Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử)

Đại khái là thấy bộ dáng Nhị hoàng tử bị mỗ vị ngốc nghếch nào đó làm cho sụp đổ quá đáng thương, nhìn trong chốc lát Ôn Lương rốt cuộc cũng khụ một tiếng, nhắc nhở sự tồn tại của chính mình.
 
Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử đồng thời nhìn lại, liền nhìn thấy ở phía trước cách đó không xa có một nam tử chân đạp ánh trăng chậm rãi đi tới, tức khắc lệ nóng quanh tròng. Người nọ mặt mày tinh tế không tì vết, tươi cười ôn nhu như hoa, cung điện vốn dĩ là thê lãnh âm trầm bởi vì sự xuất hiện của hắn, toàn bộ thế giới ngay lập tức biến hóa, ngay cả ánh trăng trắng bạc cũng trở nên thánh khiết, ánh trăng nhu hòa chiếu vào trên người hắn, tựa như khi thủy triều cuộn trào mãnh liệt thối lui chiếu vào ánh trăng màu ngân bạch mộng ảo mỹ lệ, không một chút tì vết.
 
Ở thời điểm bọn họ ngây người, Ôn Lương đã đến gần, đầu tiên là nhàn nhạt nhìn "Quỷ" bị nương tử ngốc nghếch nhà hắn đạp dưới chân, thấy nàng phát hiện tầm mắt của chính mình lập tức rụt chân lại, chỉnh lại làn váy quy quy củ củ mà đứng yên, một bộ dáng cung kính hiền lương, đáy mắt không khỏi lướt qua ý cười, sau đó nhìn về phía Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử không nên xuất hiện ở đây tại loại thời điểm này, hơn nữa bên người bọn họ còn không mang theo một cung nhân nào.
 
Tầm mắt của Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử cũng động theo tầm mắt hắn hắn, nhìn thấy người nào đó vừa rồi còn vô cùng hung hãn mà đánh quỷ lúc này lại rũ mi một bộ dáng phục tùng lương hiền, tức khắc mặt đầy hắc tuyến, run rẩy không ngừng.
 
Mà nhân lúc Như Thúy rút chân ra, “Quỷ” kia cũng nhân cơ hội giãy giụa muốn chạy trốn, Thượng Khê ở phía sau không cần người sai bảo đã nhào lên vặn trụ tay hắn lại, dễ dàng chế phục được hắn.
 
“Thần gặp qua Đại công chúa, Nhị hoàng tử.” Ôn Lương hành lễ, cặp mắt đào hoa nháy mắt trở nên sắc bén vô cùng, hỏi: “Bóng đêm thâm trầm, không biết Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử tới đây là làm gì? Cung nhân hầu hạ bên người hai người đâu?”
 
Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử trong lòng nhảy dựng lên, lúc này mới nhớ tới vì sao Ôn Lương cũng tới đây? Không phải bị Đại hoàng tử cho người kêu đi rồi sao? Đối với cặp mắt đào hoa lãnh đạm tối tăm kia, tức khắc da đầu hai người đều tê dại.

Đại công chúa tuy rằng ở trong cung là công chúa được Thái Hậu sủng ái nhất, nhưng cũng bị Thái Hậu nuôi đến mức vô cùng đơn thuần không chút tâm kế, ngày thường nhiều nhất chỉ là nuông chiều một chút, nhưng Hoàng đế đối với nhi nữ quản giáo rất nghiêm, cái gọi là nuông chiều cũng ở trong phạm vi chịu đựng của mọi người.
 
Nàng bởi vì an bài lúc trước của Thái Hậu nên kiên định cho rằng chính mình sẽ gả cho Ôn Lương, từ lần ở trong cung trộm gặp qua Ôn Lương, trái tim thiếu nữ lập tức nhảy loạn lên. Khi đó có bao nhiêu vui mừng nhảy nhót, chờ sau khi biết hắn cưới một nha hoàn liền có bấy nhiêu khổ sở thương tâm, thậm chí sinh ra một cổ suy nghĩ không phục, bởi vậy nên mới có việc của đêm nay. Nhưng rốt cuộc trước nay không có nhìn hắn gần như thế, hơn nữa lúc này hành tung bị bại lộ giống như đã làm sai chuyện, làm nàng á khẩu không trả lời được, mặt chỉ có thể tái nhợt chịu đựng cảm giác đau đớn truyền từ chân quật cường mà không hé răng.
 
Nhị hoàng tử thấy Đại công chúa lúc này không có chủ ý gì, mày hơi nhăn lại, ổn định lại tâm thần miễn cưỡng nói: “Là bổn hoàng tử hẹn hoàng tỷ tới đây ngắm trăng, nghe rằng ở đây ngắm trăng rất tốt, liền tới đây nhìn một cái. Những cung nhân đó đặc biệt phiền phức, bổn hoàng tử không muốn có người quấy rầy, liền an bài cho bọn họ ở ngoài Chiêu An Điện chờ lệnh.”
 
Đại công chúa lập tức gật đầu, một đôi đôi mắt đẹp yên lặng mà nhìn mặt Ôn Lương, ngực lại không khỏi thình thịch mà nhảy dựng lên.
 
Lý do tuy rằng gò ép, nhưng Ôn Lương cũng không vạch trần, ánh mắt đảo qua trên người bọn họ một vòng, sau đó chuyển tới trên mặt Nhị hoàng tử, kinh ngạc hỏi: “Phát sinh chuyện gì? Nhị hoàng tử, mặt ngài……”
 
Nghe được lời hắn nói, ánh mắt mọi người đều chuyển qua trên mặt Nhị hoàng tử, chỉ thấy trên gương mặt tuấn tú kia có thêm một vết sưng đỏ bị trầy da, ẩn ẩn có tơ máu chảy xuống, ở dưới ánh trăng trắng bạc nhìn có chút ghê người.
 
“Nhị hoàng đệ, mặt đệ bị thương.” Đại công chúa lắp bắp kinh hãi nói “Chẳng lẽ là vừa rồi bị té ngã nên trầy da?”
 
Nghe được Nhị công chúa nói, Nhị hoàng tử nhìn về phía đầu sỏ gây tội nào đó—— Như Thúy cô nương.
 
Đại công chúa dứt lời cũng không tự chủ được mà nhìn nàng, chỉ thấy Như Thúy thật vô tội mà nhìn lại bọn họ, sau đó đối với phu quân nhà nàng nói: “Ôn đại nhân, ta không phải cố ý. Cũng  không biết nơi này là nơi nào, đen như mực, còn có quỷ, chúng ta đều bị dọa, chỉ có thể hoảng sợ không nhìn đường mà chạy trốn, nhưng ai biết được Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử hôm nay có nhã hứng như vậy tới nơi này ngắm trăng. Quả nhiên công chúa hoàng tử của hoàng gia với nhã hứng của người bình thường như chúng ta không giống nhau, cho nên chạy trốn quá nhanh, lại không nhìn đường, mới có thể không cẩn thận mà va chạm với bọn họ. Nhị hoàng tử, Đại công chúa, thỉnh hai người tha thứ cho thần phụ.” Vừa nói vừa tiến lên cung kính mà hành lễ.
 
“……”
 
Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử bị nói đến mức một trận mặt đỏ tai hồng, á khẩu không trả lời được. Rốt cuộc là có điểm không thích hợp, chỉ cảm thấy người nào đó quả thực là đang châm chọc bọn họ có “Nhã hứng” mới có thể chọn nơi có quỷ phá này đi ngắm trăng. Trong lòng tuy tức giận, nhưng mà nhìn đối phương bộ dáng cung kính, bọn họ đột ngột xuất hiện ở chỗ này đã làm người sinh nghi, nếu là trực tiếp làm khó dễ trách cứ, không phải là nói cho Ôn Lương việc này ngày hôm nay cùng bọn họ có quan hệ sao?
 
Ôn Lương gật đầu tỏ vẻ lý giải, nói: “Hóa ra chỉ là hiểu lầm. Đại công chúa, Nhị hoàng tử, thần ở ngay chỗ này hướng hai người xin lỗi, thỉnh tha thứ cho cử chỉ vô tâm của nàng.”
 
Ôn Lương là sư phó của hoàng tử do chính Hoàng đế chỉ điểm, về sau sẽ là quốc sư, có câu “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha”, đệ tử phải tôn trọng sư phụ, cung kính với cha, mặc dù là con cháu hoàng thất, nhưng đối với tiên sinh dạy dỗ tri thức cho bọn họ cũng cần thiết phải cung kính. Thêm chuyện Ôn Lương tài hoa dào dạt ở trên chiến trường lập được công lớn, được Hoàng đế coi trọng, các hoàng tử đối với hắn đều không dám vô lễ, lúc này thấy hắn hạ thấp tư thái, Nhị hoàng tử nào dám nói câu không được.
 
Cho nên, trong lòng hai người buồn bực vô cùng, nhưng cũng chỉ có thể nuốt vào khổ sở này, phỏng chừng việc này bọn họ làm để cho phụ hoàng biết, còn phải nghĩ biện pháp để thoát tội đâu.

Giải quyết xong việc này, Ôn Lương lại nhìn về phía "Quỷ" đang bị Thượng Khê đè nặng. Ôn Lương trong lòng cười lạnh, nếu nói đây là “Quỷ” gì đó hắn một chữ đều không tin, tin tưởng có người muốn đối phó hắn mà làm ra chuyện này, phỏng chừng cũng không muốn làm đến quá mức, cho nên mới cho người giả trang quỷ tới dọa người. Mà nếu phu nhân hắn ở trong cung bị kinh hách, truyền ra tai tiếng không tốt gì, cuối cùng người chịu tội tuyệt đối là nha đầu nhà hắn.
 
Ôn Lương đi qua đó, lạnh lùng nói: “Thượng Khê, buông ra hắn.”
Khi Thượng Khê buông tay ra, người nọ lại muốn trốn, lại bị Ôn Lương trực tiếp đạp một chân lên đầu vai đá bay ra ngoài, toàn bộ thân thể hung hăng mà đụng vào một cây cột, kêu lên một tiếng té trên mặt đất, không còn sức lực để chạy trốn.
 
Đại khái là lần đầu tiên nhìn thấy nam tử được thế nhân khen ngợi lại bạo lực như thế, người ở đây đều sợ tới mức trừng lớn đôi mắt.
 
Ôn Lương chắp tay sau lưng, gió đêm đem tóc dài đen nhánh của hắn bay lên, vạt áo tung bay. Như Thúy nhìn hắn một cái, cảm giác được tâm tình hắn không tốt lắm, không khỏi đi qua đó, nhỏ giọng hỏi: “Ôn đại nhân, chân chàng có bị đau hay không?”
 
Ôn Lương nhìn về phía nàng.
 
Như Thúy cảm thấy tâm tình hắn không tốt, cho nên thật săn sóc mà nói: “Chàng cần gì phải phí tâm tư như vậy, trực tiếp ở giữa hai chân hắn dẫm lên một cái hắn liền sẽ không chạy được, lại còn không uổng sức lực. Có lẽ là chân chàng đau đi? Trở về ta sẽ cho người nấu nước ấm cho chàng ngâm chân liền sẽ không đau.” Biểu tình của nàng giống như một tiểu trung khuyển.
 
“……”
 
Nhị hoàng tử lại một lần nữa trứng đau cúc khẩn, trong lòng rít gào: Thật là quá hung tàn, nữ nhân nếu đều là sinh vật dạng này, hắn về sau tuyệt đối sẽ không cần cưới Vương phi! Thượng Khê cúi đầu, xê dịch chân.
 
Thấy người nào đó còn muốn nói thêm cái gì, Ôn Lương xoa xoa thái dương đem tay đặt lên trên vai nàng, ôn nhu mà nói: “Nha đầu, nàng không nói lời nào thật sự sẽ làm người ta yêu thích.” Nếu không phải nơi này có người, hắn tuyệt đối muốn lấp kín cái miệng nhỏ của nàng, thật là nam nhân làm sao mà chịu nổi a.
 
“…… Được rồi, ta câm miệng.” Như Thúy lập tức ngậm miệng, vẻ mặt tiếc nuối mà nói.
 
Ôn Lương đen mặt, quyết định làm lơ nàng, sai Thượng Khê đi kiểm tra Bạch y nhân kia.
 
Thượng Khê thật mau mà đi kiểm tra tốt, nói với Ôn Lương: “Đại nhân, hắn là thái giám trong cung, nhưng mà không biết là thái giám của cung nào.”
 
“Cái gì—— thái giám? Không phải quỷ?” Như Thúy kinh ngạc, sau đó đánh giá người đang cuộn tròn trên mặt đất kia, vẻ mặt bừng tỉnh nói: “Thì ra thái giám cũng sẽ đau a! Hiểu rồi, thái giám cũng là nam nhân sao?”
 
Nghe được nàng lời nói, tâm tình mọi người thập phần vi diệu, trong lòng sôi nổi nắm chặt quyền rít gào: Ngươi “Hiểu rồi” là loại biểu tình này sao? Cho dù là thái giám, bị thương thành như vậy cũng sẽ đau đi? Không cần lấy thái giám cùng nam nhân bình thường so sánh được không!
 
Ôn Lương cùng Nhị hoàng tử vẻ mặt cơ hồ đều đỏ lên mà trừng mắt nhìn người nào đó, ai da, dạ dày đau a!
 
“Đại công chúa, Nhị hoàng tử, đã làm hai người bị sợ hãi, đây là thái giám giả trang thành quỷ đi dọa người, thần lập tức cho người đem xuống giao cho thị vệ trong cung thẩm vấn.” Nói xong, phân phó Thượng Khê đem người áp xuống. Thái giám kia bị Ôn Lương một cước đá đụng vào cây cột, nội thương không nhẹ, lúc này hoàn toàn không có sức lực dư thừa mà phản kháng Thượng Khê lôi hắn đi xuống.
 
Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử không lên tiếng, chỉ yên lặng mà nhìn Ôn Lương tự chủ trương, vài lần lời nói đến bên miệng đều nói không nên lời. Mà Ôn Lương hiện tại không thể tự mình xử lý, cũng nhân tiện đêm đã khuya, hắn là ngoại thần lưu lại ở trong cung thì không tốt, hơn nữa Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử trên người đều bị thương, mặc kệ như thế nào một sự nhịn chín sự lành, việc này tuyệt đối không được truyền tới tai Hoàng đế cùng Thái Hậu, Ôn Lương không nghĩ muốn ôm phiền toái vào người, chuyện này vẫn nên giao cho người trong cung xử lý tương đối tốt hơn.
 
Hơn nữa, Chiêu An Cung ngày thường tuy rằng không có người ở, nhưng ban đêm vẫn sẽ có thị vệ thường xuyên đến tuần tra, nhưng hiện tại cũng không nhìn thấy thị vệ đến đây, liền biết trong đó vấn đề nhưng lớn. Ôn Lương cũng muốn đem Như Thúy thoát khỏi chuyện này, không thể để Thái Hậu tìm được cớ gây chuyện.
 
Dẫn người đi rồi, Ôn Lương còn nói thêm: “Đại công chúa, Nhị hoàng tử, thần đi gọi người đưa các ngài trở về nghỉ ngơi.”
 
Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử nhìn nhau liếc mắt một cái, miễn cưỡng gật đầu. Ôn Lương lại lên tiếng phân phó, để cho Như Thúy và Thanh Y đỡ Đại công chúa trên chân có thương tích đến một ghế đá trong đình ngồi xuống, liền tự mình ra ngoài Chiêu An Cung đi tìm cung nhân hầu hạ hai vị hoàng tử công chúa.
 
Rốt cuộc cũng đem Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử giao cho cung nhân, Ôn Lương cũng mang theo Như Thúy rời đi.

Chưa ra đến của phía Nam của Hoàng cung, Thượng Khê đã trở lại. Thượng Khê đến gần Ôn Lương, nhỏ giọng mà nói: “Đại nhân, thái giám kia đã chết.”
Ôn Lương bước chân hơi chậm lại một chút, mặt không đổi sắc mà tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến khi ra khỏi cửa cung, bên ngoài cửa cung, chỉ còn dư lại duy nhất một chiếc xe ngựa đơn độc mà ngừng ở đó.
 
Ôn Lương để Như Thúy lên xe trước, sau đó nhìn về phía Thượng Khê, lạnh giọng hỏi: “Chết như thế nào?”
 
Thượng Khê cúi đầu xuống, áy náy mà nói: “Khi Thuộc hạ đem thái giám kia áp giải ra khỏi Chiêu An Cung, gặp bắc doanh Cao đội trưởng, vốn là muốn đem người giao cho Cao thị vệ, nhưng ai biết thái giám khi lại nhân cơ hội tránh thoát, một đầu đập vào cây cột tự vẫn. Thuộc hạ hành sự không tốt, thỉnh đại nhân trách phạt.”
 
Ôn Lương sắc mặt âm trầm, lúc này nào có thái độ thong dong phong nhã như trước, thẳng đến khi bức màn của xe ngựa bị xốc lên, một gương mặt tươi cười dò xét thò ra ngoài, làm hắn khôi phục lại bộ dáng ngày thường, trên khóe môi lộ ra tươi cười dạt dào.
 
“Ôn đại nhân, chúng ta về nhà thôi.” Như Thúy gõ gõ cửa sổ xe ngựa nói.
 
Ôn Lương mỉm cười lên tiếng, nói với Thượng Khê: “Về phủ trước.”
 
“Vâng.”
 
Đợi Ôn Lương lên xe ngựa, Thượng Khê cùng Thanh Y ngồi ở vị trí xa phu, đem xe ngựa chậm rãi rời khỏi hoàng cung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui