu mà, rất hiểu nha.
Chết tiệt! Rốt cuộc là đệ biết cái gì!!!
Hạng Thanh Xuân có loại cảm giác thâm trầm vô lực, cáu giận đầu óc của mình quá thông minh, vậy mà hiểu được ánh mắt của nàng, thật tự làm mình tức chết mà.
“Đừng tức giận đừng tức giận, tức giận hại thân thể không đáng giá!” Ôn Ngạn Bình vỗ vỗ lồng ngực phập phồng của hắn, sau đó cầm trái dâu tây nhét vào miệng hắn, nhìn khuôn mặt yêu mỹ kia thay đổi hình dạng, cắn môi, nhịn không được cười rộ lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếu Quang không đành lòng nhìn dáng vẻ bi ai của thiếu gia nhà mình, cũng cực kỳ kính nể sự dũng cảm của Ôn phủ thiếu gia, dám đùa giỡn trên đầu thiếu gia nhà hắn, cũng không phải chữ thảm quá lợi hại.
Cười đùa một lát, Hạng Thanh Xuân thấy tay nàng dính đầy nước dâu tây bẩn, lại ghét bỏ một trận, sai người mang chậu nước sạch tới, tự mình rửa tay cho nàng.
Trong phòng chỉ có Chiếu Quang hầu hạ, Chiếu Quang đờ đẫn nhìn thiếu gia nhà hắn rửa tay cho người ta, đã bao lâu rồi hắn không làm loại chuyện này, mà cố tình Ôn thiếu gia còn bày ra dáng vẻ đương nhiên mặc thiếu gia nhà hắn rửa tay cho nàng —— quả nhiên thiếu gia sớm đã có ân mưu, từng bước gặm nhấm như tằm, khiến người nào đó quen với sự tồn tại của hắn, quen hắn làm mấy chuyện thân mật với nàng, sau này muốn tiến thêm một bước không phải càng dễ dàng hơn sao?
Trên tay ướt đầy nước, Hạng Thanh Xuân lại lấy một khăn tay sạch lau tay cho nàng.
Ôn Ngạn Bình nhìn bàn tay to đẹp như ngọc đang cầm tay mình, đầu có chút ngốc ngốc, sau đó nhịn không được nói: “Hồ ly tinh, Đại hoàng tử còn chèn ép huynh không?”
Hạng Thanh Xuân liếc nàng một cái, bình tĩnh nói: “Không cần lo lắng, Đại hoàng tử thì cũng chỉ là hoàng tử, Hoàng Thượng còn đó.” Mặc dù không biết Ôn Lương nghĩ như thế nào, nhưng Hạng Thanh Xuân mơ hồ biết Ôn Lương đã an bài xong cho Ôn Ngạn Bình, tương lai Ôn Ngạn Bình sẽ không có khả năng xuất sĩ làm quan, cho nên rất nhiều chuyện không cần thiết nói cho nàng.
Năm ngoái, từ khi hắn mượn cơ hội thoát khỏi Đại hoàng tử, Hạng Thanh Xuân liền rảnh rỗi trạch trong phủ, đương nhiên, đây chỉ là tạm thời ngủ đông, có Hạng gia và Khúc gia làm đường lui, cộng thêm có Ôn Lương lo chu toàn ở giữa, đoạn thời gian này chưa chắc không phải lúc tốt để hắn chuyển mình. Tất nhiên, những việc này trong lòng hắn biết là được, cũng không cần nói cho nàng. Hơn nữa thấy nàng vì mình mà bênh vực kẻ yếu, mỗi lần nghe xong, trong lòng nở hoa, muốn ngừng mà không được, càng không lắm miệng.
Ăn xong đồ ăn, mỗi ngày đến lúc này, Hạng Thanh Xuân lại không bỏ được để người nào đó rời đi nhanh như thế, vì thế mở miệng kích thích, chọc Ôn Ngạn Bình xù lông, sau đó muốn quyết phân thắng bại trên bàn cờ, Hạng Thanh Xuân cười híp mắt sai người đem bàn cờ tới, hai người ngồi dưới ánh nắng tươi đẹp trong đại sảnh chơi cờ giết thời gian.
Lúc hai người đang nhàn nhã tự tại hưởng thụ không gian riêng, lại có người tới cửa.
Thần sắc Hạng Thanh Xuân lãnh đạm nhìn nha hoàn bẩm báo, trong tay còn cầm một quân cờ đen, dường như không chút để ý hỏi: “Ai tới vậy?”
“Là nhị thiếu gia, tam thiếu gia và tam tiểu thư, tứ tiểu thư, biểu tiểu thư.” Nha hoàn cẩn thận bẩm báo, cảm thấy bây giờ thiếu gia thật đáng sợ, khiến nàng thở mạnh một cái cũng không dám.
“Bang” một tiếng, quân cờ rơi trên bàn cờ, âm thanh kia thanh thúy như sấm rền nặng nề nện vào lòng nha hoàn.
“Hả, huynh đệ tỷ muội của huynh muốn tới đây? Vậy đệ……”
Ôn Ngạn Bình còn chưa nói xong, Hạng Thanh Xuân liền cắt ngang lời cáo từ của nàng, chỉ nói: “Không sao, để bọn họ vào đi.”
Nha hoàn khom người hành lễ, chỉ có Chiếu Quang run run rẩy rẩy nỗ lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình lại, trong lòng vô cùng hâm mộ Ôn Ngạn Bình ngốc nghếch trì độn, rõ ràng ánh mắt thiếu gia nhà hắn lạnh lẽo dữ tợn khiến tim gan người ta phát run, dáng vẻ âm ngoan như thể “Dám đến quấy rầy chuyện tốt của ta, hành chết các ngươi”, nhưng ở trong mắt người nào đó, lại cho rằng hắn bởi vì mình ở đây nên không cho các huynh đệ tỷ muội đi vào, mặt lộ vẻ khó xử.
…… Quăng ngã, Ôn thiếu gia, ánh mắt của ngài có bao nhiêu không tốt vậy?
Đến khi đám người dám can đảm đến quấy rầy được hạ nhân dẫn vào, Hạng Thanh Xuân đã khôi phục lại bộ dáng văn nhã ưu nhã thường ngày, một thân cẩm y màu tím, mặt như quan ngọc, yêu mỹ dị thường, bộ dáng quý công tử thanh quý. Mà thiếu niên ngồi bên cạnh hắn tuy diện mạo bình phàm, nhưng mặt đầy ý cười, ánh mắt trong veo, giữa mày vô cùng cùng anh khí, là một thiếu niên lanh lợi.
Hạng Thanh Hạ và Hạng Thanh Thu là thứ tử của Hạng gia, từ nhỏ đến lớn luôn bị đích trưởng tử Hạng Thanh Xuân chèn ép, đối với vị đại ca này vừa kính vừa sợ, hận không thể cách hắn thật xa, lúc này căng da đầu đến thăm hắn, chẳng qua là muốn biểu hiện trước mặt Khúc Phương Thảo, lấy được hảo cảm của nàng. Hai thứ muội Hạng Thanh Ca và Hạng Thanh Nhã cũng đồng dạng làm nền cho Khúc Phương Thảo, có cũng được không có cũng không sao.
Cho nên, vai chính lần này là Khúc Phương Thảo.
Khúc Phương Thảo là đích nữ của Khúc gia, tư dung nhan sắc tất nhiên là không kém, giơ tay nhấc chân cũng rất có dáng vẻ, làm Ôn Ngạn Bình nhịn không được nhìn thêm vài lần. Mà mấy lần nhìn thêm này, đều bị Hạng Thanh Xuân thấy được, không khỏi lại lò hỏa thiêu trong lòng, hận không thể trực tiếp giết chết Khúc Phương Thảo.
Hạng Thanh Xuân là người rất biết che giấu, mặc dù trong lòng tức giận muốn chết, trên mặt lại không lộ ra chút gì, cười cười sai hạ nhân mang trà bánh lên, sau đó thân thiết nói chuyện với mấy người này.
“Biểu ca, thân thể của huynh đỡ hơn chút nào chưa?” Khúc Phương Thảo quan tâm dò hỏi.
“Đa tạ biểu muội quan tâm, tất nhiên là tốt hơn rất nhiều.” Trên mặt Hạng Thanh Xuân mang ý cười, vừa xa cách lại khách khí, nhưng không khiến người ta thấy khó chịu.
Quan tâm đến tình huống thân thể của Hạng Thanh Xuân xong, ánh mắt Khúc Phương Thảo liền dừng trên người Ôn Ngạn Bình, cười dịu dàng, nói: “Vị này là Ôn công tử sao? Lần đầu gặp mặt, Ôn công tử quả nhiên giống như lời đồn.”
Bề ngoài xinh đẹp xưa nay tương đối nổi tiếng, làm người ta thường xem nhẹ mặt khác. Mà Ôn Ngạn Bình cũng là người thích xem mỹ nhân, mặc dù ngây thơ mờ mịt, nhưng đối với mỹ nhân trước giờ đều là vẻ mặt ôn hoà, nhưng nếu muốn nàng sinh ra tâm tư gì đó —— xin lỗi, cô nương này quá trì độn, lại có chút ngốc, thật sự rất non nớt.
Thấy hai người nàng một câu ta một câu nói chuyện với nhau, một người ngôn ngữ dịu dàng khéo léo, một người cười nói nhàn nhã, những người khác đều thành làm nền, lại làm trong lòng Hạng Thanh Xuân lần nữa sinh ra tâm tư u ám muốn giết chết Khúc Phương Thảo.
Hiếm khi mới gặp được người Hạng gia, Ôn Ngạn Bình tất nhiên sẽ không làm chuyện gì thất lễ, đám người Hạng Thanh Hạ, Hạng Thanh Thu và Hạng Thanh Ca, Hạng Thanh Nhã đều biết thân phận của Ôn Ngạn Bình, danh tiếng nghĩa tử Ôn Tử Tu bày ra đó, đương nhiên sẽ có nhiều người cam tâm tình nguyện đến nịnh bợ nàng, thậm chí Hạng Thanh Ca và Hạng Thanh Nhã còn sinh ra một vài ý niệm, cảm thấy gả tới Ôn phủ cũng không tồi, trong lúc nhất thời bầu không khí rất hoà thuận vui vẻ.
Hạng Thanh Xuân nhân lúc uống trà, quét mắt nhìn biểu tình của mọi người ở đây qua một lượt, trong lòng đã tính kỹ làm sao để tra tấn hai thứ đệ dám can đảm đề nghị mang Khúc Phương Thảo tới đây thăm hắn, còn có hai thứ muội cả gan đánh chủ ý lên người Ôn Ngạn Bình, sau đó lại nhìn Ôn Ngạn Bình, thấy nàng trái với dáng vẻ ngu ngốc khi ở trước mặt mình, mỗi lời nói cử chỉ đều vô cùng tự nhiên hào phóng, thong dong bình tĩnh, khiến lòng hắn có chút khác thường.
Hạng Thanh Xuân đột nhiên nghi ngờ dụng tâm của Ôn Lương, cũng hoài nghi Ôn Lương xuất phát từ mục đích gì lại nuôi dưỡng Ôn Ngạn Bình thành như vậy, thậm chí cho phép nàng mỗi ngày chạy đến phủ mình.
Hạng Thanh Xuân tuy thông minh tuyệt đỉnh, cũng không thể nào đoán được thiếu niên bên cạnh thật ra là một tiểu cô nương có bộ dáng giống một thiếu niên như đúc, mà sau khi Ôn Lương phỏng đoán ra được tâm ý của hắn, đã tính toán trực tiếp ném tiểu cô nương tai họa này cho hắn đau đầu, hay tục xưng là giá họa, hơn nữa Ôn đại nhân dụng tâm hiểm ác còn tính toán xem trò vui, hiển nhiên sẽ không nói cho hắn biết giới tính của tiểu cô nương, muốn để hắn tự tìm ra chân tướng, cho nên mới không hề phản đối bọn họ lui tới, thậm chí còn ước gì đệ tử thông minh tuyệt đỉnh* của mình nhận lấy tai họa này.
*Nguyên raw thì tác giả để là “IQ và EQ đều rất cao”, nhưng mình thấy dùng cho cổ đại thì không hợp lý lắm nên sửa thành “thông minh tuyệt đỉnh” nha.
*************************************
Nghỉ ngơi như vậy nửa tháng, đại phu mới tuyên bố Hạng Thanh Xuân khỏi hẳn.
Mà nửa tháng này, nếu Ôn Ngạn Bình có thời gian rảnh đều sẽ chạy đến Hạng phủ, Hạng Thanh Xuân là đích trưởng tử của Hạng gia, rất được sủng ái yêu thương, trong phòng không vật tinh xảo lạ mắt nào là không có, thức ăn cũng đa dạng hơn rất nhiều, mặc dù Ôn Ngạn Bình không phải đồ tham ăn, nhưng nàng có một người cha là tín đồ ăn uống, khiến nàng có đôi khi cũng rất thèm ăn, hơn nữa Hạng Thanh Xuân còn có ý giữ nàng lại bên cạnh làm bạn bồi dưỡng cảm tình, đương nhiên sẽ không keo kiệt mà dùng các loại thủ đoạn dụ dỗ nàng.
Hôm nay, Hạng Thanh Xuân chờ từ buổi sáng đến giữa trưa, cũng không thấy Ôn Ngạn Bình đến.
Hạng Thanh Xuân mặt vô cảm nhìn hoa xuân lay động trong gió ngoài cửa sổ, quyển sách trên tay đã mở một canh giờ cũng chưa lật qua trang mới, yên tĩnh ngồi một chỗ, giống một bức tranh tuyệt đẹp, khiến người không dám tùy tiện lên tiếng sợ phá hỏng nó.
Da đầu Chiếu Quang tê dại, nhưng vẫn đi vào, gọi một tiếng “Thiếu gia”, khi hắn nhìn qua, nhanh chóng nói: “Thiếu gia, người đi tìm hiểu trở về bẩm báo, nói Ôn thiếu gia đã ra cửa từ hai canh giờ trước, nhưng không ai biết ngài ấy đi đâu.”
Hạng Thanh Xuân nhíu mày, trong khoảng thời gian này, nếu Ôn Ngạn Bình ra cửa, ngoại trừ mua ít đồ ăn vặt nàng thích ở trên đường làm lễ vật cho hắn, hơn phân nửa sẽ không đi nơi nào khác, nhưng lúc này, cho dù bò thì cũng bò đến đây rồi, chẳng lẽ phát hiện ra chỗ nào đó thú vị nên chạy đến đó chơi?
Sau một lúc lâu, Hạng Thanh Xuân đột nhiên đứng dậy, sửa sang lại y phục trên người, nói: “Hiếm khi thời tiết hôm nay tốt như vậy, chúng ta ra cửa dạo một chút.”
“……” Thiếu gia, cái cớ này thật quá tệ rồi!
Đến thượng phòng thăm Hạng mẫu, lúc Hạng mẫu lại muốn lải nhải chuyện chung thân đại sự của hắn, Hạng Thanh Xuân quyết đoán cáo từ rời đi, mang theo Chiếu Quang ra cửa.
Khi vừa ra khỏi phủ, liền có một người hầu tướng mạo bình thường chạy tới, bẩm báo: “Thiếu gia, Ôn thiếu gia ở Hồi Xuân y quán.”
Ánh mắt Hạng Thanh Xuân hơi rét lạnh, ngưng trọng nói: “Ngã bệnh sao?”
“Thuộc hạ không biết, Trần đại phu ngăn đón, không cho bất cứ ai vào thăm, nhưng nghe dược đồng nói, lúc Ôn thiếu gia đến đó, hình như là bị thương.”
Lông mày không tự giác nhăn lại, trong mắt đầy lo lắng, cho người hầu kia lui xuống, Hạng Thanh Xuân phất phất ống tay áo, nói: “Đi, đến Hồi Xuân y quán.”
Khi đến Hồi Xuân y quán, Hạng Thanh Xuân trực tiếp đi vào đi trong, tìm một dược đồng hỏi: “Trần đại phu đang ở đâu?”
Vừa hỏi xong, đúng lúc Trần đại phu đi ra từ hậu viện của y quán, khi nhìn thấy hắn, sửng sốt, nhưng nhớ tới người này là đệ tử của Ôn Lương, là sư huynh của mỗ cô nương ngốc nghếch bên trong, trong lòng cũng không cảm thấy kỳ quái.
“Đại phu, sư đệ ta thế nào rồi?” Hạng Thanh Xuân hỏi.
Mấy ngày này thường xuyên tiếp xúc, Trần đại phu cũng biết thanh niên này dù trên mặt có bao nhiêu vân đạm phong thanh, nhưng trong lòng thật sự rất quan tâm sư đệ trên danh nghĩa của mình. Có điều, bây giờ ông có chút khó có thể mở miệng, chỉ có thể hàm hồ nói: “Ôn công tử có chút không tốt lắm, cần nghỉ ngơi thật tốt.”
“Không tốt như thế nào?” Hạng Thanh Xuân nheo mắt lại hỏi, rõ ràng nghe ngữ khí có vẻ rất bình thường, nhưng Trần đại phu lại cảm giác được áp lực trong đó.
Trần đại phu thật sự không biết nói sao với một đại nam nhân về mấy chuyện hung tàn của tiểu cô nương, chỉ có thể nói một đống thuật ngữ chuyên nghiệp. Hạng Thanh Xuân vốn là người thông minh, làm sao không biết Trần đại phu không muốn nói, trong lòng hơi gấp gáp, cho rằng tình huống của Ôn Ngạn Bình thật sự không tốt, nhẫn nại nghe Trần đại phu nói xong, liền cất bước đi vào sương phòng cho người bệnh nghỉ ngơi trong hậu viện.
Trần đại phu giỡ tay giữa không trung, cuối cùng chỉ có thể thở dài, không ngăn cản hắn.
Trong phòng im lặng, Hạng Thanh Xuân liếc mắt một cái liền nhìn thấy chăn co thành một đoàn trên giường, bọc người lại như cái kén tằm. Mày câu lại, Hạng Thanh Xuân đi đến trước giường, duỗi tay vén chăn xuống, gọi: “Tiểu sư đệ, đệ làm sao vậy?”
“……”
Lôi kéo một lúc lâu, rốt cuộc chăn cũng bị hắn kéo ra, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ không thể chấp nhận được.
Nhìn thấy tiểu tử xấu ngốc nghếch ngày thường không sợ trời không sợ đất biến thành dáng vẻ này, Hạng Thanh Xuân cực kỳ đau lòng, duỗi tay đặt lên trán nàng, sờ thấy một mảnh mồ hôi lạnh trên mặt nàng, trong lòng phát hoảng. Vốn định nói gì đó, nhưng nhìn bộ dáng đầy hoảng sợ của nàng, nuốt những lời nói khắc nghiệt theo thói quen vào lại trong bụng, hiếm khi ôn nhu nói: “Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
Có thể do hắn hiếm khi ôn nhu như thế, Ôn Ngạn Bình giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, kéo ống tay áo của hắn, hé miệng muốn nói gì đó, lại quay mặt đi, rầu rĩ nói: “Sao huynh lại tới đây?”
Hạng Thanh Xuân nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, có chút ghét bỏ ngồi xuống ghế nhỏ trước giường, không chớp mắt mà nhìn nàng, nói: “Trần đại phu nói ta có rảnh thì đến đây kiểm tra lại, miễn cho để lại di chứng gì không nê.” Trong lòng lại hừ nói: Có đập nát miệng cũng không nói cho nàng, hắn vì lo lắng cho nàng mới vội vàng chạy tới đây.
“……”
Chiếu Quang lại lần nữa lệ rơi đầy mặt, thầm nói trong lòng thiếu gia ngài cũng đừng lấy cớ, nói trắng ra là vì mình lo lắng không phải được rồi sao? Nếu không lấy sự trì độn của Ôn thiếu gia, ngài ấy cả đời cũng không hiểu được tâm ý của người đâu!