Ôn Ngạn Bình dẫn theo mấy đứa nhỏ trở về, nghiễm nhiên đám nhóc gấu đều nhìn thấy Tứ hoàng tử, lập tức không cao hứng.
Ngao ngao ngao, tên hoàng tử kia, cách xa muội muội ta một chút!
Tứ hoàng tử làm như không thấy biểu tình của bọn họ, ném ngựa cho thuộc hạ, tự nhiên lạnh nhạt gia nhập leo núi với bọn họ.
Đôi mắt A Tuyết xoay chuyển, sau đó mạnh mẽ chen vào giữa muội muội và Tứ hoàng tử, nhét bàn tay nhỏ mum múp thịt của mình vào tay Tứ hoàng tử, cười hì hì nói: “Tứ điện hạ, mấy ngày trước A Tuyết bị thương, bây giờ mông vẫn rất đau, huynh dắt A Tuyết đi có được không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tứ hoàng tử: “……” Chết tiệt, vì sao hắn phải dắt tay sinh vật giống đực chứ? Hắn chỉ muốn dắt tay tiểu cô nương mềm mại thôi!
Lại nhìn thấy tiểu cô nương ngây thơ mềm mại nghe ca ca nói vậy, liền tự động chạy tới dắt tay còn lại của ca ca bé, Tứ hoàng tử cảm thấy cả người đều không tốt, loại ác ý này đến từ thế giới thần kỳ gì vậy?
Vì thế, loại chuyện sáng sớm thời tiết tốt thích hợp leo núi rèn luyện thân thể dưới oán niệm của Tứ hoàng tử và sự giày vò của đám nhóc gấu cứ vậy mà kết thúc, khi mặt trời đã lên đến giữa không trung, nhiệt độ không khí đã nóng bức, mọi người đành phải xuống núi hồi biệt trang.
Trở lại biệt trang, mới vừa ngồi xuống uống trà lạnh giải nhiệt, liền nghe được chuyện đích tử Võ Xuyên Hầu bị thương.
Sao lại bị thương?
Tứ hoàng tử và Như Thúy cô nương theo trực giác đều nhìn về phía Ôn Ngạn Bình, ba đứa nhỏ cũng ngây thơ mờ mịt, đến khi nghe nói lần này đích tử Võ Xuyên Hầu bị thương là do ái thiếp của hắn trực tiếp ra tay đánh người, đoàn người mới biết đã oan uổng tiểu cô nương. Chỉ có Tứ hoàng tử hay bày mưu tính kế trong lòng là cười lạnh liên tục, một nữ nhân không an phận, vậy mà cũng sủng đến mức không biết trời cao đất dày, sợ là khiến hai phủ trở mặt lần này cũng là do tiểu thiếp kia giở trò quỷ, một tiểu thiếp nếu có năng lực đả thương một đại nam nhân, đương nhiên cũng có năng lực đối phó với hai đứa nhỏ. Mà Thẩm Nhân cũng là một tên hồ đò, chỉ vì một tiểu thiếp mà ngay cả điều tra cũng không thèm điều tra một chút đã mạo muội ra tay, chọc phải người không nên dây vào không nói, đã thế còn để nữ nhân đả thương mình.
Nghĩ thế, Tứ hoàng tử thương tiếc nhìn về phía tiểu cô nương yêu quý, cảm thấy bé đã chịu uất ức. Nhưng trái lại tiểu cô nương lại quên chuyện này rất nhanh, hoàn toàn lý giải không được tâm tình của hắn, đang chơi đùa với hai tiểu ca ca hết sức vui vẻ, hoàn toàn ném hắn qua một bên, khiến tâm tình của Tứ hoàng tử lại bắt đầu không tốt.
Rốt cuộc vẫn là một thiếu niên, mặc dù có thể che giấu cảm xúc, nhưng khi tâm tình không tốt cũng không khỏi sẽ lộ ra vài phần, lạnh mặt nhìn đám nhóc gấu đang chơi ở bên nhau một lát, cảm thấy bọn họ nhất định là cố ý.
Bởi vì Ôn Lương không có ở đây, Tứ hoàng tử cũng không thể ở lại quá lâu, rất nhanh liền cáo từ rời đi.
Nhìn thấy hắn rời đi, Ôn Ngạn Bình toét miệng cười, A Tuyết hưng phấn giơ hai tay lên, sau đó cùng đập tay với ca ca giữa không trung, chỉ có tiểu Quý Quý là ngốc ngốc nhìn bọn họ, thấy bọn họ cao hứng, cũng cong môi thanh tú cười rộ lên.
Ai da, cuối cùng cũng đuổi được sinh vật tà ác mơ ước muội muội đi~~\^O^/
Như Thúy cười híp mắt nhìn đám nhóc gấu làm ầm ĩ, thấy sắc trời không sai biệt lắm, mới để A Tuyết và Trường Trường đến thư phòng học tập với Đàm Ký Khê, thuận tiện phân phó đầu bếp đưa tốt điểm tâm đã chuẩn bị tốt lên cho bọn họ lót dạ dày.
Ôn Ngạn Bình vốn đang cầm một khối bánh gạo bỏ vào miệng, thấy Như Thúy cô nương nhìn mình, trong lòng chấn động, nhanh chóng cười nói: “Nương nhìn con làm gì?”
“Tất nhiên là muốn biết tối hôm qua Ngạn Bình nhà ta không ngủ đi chơi ở đâu vậy?” Như Thúy cô nương bình tĩnh nói.
“……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
************************************
Đích tử Võ Xuyên Hầu bị tiểu thiếp của mình đánh đến nội phủ bị thương nặng, cần phải nằm trên giường dưỡng thương, việc này nhanh chóng truyền khắp các thôn trang phụ cận hoàng trang, sau đó lấy một loại tốc độ nhanh như gió truyền về kinh thành, lúc này, ngay cả Võ Xuyên Hầu cũng ngồi không yên.
Thẩm Nhân là con vợ cả duy nhất của Võ Xuyên Hầu, cũng là hậu nhân dòng chính duy nhất của bọn họ, tuy thứ tử thứ nữ cũng có, nhưng mấy năm nay dưới sự cố ý nuôi thả của Võ Xuyên Hầu phu nhân, đã bị nuôi dưỡng thành phế, yếu đuối vô năng, căn bản không dùng được, so sánh với bọn họ, cũng chỉ có con vợ cả duy nhất là có thể gặp người. Huống hồ thân phận con vợ cả và con vợ lẻ khác nhau như trời với đất, người bình thường đương nhiên sẽ coi trọng con vợ cả hơn, nhưng ai ngờ được đứa con vợ cả này lại là khiến người ta không bớt lo như vậy.
Khi Võ Xuyên Hầu nghe nói con trai bị một tiểu cô nương sáu tuổi đả thương, trực giác thấy không tin, cảm thấy đây là âm mưu cố ý nhằm vào Võ Xuyên Hầu phủ, muốn Võ Xuyên Hầu phủ mất mặt, cho nên hắn vẫn ngồi yên được. Sau đó lại nghe nói con trai bị tiểu thiếp của mình đả thương nằm trên giường không dậy nổi, rốt cuộc ngồi không yên, đây quả thực là trò cười cho toàn kinh thành.
Trên thực tế, chuyện Thẩm Nhân bị thương lần này, phỏng chừng cũng chỉ có duy nhất Võ Xuyên Hầu phu nhân là phẫn nộ, trong kinh ai không chê cười Thẩm Nhân là một đại nam nhân vậy mà để ái thiếp của mình đánh bị thương. Mà người duy nhất nghi ngờ, đại khái cũng chỉ có Ôn thị.
Ôn thị hôm qua vừa đến biệt trang, buổi tối đã bị trượng phu đổ tội hành hung một trận, dù trên người có thương tích, nhưng những năm gần đây cũng quen rồi, dù chỉ cần sao bà bà không cao hứng một chút, trượng phu liền cho là nàng không hiền huệ không hiếu thuận chọc giận bà bà, đánh nàng một trận. Vừa mới bắt đầu còn về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể, nhưng phụ thân coi thường mẫu thân mềm yếu, căn bản không ai có thể ra mặt giúp nàng, dần dần cũng chết tâm, học được cách bảo vệ bản thân. Cho nên tuy bị thương, cũng không phải không chịu nổi.
Mà điều khiến nàng nghi ngờ chính là tối hôm qua lúc đang mơ màng sắp ngủ, có người chạy đến trước giường nhìn nàng, nàng chỉ nhìn thấy bóng dáng, mơ hồ giống như một thiếu niên. Thiếu niên đó cái gì cũng không làm mà như vậy rời đi, mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không dám nói ra, tránh cho gieo mầm tai hoạ khiến tình cảnh của mình càng gian nan.
Nhưng mà, ai ngờ lúc buổi sáng tỉnh dậy đi hầu hạ bà bà rửa mặt, lại nghe được trượng phu bị thương ở chỗ Tứ di nương. Bà bà lập tức hoảng hốt lỡ tay làm vỡ bộ ngọc phỉ thúy lưu vân mà bà thích nhất, sau đó dẫn theo nàng cùng đến viện của Tứ di nương.
Trong lòng Ôn thị đối với người trượng phu này hoàn toàn không có cảm tình, thậm chí hận hắn không thể lập tức đi tìm chết, cho nên khi nhìn thấy hắn toàn thân đều là dấu bàn tay, còn có gương mặt sưng như đầu heo, trong lòng vô cùng giải hận. Mà tiểu thiếp gần đây đang thịnh sủng Vương thị, đôi tay sưng đỏ, vừa thấy liền biết do đánh người quá lâu.
Nhìn thấy trong phòng, vẻ mặt trượng phu suy sút lại phẫn nộ nằm trên giường, Vương thị khoác y phục trốn trong góc hoảng sợ khóc nức nở, hai người hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh ngày thường, nàng thấy mà được giải hận một trận.
Hiển nhiên Võ Xuyên Hầu phu nhân vì con trai bị thương mà khóc như trời đất sụp, thề nhất định sẽ giết chết Vương thị báo thù cho con trai. Nhưng Thẩm Nhân thấy dáng vẻ Vương thị khóc như hoa lê đái vũ, mảnh mai không nơi nương tựa, cuối cùng mềm lòng, cản mẫu thân hắn lại, chỉ sai người đưa Vương thị đến phòng chất củi, chờ hắn khỏe lại sẽ tự mình xử trí.
Chỉ sợ chờ đến khi hắn khỏe lại, nhìn thấy sắc đẹp của Vương thị, mà vết sẹo lành đã quên đau, hoàn toàn luyến tiếc tiễn ái thiếp đi.
Ôn thị mắt lạnh nhìn một phòng hỗn loạn, không khỏi lại nghĩ tới bóng dáng kia vào tối hôm qua, tim đập nhanh mấy phần, vậy mà sinh ra một loại suy đoán Thẩm Nhân bị thương là do hắn gây ra. Cũng bởi vì Thẩm Nhân bị thương, hấp dẫn lực chú ý của bà bà, kế tiếp Ôn thị có một đoạn thời gian tương đương an tĩnh.
Ngày thứ hai Võ Xuyên Hầu cũng tới biệt trang, tự mình thấy gương mặt sưng mặt thành đầu heo của con trai, thật là thảm không nỡ nhìn, mà con trai bị một tiểu thiếp gia bạo thành như vậy, hoàn toàn làm mất hết thanh danh của Võ Xuyên Hầu phủ, khiến hắn vừa đau lòng vừa hận rèn sắt không thành thép, ánh mắt nhìn hắn cực kỳ nguy hiểm, Thẩm Nhân cũng cảm giác được nguy hiểm, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía mẫu thân cầu cứu.
Thấy vẻ mặt trượng phu hận không thể ăn con trai, Võ Xuyên Hầu phu nhân kinh hãi gọi một tiếng: “Lão gia……”
Sỡ dĩ Võ Xuyên Hầu phu nhân cường thế như thế, cũng là do trượng phu quá yếu đuối, ngày xưa chỉ cần bà gọi một tiếng, trượng phu chưa bao giờ dám làm trái ý bà. Nhưng lúc này, cũng dám bày sắc mặt với bà, khiến trong lòng bà cực kỳ không thoải mái.
“Phụ nhân ngu xuẩn, sinh ra xuẩn vật!” Võ Xuyên Hầu chửi ầm lên một tiếng.
“……”
Thẩm Nhân thấy phụ mẫu bắt đầu gây gổ, trực tiếp kéo chăn lên đầu giả chết. Ôn thị thấy hai người cứ như vậy mà gây gổ, cũng dựa sát và góc phòng làm cảnh.
Gây gổ, liền gây gổ tới chuyện Thẩm Nhân bị đám bé gấu của Ôn phủ đánh mấy ngày trước, Võ Xuyên Hầu càng tức giận đến mức bốc khói, chỉ vào mũi thê tử chửi ầm lên: “Bà cái phụ nhân ngu xuẩn này, chẳng lẽ không biết đường đường là một đại nam nhân lại bị một tiểu cô nương sáu tuổi đả thương, loại chuyện này che giấu còn không kịp, vậy mà còn muốn nháo lớn cho thiên hạ đều biết, mặt mũi của Võ Xuyên Hầu phủ ta đều bị các người ném hết. Các người còn có thể diện dám đến Ôn phủ ầm ĩ, muốn bọn họ nhận lỗi với xuẩn vật này? Nhìn bây giờ xem, xuẩn vật này lại bị tiểu thiếp đả thương, vậy mà bà lại nháo lớn cho mọi người đều biết, có phải muốn Võ Xuyên Hầu phủ trở thành trò cười cho thiên hạ mới cam tâm hay không? Sao nó không bị tiểu thiếp trực tiếp đánh chết luôn đi?”
Đại khái người với người ở chung chính là như vậy, ngươi mạnh ta yếu, ngươi yếu ta liền mạnh, Võ Xuyên Hầu phu nhân cường thế cả đời, đột nhiên đối mặt trượng phu cường thế, chỉ có thể giống một tiểu tức phụ vâng vâng dạ dạ, nhỏ giọng xen miệng, “Lần trước Nhân nhi bị đánh, ta cũng không muốn náo loạn Ôn phủ, nhưng có quý nhân nói, nguyện ý chống lưng cho chúng ta ……”
Sau khi Võ Xuyên Hầu nghe xong, sắc mặt đột biến, lập tức không cãi nhau nữa, trực tiếp quát một tiếng đánh gãy lời bà ta nói, sau đó trầm mặt, đưa thê tử tới một nơi bí ẩn hỏi tình huống.
Lời này tuy có chút ái muội, nhưng cũng lộ ra lúc trước Võ Xuyên Hầu phu nhân dám náo loạn đến Ôn phủ xác thật là do có người ở sau lưng thao túng.
Đến khi Võ Xuyên Hầu từ chỗ thê tử biết được việc này vậy mà là do bút tích của Đại hoàng tử, tức khắc trong lòng tuyệt vọng, nhưng càng khiến hắn tuyệt vọng chính là hôm nay hắn tới đây, cũng là bị Tứ hoàng tử bức tới, so với động tác âm thầm ái muội thao túng của Đại hoàng tử, Tứ hoàng tử trực tiếp phái người tới nói rõ ràng, đúng hơn là cảnh cáo hắn, nếu Ôn phủ tam tiểu thư có chuyện gì không tốt, toàn bộ Võ Xuyên Hầu phủ liền kết thúc.
*******************************
Trong tay Ôn Ngạn Bình cầm một hầu bao xấu không nhìn nổi, đây là hầu bao nàng mới làm xong, mặc dù xấu đến khó coi, nhưng tốt xấu gì cũng là tác phẩm đầu tiên của nàng, trong lòng rất vui vẻ, nghĩ vậy, liền trực tiếp đeo lên bên hông, coi như để tưởng niệm.
Nàng ở chỗ đó vui vẻ, Tiểu Lộ Tử lại muốn thở dài, nói: “Thiếu gia, ngài có nghe tiểu nhân nói hay không? Gần đây Võ Xuyên Hầu phủ bị chèn ép rất nghiêm trọng, nghe nói ngự sử góp nhặt tội danh của bọn họ, Hoàng Thượng liền tước đi tước vị của Võ Xuyên Hầu, còn nghe nói đích tử Võ Xuyên Hầu vẫn còn ốm đau trên giường, gần đây đang rất loạn ……”
Đối với chuyện của Võ Xuyên Hầu phủ, Ôn Ngạn Bình không có hứng thú, hỏi: “Đại thiếu phu nhân trong phủ bọn họ thì sao?”
Thấy nàng quan tâm Ôn thị như thế, Tiểu Lộ Tử lập tức bổ não trong nháy mắt, hoài nghi có phải thiếu gia nhà hắn nhìn trúng nữ nhân đã có trượng phu hay không, cho nên mới một lần hai lần sai hắn đi tìm hiểu tình huống của Ôn thị, trong lòng hoảng cực kỳ, vội vàng nói: “Thiếu gia, Võ Xuyên Hầu đại thiếu phu nhân đương nhiên là rất tốt, ngài…… Có phải quá quan tâm người ta rồi hay không?” Cẩn thận lúc Hạng công tử trở về sẽ tức giận a a!
“Đó cũng là một người đáng thương.” Ôn Ngạn Bình than một tiếng.
Tiểu Lộ Tử lại coi là nàng lâm vào lưới tình u buồn, càng thêm kinh hãi, nghĩ thầm, thiếu gia ngài cứ đợi Hạng công tử trở về thu thập đi. Còn vì sao thiếu gia nhà hắn phải chờ một nam nhân dạy dỗ, Tiểu Lộ Tử tỏ vẻ, Hạng công tử luôn luôn quản thúc thiếu gia như con trai của mình, hoàn toàn không sao cả.
Đúng lúc này, Phi Y cầm một tấm thiệp thủ công tinh xảo đi vào, dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn nàng, nói: “Thiếu gia, đây là thiệp mời của Tây Vương Phủ, Tây Vương Phủ mời ngài đến Tây Vương Phủ biệt trang xem kịch, nghe nói là ý tứ của các vị tiểu thư.”
“……”