Chiếu Quang hy vọng hôm nay thời tiết tốt, mỗ vị Ôn thiếu gia có thể chạy xa một chút, nhưng hắn không biết, cho dù thời tiết không thuận lợi đi chăng nữa, người nào đó không vui vẫn có thể chạy xa như thường.
Ngày hôm sau, sau buổi sáng với ánh mặt trời rực rỡ, buổi trưa đột nhiên xuất hiện mưa rào sấm chớp.
Ôn Ngạn Bình rất kích động, vịn cửa sổ ngồi ngắm mưa. Mưa to trắng xóa ào ào không ngừng, đem đất trời đều nhuộm thành một mảnh thủy sắc, ngay cả núi giả và cây cảnh ở phương xa cũng hóa thành một mảnh hư ảo, thỉnh thoảng lại có vài tiếng sét ầm ầm, nổ tung bên tai. Mưa to đánh vào song cửa sổ, âm thanh đùng đùng như gõ vào trong lòng.
Tuy rằng cơn mưa dữ dội này có vẻ rất hung mãnh, nhưng hiếm khi có một trận mưa, không chỉ mang đến nguồn nước sinh hoạt cho mấy đồng ruộng khô cằn, mà còn xua tan đi thời tiết oi bức mấy ngày gần đây, cơn gió mát nhè nhẹ thổi tới, cảm giác thật thoải mái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đại, đại ca......"
Nghe thấy giọng nói mềm mềm mại mại gọi to, Ôn Ngạn Bình ngẩng đầu, nhìn thấy ba đứa nhỏ đang chen chúc nhau thành một cục, tức khắc trong lòng mềm nhũn ra.
Tiểu Quý Quý là nữ hài tử, lúc sét đánh xuống, liền cuộn người lại thành một quả bóng nhỏ. Tuy A Tuyết và Trường Trường có thể trấn được, nhưng tuổi còn nhỏ, mỗi lần tiếng sấm vang lên, liền rụt lại một chút, mà đã tự xưng là nam hài tử, phải thể hiện trước mặt muội muội, không thể sợ, đành cố gắng chống đỡ dựa vào nhau.
Ôn Ngạn Bình đi lại, cùng ba đứa nhỏ chen chúc trên giường, ôm muội muội vào trong ngực, mỗi bên có một tiểu bằng hữu dựa gần.
"Đại ca, sét đánh thật đáng sợ." Quý Quý thu người vào trong lòng Ôn Ngạn Bình, nắm lấy vạt áo nàng nói. Có điều được người khác ôm vào lòng, trái lại cảm xúc sợ hãi giảm đi rất nhiều.
A Tuyết gắt gao dựa sát nàng, nói tiếp: "Đại ca, có khi nào thần sấm đánh trúng Đại Ngưu Tiểu Ngưu và Đại Hoàng Tiểu Hoàng hay không?"
Trường Trường có chút cạn lời nhìn đệ đệ ngốc ngếch, nói: "Chúng nó đều ở trong phòng, sao có thể bị thần sấm đánh được?"
A Tuyết không phục, "Gạt người, nhất định là chúng nó đang ở ngoài ruộng hoặc trên đồng cỏ ăn cỏ. Đệ còn nhìn thấy Đại Hoàng Tiểu Hoàng thường xuyên theo chủ nhân ra đồng trồng rau đấy."
Nếu đã vào sống ở nông thôn, đương nhiên bọn nhỏ cũng đi vây xem nông dân làm ruộng, đối với sinh vật gọi là trâu này ngạc nhiên không thôi, mà Đại Hoàng Tiểu Hoàng là hai mẫu tử chó nuôi trong nhà một nông dân gần đấy.
Trường Trường lại bị đệ đệ khiến cho hỏng mất, "Ngu ngốc, làm sao chó có thể ra đồng trồng rau được? Rõ ràng là ăn côn trùng trong đất."
"Gạt người, Đại Hoàng lại không phải gà, sao lại ăn côn trùng......"
Ôn Ngạn Bình nghe hai huynh đệ đều kiên trì lý lẽ của mình, cho là mình đúng, mặc dù nàng cảm thấy Trường Trường nói đúng, nhưng tiểu ngốc nghếch A Tuyết cũng quá ngụy biện rồi, Trường Trường sắp bị đệ đệ ngốc làm cho hỏng mất thật đáng thương, nhịn không được xen miệng vào: "Được rồi được rồi, chốc lát nữa sẽ hết mưa, đại ca dẫn các đệ đến những cánh đồng gần đây xem, xem thử Đại Ngưu Tiểu Ngưu có bị thần sấm đánh hay không, thuận tiện hỏi chủ nhân của Đại Hoàng Tiểu Hoàng xem chúng có ăn côn trùng hay không."
Hai tiểu bằng hữu vui vẻ, không cần quản việc chó có ăn bọ hay không, lập tức hưng phấn hoan hô lên, đi ra ngoài thông khí mới là quan trọng nhất.
Quý Quý che miệng cười, duỗi tay lôi kéo tay Trường Trường, mềm mại nói: "Nhị ca vất vả, Quý Quý cảm thấy nhị ca nói đúng."
"Vì sao?" A Tuyết không vui, vì sao muội muội lại thiên vị nhị ca.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Bởi vì nhị ca đọc sách nhiều hơn, có kiến thức hơn tam ca."
A Tuyết lập tức ũ rũ, nhị ca nhà nhóc là một con mọt sách, mới sáu tuổi thôi, sách trong thư phòng phụ thân chất cao đến tận mái hiên đã bị huynh ấy đọc hết hai phần mười rồi, mỗi lần nhắc tới là đọc làu làu, đặc biệt mạnh mẽ. Tuy A Tuyết không ghét đọc sách, nhưng cũng không thích cả ngày làm tổ trong thư phòng đọc sách, cho nên nhị ca cùng một nương sinh ra vẫn luôn là thần tượng của nhóc, nhưng tuyệt đối sẽ không học huynh ấy trở thành một trạch nam suốt ngày đọc sách.
Bầu không khí nhanh chóng náo nhiệt lên, ríu rít thảo luận kiến thức về việc đồng áng của bản thân, dù thỉnh thoảng có sét đánh cũng không sợ.
Không lâu sau, Như Thúy và Ôn Lương đội mưa sang đây xem mấy đứa nhỏ, bọn nhỏ còn nhỏ, bọn họ lo lắng chúng bị sét làm hoảng sợ, hiện tại thấy ba đứa nhỏ chụm đầu lại một chỗ nói chuyện, nhịn không được cười rộ lên.
Vì thế cả gia đình liền cùng nhau ở trong phòng, mấy nha hoàn pha trà nóng và một ít hạt dưa chiên nóng hổi bưng lên, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, nghe mấy lời đồng ngôn đồng ngữ mà phun cười không thôi.
Mưa rào sấm chớp ngày mùa hè thường qua rất nhanh, rất nhanh, bầu trời lại trong xanh, sau cơn mưa không khí tươi mát, những giọt nước đọng trên những chiếc lá xanh rơi xuống lách tách.
Các tiểu bằng hữu thăm dò nhìn bầu trời trong xanh, lại háo hức nhìn về phía Ôn Ngạn Bình.
Ôn Ngạn Bình nhìn về phía đại gia trưởng.
Ôn Lương đương nhiên cũng biết lời biện luận của các tiểu bằng hữu lúc trời mưa, còn có Ôn Ngạn Bình nói sau khi mưa tạnh muốn dẫn bọn chúng ra đồng chơi, cười cười, đương nhiên là đồng ý, sau đó phân phó hai thị vệ đi theo, đương nhiên không phải để làm hộ vệ, mà là làm chân chạy vặt, có tiểu cô nương cực kì bạo lực ở đây, an toàn hoàn toàn không là vấn đề.
Mấy tiểu bằng hữu vui vẻ ra cửa.
Trong tay thị vệ xách theo hai cái rổ, trông như một tiểu cô nương đi hái nấm.
Ra ngoài dã ngoại, có thể nhìn thấy non xanh nước biếc ở nơi xa, trải qua một hồi mưa to gột rửa mọi thứ, dường như tẩy sạch mọi sự huyên náo, trong tầm mắt là một màu xanh tươi ướt át. Sông nhỏ nơi xa, đồng ruộng toàn tích đầy nước, trên bờ ruộng có một đứa nhỏ bướng bỉnh đang cầm lá sen cực lớn chạy tới chạy lui, lưu lại một trận cười sảng khoái.
