Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử)


Ôn Lương vốn là muốn ngốc ở Bình Tân thành đến mùa xuân tháng ba, nhưng hoàng đế lại bí mật ra ý chỉ tuyên hắn trở về. Cho nên sau tiết hoa triêu, Ôn Lương chỉ có thể ngoan ngoãn mà từ biệt người Đàm Phủ hồi kinh.

Ôn Lương mặc dù chỉ là biểu thiếu gia của Đàm Phủ, nhưng vì có quan hệ với lão thái thái, hắn ở Đàm Phủ địa vị so Đàm Phủ thiếu gia còn muốn quý trọng vài phần. Cho nên lúc hắn rời đi, gần như toàn bộ Đàm Phủ đều đi tiễn hắn, riêng phần quà tặng còn nhiều hơn hai xe so với khi bọn hắn tới, cũng không biết đồ vật trong nhà kho của Đàm Phủ có bao nhiêu thứ bị nhét tới đây.

Ngày hôm đó rời đi, Ôn Lương bị mấy vị cữu cữu vây quanh, nói một ít chuyện của nam nhân, lão thái thái thì lôi kéo tay Như Thúy lải nhải nói rất nhiều, đều là dặn dò nàng làm sao để điều dưỡng thân thể cho tốt tương lai sinh con các loại, mà Ôn Ngạn Bình nhỏ nhất, lúc này đang bị tiểu chính thái lùn lùn giống nàng ôm lấy, không cho nàng đi.

“Ngạn Bình ca ca đừng đi, Ký Khê muốn cùng Ngạn Bình ca ca cùng nhau đi chơi, Tiểu Hoa còn chưa có sinh sóc con đâu!!” Đàm Ký Khê gắt gao mà ôm lấy Ôn Ngạn Bình, há miệng gào khan, gào đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng.

Ôn Ngạn Bình cũng có chút thương cảm, tuy rằng thời gian ở Đàm gia không nhiều lắm, nhưng nàng là thật tâm thật ý mà xem này tiểu ma vương này như đệ đệ mà yêu thương, biết thân thể của hắn yếu nên thường bị giữ lại ở trong phòng tịch mịch, cho nên có thời gian rảnh liền bồi hắn chơi, mới khiến cho người bạn nhỏ này cực kì thích chơi cùng nàng. Lúc này nàngbphải đi, phát hiện chính mình cũng rất không nỡ xa người bạn nhỏ này.

“Ta sẽ viết thư cho ngươi……” Ôn Ngạn Bình chỉ có thể an ủi như vậy.

“Không không không! Ta không muốn Ngạn Bình ca ca đi! Ngạn Bình ca ca không còn nữa, liền không có ai chơi với ta!!” Người bạn nhỏ tiếp tục gào khóc, đồng thời không quên làm mất mặt mũi của người nào đó. “Hiện tại ngươi không biết được nhiều chữ, ngươi nhất định sẽ không viết thư!”

“Nói bậy, ta sẽ viết, hơn nữa hiện tại ta đã nhận biết được rất nhiều chữ.” Ôn Ngạn Bình đen mặt phản bác.

“Ký Khê, đừng náo loạn……” Tam cữu mẫu vừa đau lòng nhi tử lại cực kì không thích hành vi thân cận của nhi tử với Ôn Ngạn Bình như thế. Thật ra khi nghe thấy những chuyện mà tiểu cô nương này đã trải qua, nàng cũng rất đau lòng cho nàng, chẳng qua là khi phát hiện ra nhi tử quá thân cận với nàng, lại thêm chị em dâu ám chỉ, thật đúng là sợ Ôn Ngạn Bình về sau sẽ trở thành con dâu của mình. Ngược lại không phải nàng có thành kiến, chỉ là diện mạo của Ôn Ngạn Bình rất bình thường, lại lớn tuổi hơn so với nhi tử, căn bản không thích hợp với nhi tử. Nếu Ôn Ngạn Bình là một nam hài tử hàng thật giá thật, hai người thân cận như thế nàng sẽ thấy rất vui mừng. Nhưng mà, hiện tại khi thấy nhi tử toàn tâm toàn ý mà cho rằng Ôn Ngạn Bình là một nam hài tử, tam cữu mẫu liền mắt nhắm mắt mở mà để nhi tử hiểu lầm, hơn nữa còn âm thầm không cho nha hoàn lắm miệng, tốt nhất là nên lừa đến tương lai sau khi nhi tử cưới vợ sinh con mới ổn thỏa.

Nữ quyến của Đàm Phủ thấy tiểu bằng hữu khóc nháo như thế, sôi nổi đi tới khuyên bảo. Không khuyên còn tốt, đi khuyên như vậy, tiểu bằng hữu vốn chỉ là gào khan cổ mà thôi vào lúc này thật sự khóc đến nước mắt giàn giụa, bày ra khuôn mặt xinh đẹp khóc như mưa, làm tình thương của người mẹ lan tràn, các nữ nhân đau lòng không thôi.

Ôn Ngạn Bình cảm thấy tiểu bằng hữu này thật là làm sầu người, cuối cùng chỉ có thể nỗ lực mà duỗi tay ôm lấy hắn dùng sức ước lượng, tiểu bằng hữu thuận thế đôi tay cũng ôm cổ nàng, cả hai cái chân nhỏ béo đều vòng lên eo nàng, khuôn mặt nhỏ chôn vào cổ nàng mà khóc, khiến cho tiểu cô nương vốn là gầy không linh được động thiếu chút nữa bị hắn làm cho trật hông, may là Họa Bình lanh tay lẹ mắt mà khom lưng đỡ lấy nàng.

Một màn này tự nhiên làm cho mọi người của Đàm gia đều nhìn lại, tức khắc dở khóc dở cười, chú lùn nhỏ ôm chú lùn nhỏ, một màn này sao lại khôi hài như vậy chứ?

“Ký Khê, ngươi là biểu thúc, chính là trưởng bối, không thể chơi xấu như vậy được. Ta muốn cùng cha mẹ hồi kinh, về sau còn sẽ trở về gặp ngươi. Nếu không ngươi đi gặp ta cũng được, nghe nói kinh thành chơi rất vui.” Nghe thấy thế tiếng khóc của tiểu bằng hữu yếu đi, Ôn Ngạn Bình lại nói: “Nhưng mà ngươi phải dưỡng thân thể cho tốt, thân thể khỏe mạnh, về sau muốn đi nơi nào chơi cũng không có vấn đề gì, đến lúc đó ngươi tới kinh thành, ta mang ngươi đi chơi khắp kinh thành, một nơi cũng không bỏ xót……”

“Thật, thật vậy sao?” Tiểu bằng hữu nghẹn ngào hỏi.

“Thật.” Ôn Ngạn Bình khó khăn mà dùng khăn lau mặt cho hắn, sau đó có chút chán ghét mà đem khăn tay ném cho Họa Bình, cười nói: “Còn nói chính mình không phải khóc nhè, ngươi chính là biểu thúc, là trưởng bối, không thể cứ khóc như vậy được, đối với thân thể không tốt.”

Những lời này quả nhiên làm cho tiểu bằng hữu không cao hứng mà thu hồi lại nước mắt.

Bên kia người lớn đã cáo biệt xong, đang chờ hai tiểu gia hỏa cáo biệt, thấy tiểu bằng hữu bị nữ nhi dỗ dành đến không sai biệt lắm, Ôn Lương cũng đi tới, sờ sờ đầu tiểu chính thái, cười nói: “Ký Khê, chờ thân thể của đệ tốt lên, để cho cha đệ mang đệ tới kinh thành, đến lúc đó biểu ca sẽ dẫn đệ đi chơi.”

Danh dự của Ôn Lương xưa nay rất bảo đảm, tiểu bằng hữu cuối cùng cũng nghe lời, hốc mắt ứa nước mắt mà gật đầu. Trong lòng Ôn Lương rất vừa lòng, đang muốn nói cái gì, bên cạnh lại ló ra một cái đầu, người nào đó còn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hóa ra Ôn đại nhân lúc còn nhỏ khi khóc lên là bộ dáng này a……” Không khỏi mặt đầy hắc tuyến, bắt lấy móng vuốt của người nào đó, sau đó xoay người đối mặt với người Đàm Phủ.

“Bà ngoại, các cữu cữu cữu mẫu, còn có các biểu ca biểu muội, Tử Tu đi rồi, về sau có thời gian sẽ trở về gặp các ngươi.” Ôn Tử Tu nói.

Mắt thấy sắc trời càng ngày càng sáng, nếu không đi liền thì sẽ bỏ qua thời gian, mấy vị cữu cữu cũng không hề dong dài, nhìn hắn gật đầu, nhưng lão thái thái lại mặt đầy thương cảm, mấy vị cữu không thiếu được mà đi an ủi lão thái thái.

Lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, Ôn Lương dắt Như Thúy cùng Ôn Ngạn Bình lên xe ngựa, sau đó vén mành xe của cửa sổ lên, lại nhìn đám Đàm Phủ trước cửa vẫy tay.

Xe ngựa chậm rãi đi tới trước, rất nhanh liền ra Bình Tân thành.

Ôn Lương thấy bộ dáng suy sụp của tiểu cô nương, vỗ vỗ đầu nàng nói: “Thiên hạ này không có buổi tiệc vui nào không tàn, về sau sẽ được lĩnh hội.”

Tiểu cô nương mất mát gật gật đầu, sau đó nhìn sang Như Thúy cô nương đang xem cảnh vật ven đường bên ngoài mành xe, nhỏ giọng nói với Ôn Lương: “Cha, không bằng người cùng nương cho con một tiểu đệ đệ đi.” Mới vừa nói xong, liền phát hiện biểu tình của Ôn Lương nháy mắt đình trệ, tuy rằng rất nhỏ, nhưng xưa nay nàng rất biết nhìn sắc mặt người khác, không khỏi có chút hoảng loạn.

Sau một lúc lâu, Ôn Lương cười cười, nói: “Không cần khẩn trương, về sau việc này con cũng sẽ biết.”

Ôn Ngạn Bình có chút khó hiểu, trong lòng không rõ trên đời này có chuyện gì có thể làm khó được nam nhân thông minh tuyệt đỉnh này, chờ sau khi nàng biết Như Thúy đã từng vì cứu hắn mà bị thương thân thể nên không thể sinh dưỡng, đối với mẫu thân hiện tại của mình lại thân cận thêm vài phần, đặc biệt là khi nghe Thanh Y ngầm nói cho nàng biết, lần này bọn họ sở dĩ đến Bình Tân ăn tết, chính là bởi vì lời đồn đãi trong kinh quá mức đả thương người, nghe vậy mày tiểu cô nương nhăn lại, lập tức quyết định về sau ai dám lấy việc này cười nhạo mẫu thân nàng, nàng sẽ đánh chết hắn không tha.

Chờ sau khi Ôn Lương biết được ý niệm hung tàn của tiểu cô nương, tức khắc có chút lo lắng, hung tàn như vậy, về sau thật sự có thể tìm được nhà chồng sao? Nam nhân nào dám cưới nàng?

Nghĩa nữ thứ nhất quá hung tàn, Ôn Lương không khỏi cân nhắc, có nên lại đi thu dưỡng thêm mấy nghĩa tử nghĩa nữ đáng yên, dạy dỗ thật tốt, về sau cũng có thể bảo hộ nha đầu hung tàn này.

Hai ngày sau, khi bọn họ đi tới Vinh Hoa Tự, Ôn Lương cho người dừng xe, mang theo tiểu nha đầu đi vào trong chùa để nàng thắp cho cha mẹ mình nén nhang. Lúc trước khi cha mẹ nàng bị giết, thi thể hay nhà ở đều bị cường đạo đốt cháy, ngay cả chôn cũng không được, tự nhiên cũng không có xây mộ, trụ trì trong Vinh Hoa Tự tốt bụng, ở trong chùa vì những bá tánh đột ngột bị giết chết đó làm mấy tràng pháp sự.

Thắp nhang xong, bọn họ tiếp tục lên đường, mà cảm xúc của tiểu cô nương mất mát vài ngày, thẳng đến khi dần dần tới kinh thành, mới vui vẻ lên.

Thời điểm rời kinh trời giá rét, khi trở về đã là mùa xuân ấm áp hoa nở.

Sau hai tháng, bọn họ rốt cuộc cũng trở lại kinh thành.

*****************

Khi tới kinh thành đã là lúc chạng vạng, đi lộ trình nửa tháng mọi người đều cảm thấy thể xác và tinh thần mỏi mệt, có chuyện gì cũng chờ nghỉ ngơi xong rồi nói sau.

Sáng sớm hôm sau, Ôn Lương liền đi thượng triều. Đêm qua bọn họ chân trước vừa đến phủ, sau lưng liền có người trong cung tới, mang theo ý chỉ của hoàng đế, nói rõ cho người nào đó biết ngày mai nhất định phải lên triều làm viêc, không cho phép lại tìm lý do để lười biếng. Thái giám tới truyền lời như hổ rình mồi, Ôn Lương mặc dù có ý tưởng gì cũng chỉ có thể bóp mũi nuốt xuống.

Ôn Lương không ở đây, Như Thúy liền phụ trách mang Ôn Ngạn Bình đi làm quen với Thái Sư phủ. Tuy rằng Ôn Ngạn Bình mặc y phục của nam hài nên nàng chính là nam hài nhi, nhưng trên thực tế lại là nữ hài tử, có vài chuyện muốn dạy nàng, làm Như Thúy khó xử chính là, tiểu cô nương rõ ràng cảm thấy làm nam hài nhi nàng có cảm giác rất tốt đẹp, bị nhiều người kêu là “Thiếu gia”, căn bản không xem chính mình là nữ hài nhi, hơn nữa hài tử tám tuổi đã sớm hiểu chuyện này, lại chính mình tự có chủ kiến, kiên trì chính mình là một nam hài tử, hơn nữa có Ôn Lương dung túng, Như Thúy có muốn sửa đúng cũng sửa đúng không được.

Dùng đồ ăn sáng xong, Như Thúy đem quản sự trong phủ cùng với đám hạ nhân đều kêu lên, để cho bọn họ nhận nhận tân chủ tử.

“Đây là hài tử mà ta và đại nhân các ngươi nhận nuôi, về sau chính là thiếu gia trong phủ này, các ngươi phải hầu hạ cho tốt.” Như Thúy bình thản nói.

Quản sự trong phủ đều là người được Ôn Lương chọn, đối với Ôn Lương trung thành không cần phải nói, nếu phu nhân mở miệng, thì đều kêu thiếu gia, chỉ có Ngọc Sanh Ngọc Dung Ngọc Chi vốn là nha hoàn của Trấn Quốc Công phủ trong lòng rất nôn nóng.

Ngọc Sanh có chút không dám tin, tam thiếu gia chẳng qua là đi Bình Tân ăn Tết, thế nhưng khi trở về lại mang theo một hài tử xanh xao vàng vọt, còn nhận làm nghĩa tử, tuyên bố là thiếu gia trong phủ, đây là đại biểu cho cái gì? Ngọc Sanh đối Ôn Lương trung thành không cần nghi ngờ, nhưng có khi tâm tư cũng nặng một ít, lúc này đột nhiên nhiều ra một tiểu thiếu gia, trong lòng khó tránh khỏi sẽ suy đoán tung lung, chẳng lẽ tam thiếu gia thật sự không tính toán sẽ sinh hài tử, mới đi nhận một hài tử trở về tương lai kế thừa tước vị của hắn?

Cũng không biết vị “Thiếu gia” này vốn không phải là “Thiếu gia” Ngọc Sanh thật sự rất nôn nóng, không thể nề hà, cắn chặt răng, quyết định để cho người truyền tin cho Trấn Quốc Công phủ, để lão Trấn Quốc Công khuyên nhủ, ngàn vạn lần không thể để tam thiếu gia bị mê hoặc mà tuyệt tự được!

Không đề cập tới chuyện Ngọc Sanh nôn nóng như thế nào, chờ sau khi quản sự ma ma cùng nha hoàn đều lui xuống, Như Thúy mang theo tiểu nha đầu nhà nàng đến thư phòng, nhìn kỹ sắc mặt nàng, thấy sắc mặt nàng có chút không tốt, quan tâm hỏi: “Có cái gì không thoải mái sao?”

Dưỡng hai tháng, tiểu nha đầu rốt cuộc cũng có chút thịt, sắc mặt cũng bắt đầu có chút huyết sắc, nhưng khoảng cách đến những nữ hài tử của nhà phú quý mà nói, da thịt không đủ trắng trẻo tinh tế, về sau còn phải dưỡng tiếp. Mà kỳ lạ chính là, bộ dáng có chút vàng như nến của tiểu cô nương, thế nhưng cực kì tôn lên khí chất của nàng, làm người ta vừa thấy liền cảm thấy là một nam hài nhi lanh lợi anh khí, cho nên lúc trước khi giới thiệu là “Thiếu gia”, lại không có một người nào nhận ra.

Ôn Ngạn Bình lắc đầu, thấy vẻ mặt quan tâm của Như Thúy, đem thân thể nhỏ nhắn nhào vào lòng ngực nàng, cảm thụ được nàng mềm nhẹ vuốt ve, nhỏ giọng nói: “Con chỉ là hoảng sợ, hóa ra cha…… Lại lợi hại như vậy.” Thẳng đến lúc này, nàng mới khắc sâu mà hiểu rõ vị Ôn Lương này chính là sủng thần của thiên tử ở Đại Sở trong đó có bao nhiêu tôn vinh, là người mà nàng trước kia cả đời cũng không thể thấy được.

Như Thúy rất nhanh liền hiểu ý tứ của nàng, không khỏi cười nói: “Ôn đại nhân xác thật là rất lợi hại, khinh thường người của hắn đều không có kết cục tốt nha.” Vẻ mặt nàng rất kiêu ngạo.

Ôn Ngạn Bình trộm quan sát biểu tình của nàng, mấy ngày nay, nàng phát hiện nữ nhân này là một người rất đơn giản, đơn giản đến mức có thời điểm làm người ta hộc máu, cùng với tâm nhãn của nàng thì hoàn toàn tương phản, nhưng lại làm nàng rất thích. Nhớ tới tối hôm qua ngủ khi nghe được chuyện nhóm nha hoàn trong phủ nghị luận, tuy rằng các nàng nói rất nhỏ, nhưng lại nghe không sót một chữ, trong lòng không khỏi kính nể nàng tốt bụng, từ một nha hoàn chuyển biến thành phu nhân của quan lại, kỳ thật nàng cũng không dễ dàng gì. Nhưng mà, càng hâm mộ rất nhiều đối với tình cảm mà Ôn Lương dành cho nàng, rất chân thành tha thiết, làm nàng cảm thấy nam nhân hóa ra cũng không phải kinh khủng như vậy. 

Như Thúy cười cười ôm lấy nàng, cảm giác có một nữ nhi cũng không tồi.

Đang lúc Như Thúy mang theo nữ nhi bắt đầu xử lý công việc tích tụ mấy tháng trong phủ, người hầu lại tới bẩm báo, có công công trong cung tới phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui