Tiểu hài tử vẫn chưa tỉnh lại, Như Thúy cũng có chút lo lắng, nhưng khi qua ngày hôm sau, hô hấp lại có chút ổn định hơn, đại phu nói đây là chuyện tốt, chứng minh sức chịu đựng của nàng tốt, nhưng vẫn còn rất nguy hiểm, cần phải cẩn thận chăm sóc, muốn biết khi nào nàng tỉnh lại, khó mà nói được.
Đại phu nói, thân thể của tiểu hài tử vốn đã gầy yếu, không có đủ dinh dưỡng, trên người còn có thể nhìn ra dấu vết bị ngược đãi, không biết bị như vậy đã bao lâu, lần này bị thương quá nặng, khiến cho sức lực thân thể gần như bị vét sạch, suy yếu vô cùng, trong nhất thời không biết có thể tỉnh lại hay không.
Sau khi Như Thúy nghe xong, biết cha mẹ của tiểu hài tử này đã bị cường đạo giết hại, mọi sinh hoạt sau này cực kì gian nan, tức khắc đối với nàng lại thương tiếc vài phần.
Bởi vì tiểu hài tử bị thương, bọn họ tạm dừng chân ở Ninh Thành hai ngày. Trong thời gian hai ngày Như Thúy ở tại nhà nghỉ chiếu cố tiểu hài tử đang bị thương, Ôn Lương có đi qua chỗ quan phủ vài lần, rất nhanh liền nghe nói mấy tên sơn tặc gần Vinh Hoa Tự toàn bộ đã bị quan binh bao vây tiêu diệt, bách tính ở xung quanh Vinh Hoa Tự đều vui mừng khôn xiết, cảm thấy năm nay là một năm tốt. Trái ngược với việc bách tính hân hoan chính là bọn quan địa phương cấu kết với đám cường đạo gần Vinh Hoa Tự, phỏng chừng lần họp hằng năm sắp đến sẽ cực kì khủng hoảng.
Tiểu hài tử vẫn còn chưa tỉnh lại, Ôn Lương thấy còn có mấy ngày nữa là sẽ đến đêm ba mươi, so với thời gian dự tính ban đầu sẽ kéo dài rất nhiều, hơn nữa từ Ninh Thành đến Bình Tân còn có hai ngày lộ trình nữa, Ôn Lương không khỏi có chút cấp bách, cũng không vui khi năm đầu tiên hắn và Như Thúy cô nương thành thân lại đón Tết ở trên đường quá, hơn nữa hắn cũng muốn mang Như Thúy cô nương về nhà bà ngoại để bọn họ nhìn một cái.
Ôn Lương suy tư một lát, liền đi hỏi đại phu tình trạng của tiểu hài tử hiện tại có thể lên đường không. Đại phu cũng biết là bọn họ phải về Bình Tân thăm viếng, trầm ngâm, liền nói cho bọn họ, chỉ cần trên đường không xóc nảy, cẩn thận không cho người bệnh lại phát sốt, như vậy vẫn có thể. Mặt khác muốn nói chính là, tiểu hài tử vẫn luôn mê mê mang mamng chưa tỉnh lại, Ôn Lương bọn họ đều có chút lo lắng, nghĩ đến Bình Tân sẽ đi tìm danh y trị liệu cho nàng. Ninh Thành chỉ là một thành nhỏ, y thuật của đại phu ở đayy không tốt được như Bình Tân, chỉ hy vọng sau khi tới được Bình Tân, có thể mau chóng chữa khỏi cho tiểu hài tử, nàng một ngày chưa khôi phục thần trí, thì một ngày chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Nghe đại phu nói, Ôn Lương liền kêu người đi thu thập một chiếc xe ngựa thật thoải mái, trên xe lót rất nhiều chăn đệm làm bằng sợi bông mềm mại cùng da lông, cần phải để nàng thoải mái dễ chịu mà đến Bình Tân.
Khi bọn họ đang thu thập chuẩn bị xuất phát, lại không ngờ đến vì chờ lâu không thấy người đến nên Đàm gia tự mình đi tới Ninh Thành tiếp bọn họ.
Người mà Bình Tân Đàm gia phái tới là Đàm Ký Xuyên, là đích trưởng tử của đại phòng Đàm gia hiện tại, cũng là người trẻ tuổi trong Đàm gia đứng hàng nhiều tuổi nhất trong đám con cháu, Ôn Lương phải kêu một tiếng đại biểu ca.
“Đại biểu ca, sao huynh lại tới đây?” Ôn Lương có vẻ khá giật mình.
Lúc này xe ngựa của bọn họ dừng trước nhà nghỉ, đang chuẩn bị xuất phát, ai ngờ Đàm Ký Xuyên sẽ mang theo gia đinh của Đàm gia đột nhiên xuất hiện. Nếu không phải Ôn Lương có trí nhớ xuất chúng, chỉ sợ là nhận không ra vị đại biểu ca đã nhiều năm không gặp này rồi, đặc biệt là vị biểu ca này thay đổi quá lớn.
Ôn Lương có chút nhận không ra người trước mặt, nhưng Đàm Ký Xuyên lại đối với vị biểu đệ này rất khắc sâu. Dùng cách nói của người Đàm gia, biểu đệ lớn lên có dung mạo tuyệt thiên hạ giống với cô cô, phong lưu xuất chúng, đoạt đi ánh mắt của người khác, khiến các tiểu cô nương không màng đến rụt rè mà đánh nhau vì hắn, làm cho bọn họ có ký ức rất khắc sâu. Hơn nữa cũng bởi vì Ôn Lương cực kì giống dung mạo của mẹ hắn, nên đã trở thành tiểu tâm can bảo bối của lão tổ tông Đàm gia, hàng năm đều ngóng trông hắn trở về.
Mà Ôn Lương lần này mượn cớ dưỡng bệnh mà mang Như Thúy cô nương về Bình Tân ăn Tết, một là muốn tránh đi lời đồn đãi trong kinh, hai là cảm thấy phiền chán việc Trấn Quốc Công phủ buộc hắn hưu thê nạp thiếp, ba là nghe nói bà ngoại lần trước bệnh nặng một thời gian, ở trên giường bệnh vẫn luôn gọi tên của hắn, làm trong lòng hắn có chút nhớ, có chút tưởng niệm. Ôn Lương cũng biết chính mình thân là con cháu của Ôn gia, nhưng trước khi qua năm mới lại chạy đến gia tộc của mẫu thân ăn tết là hành động cực kỳ không ổn, mặc kệ hắn dùng lý do rất đường hoàng, nhưng vẫn sẽ khiến người tức phát bệnh. Thế nhưng xưa nay hắn làm việc rất hoang đường, cảm thấy thêm một việc hoang đường nữa cũng không sao.
“Tử Tu, đã lâu không gặp, đệ vẫn không có gì thay đổi.” Dung mạo vẫn đẹp như thế. Trong lòng Đại biểu ca không phúc hậu mà trêu chọc, sau đó nói: “Theo như lời của đệ, vốn là hai ngày trước các ngươi nên đến Bình Tân rồi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng các ngươi, lão tổ tông lo lắng đến không xong, mọi người liền để ta tới đây nhìn một cái.”
Ôn Lương sau khi nghe xong áy náy không thôi, vốn là không muốn khiến cho bọn họ lo lắng mới che giấu việc gặp phải cường đạo, hơn nữa tiểu hài tử bị thương thật sự là quá nặng, làm phu thê chồng đều có chút luống cuống tay chân, liền quên mất cho người đi trước truyền tin đến Đàm gia.
Tiếp theo Như Thúy cũng đi tới chào hỏi, thuận tiện cùng đại biểu ca gặp mặt. Đại biểu ca Đàm gia là một nam nhân ổn trọng, vẻ mặt ôn hòa, nhưng lại không phải thật sự ôn hòa, cùng hắn nói chuyện mấy câu sau, hắn đều ứng đối khéo léo, cho người ta một loại phong phạm của đệ tử đại gia tộc.
Đối với vị biểu đệ muội này, Đàm Ký Xuyên nhịn không được nhìn nhiều hơn vài lần, cũng khách khí mà chào hỏi, trên mặt tươi cười, làm người đoán không ra ý đồ trong lòng. Như Thúy cô nương hiểu ánh mắt của đại biểu ca Đàm gia, loại ánh mắt này so với Trấn Quốc Công phủ có phần khinh thường thì tốt hơn nhiều, cho nên cười khanh khách mà trả lời, tiến lùi khéo léo, làm cho Đàm gia đại biểu ca có chút ngoài ý muốn. Vốn cho rằng một nữ tử xuất thân là nha hoàn, sẽ có chút không phóng khoáng, không nghĩ tới lại bình tĩnh đến thế.
Ôn Lương đương nhiên lag nhìn ra được sự kinh ngạc của đại biểu ca, trong lòng cười thầm, nha đầu nhà hắn đối với ai cũng đều rất bình tĩnh.
Kế tiếp trên đường đi, nhiều thêm một vị biểu ca đi cùng, tăng thêm vài phần náo nhiệt.
Như Thúy cùng hai nha hoàn ở trong xe ngựa chiếu cố cho tiểu hài tử đang bị thương, Ôn Lương và Đàm Ký Xuyên cùng nhau cưỡi ngựa đi trước, nói cho hắn biết nguyên nhân bọn họ chậm trễ. Lúc đầu Đàm Ký Xuyên nghe thấy bọn họ ở Vinh Hoa Tự gặp phải cường đạo lo lắng không ngớt, khi nghe xong biểu đệ nói thiết lập bẫy trong chùa, nửa đêm chiến đấu kịch liệt cùng đá. cường đạo lại cảm thấy kinh tâm động phách, cuối cùng nghe nói tiểu hài tử đang bị thương trong xe kia là vì cứu người, cũng thổn thức không thôi.
Nếu như trực tiếp cưỡi ngựa chạy băng băng, từ Ninh Thành đến Bình Tân thì không đến một ngày, nhưng hiện tại trên xe nhiều hơn một người bị thương, cho nên hành trình kéo dài đến mức cực kì chậm.
Một ngày sau, bọn họ đến một cái trấn nhỏ, ở trong trấn nghỉ chân.
Sau khi Ôn Lương ôm tiểu hài tử vẫn đang hôn mê đặt trên giường trong nhà nghỉ, lập tức kêu người mời đại phu ở đem trong trấn mau mau tới đây nhìn tiểu hài tử một cái, bởi vì tiểu hài tử lại bắt đầu phát sốt.
Như Thúy có chút lo lắng, cách đại phu ở nơi này nói cũng giống như cách nói của đại phu ở Ninh Thành, chỉ cần tiểu hài tử vẫn chưa tỉnh, thì vẫn chưa thoát khỏi cảnh nguy hiểm.
Chờ sau khi đại phu chẩn trị cho tiểu hài tử xong, Như Thúy lại nhờ đại phu xem cho Ôn Lương.
"Tử Tu còn chưa hết bệnh?" Đàm Ký Xuyên có chút ngơ ngác.
Như Thúy kỳ quái mà nhìn hắn một cái, trả lời: "Vâng, chẳng qua là phu quân vốn đã bệnh nặng một trận, hơn mười ngày nay đã vội vã lên đường mà không nghỉ ngơi cho tốt, hơn nữa mấy ngày nay còn gặp phải quá nhiều chuyện, ta lo lắng hắn chịu không nổi." Sau đó dùng một loại ánh mắt "Ôn đại nhân ngài thật đáng thương lại gầy đi một vòng càng có vẻ mềm yếu" nhìn mỗ vị họ Ôn nào đó đang bị trà sặc đến mức liên tục ho khan.
Biểu tình của Đàm Ký Xuyên càng kỳ quái, sau đó cổ quái mà liếc mắt nhìn Như Thúy cô nương một cái, lúc nàng mang theo nha hoàn đi xuống phòng bếp sắc thuốc thuận tiện đi an bài đồ ăn cho Ôn Lương, Đàm gia đại biểu ca nhịn không được tiến đến bên người biểu đệ, nhỏ giọng mà cảm khái nói: "Tử Tu a, vị biểu đệ muội này tựa hồ rất dễ bị lừa a." Loại tính tình đơn giản này, làm sao trấn áp được những người vừa giảo hoạt lại cường thế trong Trấn Quốc Công phủ chứ?
Nhìn nhìn, đều bị hồ ly đột lốt người Ôn Lương này lừa đến mức xoay vòng vòng, đã thế còn cho rằng người nào đó có thể vào mùa đông cưỡi ngựa nửa ngày không có chút vấn đề nào lại rất ốm yếu.
Ôn Lương ho khan một tiếng, thật thuần lương mà nói: "Đại biểu ca, nàng chỉ là đối với chuyện của ta để bụng mấy cái lặt vặt, thời gian khác...... Khá tốt." Phải nói là rất nghẹn khuất người.
Đàm Ký Xuyên tuy rằng nghe ra hắn có ẩn ý, nhưng chưa tiếp xúc qua cũng không biết hắn đang ám chỉ cái gì, nhưng mà điều có thể khẳng định chính là, vị biểu đệ muội này tuyệt đối có chỗ hơn người, bằng không sẽ không làm biểu đệ giảo hoạt như hồ ly này tự định hôn sự trước mặt mọi người.
Ở trấn nhỏ nghỉ tạm một đêm, hoàng hôn ngày hôm sau, bọn họ đúng giờ đến Bình Tân.
Bình Tân là một thành cổ có lịch sử rất lâu đời, cũng là một thành lớn nhất của lãnh thổ Đại Sở, tuy rằng trời đông giá rét, nhưng trên đường có không ít người, bởi vì bây giờ đã là hai mươi tám Tết, cho nên có không ít người đến thành mua đồ Tết.
Đàm gia ở thành đông của Bình Tân trong một cái ngõ nhỏ u tĩnh, cửa lớn màu đỏ tươi, trước cửa có hai tượng đá Toan Nghê thật lớn, cách đó không xa là một gốc cây đại thụ già tráng kiện, lá cây trên cây tuy rằng đã rụng không ít, nhưng vẫn cực kì xanh tươi.
Cửa lớn mở ra, có mấy gã sai vặt chờ ở đó, nhìn thấy một đội ngựa xe đi tới, gã sai vặt nhận ra người đằng trước ngồi trên lưng ngựa là đại thiếu gia, nhao nhao lên lộ ra biểu tình vui sướng, một gã sai vặt nhanh nhẹn đã vội vàng chạy vào trong phủ đi bẩm báo cho lão gia và các phu nhân biết đại thiếu gia mang theo biểu thiếu gia cùng nhau trở về.
Ôn Lương ngẩng đầu nhìn về phía Đàm Phủ, hắn đối nơi này có cảm tình rất sâu đậm, cho dù nơi sinh ra là Trấn Quốc Công phủ cũng kém hơn, lúc cuộc sống khó khăn nhất, cũng là ở chỗ này vượt qua. Có thể nói Trấn Quốc Công phủ mang đến cho hắn sự thống khổ, vậy thì Đàm gia mang đến cho hắn là cảm giác đều là người một nhà, tuy rằng hắn biết chuyện này đều là vì có liên quan đến mẫu thân của hắn.
Ôn Lương hít một hơi thật sâu, cùng Đàm Ký Xuyên xoay người xuống ngựa.
Mới vừa xuống ngựa liền nhìn thấy Đàm gia đại lão gia mang theo hai vị huynh đệ ra đón, phía sau còn có mấy nữ quyến vội vàng đi theo, đều là vẻ mặt vui sướng mà nhìn hắn.
"Đại cữu, nhị cữu, tam cữu, Tử Tu đã trở về." Ôn Lương tiến lên chào hỏi vài vị trưởng bối, sau đó mỉm cười mà thăm hỏi đám nữ quyến phía sau.
*Cữu: là em trai hoặc anh trai của mẹ đều gọi là chú.
Tuy rằng một đường đi rất vất vả mệt mỏi, trên mặt có chút mệt mỏi, nhưng có một số người chính là có dung mạo trời ban, khiến người gặp liền khó quên. Khi mọi người nhìn thấy nam tử tuấn mỹ không tì vết này, tuy rằng mấy năm không gặp, nhưng kiểu tuấn mỹ này quá đặc biệt, muốn quên cũng không thể quên được, đừng nói là nữ nhân, ngay cả nam nhân có đôi khi nhìn lâu rồi cũng sẽ nhịn không được mà tim đập nhanh, đặc biệt là lúc hắn mỉm cười cùng thăm hỏi người khác, không ai có thể chạy thoát khỏi mị lực của hắn.
Cho nên các nam nhân còn chưa có phản ứng, các nữ quyến đã nhịn không được chen tới, một bên sôi nổi bày ra thân phận trưởng bối một tay đem nam tử kéo qua, vẻ mặt nghẹn ngào cảm động mà bắt đầu dò hỏi sinh hoạt của hắn mấy năm nay ra sao, sau đó vẻ mặt đau lòng mà nói hắn chịu khổ linh tinh, khiến cho đám đại lão gia kia vốn muốn nói lại bị chặn lại trong cổ họng, chỉ có thể trừng mắt.
Tình huống này thẳng đến khi Như Thúy cô nương xuống xe ngựa, có người chú ý tới nàng, lập tức có người lên tiếng.
"Thê tử của Lương ca nhi đây sao?" Đại cữu mẫu cười hỏi: "Lương ca nhi là chúng ta nhìn nó lớn lên, lúc lấy thê tử vì đường xá xa xôi, chúng ta không thể đi uống rượu mừng được, cũng không thể thấy thê tử của Lương ca nhi." Trong thanh âm có chúc tiếc nuối.
Ôn Lương nhân cơ hội thoát khỏi sự nhiệt tình của nữ trưởng bối, vội vàng đi qua dẫn thê tử của hắn tới, để nàng cùng trưởng bối chào hỏi nhau.
"Được rồi, Lương ca nhi đã bình an trở về, thời tiết rét lạnh, lão tổ tông còn đang chờ đó, đi vào trước đi." Đàm gia đại lão gia nói.
Đại lão gia nói cực kì uy nghiêm, mọi người đều nghe lời mà đồng ý.
Ôn Lương không quên đi nghĩa nữ tương lai, vội vàng nói: "Đại cữu, trên xe còn có một hài tử đang bị thương, phiền ngài thỉnh đại phu có y thuật tốt nhất trong thành tới xem bệnh cho nàng."
Mấy người vừa nghe còn có người bị thương đều lắp bắp kinh hãi, nhưng hiện tại không phải lúc để dò hỏi, Đàm đại lão gia phản ứng cực nhanh, lập tức phân phó gia đinh đi đến thành Thuận An Đường thỉnh đại phu đến phủ xem bệnh.