Như Thúy cô nương gả cho Ôn Lương không lâu, lại thành công cùng nhà chồng và các nữ nhân khác giằng co, mặc dù nói nàng như thế kỳ thật cũng có chút vô tội, nhưng Trấn Quốc Công nguyên bản là để ý đến xuất thân của nàng, cái này không thể tránh được, mà Trấn Quốc Công phu nhân bị nàng làm cho mất mặt mũi, đại tẩu Tần thị cũng bởi vì nàng mà bị cha chồng giận chó đánh mèo, mà Trấn Quốc Công phu nhân cùng Tần thị lại cùng xuất giá từ Ngô gia, không liên hợp lại đối phó với nàng mới đúng là không hợp lý.
Chuyện phát sinh ngày đó làm Như Thúy cô nương nguyên bản còn có chút thấp thỏm, nhưng ai ngờ phu quân nhà nàng lại là một người xấu tính, nói không làm bọn họ tức chết thì không bỏ. Chuyện Như Thúy cô nương cùng người trong nhà không hợp nhau căn bản là không để trong lòng. Giống như Trấn Quốc Công đã mắng, Ôn Lương đúng là ở phương diện nào cũng luôn làm việc hoang đường. Nếu là người bình thường, nếu không phải vì phân chia gia nghiệp, thì cũng muốn trong mắt thế nhân mình là một hiếu tử, nhưng hắn đến mặt mũi cũng lười để ý, khó trách các loại tai tiếng về hắn kéo dài không dứt.
Bởi vì Ôn Lương phóng túng chính mình, Như Thúy cô nương sau khi thấp thỏm cũng bỏ mặc, muốn làm gì thì làm.
Đối với việc này, Túc Vương Phi sau khi nghe những chuyện này liền vừa lo lắng cho nàng vừa hâm mộ nàng, chọc chọc trán nàng nói: "Ngươi cũng đừng bất cẩn như vậy, nên làm ngoài mặt thì vẫn phải làm, nếu không thế nhân mỗi người một ngụm nước miếng cũng có thể khiến ngươi chết đuối"
Như Thúy cô nương bình tĩnh mà ôm bánh bao nhỏ của Túc Vương phủ, trả lời: "Bất cẩn không phải là nói chính tiểu thư ngài sao? Ôn đại nhân chính là khen ta làm vậy rất tốt nha."
Sau khi Túc Vương Phi nghe xong tức giận chỉ vào nàng, sau đó chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: "Nam nhân nói có thể tin thì heo mẹ đều có thể leo cây, hắn đã cho ngươi uống mê dược rồi đúng không, cẩn thận chút đi."
"Ai, heo mẹ vốn dĩ là có thể lên cây a." Như Thúy cô nương ngược lại kỳ quái nói: "Tiểu thư người so sánh không đúng rồi."
Như Thúy cô nương nhìn Túc Vương Phi bằng ánh mất "Tiểu thư ngài làm sao lại có kiến thức hạn hẹp như thế", Túc Vương Phi trong lòng hơi nghẹn lại, thiếu chút nữa cũng cảm thấy chính mình có kiến thức hạn hẹp, nhưng nàng tự nhận là mình so với nha đầu ngốc nghếch kia có nhiều kiến thức hơn, liếc mắt nhìn nàng khinh thường nói: "Heo mẹ căn bản không có khả năng biết leo cây, ngươi đi tìm một con heo mẹ biết leo cây tới đây cho ta xem xem."
"Tiểu thư, người nói như vậy là không đúng rồi, heo mẹ thật sự có thể leo cây nếu chúng ta đem nó phóng lên cây, đây cũng coi như là leo cây nha!"
"...... Ngụy biện!"
"Là sự thật!"
"......"
Nha hoàn ở một bên đang châm trà cho hai người, mặt không biểu tình mà nhìn các nàng, đột nhiên nói: "Vương phi, Ôn phu nhân, thỉnh hai người đừng dạy hư tiểu quận chúa, Vương gia sẽ tức giận."
Nghe vậy hai người cùng cúi đầu nhìn về phía bánh bao nhỏ ngoan ngoãn đang được Như Thúy ôm, chỉ thấy có một đôi mắt đen bóng to tròn nhìn các nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn tê liệt không cảm xúc thật đúng là manh vô cùng. Chẳng qua là đối mặt với cặp mắt to tròn hồn nhiên kia hai người đồng thời cảm thấy chột dạ, Túc Vương Phi vội vàng cứu vớt nói: "Sở Sở, cái gì con cũng chưa nghe đúng không?"
Bánh bao nhỏ nhìn mẫu thân của mình, tuy rằng nàng tuổi còn nhỏ, nhưng lại là một hài tử có tính tình rất nghiêm túc, vươn một cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn nói: "Tin nam nhân nói, heo heo leo cây!" Nghĩ nghĩ lại nói: "Cha nói, nam nhân nhất ngôn cửu đỉnh, có thể tin!"
"......"
Túc Vương Phi lòng tràn đầy phức tạp mà đem bánh bao nhỏ ôm lấy, thở dài xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng, rồi đem nàng đặt xuống đất nói: " Được rồi, tiểu hài tử nên hoạt bát một chút, đi tìm Trăn chơi đi, nương cùng dì Thúy của con còn có chuyện cần nói."
Vẻ mặt của bánh bao nhỏ rất nghiêm túc nói: "Không nên chơi phải đi học tập!" Sau đó bắt chước bộ dáng như một người lớn đứng đắn nghiêm túc mà hành lễ, rồi mới cho nha hoàn mang nàng ra ngoài.
Túc Vương Phi che mặt, trong lòng lệ rơi đầy mặt, nữ nhi nghiêm túc như vậy, còn có một người cha nghiêm túc như thế, về sau thật sự sẽ có nam nhân có lá gan tới cửa cầu hôn sao? Sẽ không phải là dùng quyền thế ép nhân tài chịu cưới nàng sao?
Như Thúy cô nương lại không cảm thấy tiểu quận chúa như vậy có cái gì không tốt, cười tủm tỉm mà cùng bánh bao nhỏ của nàng phất phất tay, để cho nàng đi học tập, mặt mày đều là ý cười.
Túc Vương Phi thấy một màn như vậy, trong lòng có chút đáng tiếc năm ấy Như Thúy vì cứu Ôn Lương mà bị thương ở gần bụng, nếu không nàng cùng Ôn Lương sinh hài tử nhất định sẽ cực kì đáng yêu, nếu lớn lên giống Ôn Lương, thì tuyệt đối sẽ là một tuyệt sắc mỹ nhân, nếu giống như nha đầu này, cũng sẽ làm người tức chết không cần mệnh, nhưng bất kể hài tử giống ai đều sẽ là một hài tử đáng yêu. Đáng tiếc a......
Như Thúy cô nương cũng không biết trong lòng Túc Vương Phi đang tiếc nuối điều gì, lại cùng nàng nói về chuyện trở về Trấn Quốc Công phủ ngày hôm qua. Hôm nay trở về Túc Vương phủ chủ yếu là bị thiệp mời của Túc Vương Phi gọi trở về, thứ nhất là vì quan tâm đến những lời đồn đãi xung quanh Như Thúy cô nương, nhưng thật sự lại không nghĩ tới người trong Trấn Quốc Công phủ sẽ lại phản ứng lớn đến như vậy.
Túc Vương Phi lại cảm thấy Trấn Quốc Công phủ phản ứng như vậy rất bình thường, nàng từng gặp qua Trấn Quốc Công vài lần, biết lão Trấn Quốc Công tính tình hơi cổ hủ, tức giận là việc chắc chắn xảy ra trong chuyện này. Chuyện liên quan đến Như Thúy ngốc nghếch này, Túc Vương Phi lại cảm thấy lần này bọn họ tức giận cũng vô ích. Kỳ thật khi lời đồn đãi lan rộng thành như vậy cũng đến được tai Túc Vương Phi, lại một lần nữa thấy được người trong kinh thành nhàm chán tới mức độ nào, nhớ trước đây nàng không phải cũng bị những người nhàn rỗi đó đánh cược chính mình khi nào sẽ bị khắc chết sao?
"Đúng rồi, ngày mai là tết Hạ Nguyên, các ngươi phải đi về tế tổ, mới náo loạn xong lại phải trở về, đến lúc đó nhớ để ý một chút." Túc Vương Phi dặn dò nói, tuy rằng biết rõ chính mình không cần lo lắng cho nha đầu ngốc nghếch may mắn này, nhưng tâm tình giống như gả nữ nhi đi làm nàng không nhịn được lại lo lắng. Nói đến cái này, Vương gia cũng vẫn luôn xem Ôn Lương kia chính là nhi tử của mình mà quản giáo, như vậy Như Thúy cũng xem như là con dâu của Vương gia đi?
Túc Vương Phi lại rơi vào một loại rối rắm không tên.
"Yên tâm đi tiểu thư, cho dù người không tin Ôn đại nhân cũng phải tin tưởng ta chứ~~" Như Thúy cô nương cho rằng Túc Vương Phi lo lắng bởi vì lời đồn đãi lần trước cùng việc nàng suýt chút nữa đã cãi nhau một trận với cha mẹ chồng, lập tức bảo đảm nói: "Ta sẽ hiếu thuận với cha mẹ chồng yêu thương chị em dâu!"
-- không, ta là sợ trong lúc vô ý ngươi khiến bọn họ tức chết, đến lúc đó ngươi liền trở thành người có nhiều lời đồn đãi nhất trong kinh thành! Túc Vương Phi ở trong lòng phun trào nói.
Sau khi cùng Túc Vương Phi trao đổi tin tức xong, Như Thúy cô nương lại chạy tới xem bánh bao nhỏ của Túc Vương phủ cùng Trăn-tiểu thiếu niên ảnh vệ của bánh bao nhỏ và tình huống học tập võ nghệ của đội thị vệ trong Vương phủ, kinh ngạc mà nói với Túc Vương Phi: "Tiểu thư, tiểu quận chúa là nữ hài nhi, như thế nào lại để nàng đi theo học võ?"
Ánh mắt của Túc Vương Phi mơ hồ, nói: "Sở Sở muốn học, Vương gia cho phép......"
Như Thúy cô nương tức khắc rõ ràng, trong lòng không khỏi dâng lên một cổ đồng tình đối với Túc Vương Phi người bị trượng phu và nữ nhi nháo đến mức thần kinh suy nhược, vốn dĩ tiểu quận chúa lớn lên mười phần thì cả mười phần đều giống tính cách của Vương gia, hiện tại lại xem nàng như nam hài tử mà giáo dưỡng, trong tương lai phỏng chừng thật sự phải có rất nhiều của hồi môn mới có thể gả ra ngoài.
Vây xem một lát, Như Thúy cô nương lại có chuyện nói: "Ai, tiểu thư, tư thế đứng tấn này của tiểu quận chúa giống như ngồi cầu nha."
Túc Vương Phi đen mặt, trực tiếp đánh một cái lên trán nàng, sau đó xoay mặt cười cười nhìn hai bánh bao nhỏ vừa đứng tấn xong, nói: "Được rồi, vất vả rồi, các con lại đây nghỉ ngơi chút uống miếng nước đi."
Bánh bao nhỏ nghiêm túc trực tiếp bổ nhào vào lòng ngực nàng, Túc Vương Phi từ ái lấy khăn ra lau toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của bánh bao nhỏ.
Như Thúy nhìn nhìn Trăn-tiểu nam hài đang chậm rì rì đi tới ở phía sau, vẫy tay nói hắn lại chỗ nàng, muốn lấy khăn giúp hắn lau mặt, ai ngờ tiểu nam hài trực tiếp nghiêng đầu sang một bên, giống như một con sói con đang cảnh giác mà trừng mắt nhìn nàng, cự tuyệt hành vi yêu quý của trưởng bối với tiểu hài tử. Như Thúy cô nương hơi chép miệng, bình tĩnh thu hồi tay, sau đó lúc tiểu nam hài sắp đi, nàng duỗi tay chọc vào giữa mày của hắn, đem hắn chọc sang một bên.
"Hì hì, cảnh giới này vẫn không đủ nha ~~" Như Thúy đối mặt với cặp mắt ánh lên sát khí dã thú của nam hài, cười hì hì nói.
Nam hài nhe răng hướng về phía nàng, tựa như động vật đang uy hiếp địch nhân, nhưng khi có một tiếng kêu mềm như bông "Trăn" vang lên, nam hài liền bỏ qua nàng, đi tới chỗ đứa trẻ gọi tên hắn, chỉ chốc lát sau đó, hai bánh bao nhỏ tay nắm tay ngồi trên bậc thang cùng nhau gặm điểm tâm.
Thật đáng yêu!
Trong lòng Như Thúy đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kì lạ không tên, sờ sờ ngực, có chút khó chịu. Nhưng nói không nên lời loại cảm giác kì diệu này là cái gì, rất nhanh liền bỏ qua.
Sau khi rời khỏi Túc Vương phủ, Như Thúy cô nương cũng không trực tiếp hồi Thái Sư phủ mà mang theo nha hoàn Thanh Y cùng hai thị vệ đi dạo trên con phố mà trước khi nàng gả đi thường xuyên đi dạo, quen cửa quen nẻo mà đến vài cửa hàng bán mứt mua ít mứt, còn có điểm tâm, sau đó mới chậm rì rì hồi phủ.
"Phu nhân mua nhiều đồ như vậy làm gì?" Thanh Y tò mò hỏi.
Như Thúy cô nương cười tủm tỉm, trực tiếp bán đứng người nào đó: "Đương nhiên là mua cho Ôn đại nhân rồi, Ôn đại nhân rất thích vừa đọc sách vừa ăn đồ ăn vặt. Nhưng đáng tiếc là, tại sao hắn ăn nhiều như vậy lại không mập lên chút nào?" Vẻ mặt hiện lên vẻ phiền não.
Biểu tình của Thanh Y có chút trống rỗng mà nhìn nàng, phía sau hai tên thị vệ cúi đầu xuống, lúc này có chút oán trách lỗ tai của mình quá thính, nghe thấy những thứ không nên nghe.
Thời điểm Như Thúy cô nương về đến phủ, Ôn Lương trong bộ triều phục cũng đã trở lại, hai người vừa vặn gặp nhau ở cổng lớn.
Ôn Lương cảm thấy hắn cùng nha đầu ngốc nghếch nhà hắn rất có duyên, khóe môi vẫn duy trì nụ cười sung sướng, ánh nắng tản mạn lướt qua người hắn, mặt mày tuấn tú vô song, trong nháy mắt đoạt đi sự chú ý của mọi người. Nhưng hôm nay Thanh Y cùng với hai tên thị vệ kia không bị mê hoặc như ngày xưa, mà dùng một loại ánh mắt vô cùng kì diệu nhìn trộm hắn.
Hồn nhiên không biết hình tượng của chính mình đã bị nương tử ngốc nghếch nhà hắn hủy hoại, Ôn đại nhân đối với loại ánh mắt này cảm thấy hơi kỳ quái nhưng không có nghĩ nhiều, nắm tay Như Thúy cô nương vào trong phủ, vừa đi vừa hỏi: "Hôm nay đi nơi nào?"
Như Thúy cô nương thành thật trả lời hành trình của ngày hôm nay, sau đó cười tủm tỉm mà giơ tay lên xuất hiện một mớ bọc giấy dầu được dây thừng buộc lại nói: "Ta đi trên đường mua rất nhiều loại mứt cùng điểm tâm, đều là những thứ ta thích, không biết Ôn đại nhân chàng có thích hay không."
Ôn Lương bật cười, âm thanh ôn hòa nói: "Tùy nàng, ta không kén chọn." Bộ dáng một đại nam nhân không thích ăn mấy loại đồ ăn vặt này của nữ nhân.
Nghe được lời này, Thanh Y liền hạ thấp đầu xuống che dấu đi biểu tình của mình, mỹ nam gì đó, trong mắt cô nương ngốc nghếch này, đều tiêu tan.
Như Thúy cô nương vẫn cười tủm tỉm như cũ, lúc này lại rất biết đều mà không nói gì nữa.
Gả cho hắn nửa tháng, ở trong lòng Như Thúy cô nương, thói quen xấu của Ôn Lương lại tăng lên: Trên miệng thì nói nàng chuẩn bị ăn vặt cứ tùy ý, nhưng so với nàng còn ăn nhiều hơn, nam nhân ở thời điểm nào đó đều là động vật khẩu thị tâm phi.
***************
Phu thê trong lúc tân hôn đều yêu thích dính bên nhau, sau bữa tối hai người đi tản bộ quanh viện cho tiêu thức ăn vừa nói chuyện phiếm, tuy rằng trình độ văn hóa của hai người có chút sai biệt, nhưng khi Như Thúy cô nương ngẫu nhiên lại nói ra những câu kinh người vẫn làm Ôn đại nhân cảm thấy vô cùng hứng thú, cũng không cảm thấy buồn tẻ.
Hàn huyên một lát, Như Thúy cô nương liền nhắc tới tết Hạ Nguyên vào ngày mai, ngày hội này rất long trọng, phải quét tước sạch sẽ nhà ở, chuẩn bị thức ăn phong phú để cúng trước vong linh tế tổ, cầu xin phúc lộc. Là con cháu của Ôn gia, cho dù là bất hiếu cũng phải trở về từ đường thắp nén hương cho tổ tông. Mà Ôn Lương tự nhiên cũng muốn trở về Trấn Quốc Công phủ vì bài vị của người mẫu thân mất sớm cùng nhị ca của hắn đều được đặt ở đây, mà vào ngày hội này quan viên bọn họ cũng có một ngày nghỉ.
"Được, sáng sớm ngày mai chúng ta trở về đi, cũng đừng trễ canh giờ, thuận tiện thắp cho nương cùng nhị ca nén hương, nàng phải biểu hiện cho thật tốt." Vừa nói hắn vừa chế trụ mặt của nàng, chạm chạm môi nàng, mặt mày chứa ý cười nhàn nhạt.
Nghe được lời nói của Ôn Lương, Như Thúy cô nương lập tức gật đầu, nhưng lại lặng lẽ xem xét nhìn kỹ mặt của hắn, thấy thần sắc hắn nhàn nhạt liền biết tâm tình của hắn lại không tốt.
Như Thúy biết Trấn Quốc Công phu nhân hiện tại cũng không phải mẫu thân thân sinh của hắn, mẫu thân thân sinh của hắn và huynh trưởng cùng một mẹ sinh ra vào mười mấy năm trước đều đã qua đời, đến nỗi nguyên nhân mất sớm trong đó nàng cũng không rõ lắm, cũng không có người nào dám đề cập đến việc này. Năm đó Ôn Lương vì việc này mà thiếu chút nữa đã cùng Trấn Quốc Công quyết liệt một trận. Tuy rằng nháo đến dư luận xôn xao, nhưng khi đó nàng vẫn còn nhỏ tuổi tác không bao nhiêu, căn bản không có ấn tượng gì. Mà nhiều năm như vậy tuy rằng Ôn Lương ở trong kinh gây ra rất nhiều tai tiếng cùng lời đồn đãi, nhưng đối với người không liên quan tới mình Như Thúy cô nương luôn luôn không để ý, nên hiện tại sau khi gả cho hắn, với tình huống của hắn nàng hoàn toàn không biết gì cả.
Tuy rằng hoàn toàn không biết gì cả, nhưng cũng biết mẹ chồng cùng nhị ca mất sớm rất quan trọng trong lòng trượng phu, nàng cũng không dám tùy tùy tiện dò hỏi cái gì, sợ nhắc tới chuyện này khiến hắn đau xót, chỉ biết Ôn đại nhân là bởi vì chuyện này mà cùng cha chồng nháo đến mức cha con không hợp nhau, thậm chí Ôn đại nhân còn không có hảo cảm đối với toàn bộ người của Trấn Quốc Công phủ.
Được rồi, cho dù Như Thúy cô nương tò mò muốn chết, nhưng cảm thấy đây là đau xót trong lòng Ôn đại nhân, nàng vẫn rất hiểu chuyện mà chưa từng dò hỏi nhiều, hơn nữa ở khi đối với người trong Trấn Quốc Công phủ, nàng cũng tự giác mà đứng về phía hắn, cảm thấy nếu Ôn đại nhân nhìn những người đó không vừa mắt, tuyệt đối là do bọn họ sai.
Ngày hôm sau vẫn giống như bình thường, trời tờ mờ sáng Như Thúy cô nương liền tỉnh. Mà hôm nay không cần nàng thúc giục, Ôn Lương xưa nay yêu thích nghỉ ngơi không chịu rời giường cũng tự động đứng dậy.
Sau khi hai người đơn giản dùng qua bữa ăn sáng, liền lên xe ngựa đi đến Trấn Quốc Công phủ.
Cửa Trấn Quốc Công phủ rộng mở, thủ vệ thị vệ nhìn thấy xe ngựa của Thái Sư phủ dừng ở cửa, lập tức chạy tới nghênh đón, dắt ngựa giúp bọn họ. Tuy rằng Ôn Lương rời nhà không bao lâu, ở Trấn Quốc Công phủ không có chút tồn tại nào, nhưng trong phủ mọi người trên dưới đều đối với vị tam thiếu gia này chưa bao giờ dám tiếp đãi chậm trễ, hơn nữa đêm qua lão gia còn cho người lại đây dặn dò riêng bọn họ rằng thị vệ gác cổng phải sớm mở cửa ra nghênh đón tam thiếu gia trở về cho tốt, liền biết ở trong lòng lão gia quan trọng nhất vẫn là tam thiếu gia-đích thiếu gia*.
*Đích thiếu gia: Con trai do vợ cả sinh ra
Chỉ tiếc là, lão gia là một lão đầu coi trọng sĩ diện lại còn mạnh miệng, mặc dù đã sớm làm rất nhiều chuyện mất mặt nhưng cũng không chịu thừa nhận, gặp mặt lại mắng chửi người, khiến cho hai cha con không hợp nhau.
Ôn Lương mang theo Như Thúy vào phủ, vì là tết Hạ Nguyên nên người hầu trong phủ đều bận rộn, tuy rằng vội đến chân không kịp chạm đất, nhưng khi thấy bọn họ đều sẽ dừng lại thỉnh an.
Khi bọn họ tới trước thính đường, liền nhìn thấy Trấn Quốc Công phu nhân đang chỉ huy người hầu quét dọn thính đường còn có đại tẩu Tần thị đang đi theo bên cạnh hầu hạ Trấn Quốc Công phu nhân.
Hai nữ nhân ăn mặc phú quý khi nhìn thấy bọn họ, biểu tình đều có chút vi diệu, mà Tần thị lại càng nhịn không được liếc mắt nhìn Như Thúy ngốc nghếch đi theo sau Ôn Lương trừng mắt một cái.
Như Thúy cô nương cười tủm tỉm cùng các nàng chào hỏi, làm trong lòng hai nữ nhân lại không biết như thế nào mà có chút phát hỏa.