Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử)


Vào đêm giao thừa, cả gia đình Đàm gia đều tụ tập lại ở chính đường vô cùng náo nhiệt mà ăn bữa cơm tất niên.

Đàm gia người nhiều, nên chia làm hai bàn, người lớn một bàn hài tử một bàn, Ôn Lương cùng Như Thúy cô nương bị lão thái thái giữ lại bên người, ngoài họ ra, còn có một nam hài hài tử sáu tuổi cũng bị lão thái thái giữ lại bên người.

Nam hài là hài tử của Đàm gia tam lão gia, cũng là nam hài duy nhất, tên là Đàm Ký Khê, từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, Như Thúy tới Đàm gia đã được hai ngày, cũng vẫn chưa gặp hắn, khi nói chuyện phiếm cùng các nữ quyến của Đàm gia, thường xuyên nghe được các nàng đề cập đến đứa cháu trai yêu quý của Đàm gia lão thái thái. Nghe nói gần đây thời tiết rất lạnh, Đàm Ký Khê lại bắt đầu sinh bệnh, trước đó vài ngày lại ngã bệnh, bị tam cữu mẫu bắt ở trong phòng dưỡng bệnh, cho nên đến hôm nay Như Thúy cô nương mới thấy cái này tiểu nam hài.

Lúc mới thấy hắn, Như Thúy cô nương cũng có chút ngẩn người, người không biết rõ còn tưởng rằng nam hài này là con riêng của Ôn Lương đó. Tuy rằng ốm yếu, nhưng hài tử kia lại xinh đẹp đến mức làm người ta kinh diễm, một đôi mắt to đen trắng phân biệt rõ ràng, thời điểm trừng lớn mắt nhìn người, đôi đồng tử kia lớn đến mức cơ hồ muốn tràn đầy hốc mắt, giống như trân châu đen sáng lấp lánh lộng lẫy nhất, một đầu tóc đen nhánh lại dày được buộc thành hai búi tóc, vóc dáng lùn linh động, mang theo vẻ mềm mại đáng yêu của tiểu hài tử. Dùng cách nói của tiểu thư nhà nàng, đó chính là một tiểu chính thái nhỏ nhắn lùn lùn đáng yêu, làm người t hận không thể ôm vào trong lòng dùng sức mà chà đạp mấy cái để bày tỏ sự yêu thích.

Nhưng mà chờ sau khi nam hài mở miệng, rất nhanh liền phát hiện ra hắn cùng Ôn Lương bất đồng, quả thực rất giống một tiểu bá vương được sủng mà sinh hư, đối với nha hoàn thì vênh mặt hất hàm sai khiến, đối với trưởng bối cũng rất tùy ý, không có khí chất phong lưu văn nhã bẩm sinh làm người ta mê muội như Ôn Lương. So sánh hai người với nhau, nam hài tử tinh xảo đáng yêu, Ôn Lương lại ôn nhuận như ngọc, phong thái nho nhã.

Lão thái thái trái nhìn Ôn Lương, phải nhìn Đàm Ký Khê, cười đến mức thấy răng nhưng không thấy mắt, nói đây là một năm nói, sang năm chắc sẽ là một năm được mùa, bởi vì bà có hai tôn tử cái lớn lên rất xinh đẹp.

Người Đàm gia khi nghe vậy lại bất đắc dĩ một trận, đoàn người đều đã quen với tính tình của lão thái thái, lão thái thái rất tưởng niệm với nữ nhi đã mất sớm nên dồn tất cả tâm tư lên người hai cháu trai giống nữ nhi nhất, theo thời gian tuổi càng lớn, càng thêm hồ đồ, thường xuyên sẽ làm vài chuyện khiến mọi người không biết nên khóc hay cười. Lại nói con cháu Đàm gia vốn hiếu thuận, lão thái thái có như thế nào, đều nguyện ý phụ họa với bà.

Khó có được một ngày đoàn viên, những người lớn cũng không quá chút trọng đến quy củ ngày xưa, trên bàn cơm đều nói nói cười cười, rất náo nhiệt.

Ăn xong bữa cơm đoàn viên, sắc trời đã hoàn toàn tối, lão thái thái tuổi đã lớn, liền trở về Thụy Hương Viên đi nghỉ ngơi, mà những người lớn cùng tiểu hài tử lại rất có tinh thần mà đi tới sân viện xem pháo hoa.

Mỗi năm để đón một năm mới may mắn, Đàm gia đều sẽ chế tạo pháo hoa riêng, năm nay có hơn ba mươi loại pháo hoa, từng đoàn pháo được bắn lên trời, bầu trời đen vụt sáng rực rỡ, cực kì loá mắt. Khi Đàm gia bắn pháo hoa lên trời, các nhà giàu trong thành Bình Tân cũng bắt đầu bắn pháo hoa, thỉnh thoảng lại vang lên âm thanh bắn pháo hoa, trên không trung có đủ loại kiểu dáng pháo hoa đẹp cực kỳ, cơ hồ toàn bộ thành Bình Tân đều giống như đèn đuốc rực rỡ đầy trời. 

Khi Như Thúy cô nương xem đến hăng say, liền nghe được một đạo âm thanh mềm mại của tiểu hài tử.

“Biểu tẩu, ta cũng muốn bắn pháo hoa, ngươi dẫn ta đi bắn pháo hoa được không?”

Như Thúy cúi đầu, liền nhìn thấy phiên bản thu nhỏ của Ôn Lương —— không, là Đàm Ký Khê gương lên khuôn mặt xinh đẹp nhìn nàng cười, lộ ra mấy cái răng trắng bóng nhỏ nhắn, đôi đồng tử lớn phản xạ lại ánh sáng của pháo hoa đang bắn trên bầu trời, rực rỡ lung linh, làm người ta kinh diễm. Nhưng mà một đôi đồng tử xinh đẹp như vậy, lại có chút giảo hoạt vô lại, thoạt nhìn giống như một hài tử đang làm chuyện xấu.

“Thực xin lỗi, Ký Khê biểu đệ, ta không biết cách bắn pháo hoa.” Như Thúy cô nương buông tay nói. Hơn nữa bắn pháo hoa là việc của người hầu, mà đây là hài tử của Đàm gia, ai dám để một hài tử sáu tuổi đi nghịch lửa? Thân thể của hắn vốn yếu đuối, lỡ có gì dọa hắn sợ thì làm sao bây giờ?

Tròng mắt của nam hài chuyển qua chuyển lại, giảo hoạt nói: “Biểu tẩu là một phu nhân, không biết chơi cũng không sao, ta biết!” Nam hài vỗ ngực nói, “Biểu tẩu chỉ cần gọi người giúp ta lấy pháo hoa tới đây là được.”

Như Thúy nghĩ nghĩ liền hiểu ra ý tứ của hắn, xem ra nam hài đây là tự mình lén tới đây. Hơn nữa tính tình rất ham chơi, thân thể hắn trời sinh rất yếu ớt, trên dưới Đàm gia đều xem hắn như thủy tinh dễ vỡ mà che chở, nào dám cho hắn đi chơi pháo hoa? Tiểu tử này cũng không phải một đứa nhỏ an phận, liền đánh chủ ý lên người Như Thúy cô nương, muốn nàng mang hắn đi chơi.

Ôn Lương ở bên cạnh cũng hiểu tiểu biểu đệ muốn làm gì, cũng mở miệng: “Tiểu biểu đệ, đệ lại đi chọc ghẹo nha hoàn đúng không, như vậy không tốt đâu.”

“Ta mới không có chọc ghẹo nha hoàn đâu, là các nàng luôn nhìn chằm chằm ta, phiền chết ta rồi, ta mới không cần những người thích bát quái đó đi theo bên người ta chọc người ta ghét!” Đàm Ký Khê đối với vị biểu ca có diện mạo tương tự như mình cực kỳ tò mò, nghe thấy hắn nói liền ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn chằm chằm mặt hắn, nói: “Ôn biểu ca, huynh lớn lên nhìn thật giống ta!”

Ôn Lương cười khanh khách nói: “Ta lớn tuổi hơn đệ, hẳn là đệ lớn lên giống ta mới đúng.”

“Là như thế sao?” Tuy rằng tuổi còn nhỏ không hiểu cái gì, nhưng vẫn cảm thấy vị biểu ca cười ôn hòa này không dễ chọc, Đàm Ký Khê cực kì có tâm nhãn, lại nói: “Ôn biểu ca, huynh là biểu ca tốt nhất, nên thỏa mãn Ký Khê một lần đi.”

Ôn Lương duỗi tay búng lên cái đầu đang ngẩng lên của hắn một cái,  không để ý tới biểu tình phẫn nộ của nam hài, khí định thần nhàn nói: “Đệ còn nhỏ, cũng đừng nghĩ đi nghịch lửa, cha mẹ đệ và tổ mẫu sẽ lo lắng. Tiểu hài tử thì nên ngoan ngoãn nghe lời biết không.” Sau đó làm lơ ánh mắt muốn cắn người của nam hài, gọi các nha hoàn đang đi tìm nam hài kêu tới, để bọn họ mang hắn về phòng, tránh bị gió lạnh thổi.

Đàm Ký Khê phồng má, sau đó lộ ra tươi cười dễ thương nhìn Như Thúy cô nương, vươn bàn tay trắng nõn ra nói: “Biểu tẩu, cung hỉ phát tài, sớm sinh quý tử, cho ta bao lì xì.”

Ôn Lương vỗ trán thở dài, Như Thúy cô nương nâng môi cười, đem bao lì xì đã sớm chuẩn bị bỏ vào lòng bàn tay của hắn.

Cầm được bao lì xì nam hài vui rạo rực mà nói thêm vài câu cát tường, mới mang theo nha hoàn hầu hạ phía sau hắn nhanh như chớp mà đi vào trong phòng, muốn đi xin bao lì xì.

Như Thúy cô nương một nhìn theo nam hài đến khi biến mất, tươi cười trên mặt vẫn chưa tan.

Ôn Lương phát hiện tầm mắt của nàng, có chút khó chịu nói: “Đừng nhìn hắn, muốn nhìn thì nhìn bản đại nhân, so với hắn ta đẹp hơn nhiều.”

Như Thúy cô nương không biết người nào đó đang ghen, cười nói: “Tiểu biểu đệ lớn lên thật giống Ôn đại nhân, tuy rằng tính tình có chút lớn, nhưng cũng không khiến người chán ghét. Ôn đại nhân khi chàng còn nhỏ có phải cũng giống tiểu biểu đệ hay không?”

“Bản đại nhân khi còn nhỏ so với hắn dễ thương hơn nhiều.” Ôn Lương hừ một tiếng, nói: “Nếu nàng thích hài tử, về sau chúng ta sẽ nhận nuôi mười, tám đứa nhỏ, không cần hâm mộ người khác.”

Như Thúy nghẹn họng nhìn trân trối, nàng có sao a?

Bởi vì có truyền thống đón giao thừa vào đêm ba mươi Tết, nên sau khi xem pháo hoa xong, mọi người đều tụ tập lại tại Thụy Hương Viện ấm áp của lão thái thái noãn các bồi lão thái thái, nha hoàn sớm đã chuẩn bị trái cây điểm tâm và trà nóng. Mấy vị cậu mợ của Đàm gia đang bồi lão thái thái nói chuyện, khi Ôn Lương mang Như Thúy tới đây, vẫn còn mấy vị biểu ca biểu muội đang chơi pháo hoa bên ngoài.

Nhìn thấy bọn họ tiến vào, lão thái thái lại kêu bọn họ đến ngồi bên người bà, hai người cười rộ lên thỉnh an và chúc Tết lão thái thái, lại cùng các trưởng bối chúc mừng năm mới, đi hết một vòng liền cầm được rất nhiều bao lì xì. Chờ đến khi bọn nhỏ đều tiến vào, liền đến phiên bọn họ phát bao lì xì cho vãn bối.

Đón giao thừa vẫn luôn đợi tới qua đêm, bọn nhỏ chịu không nổi, liền để nha hoàn dẫn bọn chúng đi nghỉ ngơi. Những người lớn cũng không nhàn rỗi, kêu hạ nhân đem bàn lên, xếp bài lên, nam nhân một bàn, nữ nhân một bàn. Chơi cả một đêm, bất kể là bên bàn nam hay là bên bàn nữ, phu thê Ôn Lương Như Thúy đều thắng hết, tiền thắng được không ít.

Người Đàm gia đều biết Ôn Lương có đầu óc tốt, trước kia cùng hắn đánh bài bọn họ chưa từng thắng qua, có thắng tiền cũng không thấy kỳ quái, nhưng mà Như Thúy cô nương lại không có đầu óc tốt như hắn, tại sao nàng cũng liên tiếp mà thắng được tiền? Hơn nữa vận may quá tốt rồi, nếu không phải bọn họ nhìn nàng chằm chằm, mọi người đều sẽ hoài nghi nàng gian lận.

“Biểu tẩu vận may của tẩu thật tốt……” Một vị biểu muội nhà Đại cữu mẫu ngạc nhiên nói.

Các vị nữ quyến Đàm gia tất cả tỏ vẻ đồng ý, đại cữu mẫu cũng không nhịn được mà thở dài: “Nha đầu này vận khí của con cũng thật quá tốt đi.”

Sau khi nghe xong, mọi người đều mắt đi mày lại một phen, còn không phải là vận khí tốt sao, bằng không nàng chỉ là một nha hoàn trong phủ, có thể được làm chính thê của Ôn Lương có tài mạo song toàn gia thế hiển hách sao? Không nói đến các thế gia trong kinh thành, ngay cả cách xa kinh thành như thành Bình Tân, cũng có không biết bao nhiêu người đánh chủ ý lên người Ôn Lương, những thế gia tài phiệt đó hận không thể đem nữ nhi của mình đưa cho Ôn Lương làm thê tử của hắn để có thể lôi kéo người bên cạnh Hoàng Đế, nhưng không ngờ kết quả lại tiện nghi cho một nha hoàn không có thân phận.

Mắt lão thái thái không còn tốt, cho nên không có đi theo người trẻ tuổi đánh bài, nhưng cũng nghe nha hoàn ở một bên giải thích cho bà, nghe mấy người nói như vậy, cười ha hả nói: “Quả nhiên là có phúc khí, mới có thể khiến cho Lương ca nhi của chúng ta coi trọng. Thê tử của Lương ca nhi a, con phải nỗ lực cho tốt, về sau sinh cho Lương ca nhi mấy tiểu tử mập mạp. Ai nha, ta vẫn còn có mấy phương thuốc dưỡng thân thể, trong khoảng thời gian con ở đây, phải điều dưỡng thân mình cho tốt, không cần ủy khuất chính mình, Đàm gia chúng ta cũng không phải không phóng khoáng như Trấn Quốc Công phủ……”

Nghe lão thái thái lãi nhãi, Đàm gia các nữ quyến giật giật khóe miệng, được, cái gì cũng không nên nói, nếu không lão thái thái lại có chuyện để nói. Chẳng qua là trong lòng mọi người cũng cảm khái, nếu không phải lão thái thái nhớ thương nữ nhi, càng lớn tuổi càng hồ đồ, nếu không người đầu tiên có ý kiến với xuất thân của thê tử Ôn Lương chính là lão thái thái, khi lão thái thái còn trẻ cũng không phải là một người dễ nói chuyện, rất coi trọng chuyện môn đăng hộ đối, lúc đầu bà nghìn chọn vạn chọn, lại không tiếc mà gả nữ nhi đến chỗ xa như Trấn Quốc Công phủ.

Như Thúy cô nương không thể nói với lão thái thái chuyện mình không thể sinh dưỡng, cho nên rất nghe lời mà đồng ý, dù sao thì cứ coi như là có bệnh thì chữa nếu không bệnh thì bổ thân mình cũng tốt. Sau đó lại đem tiền mình thắng được từ tay các trưởng bối cùng các biểu tẩu biểu muội Đàm gia đều đẩy đến trước mặt lão thái thái, cười hì hì mà nói: “Bà ngoại, đêm nay vận may của con tốt như vậy cũng là vì có bà ngoại ngồi ở chỗ này, cho nên tất cả đều xem như là bà ngoại thắng.” Vừa vuốt mông ngựa, đồng thời cũng biểu đạt lòng hiếu thảo.

Đúng vậy, hành động này lập tức dỗ lão thái thái vui vẻ trở lại, nói nàng là hài tử tốt, lại làm đám nữ quyến Đàm gia thấy vậy liền bĩu môi.

Như Thúy cô nương hai ngày nay, mỗi ngày đều bồi lão thái thái, cùng các nữ quyến Đàm gia cũng không quá quen thuộc, nói chuyện cũng không nhiều lắm, cho nên trong lòng các nàng có ý tưởng gì đi nữa, trong lúc nhất thời cũng không biểu lộ ra ngoài. Cho dù những người này kinh thường xuất thân của nàng, nhưng nhìn thấy lão thái thái thích nàng như vậy, cho dù trong lòng có ý tưởng gì, hiện tại cũng không dám nói cái gì.

Mãi đến đêm khuya, sau khi bắn hết pháo hoa, mọi người mới từng người trở về sân viện của mình nghỉ ngơi.

Trở lại Phiêu Tương Viện, Như Thúy và Ôn Lương cùng nhau đi xem tiểu hài tử bị thương vẫn chưa tỉnh lại, hai nha hoàn canh giữ ở ngoại thất ngủ gà ngủ gật, nghe thấy có tiếng đập cửa một cái lập tức tỉnh lại, vội vàng đi mở cửa, nhìn thấy hai người Ôn Lương, vội vàng thi lễ rồi để cho bọn họ tiến vào.

Thời tiết rất lạnh, khi thở ra đều thành sương. Khi đi vào trong phòng, liền cảm giác được một cổ ấm áp. Ôn Lương quan sát, thấy nhóm nha hoàn chiếu cố chăm sóc cẩn thận, trong lòng có vài phần vừa lòng.

“Đêm nay nàng có tỉnh lại không?” Như Thúy hỏi theo thói quen. 

Họa bình lắc đầu.

Như Thúy ngồi lên ghế thêu đặt trước giường, nhìn hài tử nằm bò ngủ trên giường càng thêm gầy yếu mặt, trong lòng càng cảm thấy rất có lỗi với nàng, nếu không phải lúc ấy nàng chạy tới chắn một đao kia, hiện tại cũng sẽ không luôn hôn mê mà không tỉnh.

Ôn Lương đứng ở bên người nàng, nhìn khuôn mặt vàng như nến của tiểu nha đầu, gương mặt này không tính là đẹp, lúc mở mắt ra không biết sẽ như thế nào, nhưng lại có một đôi lông mày cực kì anh tú, thêm vài phần anh khí mà các cô nương không có.

Ngay khi Như Thúy đang vén tóc trên mặt của tiểu hài tử sang một bên, đột nhiên phát hiện lông mày của nàng nhăn lại, sau đó chậm rãi mở mắt ra, lộ ra một đôi mắt mê mang.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui