Bên ngoài Trọng Hoa Cung, một nam tử mặc một thân triều phục đưa lưng về phía ánh mặt trời mà đứng, gió cuối mùa thu mát mẻ xuyên qua tay áo to rộng, mang đến thanh lãnh hàn ý, người nọ lại tựa như không có cảm giác gì, ánh mắt nhìn về hướng đại điện của Trọng Hoa Cung.
Xung quanh có cung nhân lui tới cẩn thận mà liếc mắt ngắm trộm một cái, khi nhìn thấy khuôn mặt tuyệt đẹp vô song của người nọ, bị vẻ đẹp đó làm cho nhịn không được mà lặng lẽ đỏ mặt, sau đó không ngoài ý muốn mà có rất nhiều tiếng kêu sợ hãi vang lên, thì ra là bởi vì nhìn quá nhập tâm mà không có chú ý đường đi nên không cẩn thận va vào người khác cùng nhau té ngã.
Vương công công từ trong điện đi ra nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi có chút hắc tuyến, nghĩ thầm đôi phu thê này thật đúng là tuyệt phối, tại sao đều có loại cảm giác mang đến tai họa nhỉ? Nghĩ đến vừa rồi ở trong đại điện, Ôn phu nhân nói dăm ba câu đã làm Thái Hậu tức giận đến nói không ra lời, lại nhìn Ôn đại nhân đang chờ đợi tiếp kiến, Vương công công đột nhiên cảm thấy Thái Hậu nương nương cùng bọn họ gây chuyện thật ra đang làm khó chính mình.
“Ôn đại nhân, Thái Hậu nương nương đang bận, nói ngài…… nói ngài……”
Thấy vẻ mặt Vương công công khó xử, Ôn Lương tự động nói tiếp: “Thái Hậu nương nương có phải nói ta ngày khác hãy đến đúng hay không?”
Vương công công lập tức cười nói: “Như đại nhân nói, Thái Hậu nương nương thật sự đang bận, nói đại nhân nếu không có chính sự gì thì không cần đi vào bái kiến lão nhân gia bà, ngài có lòng như vậy lão nhân gia bà cũng cao hứng vạn phần.”
Tươi cười bên môi Ôn Lương vẫn như cũ chỉ thở dài nói: “Chỉ là ta có chút không yên tâm nên không thể không tới đây a. Hơn nữa Thái Hậu nương nương sai rồi, lần này ta tới không phải đi thăm lão nhân gia bà, mà là nghe nói phu nhân của ta bị triệu tiến cung, lấy tâm tính có chút đần độn của nàng sợ nàng nói ra lời gì không tốt làm Thái Hậu nương nương không vui, ta đây không phải là đến xem như thế nào sao?”
Cũng không phải là bị sao, một lần mở miệng chính là làm người nghẹn chết, làm Thái Hậu nương nương nghẹn khuất đến không chịu được, một câu đều nói không nên lời. Hơn nữa ngay cả Túc Vương Phi cũng tới, ai còn có thể khi dễ được nàng?
Tới lần thứ hai xin chỉ thị của Thái Hậu vẫn không được tiếp kiến, Ôn Lương cũng không giận, cảm tạ Vương công công, liền rời đi. Thấy hắn dễ dàng rời đi như vậy, Vương công công không biết như thế nào mà trong lòng có chút bất an, cái loại cảm giác da đầu tê dại này phảng phất như sắp có đại họa ập lên đầu. Nói là trở về, Ôn Tử Tu người này chính là quân sư tài trí của Đại Sở được hoàng đế trọng dụng, dễ dàng từ bỏ như vậy, lại làm người ta có cảm giác như hắn đang ấp ủ một âm mưu mới.
Chỉ hy vọng cuối cùng đừng làm cho Thái Hậu nương nương chịu đựng không được, bằng không làm hạ nhân như bọn họ cũng thật buồn rầu a.
Trong đại điện, Thái Hậu thấy Vương công công không lại tiến vào bẩm báo, trong lòng rất vừa lòng Ôn Lương thức thời, nhưng mà khi đảo mắt nhìn đến hai người ngốc nghếch một đứng một ngồi trong đại điện, tức khắc cảm giác đau đầu lại xuất hiện.
Thấy Thái Hậu ôm đầu, Túc Vương Phi lập tức tri kỷ mà nói: “Mẫu hậu, thân thể ngài không thoải mái sao? Có muốn gọi thái y tới hay không?”
Thái Hậu mặt vô biểu tình mà dời tay đi, nhàn nhạt mà nhìn nàng, ở trong lòng nói: Chỉ cần các ngươi không chọc tức ai gia, ai gia một chút không khỏe cũng không có!
Như Thúy cô nương cũng khuyên nhủ: “Thái Hậu nương nương, ngài cũng không thể giấu bệnh sợ thầy a, có bệnh phải trị, nếu không tương lai hối hận đã không còn kịp nữa rồi. Tục ngữ nói rằng sức khỏe ngàn vàng khó mua, đến lúc đó ngài hối hận cũng không có người……”
“Câm miệng!” Thái Hậu không thể nhịn được nữa mà cả giận nói, hai mắt sắc bén mà trừng mắt nhìn các nàng, thật sự không biết như thế nào mà chuyện này lại diễn biến thành như vậy, chẳng qua bà chỉ muốn trị nữ nhân đã đoạt đi phò mã mà bà chọn cho Đại công chúa mà thôi, rõ ràng đang ở địa bàn của mình, nhưng nha đầu này sao lại khó chơi như vậy? Hiện nay nghe âm thanh của nàng liền có cảm giác phiền chán, khiến bà cơ hồ muốn đem nàng đuổi ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ.
Như Thúy cô nương chép chép miệng, tuy rằng có chút đáng tiếc, nhưng ở nơi này cần phải nhìn sắc mặt của người khác, như mong muốn của Thái Hậu mà câm miệng.
Hoàng Hậu âm thầm lắc đầu, Thái Hậu bị Túc Vương Phi hố thảm, hiện tại lại có thêm một người ngốc hố chết người giống như Túc Vương Phi, chẳng trách sẽ cảm thấy đau đầu. Nhìn thần sắc của Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử, bộ dáng cũng có chút nghẹn khuất, đặc biệt là khi đối mặt với tiểu quận chúa Túc Vương phủ, làm đường huynh đường tỷ bọn họ cũng có chút ngồi không được a.
“Hoàng tổ mẫu, dì Thúy làm sai chuyện gì sao?” Bánh bao nhỏ mở to đôi mắt đen như quả nho âm thanh non nớt hỏi.
Thái Hậu cong cong khóe môi, gật đầu với tiểu nha đầu, quả nhiên đối mặt với cháu gái lớn lên giống tiểu nhi tử so với hai nữ nhân đáng ghét kia khá hơn nhiều. Tuy rằng Túc Vương Phi tiến cung là ngoài dự liệu của bà, nhưng hôm nay Thái Hậu vẫn tính toán muốn cho nữ nhân nào đó ăn chút đau khổ.
“Làm sai cái gì?”
“Nàng hại Đại hoàng tỷ cùng Nhị hoàng huynh của con bị thương.” Thái Hậu cười nói, cố ý hướng dẫn tiểu gia hỏa, “Uẩn Nhi nói xem, có nên trừng phạt nàng hay không?”
Bánh bao nhỏ trực tiếp nhìn về phía Đại công chúa và Nhị hoàng tử, hai người ở đó bị khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm, lập tức thẳng lưng lên, không dám tùy tiện. Cũng không phải bọn họ sợ hãi một hài tử ba tuổi, chỉ là gương mặt này rất giống Túc Vương thúc, làm cho bọn họ bị áp lực a. Trên thế giới này chọc ai đều được, nhưng mà không cần chọc tới Túc Vương thúc, bằng không đến cả Hoàng đế cũng không thể nào cứu được ngươi. Hơn nữa khí chất của Túc Vương quá mức cường đại, mỗi lần đối mặt với hắn, bọn họ luôn có cảm giác hít thở không thông cơ thể suy yếu, hoàn toàn bị trấn áp.
Bánh bao nhỏ nhìn bọn họ trong chốc lát, lại lắc đầu nói: “Không phạt dì Thúy!” Nghĩ nghĩ, nỗ lực sắp xếp lại ngôn ngữ: “Dì Thúy rất ngoan, sẽ không hại người.”
“…… Đại hoàng tỷ cùng Nhị hoàng huynh của con cũng rất ngoan!” Thái Hậu không vui mà nói.
Bánh bao nhỏ ngẩng đầu lên, tay nhỏ để ra sau lưng, học theo bộ dáng nghiêm túc ngày thường làm người đau tới tận trứng của cha nàng, nghiêm túc nói: “Không ngoan, cho nên mới bị thương! Trêm mặt, ở chân, thật không ngoan!” Bánh bao nhỏ phân biệt chỉ vào mặt Nhị hoàng tử và chân của Đại công chúa.
“……”
Thái Hậu rốt cuộc cũng giận dữ, nhìn Túc Vương Phi phát hỏa nói: “Ngươi lại dạy Uẩn Nhi cái gì? Uẩn Nhi tại sao lại có loại ý nghĩ sai lầm này? Nếu không dạy được hài tử của mình thì ngươi có thể đưa nàng vào cung cho ai gia chỉ dạy!”
Túc Vương Phi cũng không để ý tới lửa giận Thái Hậu, vô tội nói: “Mẫu hậu, Uẩn Nhi trước giờ đều do Vương gia dạy, con dâu không xen tay vào được.” Nói xong lại thẹn thùng cười cười, ngượng ngùng nói: “Vương gia nói, đầu óc thần thiếp không được thông minh, sẽ không dạy cho hài tử được đạo lý gì lớn, cho nên chuyện giáo dục hài tử thần thiếp không cần để tâm, an tâm hầu hạ phụng dưỡng mẫu hậu cho tốt là được, con dâu cũng cảm thấy rất có lý.”
Thái Hậu lại một lần nữa bị đứa con dâu vô sỉ này chọc tức đến nỗi nói không ra lời, đây không phải là đang khích lệ ngươi đâu? Hơn nữa, không phải nữ hài tử đều được mẫu thân dạy dỗ sao? Ngươi để một đại nam nhân như Vương gia tới dạy khuê nữ là có ý tứ gì? Chẳng lẽ về sau nữ công nấu ăn quản gia việc gì cũng để Vương gia tới dạy sao?
“Hồ đồ! Uẩn Nhi là nữ hài tử, phải để mẫu thân như ngươi cẩn thận dạy dỗ, nhưng ngươi lại không làm cái gì.” Thái Hậu chỉ vào Túc Vương Phi mắng: “Tương lai Tê Bạch trưởng thành, ngươi làm mẫu phi cũng mặc kệ nó có phải hay không?”
“Mẫu hậu, ngài thật sự là oan uổng cho con dâu.” Túc Vương Phi lớn tiếng kêu oan, “Là Vương gia nói, Uẩn Nhi của chúng ta chính là quận chúa của Túc Vương phủ, phải để cho chàng ấy dạy dỗ, không thể để nàng lớn lên trong tay con dâu!”
Thái Hậu càng tức hơn, cây quạt trong tay sắp bị nắm chặt đến biến hình, “Các ngươi có ý tứ gì? Xem Uẩn Nhi như nam hài mà nuôi sao?”
“Tuyệt đối không có! Vương gia chỉ là cảm thấy nữ tử không thua nam nhi, nếu Uẩn Nhi thích, để nàng học tập cũng chưa chắc là không thể.” Túc Vương Phi nghiêm trang mà nói, nội tâm yên lặng nói thầm, nàng cũng không muốn như vậy a, nhưng ai kêu nhi tử của người lúc trước có mục tiêu là đem cháu gái của người bồi dưỡng thành người thừa kế của Túc Vương phủ? Kế hoạch đều nghĩ tới nàng mười tám tuổi mới thành hôn, hiện tại sửa lại cũng không có cách.
Mọi người trong điện thấy mẹ chồng nàng dâu hai người vì chuyện dạy bảo tiểu quận mà tranh luận, ở trong lòng sôi nổi hò hét: Uy uy uy, các người có phải cãi nhau quá lâu rồi hay không, nhân vật chính hôm nay còn ở bên cạnh cười tủm tỉm đó, không phải là trước tiên nên giải quyết nàng rồi mới nói tiếp sao?
Hoàng Hậu, Đại công chúa và Nhị hoàng tử đều là vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng mà khi thấy Thái Hậu bị Túc Vương Phi làm cho tức giận đến mức không hề nắm chặt chuyện đêm qua không bỏ, ba người cũng đồng thời mà nhẹ nhàng thở ra, hy vọng Thái Hậu tức giận đến hồ đồ, sau đó đều đuổi các nàng ra khỏi Trọng Hoa Cung, phỏng chừng xong việc bà cũng không triệu kiến Như Thúy thêm lần nữa, chuyện này giải quyết như vậy với mọi người đều tốt, nếu vẫn truy cưu không chịu buông sẽ liên lụy thêm nhiều người, hậu quả ảnh hưởng quá lớn, thể diện của hoàng cung cũng bị ném đi không gượng dậy nổi.
Đúng lúc này, Vương công công tiến vào, khom người bẩm báo nói: “Thái Hậu nương nương, Hoàng Thượng, Túc Vương, Ôn Lương đại nhân tới.”
Trong nháy mắt, toàn bộ người trong điện đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng gương mặt kia của Thái Hậu, bộ dáng khổ sở này…… Thật làm người chua xót a.
“…… Tuyên.”
Nghe được âm thanh hữu khí vô lực của Thái Hậu, Vương công công khom người thi lễ, nhanh chóng lui ra.
Trong chốc lát sau, Sùng Đức hoàng đế mặc một thân long bào vàng rực mang theo đệ đệ cùng thần tử tiến vào. Ba người thỉnh an với Thái hậu xong, người trong điện theo dẫn dắt của Hoàng Hậu mà hành lễ với Hoàng đế, lăn qua lộn lại một phen, theo thứ tự mà ngồi xuống ghế được cung nhân mang vào.
Ánh mắt của Sùng Đức hoàng đế ở trong điện dạo qua một vòng, dừng trên người Như Thúy cô nương một chút, cười nói: “Mẫu hậu, hôm nay nơi này của ngài thật đúng là náo nhiệt.”
Sắc mặt Thái Hậu nhàn nhạt, ngoài cười nhưng trong không cười mà liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Cũng không có việc gì, ngay cả Hoàng Thượng bận trăm công ngàn việc như vậy, hôm nay cũng có thể bớt chút thời gian tới đây, thật làm cho ai gia cảm động.”
Sùng Đức hoàng đế không có đem lời nói châm chọc của Thái Hậu đặt ở trong lòng, chuyển hướng nhìn vào bánh bao nhỏ đang ở bên cạnh Thái Hậu, ôn hòa mà nói: “Uẩn Nhi đã lâu không gặp, đến đây với hoàng bá bá.”
Bánh bao nhỏ nhìn hắn, sau đó lại quay đầu nhìn phụ mẫu của nàng, nghiêm túc mà vươn ngón tay lên nói: “Hoàng bá bá, ngày hôm qua mới gặp!”
“……”
Thấy hoàng đế bị tiểu nha đầu kia nói một câu làm cho nghẹn khuất, lòng dạ Thái Hậu thoải mái không ít.
Tuy rằng bị bánh bao nhỏ làm cho nghẹn khuất, nhưng Sùng Đức hoàng đế vẫn ôm tiểu nha đầu vào trong lòng ngực ước lượng một chút, cao hứng mà nói: “Uẩn Nhi nhà chúng ta lại lớn lên một chút rồi, mau mau lớn lên đi, hoàng bá bá sẽ chuẩn bị cho Uẩn Nhi thật nhiều của hồi môn, nhất định sẽ làm cho Uẩn Nhi được gả đi! Ai dám không cần Uẩn Nhi, chúng ta lấy của hồi môn đè chết hắn!”
Bánh bao nhỏ nghe không hiểu ý tứ của Hoàng đế, nhưng người khác nghe hiểu được sắc mặt đều cổ quái, Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử cúi đầu, có loại xúc động muốn che mặt lại, thầm nghĩ: Phụ hoàng a, tại sao người lại ở trước mặt Túc Vương thúc mà ám chỉ đường muội quá nghiêm túc về sau gả không được chứ, thật sự không tốt lắm đâu?
Quả nhiên, lúc này Túc Vương vừa lãnh lẽo vừa cứng rắn mở miệng nói: “Đa tạ hoàng huynh! Nhưng mà Uẩn Nhi không cần!”
Một dòng nước lạnh chảy qua, mọi người trong điện đều thể nghiệm một trận nước đá mùa đông.
Cho nên mới nói, cho dù ở trong lòng cảm thấy tiểu quận chúa Túc Vương phủ về sau phải có rất nhiều của hồi môn mới có thể gả ra ngoài, nhưng cũng đừng nói trước mặt Túc Vương a!
Lúc này, Hoàng Hậu ra diễn chính: “…… Khụ, Hoàng Thượng, sao ngài lại tới đây?”
Thấy Hoàng Hậu dời đi đề tài, mọi người đều cho Hoàng Hậu một ánh mắt tán thưởng, không hổ là nữ chủ nhân của lục cung, đúng là tri kỷ.
Nghe vậy, Sùng Đức hoàng đế tươi cười, đạm thanh nói: “Nghe nói mẫu hậu triệu Ôn phu nhân tiến cung, cũng không tiếp kiến Ôn ái khanh cầu kiến, Ôn ái khanh cầu trẫm đến đây, trẫm cùng thần đệ sợ tâm tình của mẫu hậu không tốt ảnh hưởng đến phượng thể, liền tới đây nhìn một cái. Thấy thân thể mẫu hậu tốt như vậy, trong lòng trẫm rất an ủi!”
Sắc mặt Thái Hậu lại càng không tốt, bà không nghĩ tới chẳng qua là một nữ nhân bại hoại xuất thân từ nha hoàn mà thôi, vậy mà hoàng đế lại ra mặt tới đây, hay là những người này cho rằng nàng không thể tránh được bị bà chèn ép? Hơn nữa mặc kệ nói như thế nào, Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử thật sự là bị thương, bà làm tổ mẫu trừng phạt người làm cháu trai cháu gái mình bị thương ai có thể nói một câu không đúng?
“Ôn Tử Tu mặt mũi của ngươi lớn thật, lập tức mời Hoàng Thượng đến, là sợ ai gia khi dễ thê tử của ngươi phải không?” Thái Hậu tức giận chỉ vào Ôn Lương, đau lòng nói: “Ôn thái phi cùng ai gia tình như tỷ muội, ai gia xưa nay đối xử với ngươi không tệ, chẳng lẽ ở trong mắt Tử Tu, ai gia là người thích gây thị phi không biết phân biệt phải trái sao?”
Ôn Lương vội vàng đứng dậy, cung cung kính kính hành lễ, thành khẩn nói: “Thái Hậu nương nương thứ tội, thần cũng không có ý tứ này. Hơn nữa thần cho rằng Thái Hậu nương nương hiểu lầm ý tứ của thần rồi, thần chỉ là lo lắng cho phượng thể của nương nương không tốt, sợ thê tử của thần đần độn nói chuyện không nên nói làm Thái Hậu nương nương tức giận. Hơn nữa…… Thần cũng trải qua rất nhiều nỗ lực mới cưới được nàng làm vợ, ở trong lòng thần cũng muốn nàng được sống tốt thậm chí có thể mang tới niềm vui cho Thái Hậu nương nương, nhưng mà tính tình của nàng là như vậy, thần cũng không có biện pháp. Thần biết Thái Hậu nương nương vì chuyện tối hôm qua mà tức giận, nhưng khi đó thê tử của thần cũng là người bị hại, nàng vô tình làm hại Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử bị thương thần cũng rất áy náy, Thái Hậu nương nương nếu muốn truy cứu, người nên tra việc này thật kỹ càng, bắt được ác nhân làm bọn họ sợ, mà không phải đem mọi tội lỗi đều đẩy lên người thê tử thần.”
Thần sắc của Thái Hậu vẫn không tốt như cũ, “Ý của ngươi là ai gia khư khư cố chấp? Trách tội thê tử ngươi? Nhưng Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử thương là bởi vì nàng.”
Ôn Lương bất đắc dĩ cười cười, nói: “Thái Hậu nương nương, thần biết, có điều tối hôm qua Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử đã đáp ứng thần, bọn họ sẽ không truy cứu lỗi của thê tử thần. Hơn nữa đây là một âm mưu, cũng không biết có phải đang nhắm vào Đại công chúa và Nhị hoàng tử hay không, trong lòng thần cũng rất lo lắng.”
“Âm mưu?!” Thái Hậu nặng nề mà nói ra hai chữ này, trừng mắt nhìn Ôn Lương ánh mắt không được tốt cho lắm.
Ôn Lương vén lên vạt áo quỳ một gối trên mặt đất, nói: “Đúng vậy, thỉnh Thái Hậu nương nương cùng Hoàng Thượng tra rõ việc đêm qua, trả lại trong sạch cho thê tử thần.” Trên khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết như ngọc không có một chút sợ hãi, thành khẩn mà kiên định.
“Ôn Tử Tu!” Thái Hậu vỗ mạnh lên mặt bàn, trừng mắt dường như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Mắt thấy Thái Hậu sắp phát hỏa, Sùng Đức hoàng đế đúng lúc nói: “Mẫu hậu đừng tức giận! Ôn Tử Tu cũng không phải cố ý chọc mẫu hậu tức giận, hơn nữa trẫm cũng tò mò chuyện tối hôm qua, phát sinh đúng dịp như vậy. Vốn cho rằng do hai hoàng nhi nghịch ngợm ham chơi, hiện tại thấy mẫu hậu thận trọng như thế, trẫm cảm thấy cần phải điều tra thật rõ mới được.”
Nghe vậy sắc mặt Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử trở nên tái nhợt, thân hình có chút lung lay sắp đổ.
Thái Hậu sắc mặt khó coi mà nhìn Sùng Đức hoàng đế, sắc mặt chuyển biến không ngừng.