Trên thực tế, đích tử Võ Xuyên Hầu vì ái thiếp nên tới chặn bọn họ, mà Ôn Ngạn Bình cũng đã sớm xách kiếm đứng chặn hắn.
Ngày hôm qua một không để ý một cái, tiểu đệ đệ và tiểu muội muội không biết đã chạy đi chơi chỗ nào, khiến nàng vô cùng lo lắng, nhanh chóng dẫn theo Trường Trường cùng đi tìm, đương nhiên, rất nhanh đệ đệ muội muội giống hai con khỉ con dính đầy bùn đã trở lại, nhưng hốc mắt đệ đệ lại hồng hồng —— mông ngã đau quá, đây là phản ứng sinh lý —— vẻ mặt muội muội lã chã chực khóc, khiến nàng sợ hãi, cho rằng bọn họ gặp phải chuyện gì không hay.
Nhìn thấy nàng, Quý Quý bổ nhào vào lòng ngực nàng, mềm mại khóc nức nở nói: “Đại ca, Quý Quý đánh nhau, tiểu ca ca bị khi dễ……”
Ôn Ngạn Bình tức khắc đau lòng không thôi, cũng mặc kệ muội muội xưa nay ngoan ngoãn sao lại đánh nhau, lông mày nhướng lên, hung tàn nói, “Ai dám khi dễ Quý Quý và A Tuyết nhà chúng ta? Nói ra, đại ca đánh hắn cho muội.”
A Tuyết cũng nhào tới, dẩu mông nói: “Đại ca, mông A Tuyết đau, vị đại thẩm trét hộp trang điểm kia quá xấu, muốn đánh A Tuyết, còn cưỡng ép A Tuyết quỳ xuống……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lời này, còn không phải đốt thùng hỏa dược sao, ngay cả Trường Trường vốn định trách cứ đệ đệ muội muội không ngoan chạy loạn khắp nơi cũng chau mày lại, khuôn mặt nhỏ càng thêm nghiêm túc, đi tới sờ sờ mông nhỏ chu lên của đệ đệ, vỗ lên, thấy nhóc đau đến mức nhanh chóng lui cái mông đang dẫu lên thật cao về, mềm giọng nói: “Ngoan, không đau, trở về ca ca bôi thuốc cho đệ.”
A Tuyết nghe Trường Trường nói lời này, liền biết nhị ca nghiêm khắc đã mềm lòng không quở trách mình, vội vàng đáng thương hề hề lên tiếng, vươn tay ôm tiểu shota cao bằng mình, mềm mại nói: “Nhị ca tốt nhất, bây giờ A Tuyết rất đau……”
Trường Trường ôm lấy đệ đệ an ủi, Ôn Ngạn Bình cũng đi tới sờ sờ mông nhỏ bị thương, trong lòng tức giận ngập trời, quyết định tuyệt đối không để yên việc này! Nếu để nàng biết được ai dám khi dễ đệ đệ muội muội của nàng, tuyệt đối không bỏ qua cho bọn họ!
Sau khi trở về, đám bé gấu căn cứ vào suy tính của mình đương nhiên sẽ không cáo trạng với gia trưởng, có điều A Tuyết bị ngã một cái, không chỉ có mông bị ngã tím xanh, trên tay nhỏ chân nhỏ cũng có rất nhiều vết máu bầm, làm sao có thể giấu được bọn nha hoàn hầu hạ, đương nhiên là bẩm báo việc này với Như Thúy cô nương, Như Thúy cô nương vội vàng thăm, kinh hãi nhìn thấy những vết tím tím xanh xanh chói mắt trên da thịt trắng nõn của con trai nhỏ, tức khắc vô cùng đau lòng, đồng thời cũng hỏi rõ ràng chuyện xảy ra, nhưng đám bé gấu đã được Ôn Ngạn Bình dặn dò qua, không nói với nàng nữ nhân khóc lóc chạy đi kia là ái thiếp của đích tử Võ Xuyên Hầu, khiến Như Thúy cho rằng chỉ là va chạm với quý nhân xung quanh.
“Nương, người đừng lo lắng, việc này cứ giao cho con xử lý.” Vẻ mặt Ôn Ngạn Bình thề son sắt, bảo đảm bản thân có thể làm tốt.
Thấy nàng bộ dáng tiểu cẩu cầu ăn của nàng, Như Thúy cô nương liền nuốt lời vốn muốn nói trở vào, cảm thấy nàng cũng trưởng thành, có suy tính của mình, liền đồng ý, quay đầu liền đem việc này trộm nói cho Ôn Lương. Dù muốn rèn luyện tiểu cô nương, nhưng vì phòng ngừa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng phải làm chuẩn bị thật tốt trước không phải sao.
Xác thật Ôn Ngạn Bình có suy tính của mình, nữ nhân dám đánh đệ đệ nàng bắt đệ đệ quỳ xuống nhất định không phải người tốt lành gì, nàng bỏ qua mới là có quỷ đó. Mà loại này nữ nhân còn là tiểu thiếp, một tiểu thiếp mà thôi lại còn dám kiêu ngạo như thế, nhất định là có người bày mưu đặt kế, Ôn Ngạn Bình đã nhìn chằm chằm nam nhân sau lưng tiểu thiếp kiêu ngạo kia!
Đối với nữ nhân, Ôn Ngạn Bình trời sinh có một loại thương tiếc chi ý, có thể tránh được không gây khó xử liền tận lực tránh đi, nhưng đối nam nhân thì không có, hung tàn đến không thể hung tàn hơn.
Vì thế cùng ngày Ôn Ngạn Bình liền gọi Tiểu Lộ Tử tới, dặn dò như thế này thế kia.
Ngày hôm sau, di chứng sau khi bị ngã A Tuyết rốt cuộc cũng xuất hiện, toàn bộ thân thể nhỏ đều xanh xanh tím tím, thoạt nhìn rất là khủng bố. Ngày hôm qua cú ngã kia, xác thật ngã rất tàn nhẫn, bằng không A Tuyết cũng sẽ không đau đến mức muốn rớt nước mắt, đối phương cũng sẽ không tức giận đến mức hoàn toàn không màng thân phận mà gây khó dễ một đứa nhỏ. Dáng vẻ này của A Tuyết trong mắt mấy đứa nhỏ, cảm thấy thật là đáng thương, thậm chí tiểu Quý Quý còn khóc lên.
Ôn Ngạn Bình thấy thế, vội vàng kéo Quý Quý qua, giáo dục lại bé lần nữa: “Quý Quý à, muội xem, có phải A Tuyết rất đáng thương hay không?” Thấy tiểu gia hỏa rưng rưng nước mắt gật đầu, Ôn Ngạn Bình âm hiểm cười một cái trong lòng, lại nói: “Cho nên nha, tiểu thiếp được sủng hư là đáng ghét nhất, hơn nữa khiến các nàng ta trở nên đáng ghét như vậy, là do nam nhân gây ra đó. Sau này muội tuyệt đối không thể gả cho nam nhân có tieur thiếp nha, nếu hắn dám nạp thiếp, Quý Quý liền trực tiếp làm hắn đoạn tử tuyệt tôn, biết chưa?”
“……”
Trường Trường nghe mà hỏng mất, kêu lên: “Đại ca, không thể dạy muội muội như vậy được!” Sau đó xoay vòng, lại nói: “Sau này nếu muội phu dám có lỗi với muội muội, nhiều nhất nhiều nhất…… Mỗi ngày ba bữa đánh hắn một trận là được rồi.”
“……”
Rốt cuộc là cách làm nào ác độc hơn? Hơn nữa Trường Trường, không phải đệ luôn đọc sách thánh hiền sao? Sao cũng ra chủ ý tệ như vậy hả?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Được rồi, mặc kệ đám bé gấu này giáo dục muội muội quá mức mềm mại ngoan ngoãn như thế nào, hôm nay bọn nhỏ đều bị bắt ở nhà không cho chạy loạn, đợi đến lúc mặt trời sắp xuống núi, Ôn Ngạn Bình đặc biệt thay một thân y phục tương đối mộc mạc, vụng trộm ôm tiểu muội muội cùng nhau trèo tường ra ngoài.
Thời gian là chạng vạng, địa điểm là rừng cây ngày hôm qua, nhân vật là hai đám người.
Đích tử của Võ Xuyên Hầu là một nam nhân có diện mạo rất anh tuấn, gen của bậc cha chú không tồi, liên hôn đều là mạnh mẽ liên hợp, rất khó sinh ra hậu nhân dưa vẹo táo nứt. Đương nhiên, đây chỉ là bề ngoài, trên thực tế nếu có dung mạo tốt mà không có khí chất tốt phối hợp, cũng là uổng phí. Ít nhất ở trong mắt Ôn Ngạn Bình, đích tử Võ Xuyên Hầu này nhìn ngang nhìn dọc đều khiến nàng không thoải mái, ánh mắt mơ hồ, quầng thâm mắt cũng rất nghiêm trọng, màu da cũng trắng bệch, một thân lăng la tơ lụa cũng không nâng lên được ra hình tượng quý công tử nhẹ nhàng.
Ánh mắt Ôn Ngạn Bình lộ ý cười, rất tốt, Tiểu Lộ Tử tình báo không tệ, đích tử Võ Xuyên Hầu quả nhiên vì ái thiếp của hắn mà chạy tới xuất đầu, nàng đang chờ hắn đây.
Tất nhiên, ở trong mắt đích tử Võ Xuyên Hầu, Ôn Ngạn Bình cũng là mặt hàng bình phàm khiến hắn đau mắt, nhưng ngược lại tiểu nữ hài nhi ngọc tuyết đáng yêu trốn phía sau thiếu niên kia, dáng vẻ nhút nhát sợ sệt nhìn người khác, cho dù là đại nam nhân hung ác cũng nhịn không được muốn bày ra dáng vẻ ôn hòa tránh dọa sợ bé. Đã có thể thấy được, sau khi bé lớn lên sẽ là tuyệt sắc giai nhân như thế nào, ở loại nông thôn địa phương thế này, vậy có thể dưỡng ra một tiểu nữ hài xinh đẹp như vậy, thật là tổ tông phù hộ.
Hơn nữa Võ Xuyên Hầu thấy, hai gia hỏa này dám chạy tới đây, gan cũng đủ lớn. Xem ra ái thiếp của hắn nói không sai, dã hài tử ở nông thôn này đã hung tàn đến mức không để thân phận quý nhân của bọn họ vào mắt, cần phải giáo huấn một trận mới được.
Vốn loại chuyện này không cần hắn tự mình ra mặt, nhưng tiểu thiếp này hắn mới vừa nạp vào năm trước, nàng ta cũng có chút thủ đoạn, mê hoặc đích tử Võ Xuyên Hầu đến đầu óc choáng váng, cho dù là chính thê cũng ném qua một bên, dẫn theo một mình nàng ta đến biệt trang nghỉ phép. Cũng bởi vì được hắn thịnh sủng, sủng một nữ nhân nhà nghèo thành tự coi mình là trời, ở trong phủ đích tử Võ Xuyên Hầu kiêu ngạo không chút cố kỵ, lúc này bị hài tử ở nông thôn va chạm khiến nàng ta mất hết mặt mũi, sao có thể nuốt trôi cục tức này, buổi tối trở về khóc lóc náo loạn, liền khiến đích tử Võ Xuyên Hầu đầu nóng lên, quyết định tự mình dẫn người tới đây báo thù cho ái thiếp.
“Nhìn cái gì? Nhìn nữa liền móc mắt ngươi!” Ôn ngạn hung ác nói, cực kỳ chán ghét ánh mắt hắn không đứng đắn nhìn về phía muội muội của mình, đơn giản mà nói, chính là ý dâm.
“Tiểu tử thúi, ngươi biết tiểu gia là ai không?”
“Không biết!”
“……”
Đích tử Võ Xuyên Hầu tức giận đến choáng váng, chỉ vào nàng nói: “Ngày hôm qua chính là các ngươi đả thương ái thiếp của ta?”
“Ai biết nữ nhân đó từ đâu đi đến, đại thẩm kia cũng đả thương đệ đệ ta, làm hại đệ ấy hôm nay nằm trên giường không dậy nổi, cả người đều xanh tím, ta còn chưa tìm các ngươi đòi công đạo đâu.” Ôn Ngạn Bình cũng đồng dạng trợn mắt nhìn.
Hai chữa “đại thẩm” có lực sát thương vô cùng lớn, đích tử Võ Xuyên Hầu tức giận đến run người, ái thiếp của hắn năm nay mới mười sáu tuổi, đang tuổi thanh xuân như hoa nở, “đại thẩm” chỗ nào chứ?
Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, đấu võ đi.
Đích tử Võ Xuyên Hầu vốn cho rằng va chạm với ái thiếp của mình là dã hài tử ở nông thôn, cho nên không mang theo nhiều gia đinh lắm, chỉ có bốn người, thêm hắn nữa là năm đại nam nhân, cũng không tin không thể giáo huấn thiếu niên và tiểu nữ hài này một trận. Nhưng ai ngờ hai đứa nhóc này quả thật không đúng theo lẽ thường, tiểu nữ hài kia rõ ràng vô cùng đáng yêu, nào biết một tay roi lại chơi tốt như thế.
Ôn Ngạn Bình trực tiếp cùng lúc đánh ngã hai gia đinh, hai người khác một người bị đạp dưới chân, một người bị chuôi kiếm gõ một cái vào sau lưng, cả người liền mềm mại ngã xuống đất. Dễ như trở bàn tay đánh bại hết mấy gia đinh vướng bận, Ôn Ngạn Bình nói với muội muội đang có chút không biết làm sao: “Quý Quý, đây lão già dạy hư đại thẩm muốn đánh A Tuyết ngày hôm qua, nhanh động thủ đi!”
Loại giọng điệu coi rẻ này là sao? Đích tử Võ Xuyên Hầu vốn cảm thấy bốn gia đinh của mình vô dụng làm mất hết mặt mũi, lúc này nghe Ôn Ngạn Bình nói như vậy, càng tức muốn chết. May mắn hắn cũng có chút đầu óc, thấy Ôn Ngạn Bình không ra tay, liền muốn bắt lấy tiểu cô nương duy nhất để uy hiếp. Dù sao cũng là tiểu cô nương này ngày hôm qua đả thương ái thiếp của mình, bắt bé trở về cho ái thiếp trút giận.
Tiểu Quý Quý không thích động đao động kiếm đánh nhau với người khác, bé học roi chẳng qua là vì nghe lời đại ca nói, đại ca nói học roi tốt nên mới học, học võ có thể rèn luyện thân thể, nên mỗi ngày kiên trì đứng tấn, nhưng cho tới bây giờ bé chưa từng có suy nghĩ muốn ỷ vào mấy thứ này ức hiếp người khác. Nhưng lúc này, cho dù bé không muốn động thủ, đại ca cũng đang ép bé động thủ, hơn nữa vẻ mặt đích tử Võ Xuyên Hầu còn dữ tợn đánh về phía bé, tiểu gia hỏa sợ hãi, cổ tay áo run lên, liền vung roi trong tay qua.
“Này này này…… Không được qua đây……”
Hai mắt Ôn Ngạn Bình sáng lên, nghe đích tử Võ Xuyên Hầu kêu ngao ngao, còn có tâm tình chỉ điểm muội muội nhà mình đi tiên pháp như thế nào, nên quất thế nào, quất vào đâu sẽ đau hơn, làm cho tâm tình tiểu Quý Quý vốn có chút khiếp đảm cuối cùng lại thành tâm nghe lời chỉ dẫn bên cạnh.
Đích tử Võ Xuyên Hầu: QAQ ah ah ah, hai gia hỏa này thật quá đáng, ta cũng không phải là cọc gỗ, vì sao vừa quất ta vừa sửa đúng tư thế chứ hả?
Sau khi đánh người một trận, Ôn Ngạn Bình đi tới, dùng tay che lại đôi mắt của tiểu muội muội, một chân dẫm lên ngực hắn, trong ánh mắt sợ hãi lại kinh giận của đối phương, nói: “Nghe nói Tứ di nương trong phủ ngươi không cẩn thận làm vỡ bình hoa mà thê tử ngươi yêu thích, ngươi lại mắng thê tử ngươi một trận, nói nàng không nên đặt bình hoa ở đó khiến Tứ di nương làm vỡ khiến nàng ta kinh sợ. A, nam nhân làm được đến trình độ này như ngươi, cũng đủ tra.”
Tiểu Lộ Tử rất hữu dụng, ngay cả mấy thứ này cũng đi hỏi thăm ra được, càng biết rõ chuyện của Võ Xuyên Hầu phủ, Ôn Ngạn Bình càng cảm khái đây thật là hiếm gặp, cho nên lúc này tới cản người cũng không cảm thấy chột dạ chút nào.
Hô hấp Võ Xuyên Hầu cứng lại, đầu óc nóng lên nói: “Ngươi, ngươi là người tiện nhân kia phái tới —— a a a, mau bỏ chân!!”
Ôn Ngạn Bình giận dữ, lại dùng sức dẫm dẫm ngực hắn, cả giận nói: “Ta phi, đừng lung tung làm nhục người khác, nếu không phải tiểu thiếp của ngươi dám to gan lớn mật đánh đệ đệ ta còn muốn bắt đệ ấy quỳ xuống bồi tội, ta mới mặc kệ ngươi!”
Dẫm người đến nửa chết nửa sống xong, Ôn Ngạn Bình mới ôm muội muội đang bị che mắt nghênh ngang rời đi.
Đích tử Võ Xuyên Hầu chặn người báo thù không thành, ngược lại còn bị người ta giáo huấn một trận, tuy chỉ bị thương chút da thịt, nhưng sau khi tin tức này truyền về Võ Xuyên Hầu phủ, vẫn khiến phu thê Võ Xuyên Hầu tức giận không thôi, Võ Xuyên Hầu phu nhân sốt ruột cho con trai yêu trai, ngay tại chỗ tức giận đến đen mặt nói muốn tra rõ việc này. So với con trai vì một nữ nhân mà trở nên không có đầu óc, bọn họ lại không tin những tiện dân đó có người nào can đảm dám ra tay với con trai bọn họ, có lẽ là có người đặc biệt nhằm vào con trai bọn họ cũng không chừng.
Sau khi Võ Xuyên Hầu phu nhân phát lời thề muốn tra rõ chuyện này, giáo huấn kẻ xấu dám can đảm đả thương con trai bà một trận.
Cũng bởi vì Võ Xuyên Hầu phu nhân mạo muội nhúng tay, chuyện này vốn dĩ có thể giải quyết riêng, cuối cùng lại nháo đến mức người phụ cận hoàng trang đều biết hết.