Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử)


Ở đây các thiếu niên mơ hồ mà run lập cập, lúc này mới chú ý tới ngoài Trình Giảo Kim —— Như Thúy cô nương ra, còn có một nam nhân tuấn mỹ đến mức bút mực miêu tả không được.

Phong thái tư hoa, tuấn dung không tì vết như vậy, cực ít người có thể với tới được, trong đầu bọn họ hiện lên thân ảnh của một người.

Hẳn không phải là người kia đi?

Mấy người thiếu niên tâm tư tỉ mỉ đã từ ngọc chất phong hoa tao nhã của nam tử kia liên tưởng đến vị lão quân sư được Hoàng Thượng ngự dụng, nghe nói người kia tuy rằng tài hoa dào dạt, lại là người trời sinh có tính cách tà đạo. Hắn phóng đãng không kềm chế được, xưa nay đều à một thân y phục trắng thuần, bạch y tóc đen là tiêu chí của hắn. Nhưng hiện tại nam nhân này một thân y phục đều là màu tối, tóc cũng chỉnh chỉnh tề tề mà dùng ngọc quan buộc tốt, tuy rằng làm cho người xem không cảm thấy tục, nhưng nhìn như thế nào cũng không giống như người nọ trong truyền thuyết.

Ôn Lương trong ánh mắt nghi hoặc của bọn họ, đạm đạm cười.

Hôm nay là ngày như vậy, hắn có tùy hứng đi nữa cũng không mặc y phục màu trắng đi bái tế mẫu thân cùng huynh trưởng. Mà hắn xác thật không thích cột tóc, nhưng hiện tại đều là nha đầu nhà hắn sau khi sáng sớm, tỉ mỉ cột tóc cho hắn, cho nên cột lên cũng không sao. Trước kia vì lười xử lý, hiện tại có thê tử âu yếm mà xử lý cho hắn, đương nhiên là không giống nhau.

Mà sau khi tung hoành xong Như Thúy cô nương lơ đi ánh mắt quỷ dị của mọi người tại hiện trường, thật khiêm tốn hỏi: “Ôn đại nhân, ta thật sự rất già sao?”

Ôn Lương cười cực kỳ câu nhân: “Không già, là bọn họ quá ngây thơ!” Tiểu tử mới mười mấy tuổi đầu lông cánh mọc chưa đủ xác thật ấu trĩ.

Mỗ vị họ Ôn nào đó hiện tại đã có đầy đủ lý do để xem thường nhóm tiểu gia hỏa chưa đủ lông đủ cánh đó, hiện tại hắn chính là nam nhân đã kết hôn.

Như Thúy cô nương gật đầu: “Đúng vậy, ít nhất đối với Ôn đại nhân chàng, ta vẫn không có già!” Nàng mới mười chín tuổi, Ôn đại nhân đã hai mươi bốn tuổi, nàng cũng không tính là già. Nghĩ như thế, vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn.

Ôn Lương đỡ trán, nha đầu này tại sao lại vẫn luôn nghĩ về tuổi của hắn?

Tôn Tiếu Tiếu trái phải nhìn một màn này của hai người, trong lòng nói hai người đều không già, Như Thúy cô nương không già, biểu ca nhìn qua càng giống một công tử tuổi trẻ phong hoa, nhưng mà nàng nhớ rõ lúc bản thân còn rất nhỏ biểu ca đã rất lớn rồi, hiện tại nàng đã trưởng thành, kỳ thật cũng coi biểu ca như là rất già rồi đi?

Mà những thiếu niên bị Như Thúy cô nương hành hung, họ chưa từng gặp qua nữ nhân nào hung hãn như vậy, cho nên đều có chút dại ra, khi nghe được đối thoại của bọn họ, lại càng là hỗn độn trong gió. Những cô nương trong thư viện đều là quý nữ của các gia tộc thế gia, đã lãnh ngộ qua sự giáo dục nên nhìn qua các nàng đều hiền lương kính cẩn nghe theo, cho dù tính tính tình có lớn một chút thì nhiều nhất chỉ là cho cái sắc mặt nhìn một cái thôi, nhưng không có nữ nhân nào giống nữ nhân này xuất kỳ bất ý mà công kích người như vậy, mẹ nó hung tàn!

Lúc này Vệ thiếu gia kia được hai thiếu niên nâng dậy, vẻ mặt hung ác mà trừng mắt nhìn Như Thúy cô nương, mắng: “Nữ nhân này, ngươi……”

Sau đó lại bị hành hung, lúc này là bị một thanh cây quạt gõ lên đầu.

Vệ thiếu gia hung tợn mà trừng nam nhân vừa gõ quạt lên đầu hắn, chợt thấy liền sửng sốt, giật mình mà nhìn hắn, khi đang muốn há miệng, lại thấy kia nam nhân cười khanh khách mà nhìn hắn, dùng cây quạt đã khép lại gõ xuống lòng bàn tay hắn, ánh mắt câu hồn nhiếp phách liếc hắn, làm cho lời nói đến bên miệng của hắn lập tức dừng lại.

“Vệ thiếu, làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta ỷ vào người đông thế mạnh cùng lên đi?!” Thiếu niên mặt tròn - Mạc Tiềm làm hết phận sự của một quân sư quạt mo.

Mà hiện tại một ít thiếu niên đại khái cũng đã nhìn ra, thấy Vệ thiếu gia xưa nay kiêu ngạo bị người ta trực tiếp gõ đầu cũng không dậm chân mắng chửi người, liền biết Vệ thiếu gia có khả năng quen biết người này. Chờ đến khi nghe được lời Mạc Tiềm nói, vài người đều bị sặc, trong đó Vệ thiếu gia càng khụ đến lợi hại, sau đó biểu tình trên mặt như muốn ăn Mạc Tiềm.

"Đừng đưa ra ý tưởng ngu ngốc.” Chu Chửng Húc nhỏ giọng trách cứ nói, để hắn đừng ở thời điểm mấu chốt mà ngớ ngẩn gây cho Vệ thiếu thêm phiền toái.

Hắn không phải người chúng ta nên động! Vệ thiếu gia trong lòng nghĩ, không cam lòng mà nhìn Như Thúy cô nương đá mông hắn hai lần, sau đó lên mặt hỏi: “Tiên sinh, người như thế nào lại ở chỗ này?”

Ôn Lương đạm đạm mà cười, dùng phiến chuôi chỉ vào Tôn Tiếu Tiếu nói: “Đây là tiểu biểu muội nhà ta.”

Biểu tình trên mặt Vệ thiếu gia đầy khổ bức, sau đó xoay người giơ tay đánh lên đầu Mạc Tiêm một cái, Mạc Tiềm nước mắt lưng tròng hỏi hắn vì sao, trong lòng càng hận, muốn kéo nữ nhân góp đủ số lượng không tốt này, cố tình lại coi trọng trúng biểu muội của nam nhân này, bị hắn theo dõi sẽ rất nguy hiểm a!

“Hôm nay các ngươi thật ra muốn làm gì?” Ôn Lương cười khanh khách hỏi, bất tri bất giác, đã đem quyền chủ động nắm giữ trong tay của bản thân.

Vệ thiếu gia không dám lỗ mãng, thành thành thật thật mà trả lời vấn đề của hắn.

Thì ra là vừa lúc tới tết Hạ Nguyên, học sinh của Thanh Sơn Thư Viện tính toán tổ chức ngày hội náo nhiệt tại đây, mời bạn tốt ở cùng trường cùng đi du sông, phẩm thơ luận từ, trà thơ quan hệ hữu nghị. Nếu phải làm việc phong nhã như vậy, nếu chỉ là một đống nam nhân tự nhiên không có gì để xem, vì thế liền muốn mời nhóm quý nữ ở Thư Khách Trai cách vách cùng đi, nam nữ phối hợp làm việc mới tốt, hơn nữa như vậy cũng có thể cùng các nàng giao lưu quen thuộc nhiều hơn, trong lòng có tính toán nhỏ, về sau khi chọn thê tử trong nhóm quý nữ, trong lòng cũng hiểu biết đại khái.

Nhưng ai biết người được phái đi mời nọ lại có tính tình nóng nảy dễ xúc động, chưa mời được các quý nữ thì đã cùng người khác nổi lên xung đột, sau đó lại đắc tội quý nữ trong nhóm quý nữ ở Thư Khách Trai có thân phận địa vị tôn quý, bị người ta trực tiếp cự tuyệt không nói, vừa vặn khi đó Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử cũng đồng dạng dắt tay nhau tới mời người, những nhóm quý nữ đó vì giáo huấn bọn họ, lên mặt, rụt rè cao ngạo mà đáp ứng lời mời của Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử.

Vốn là khi mời người đã ôm một bụng tức tối, vừa lúc lại gặp hai vị hoàng tử tài trí hơn người, tư thái xuất chúng, tuy rằng quân thần có khác, nhưng người thiếu niên này sức lực dồi dào, trên học đường cùng nhóm Đại hoàng tử bọn họ sớm đã có mối hận cũ, vì thế liền gác lời nói xuống, bọn họ muốn khi ở Tết Hạ Nguyên đi du sông, ở trên thuyền cùng bọn họ đối thơ luận thắng thua, người thua phải đáp ứng người thắng một điều kiện.

Vệ thiếu gia tức là Vệ Triều Ấp, tổ phụ đều là trọng thần trong triều, tại đây xem như nhân vật dẫn đầu trong bọn công tử. Khi hắn nghe được đồng bạn trở về bẩm báo việc này, cũng tức giận không thôi, liền chống đối với Đại hoàng tử bọn họ.

Chẳng qua người thiếu niên tự xưng là phong lưu mặc khách, nếu ở Tết Hạ Nguyên này trên du thuyền của bọn họ đối thơ mà bọn họ bên này không có cô nương xinh đẹp nào thì có thể nhìn được sao? Lại không bằng lòng đem bọn tỳ nữ trong nhà kéo tới, càng không thể trực tiếp đi yên hoa nơi dùng tiền thuê một ít hoa nương tới bồi, đó không phải là phong lưu, mà là ô nhục một nhóm quý nữ trên thuyền khác, do đó liền nghĩ trên đường đi mời những nữ nhân đàng hoàng tới góp mặt, chứng minh bên này bọn họ cũng không phải là không có người.

Thế là Tôn Tiếu Tiếu ở một mình tướng mạo lại đáng yêu đã thành mục tiêu của bọn họ.

Ôn Lương sau khi nghe xong như có điều suy nghĩ, sau đó lúc nhìn thấy hài tử Vệ gia kia rõ ràng xấu hổ lại dùng cặp mắt kia liên tiếp liếc trộm mình, không khỏi không nhịn được mà bật cười khanh khách.

“Được, nếu là hiểu lầm, như vậy bỏ qua thôi. Các ngươi đã hẹn cùng Đại hoàng tử bọn họ, liền đi thôi.” Ôn Lương ôn hòa nói, khí chất ôn nhuận, nhìn qua Ôn Lương là một người khiêm tốn, làm các thiếu niên dễ dàng sinh thiện cảm.

Thấy đám người Ôn Lương muốn đi, Vệ Triều Ấp đột nhiên lên tiếng nói: “Tiên sinh, xin đợi một chút!”

Ôn Lương quay đầu lại nhìn hắn, lại thấy tròng mắt của thiếu niên linh hoạt chuyển động, sau đó đi lên phía trước kéo hắn đến bên cạnh thì thầm. Người khác nghe không được bọn họ đang nói cái gì, nhưng mà có thể nhìn thấy tuấn mỹ nam nhân trước sau nói cười nói vui vẻ, mà sắc mặt Vệ Triều Ấp bắt đầu cực kì khó coi, sau đó vẻ mặt kinh ngạc, cuối cùng nói vài câu sau, đành miễn cưỡng gật đầu.

Hai người rất nhanh đạt thành nhận thức chung.

Vệ Triều Ấp đi tới, đối với những thiếu niên đó nói: “Vị này chính là Ôn tiên sinh, ta mời hắn đến thuyền du ngoạn của chúng ta, các ngươi cần phải tôn trọng hắn giống như là tôn trọng Sơn trưởng trong thư viện."

Mọi người sau khi nghe xong, trực giác nhìn phía Ôn Lương, Chu Chửng Húc cùng mấy người thiếu niên trong lòng hơi động, dòng họ “Ôn” này càng tăng thêm hoài nghi của bọn họ. Mạc Tiềm vẫn như cũ có chút không hiểu được tình huống, nghe được lời này liền hưng phấn, quơ móng vuốt hỏi: “Vệ thiếu, nhóm cô nương này cũng cùng chúng ta cùng nhau lên thuyền sao?”

Vệ Triều Ấp tức giận nói: "Ta làm sao biết được! Chính ngươi đi hỏi nàng đi.”

Mạc Tiềm tức khắc ủ rủ, mắt trông mong mà nhìn tiểu cô nương Tôn Tiếu Tiếu, trong mắt ánh lên vẻ ái mộ.

Tuy rằng Tôn Tiếu Tiếu tuổi còn nhỏ, nhưng cũng rất có cá tính, tuy rằng cảm thấy ánh mắt của thiếu niên mặt tròn này rất quái lạ, nhưng lúc trước khi nàng bị người vây quanh, cũng là thiếu niên mặt tròn này ôn tồn mà nói chuyện với nàng, trong lòng tất nhiên là có vài phần hảo cảm, ngược lại là Vệ thiếu gia một bộ dáng chán ghét muốn chết, trong lòng đối với hắn không thích. Cho nên lúc này khi nghe được hắn nói, nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái, mà Vệ thiếu gia ngày thường ở trong nhà cũng rất được sủng, trong học viện được các bạn học vây quanh, bị nữ nhân tước mặt mũi cũng rất khó chịu, cũng trừng mắt lại tiểu cô nương Tôn Tiếu Tiếu.

Lúc đôi mắt mọi người trông mong mà chờ Tôn Tiếu Tiếu đáp ứng, Ôn Lương đến bên cạnh Như Thúy cô nương, ôn hòa mà nói:“Nha đầu, khó có được thời tiết tốt như hôm nay, chúng ta cũng cùng bọn họ lên du thuyền đi tế hạ nguyên thủy quan.”

Như Thúy cô nương nhìn về phía những thiếu niên đó thăm dò, đặc biệt là khi nhìn đến mấy thiếu niên bị nàng đá mông liền không được tự nhiên mà dời đi tầm mắt , không khỏi che miệng cười, đồng ý. Tôn Tiếu Tiếu vừa nghe Như Thúy cô nương đáp lời, ánh mắt sáng lên, cũng nhìn về phía Ôn Lương, biểu đạt ý tứ cũng muốn đi của mình.

“Tiếu Tiếu biểu muội cũng cùng đi đi.”

Tôn Tiếu Tiếu vừa nghe, thanh thúy mà đáp ứng, nhảy tới lôi kéo tay áo của Như Thúy.

Mà những thiếu niên đó cũng hoan hô lên, đặc biệt là đôi mắt của Mạc Tiềm sáng lấp lánh mà nhìn Tôn Tiếu Tiếu. Sau đó một đám thiếu niên vây đến bên người tiểu cô nương bắt đầu mồm năm miệng mười mà tự giới thiệu, nhìn qua đối với tiểu cô nương rất có hảo cảm.

Ôn Lương một bộ dáng tính tình tốt mà nhìn các thiếu niên làm ầm ĩ, mắt nhìn Vệ Triều Ấp đứng ở nơi xa, thiếu niên bị hắn nhìn đến mức khuôn mặt tuấn tú biến thành màu đen, không tình nguyện mà dịch tới, đối với Như Thúy cô nương ấp a ấp úng mà nói: “Vừa rồi…… Thực xin lỗi……”

“Ai? Cái gì?” Như Thúy cô nương nhướng mày nhìn hắn, nói nhỏ như vậy, lỗ tai nàng không thính không nghe được đâu.

Vệ Triều Ấp trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, lớn tiếng nói: “Vừa rồi thực xin lỗi, là ta không suy nghĩ kĩ, ngươi kì thật vẫn rất trẻ tuổi!” Thiết, đều là lão bà đã gả chồng, một chút cũng không trẻ!

Như Thúy cô nương cười tủm tỉm gật đầu, nói: “Ta xác thật rất trẻ tuổi, vừa mới thành thân không đến một tháng. Được rồi, Vệ thiếu gia, ta tha thứ cho ngươi! Chẳng qua về sau, mắt phải mở to một chút, đừng dùng nó để trang trí, phải dùng ở nơi hữu dụng!”

“……”

Vẻ mặt Vệ Triều Ấp bị đè nén mà trừng mắt nhìn nàng, lại một lần nữa cảm thấy nữ nhân này là một đòi người ngại, hắn về sau cưới vợ tuyệt đối không cần cưới nữ nhân như này!

Ôn Lương tống cổ một thị vệ đi nói một tiếng với Hồ thái y cùng hai vị lão nhân ở trong phủ, liền mang theo thê tử cùng biểu muội đi theo những thiếu niên đó tới bờ sông ở nội thành, nơi đó có mấy cái thuyền du lịch cập bến, còn có năm sáu thiếu niên đang lo lắng chờ, nhìn thấy bọn họ xuất hiện, đều là vui mừng, chẳng qua chỉ thấy được một tiểu cô nương là Tôn Tiếu Tiếu, tức khắc đều lộ ra sự thất vọng.

Còn Như Thúy cô nương, xin lỗi, cô nương này hiện tại búi tóc của phụ nhân đã kết hôn, cũng không bằng tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi non nớt, cho nên bị đàn thiếu niên này tự động bài trừ ra ngoài.

Nhưng khi nhìn thấy Vệ thiếu gia cung kính mời một nam tử cầm quạt tao nhã xuất chúng lên thuyền, các thiếu niên đều có chút mê mang, nhưng thấy ở phía sau những bạn học cùng thư viện nháy mắt ra hiệu, nên cũng không có hỏi nhiều, đỡ phải làm Vệ thiếu gia nguyên bản đã hỏa khí đầy mình tính tình càng lớn hơn nữa.

Đám người Ôn Lương được an bài vào trong khoang thuyền ngồi, có sai vặt trên thuyền bưng lên các loại trái cây cùng trà bánh đi lên. Theo như lời của các thiếu niên, trên thuyền không có một tỳ nữ nào, đều dùng gã sai vặt tới làm việc vặt vãnh, xem ra một đám thiếu niên được nuông chiều từ bé cũng là nghẹn một bụng tức giận.

Như Thúy cô nương ngồi ở bên cạnh Ôn Lương, đánh giá khắp nơi, kéo kéo tay áo của Ôn Lương, nhỏ giọng hỏi: “Ôn đại nhân, chàng biết vệ thiếu gia kia sao?”

“Đương nhiên biết.” Ôn Lương bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm, bình tĩnh nói: “Cha hắn từng đem hắn đưa tới trước mặt ta, hy vọng ta thu hắn làm học sinh. Chẳng qua khi đó vừa trở về có việc vội vàng, nên đã từ chối!”

Như Thúy cô nương hiểu rõ, nói: “Chẳng trách khi hắn nhìn thấy chàng như là con chuột nhìn thấy mèo! Ôn đại nhân, ta cảm thấy Vệ thiếu gia tính tình rất lớn, nếu bọn ngốc bọn họ đi cầu cạnh chàng, chàng cũng không cần khách khí mà chỉ đạo bọn họ đi.”

Nghe ra lời nói của nàng có ẩn ý, Ôn Lương không khỏi buồn cười một tiếng, cầm tay nàng âm thanh ôn hòa nói: “Đây là đương nhiên, nghe phu nhân!”
Như Thúy cô nương tươi cười vui sướng một hồi, hết sức ân cần lột cam quýt cho hắn.

Mà bên kia, sau khi Tôn Tiếu Tiếu lên thuyền không lâu, liền tùy các tiểu thiếu niên mang theo đi tham quan khắp nơi trên thuyền.

Thời điểm tiểu cô nương còn đang mê chơi, căn bản ngồi không yên, đối với các thiếu niên xum xoe thực vui vẻ mà tiếp nhận. Diện mạo của nàng tiếu lệ, tươi cười điềm mỹ, cùng đám tiểu thiếu niên này nói chuyện cũng rất tự nhiên hào phóng, không giống những nhóm quý nữ kiêu căng kiêu ngạo, trong mắt đám thiếu niên, thật đúng là tiểu cô nương làm người ta yêu thích, cũng làm ánh mắt của các thiếu niên đó đều đặt ở trên người nàng. Trong đó Mạc Tiềm càng là đi theo nàng một tấc cũng không rời, làm Vệ Triều Ấp lúc trước vội vàng an bài tức giận đến thiếu chút nữa phải đem hắn xốc lên đến đánh cho một trận.

Người chèo thuyền khởi động trường cao, thuyền ở bên trong thành giữa sông chậm rãi chạy, hai bờ sông là một đống phòng ở cổ xưa, còn có một số cô nương mặc y phục màu tối xách theo vòng hoa ngồi ở trên lan can tảng đá bên bờ sông, hướng về người đi đường ở ven đường chào hàng hoa tươi tự gieo trồng của các nàng.

Mạc Tiềm là cái dáng người viên đôn đôn tiểu mập mạp, tuy rằng có chút tiềm chất của quân sư quạt mo, không quá đáng tin cậy, nhưng giỏi làm nữ hài tử vui vẻ, tự mình đến mép thuyền hướng tới chỗ các cô nương bán hoa mua một bó hoa phù dung nở rộ xinh xắn đưa cho tiểu cô nương.

Tôn Tiếu Tiếu thực sảng khoái mà nhận lấy, còn tặng một nụ cười ngọt ngào, tại chỗ làm cho tiểu mập mạp hồ đồ không biết trời đất ra sao. Các thiếu niên khác thấy thế, mấy người cũng chạy nhanh đi mua hoa, mắt thấy không được như tiểu mập mạp, liền dùng sức nhào lên đè hắn lại hướng chỗ hiểm giẫm.

Ôn Lương ở trước cửa sổ của khoang thuyền nhìn thấy, cũng không đi ngăn bọn họ lại.

Những thiếu niên đó đều là con cái các gia tộc quyền quý trong kinh, tuy rằng nhìn qua bọn họ không đàng hoàng, nhưng trong lòng lại là biết rõ mình nên làm gì. Tôn Tiếu Tiếu tuy rằng không phải người trong kinh thành, nhưng từ quần áo cách trang điểm cùng khí chất toàn thân kia cũng nhìn ra là nữ tử có xuất thân cao quý cũng chỉ có thể nháo như vậy thôi, cũng không dám vượt quá giới hạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui