Ôn Lương phát hiện, Như Thúy tuy rằng cười, nhưng tươi cười kia cực kỳ miễn cưỡng, sờ sờ tay nàng, vẫn còn có chút phát run, lúc trước cho rằng nàng lạnh, hiện tại thoạt nhìn chuyện cũng không phải như vậy.
“Nha đầu, đều đã qua.” Hắn ôn nhu nói, trong lòng hơi hơi nhói đau. Mặc kệ nàng có vận khí tốt như thế nào, cũng là cô nương yếu đuối, chuyện đêm nay khiến nàng sợ hãi. Đáng giận chính là do chính mình có ý khinh thường, thiếu chút nữa làm hại nàng……
“Ân, ta biết. May mắn có Ôn đại nhân chàng ở đây, bằng không đêm nay chúng ta đều sẽ bị cường đạo giết.” Vẻ mặt Như Thúy như có chung vinh dự, đối chỉ số thông minh đó của Ôn Lương là hoàn toàn tín nhiệm.
Vừa đi vừa nói chuyện, đã tới mục đích cần đến.
Tiểu hài tử bị thương được thị vệ an bài ở trong một sương phòng, cũng cực kỳ đơn sơ.
Thời điểm Như Thúy cùng Ôn Lương đi vào, liền nhìn thấy trong phòng có hai thị vệ cứng đờ ở đó, hai mặt nhìn nhau, thần sắc thập phần cổ quái, làm hai người mới tiến vào không khỏi nghĩ nhiều.
“Làm sao vậy?” Ôn Lương hỏi, nhìn về phía ván gỗ đơn sơ trên giường, tiểu hài tử kia hai mắt nhắm nghiền mà nằm ở đó, trên người đắp một kiện chăn mỏng, gầy đến mức nhìn giống như da bọc xương giống, mặt không có một tia huyết sắc, không khỏi làm người nghĩ sai.
“Hắn có khỏe không? Chẳng lẽ……” Sắc mặt Như Thúy không tốt. Lúc ấy tiểu hài tử chính là cứng rắn nhận một đao, nghĩ đến trong lòng liền sợ.
Thị vệ biết bọn họ nghĩ sai rồi, vội vàng nói: “Hắn…… Hắn còn chưa có chết, bất quá một đao kia đâm sâu đến xương cốt, mất máu quá nhiều, làm cho hôn mê bất tỉnh, nếu không kịp thời trị liệu sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Thuộc hạ đã giúp hắn xử lý vết thương bên ngoài, nhưng mà vẫn nên tìm đại phu tới đây xem một chút sẽ tương đối khá hơn.”
Như Thúy sau khi nghe xong, tâm trạng vốn đã buông xuống lại nhắc lên.
Ôn Lương trầm ngâm, nói: “Sáng mai chúng ta liền vào thành đi tìm đại phu xem hắn một chút.” Tính tính thời gian, trong lòng Ôn Lương thở dài, vốn chỉ còn có thời gian hai ngày là có thể đến Bình Tân, xem ra thời gian đến đó sẽ kéo dài.
Dứt lời, Ôn Lương đi tới, muốn vén chăn lên nhìn thương thế của tiểu hài tử kia, ai ngờ hai tên thị vệ tức khắc chấn kinh giống như con thỏ mà nhảy dựng lên, cả kinh nói: “Đại nhân không thể!”
“Các ngươi làm sao vậy?” Như Thúy cô nương có chút khó hiểu, thấy trên trán tiểu hài tử tiết ra mồ hôi lạnh, sắc mặt thật sự là không xong, trong lòng cực kỳ khó chịu, móc khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt hắn.
Đối với nghi hoặc của hai người, hai thị vệ nhìn nhìn, căng da đầu nói: “Đại nhân, đứa nhỏ này…… Là là nữ hài nhi.”
Ôn Lương đột nhiên đem tay rụt trở về, tuy rằng chỉ là tiểu hài tử, nhưng quan niệm truyền thống đã ăn sâu bén rễ, cho đu chỉ là một tiểu hài tử cũng là không thể tùy ý nhìn, thời đại này nam nữ khác nhau cực kì nghiêm trọng, cho dù là nữ nhi của mình, làm phụ thân cũng không cho phép nhìn.
Như Thúy cô nương cũng trừng lớn đôi mắt, cực kỳ kinh ngạc hỏi: “Các ngươi xác định?”
Thị vệ bất đắc dĩ đáp: “Phu nhân, lúc trước thuộc hạ phải băng bó cho đứa nhỏ này nên phải cởi quần áo, cũng không phải cố ý.” Đáng giận chính là, tiểu hài tử này lại mặc y phục của nam đồng, tuổi lại nhỏ, gầy không có chút thịt, bọn họ làm sao sẽ biết khi cởi quần áo lại là nữ hài nhi?
Trong thời kỳ cấp bách, đây cũng là chuyện không có biện pháp nào khác. Ôn Lương thông cảm bọn họ, không có trách cứ, chỉ nói bọn họ đừng đem việc này để lộ ra ngoài làm hỏng thanh danh của tiểu hài tử. Trái lại là Như Thúy cô nương đang mãnh liệt nhìn chằm chằm mặt hài tử kia, mặc dù gầy, sắc mặt lúc này cũng không tốt, nhưng lúc trước nhìn thần thái nàng nói chuyện căn bản không giống như một nữ hài nhi, ngược lại là mười phần có khí khái của nam hài, đặc biệt đôi lông mày đen dày cực xinh đẹp, có thêm vài phần anh khí.
Mặc dù giới tính của tiểu hài tử làm người lắp bắp kinh hãi, nhưng mà mọi người rất nhanh liền đem việc này bỏ quá không đề cập tới nữa.
Bởi vì tiểu hài tử bị thương quá nặng, cũng không biết khi nào có thể tỉnh, Như Thúy gọi Thanh Y Lam Y tới, để các nàng tới đây đổi một thân quần áo sạch sẽ cho tiểu hài tử, hai nha hoàn đã biết nghĩa cử cứu Như Thúy của tiểu hài tử, trong lòng sinh ra cảm kích đối với nàng, hầu hạ hết sức ân cần. Trong quá trình, tuy rằng tiểu hài tử đau đến đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn không tỉnh, rất nhanh lại bắt đầu nóng sốt, cái này làm cho Như Thúy càng thêm lo lắng.
Thật nhanh mà, trụ trì trong chùa mang theo hai hòa thượng lớn tuổi cùng tới đây.
Trụ trì nhìn thấy tiểu hài tử bị thương cũng có chút giật mình, xem biểu tình của hắn là có biết đứa nhỏ này. Chờ sau khi nghe được tiểu hài tử làm những chuyện như vậy, trụ trì thở dài, niệm A Di Đà Phật.
Nghe trụ trì nói có thể biết, đám cường đạo này hai năm trước đã tiến lên phiến núi này chiếm núi, nghe nói nhóm người này từng bị kiện cáo vì giết người, trên tay đều dính rất nhiều máu, cực kì hung hãn. Từ sau khi bọn họ cướp bóc của rất nhiều khách hành hương tới dâng hương, tin tức truyền ra liền không có người nào dám đến dâng hương, khiến cho Vinh Hoa tự dần dần không có hương khói. Đương nhiên, bọn cường đạo cũng không thiếu khôn khéo, phát hiện vùng này bởi vì đường núi quá dài, thường xuyên có thương đội đến Vinh Hoa Tự tá túc, chỉ cần thời cơ có, có thể dễ dàng cướp được nhiều thương đội giàu đến chảy mõ, liền giữ Vinh Hoa Tự lại.
Trải qua thời gian hai năm, Vinh Hoa Tự vốn phồn vinh nhưng sau đó hòa thượng trong chùa người thì trốn người thì chết, cuối cùng chỉ còn lại có mười lão hòa thượng già yếu, bọn cường đạo thấy bọn họ không có giở trò, giữ họ lại còn có thể hấp dẫn lữ nhân tới cửa xin tá túc, liền không ra tay với bọn họ.
Mà cái tiểu hài tử này là con của thợ săn trong núi, hai năm trước, cha mẹ đều bị cường đạo giết chết. Khi đó nàng mới sáu tuổi, cường đạo thấy nàng là nữ hài nhi, liền giữ lại làm việc cho bọn chúng. Tiểu hài tử cũng linh hoạt, hai năm lăn lộn trong đám cường đạo coi như cũng không tệ, khi có thương đội tìm nơi tá túc, bị cường đạo phái tới truyền tin cho thương đội để họ đến chùa. Những thương đội đó thấy nàng là một tiểu hài tử, lại nói mình quản vườn rau trong chùa, tự nhiên không đề phòng nàng.
Thương xót tiểu hài tử cũng là một tiểu hài tử đáng thương, Ôn Lương ý vị không rõ mà cười một tiếng, đột nhiên hỏi: “Nơi này có cường đạo lui tới, vì sao không báo quan?”
Lão hòa thượng thở dài thật sâu, nói: “Làm sao lại không báo quan, hòa thượng trong chùa đi báo quan đi được nửa đường đều bị cường đạo giết, cho dù may mắn tới được trấn trên báo quan, người của quan phủ lại làm bộ như không biết, đem án tử đè lại không để ý tới. Sau đó mới biết được hóa ra cường đạo đã thu mua người của quan phủ rồi……” Nói xong lời cuối cùng, trong tay vê Phật châu lại niệm A Di Đà Phật một tiếng.
Ôn Lương nhíu mày, không nói gì nữa, đứng dậy cùng trụ trì đi ra ngoài xử lý những lên cường đạo bị bắt đó.
Từ trong miệng những tên cường đạo bị bắt cũng biết, lần này bọn họ dốc toàn bộ lực lượng, lại không ngờ đến sẽ bị đối phương giết nên trở tay không kịp, thương vong rất lớn, chạy được chỉ có mười mấy người, trên người đều mang theo thương tích, cho nên trong lúc nhất thời phỏng chừng sẽ không trở lại đây ngay. Mà bên này bọn họ cũng có vài thị vệ bị chết.
Những chuyện đó Như Thúy không quá chú ý, cùng Thanh Y Lam Y chiếu cố tiểu hài tử bị thương, tiểu hài tử thật mau liền sốt cao lên, cả khuôn mặt nóng đến mức đỏ hồng, thường thường phát ra rên rỉ thống khổ giống như con mèo nhỏ. Trong chùa căn bản không có thuốc, các hòa thượng cũng không biết cách chữa bệnh, căn bản không trông cậy vào bọn họ được. Cuối cùng Như Thúy đưa cho bọn họ một ít thuốc hạ sốt tự mang theo đút cho nàng uống.
Nghe xong chuyện của tiểu hài tử, Thanh Y Lam Y cực kì thương nàng, rõ ràng là một hài tử đã tám tuổi, nhưng lại gầy đến mức chỉ giống như tiểu hài nhi năm tuổi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc phát dục của nàng, phỏng chừng sau khi cha mẹ nàng bị cường đạo giết hại, ở chung với cường đạo căn bản ăn không ngon ngủ không yên.
Một đêm này mọi người cũng chưa thể nào nghỉ ngơi, tiểu hài tử sốt theo từng cơn, khiến hai nha hoàn chiếu cố nàng mệt đến quá sức.
Trời còn chưa sáng, Ôn Lương lập tức liền mệnh lệnh cho thị vệ chuẩn bị xuất phát.
Trước khi rời đi, Ôn Lương nói với trụ trì cũng không được ngủ yên: “Việc này bản đại nhân sẽ xử lý, chỉ hy vọng sư phụ nhớ rõ chính mình là người xuất gia một lòng từ bi.”
Những hòa thượng đi theo trụ trì cùng nhau tiễn bọn họ đi sau khi nghe xong, toàn bộ đều nhịn không được vui sướng trên mặt, căn bản không có nghe ra ẩn ý trong lời nói của Ôn Lương, chỉ có gương mặt hiền từ của trụ trì vẫn như cũ, quỳ lạy với Ôn Lương một cái thật sâu, cảm tạ hắn đại nghĩa.
Trong tay Như Thúy ôm một cái lò sưởi nhỏ, xốc màn xe lên nhìn nhìn cửa lớn loang lổ của ngôi chùa, trong lòng thở dài.
Bởi vì tiểu hài tử vẫn luôn không tỉnh, lại phải đi đường núi, trên đường xóc nảy, Như Thúy liền để nàng ở trên xe ngựa của bọn họ, để nàng nằm được thoải mái một chút.
Trên đường, Như Thúy hỏi Ôn Lương tình huống đêm qua, biết được đêm qua bọn họ chỉ bắt mười lăm cường đạo, giết hai mươi, còn lại chạy thoát. Còn đám cường đạo bị bắt, lúc ấy Ôn Lương cực kì hung tàn mà lệnh cho thị vệ cắt hết gân mạch của bọn chúng, sau đó cột chặt lại rồi giao cho hòa thượng canh giữ. Mà khi trời còn chưa sáng Ôn Lương liền phái một thị vệ đi trước, cầm con dấu của hắn đến Ninh Thành gần nơi này nhất, đem việc này giao cho quan địa phương ở Ninh Thành, để người quan phủ tới áp giải những cường đạo bị bắt đó đi.
Nói đến đám cường đạo bị bắt, Ôn Lương người nào đó cười cực kì ôn hòa, nói: “Trong đó có hai tên cường đạo ít nhiều gì cũng là nhờ nha đầu nàng bắt được, nhưng mà bọn họ bị thương rất nặng, phỏng chừng một đoạn thời gian sẽ không xuống giường được.” Còn có một tên nửa đời sau đều phải làm thái giám. Tuy rằng nha đầu nhà hắn có chút hung tàn, nhưng Ôn Lương không chút đồng tình.
Nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, Như Thúy cô nương đã kết hôn nên tự nhiên hiểu rõ, có chút đỏ mặt nói: “Trời tối như vậy, ta nào biết rằng lúc ấy sẽ nhắm chuẩn như vậy……” Thấy Ôn Lương vẫn nhìn mình cười, Như Thúy cô nương gãi gãi mặt, bảo đảm nói: “Ôn đại nhân chàng yên tâm, ta biết chỗ đó là nơi yếu ớt nhất của nam nhân, ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy với chàng!”
“……”
********************
Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, thẳng đến buổi trưa, bọn họ mới đến Ninh Thành.
Nhanh chóng chọn một gian khách điếm vào ở, Như Thúy liền cho người đi tìm đại phu có y thuật tốt nhất trong thành tới xem thương thế cho tiểu hài tử, mà sau khi Ôn Lương giao cho thị vệ bảo hộ phu nhân thật tốt, liền mang theo hai thị vệ đi tìm quan địa phương của Ninh Thành.
Ôn Lương lần này rất mạnh mẽ vang dội, không muốn bao che cho đám cường đạo đó, muốn nhân cơ hội này xử lí hết tất cả bọn chúng. Còn có đám quan địa phương cấu kết với bọn cường đạo, Ôn Lương cũng không gấp, có rất nhiều thời gian để thu thập bọn họ.
Đại phu rất nhanh liền tới, tiểu hài tử bị sốt vẫn luôn đứt quãng mà không giảm, lại còn từng co giật, dọa Như Thúy sợ đến mức luôn gắt gao giữa chặt tứ chi của nàng, sợ nàng giãy giụa động đến vết thương trên người.
Đại phu nhìn thương thế, đổi thuốc cho tiểu hài tử, lại viết phương thuốc để người đi sắc thuốc, liền nói với Như Thúy cô nương vẫn luôn khẩn trương: “Phu nhân, đứa nhỏ này bị thương quá nặng, còn là nội thương, kế tiếp chỉ có thể dựa vào chính nàng chống đỡ mà thôi.”
Trong lòng Như Thúy có chút trầm trọng, gật gật đầu im lặng không nói.
Ôn Lương rời đi không lâu, thời điểm trở về liền thấy Như Thúy đang cho tiểu hài tử đang hôn mê uống thuốc, biểu tình rất ôn nhu.
Ôn Lương sửng sốt, sau đó đi tới ngồi bên người nàng.
Tình huống của tiểu hài tử tuy rằng không tốt, nhưng may mắn là bản năng muốn sống của nàng rất cường hãn, tuy rằng chảy ra rất nhiều thuốc, nhưng ít nhiều gì cũng nuốt được một ít.
“Đại phu nói như thế nào?” Ôn Lương nắm lấy tay nàng.
Như Thúy có chút lo lắng mà nói: “Đại phu nói bị thương quá nặng, chỉ có thể dựa vào chính nàng chống đỡ.”
“Sẽ không có việc gì, nàng là một hài tử có can đảm có chủ ý.” Ôn Lương lại nhìn về phía giường bên trong chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt gầy yếu, hơi hơi thở dài: “Ta cũng muốn cảm ơn nàng, nếu không có nàng, người bị thương sẽ là nàng.” Thậm chí có khả năng sẽ bị thương nghiêm trọng hơn.
Như Thúy hơi hơi hé miệng, không biết nên nói cái gì, chờ khi nghe được lời nói kế tiếp của hắn, không khỏi mở to hai mắt nhìn.
“Nàng còn nhỏ tuổi cha mẹ lại bị cường đạo giết, tuy rằng làm cường đạo nhưng cũng không phải ý muốn của nàng, nàng ấy có thể tới thông báo giúp nàng chạy trốn thậm chí nguyện ý mà liều mình cứu nàng, chứng minh tâm địa của nàng thuần rất lương. Chúng ta cũng không có hài tử, không bằng liền nhận nuôi nàng ấy đi, cũng coi như là báo đáp ơn cứu mạng của nàng ấy. Nha đầu, về sau nàng chính là mẫu thân của nàng ấy.” Đối với vẻ mặt kinh ngạc của nàng, Ôn Lương hơi hơi mỉm cười, lại nói: “Không phải nàng nói khi đó nàng ấy vì khiến cho nàng mở cửa đã kêu nàng là nương hay sao? Nếu đã kêu như thế thì về sau tiếp tục để nàng ấy kêu như vậy.”
Như Thúy trầm mặc thật lâu, đè lại sự cảm động trong lòng, sau đó nói: “Ôn đại nhân, chàng xác định sao? Tính cách của nàng ấy có khả năng có chút…… Khụ, không giống cô nương gia nha.” Sợ hắn về sau bị bản tính của tiểu hài tử dọa sợ, Như Thúy vội vàng nhắc nhở hắn một chút.
Cho dù không giống cô nương gia thì so với nha đầu ngốc nghếch nàng thường đi nghẹn khuất người không tốt hơn sao?
Ôn Lương nghĩ như thế, cảm thấy căn bản không cần để ý chuyện này. Nhưng mà sau khi hắn phát hiện ra việc này có tính nghiêm trọng, mọi chuyện đã thành kết cục đã định.