Dọc theo đường đi, ríu rít nói không ngừng, cực kỳ cao hứng. A Tuyết và Trường Trường tay nắm tay, đề phòng đường trơn trượt, Ôn Ngạn Bình ôm tiểu muội muội, đi qua rừng cây, đi đến bờ ruộng.
Cách đó không xa, trên cánh đồng có mấy đứa nhỏ của Hoa Khê thôn xắn cao ống quần lội ruộng bắt cá chạch.
Ba đứa nhỏ chưa từng thấy trò bắt cá chạch này, cả ba động tác nhất trí ngồi xổm bên bờ ruộng không nhích nửa bước.
Ngạn Bình cô nương khi còn bé đã từng chơi bắt cá chạch cũng rất có hứng thú ngồi xổm một bên nhìn.
Hai thị vệ nhìn các thiếu gia tiểu thư nhà bọn họ đồng thời cùng nhau ngồi cầu, thở dài một cái thật sâu.
Nhìn một lát, các tiểu bằng hữu đều có chút động tậm, động tác nhất trí nhìn về phía Ôn Ngạn Bình, nhưng mà sau khi Ôn Ngạn Bình yên lặng nhìn xuống ruộng vẩn đục đầy bùn, lắc đầu, kiên quyết không cho các đệ đệ muội muội xuống ruộng đi bắt cá chạch.
Những đứa nhỏ ở dưới ruộng bắt cá chạch đã sớm phát hiện đoàn người bọn họ, thấy bọn họ quần áo hoa lệ, các tiểu bằng hữu lớn lên đều giống tiên đồng ngọc nữ, trong lòng biết là hài tử của các quan lớn ở gần đây, vừa tò mò vừa kính sợ, không dám đùa giỡn nữa, yên lặng bắt cá chạch, sau đó bỏ cá chạch bắt được vào trong giỏ tre treo ở một bên.
Ôn Ngạn Bình nhìn một lát, chuyển mắt tới nam hài tử lớn nhất trong đó, lúc hắn còn đang do dự, nói: "Cá trạch này các ngươi bắt được có bán hay không?"
Nam hài kia nhìn bọn họ, hơi do dự, nói: "Đương nhiên có bán, mười văn một cân."
Hiện giờ thịt heo hai mươi văn một cân, cá mười lăm văn một cân, nam hài này xem ra là bán giá quá thấp rồi.
"Hai mươi văn một cân, ta mua của ngươi hai cân." Ôn Ngạn Bình từ hầu bao lấy ra bốn mươi văn tiền, dù sao cũng không bao nhiêu tiền, cảm thấy mua hai cân cá trạch với giá cao trở về cũng không có gì. Hơn nữa cá trạch hoang dại như này có nhiều dinh dưỡng, bất kể là hấp hay chiên chấm muối tiêu đều rất ngon.
Nam hài kia vui vẻ cùng các bằng hữu tiếp tục bắt cá trạch cho đủ hai cân, Ôn Ngạn Bình xách A Tuyết cũng đang hưng phấn chạy tới lên, nói với bọn nhỏ: "Đêm nay kêu đầu bếp làm cá trạch nướng chấm muối tiêu, rất thơm, để cha nương nếm thử."
Quý Quý và Trường Trường gật đầu, A Tuyết vô cùng đáng thương nhìn Ngạn Bình cô nương, kêu lên: "Đại ca, đệ muốn đi......"
"Không thể nha." Ôn Ngạn Bình cười híp mắt, vươn tay bắt lấy đai lưng của tiểu bằng hữu, tiểu bằng hữu chân ngắn bước nhỏ, làm thế nào cũng không đi nổi một bước.
Cuối cùng, A Tuyết gâu ầm ĩ lợi hại, Ôn Ngạn Bình đành phải nói: "Đợi lát nữa sau khi chúng ta đi xem Đại Hoàng Tiểu Hoàng, đại ca dẫn bọn đệ đi bắt cua."
A Tuyết lập tức ngoan ngoãn.
Chờ hai cân cá trạch được bắt xong, Ôn Ngạn Bình liền sai một thị vệ đưa sọt cá chạch kia về biệt trang trước, sau đó dẫn theo ba tiểu bằng hữu và một thị vệ xách theo hai cái rổ đến nhà nông gần đó, đi xem hai chú chó vì trời mưa nên ở trong nhà.
Hai mẫu tử cẩu được các tiểu bằng hữu gọi là Đại Hoàng và Tiểu Hoàng là hai chú chó lông vàng ở nông thôn, lớn lên hiển nhiên tương đối có hơi thở nông thôn, không bằng những chú chó nhỏ mà những quý phu nhân trong kinh thành nuôi, ăn uống càng tùy tiện, cho nên không ngoài ý muốn, hai chú chó nông thôn này cũng ăn côn trùng.
A Tuyết uể oải, nói với đôi mẫu tử cẩu kia: "Sao bọn mày không chịu làm cẩu mà lại học theo gà chứ? Như thế không đúng, bọn mà không thể lẫn lộn đầu đuôi thế được."
Trường Trường lại muốn hỏng mất, nói: "A Tuyết ngốc, sau này phải đọc sách cho tốt, không cho phép ham chơi."
Xem chó xong, lại đi ra chuồng trâu xem hai con trâu, các tiểu bằng hữu vui mừng tỏ vẻ, Đại Ngưu Tiểu Ngưu đều không bị sét đánh, thật sự là quá tốt ~\(≧▽≦)/~
Thị vệ: =__=! Vì sao trâu nhà người ta nhất định phải bị sét đánh chứ? Quả nhiên là thế giới của trẻ con người lớn không thể hiểu.
Đến lúc bọn họ đến bờ sông, thị vệ đem cá trạch về biệt trang đã trở lại, thuận tiện truyền lại lời nhắn của Như Thúy cô nương, nghe nói bọn họ muốn đi bắt con cua, nàng cũng muốn ăn cua, bọn con phải cố gắng.
A Tuyết tỏ vẻ khá nghiêm túc, với tư cách là hiếu tử, nhóc nhất định sẽ bắt thật nhiều cua lớn cho mẫu thân, cho nên đại ca cho đệ xuống sông nghịch nước đi ~~\(^o^)/
Một hồi mưa to, lòng sông vốn khô khốc được nước sông dâng lên lấp đầy, bờ cát cực nóng trước kia cũng bị nước dâng lên hơn phân nửa, nhưng vẫn còn lưu lại một ít cát pha lẫn phù sa ven sông, trên bãi sông ướt nhẹp, bốn phía không chỉ có cua hoành hành, mà còn có những động nhỏ lấp ló theo dòng nước, moi ra sẽ được một đống trai sông lớn nhỏ khác nhau.
Bởi vì vẫn chưa đến mùa bắt cua, cho nên mấy con cua đa phần không lớn lắm, thịt cũng không nhiều lắm. Ngược lại trai sông trên sông này trai tuy nhỏ, nhưng dùng nước rửa sạch, sau đó luộc qua nước sôi, lấy thịt trai bên trong ra nấu cháo với tôm tươi, lại vô cùng mỹ vị.
"Các đệ cẩn thận một chút, đừng để cua kẹp tay, còn trai sông cũng thế, đừng thấy nó há miệng liền nhét tay vào......"
Lời còn chưa xong, bên kia liền vang lên tiếng A Tuyết: "Đại ca, nó cắn đệ TOT......"
Ôn Ngạn Bình hoảng sợ, vội vàng chạy tới, liền nhìn thấy tiểu bằng hữu ngồi xổm, vô cùng đáng thương nhìn nàng, trên ngón tay trắng nõn treo một chú cua nhỏ. Tiểu cô nương hung tàn trực tiếp bẻ gãy chú cua nhỏ, bóp nát càng của nó, sau đó xem xét tay của tiểu bằng hữu, may mắn đó là chỉ là một con cua nhỏ, sức lực không lớn, chỉ bị kẹp đỏ, không có chảy máu.
Nhìn tiểu bằng hữu đáng thương hề hề, Ôn Ngạn Bình mềm lòng, bỏ qua việc la mắng, vội vàng xách nhóc đến bên cạnh Trường Trường và Quý Quý. Tiểu Quý Quý vội đi tới nâng tay nhỏ của tiểu ca ca lên thổi vù vù, Trường Trường vuốt vuốt đầu đệ đệ ngốc, nghiêm mặt an ủi nói không đau.
Lúc Tứ hoàng tử và Hạng Thanh Xuân đến, liền nhìn thấy ba tiểu bằng hữu tương thân tương ái, tay áo Ôn Ngạn Bình trượt tới khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn.
Hai người đồng thời đen mặt.
Quả nhiên đám bé gấu của Ôn Phủ đều thích tự tìm đường chết!