Đi một chuyến đến Trấn Quốc Công phủ, Ôn Ngạn Bình cảm thấy Trấn Quốc Công phủ này thật là một nơi phiền toái cùng soi mói, về sau nếu không có việc gì thì tuyệt đối không trở về. Lời này được Ôn Lương đồng ý, cười sờ sờ đầu nàng phụ họa với nàng, hoàn toàn là loại hình phụ thân dạy hư nữ nhi, Như Thúy ở một bên nghe vậy liền trợn mắt, mặc dù nàng ngốc nghếch, nhưng không tùy hứng như hai người này, xem ra phẩm hạnh của mình vẫn cực tốt.
"Đúng rồi, Ôn đại nhân, lúc nãy vì sao chàng lại muốn nhúng tay vào chuyện của Trấn Quốc Công phủ? Chàng làm như vậy, cẩn thận nương sẽ oán hận chàng. " Như Thúy hỏi, có lẽ đối với Ôn Lương mà nói chuyện này chỉ là một câu nói, nhưng đối Trấn Quốc Công phu nhân mà nói, đây chính là nhúng tay can thiệp vào sự vụ của Trấn Quốc Công phủ, cướp đoạt quyền lợi trên tay bà, để bà bất kể là như thế nào đi nữa cũng không cách nào bình tĩnh mà tiếp đãi.
Ôn Lương phe phẩy cây quạt, thản nhiên cười nói: " Dù sao cũng phải cho bà ấy ít chuyện để bận bịu, tránh việc bọn họ luôn nhìn chúng ta chằm chằm." Thấy nàng nhìn mình chằm chằm rõ ràng là không tin, Ôn Lương duỗi tay qua nhéo má nàng, cười mà không nói.
Đương nhiên không có đơn giản như vậy, mặc dù hắn rất khinh thường Trấn Quốc Công phủ, nhưng cũng sẽ không nhìn nó xuống dốc, tâm tư của kế mẫu hắn hiểu. Nhưng phải xem hắn có đồng ý hay không, mặc dù hắn không ở trong Trấn Quốc Công phủ, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể nhúng tay vào lăn lộn bọn họ một chút.
Hắn không nói, Như Thúy cũng không hỏi nhiều, trong lòng nàng người thông minh luôn làm việc phức tạp, nàng vẫn tương đối thích thẳng thắn dễ hiểu hơn.
"Đúng rồi, sau khi trở về muốn mời đại phụ lại đây xem cho Ngạn Binh." Như Thúy kéo tiểu nha đầu qua sờ sờ mặt nàng, nói " Lần trước khi bị thương, Đại phu nói thân thể của Ngạn Bình không tốt, lúc này lại rơi xuống nước, không biết có thể sinh bệnh hay không."
"Được, trở về liền mời đại phu tới phủ." Ôn Lương cũng đồng ý, đối với nghĩa nữ cực kì yêu quý.
Mới vừa trở về phủ, trước mặt bọn họ là mấy thiếu niên, mỗi người đều kích động nhìn bọn họ, Ôn Ngạn Bình bị Như Thúy dắt tay, tò mò mà nhìn những thiếu niên có bộ dạng khí chất đều xuất sắc kia, mặc hoa phục được may chế bằng các vật liệu thượng đẳng, eo đeo ngọc bội, vừa nhìn là biết thiếu gia nhà quyền quý, cho dù trong đó có một tiểu mập mạp lớn lên có chút lùn, cười lên rất đáng yêu. Có đều Ôn Ngạn Bình lại theo bản năng mà có chút kháng cự.
" Ôn tiên sinh, Ôn phu nhân, các người rốt cuộc cũng trở về!" Vệ Triều Ấp kích động mà nói: " Nghe nói các người hồi kinh, chúng ta muốn trước tiên là phải đi bái phỏng các người, ai ngờ trong thư viện lại có việc, nhất thời không đi được."
" Ôn tiên sinh trở về là tốt rồi, vừa lúc đi mời Tiếu Tiếu cô nương đi tới cùng nhau hội tụ, làm tiệc đón gió tẩy trần cho Ôn tiên sinh, chúng ta đến tửu lầu yến khách." Mạc Tiềm một bộ dáng nhà giàu mới nổi.
Chu Chửng Húc văn nhã cười, cũng tiến lên chào hỏi mọi người.
Thiếu niên ưu nhã tuấn mỹ với đôi mắt xếch Hạng Thanh Xuân lại chú ý tới tiểu hài nhi bên cạnh Như Thúy, hơi hơi híp mắt lại, nói:" Ôn tiên sinh, đây là nghĩa tử mà người thu nhận ở Bình Tân sao? Không biết hắn là hài tử nhà ai?"
Nghe vậy, những thiếu niên khác lúc này mới chú ý tới tiểu hài nhi bên cạnh Như Thúy, gầy gò ốm yếu, dung mạo bình thường không có gì đặc biệt, thật sự là không có gì xuất sắc, làm bọn họ có chút hoài nghi tại sao Ôn Lương lại nhận loại người không có gì đặc sắc này làm nghĩa tử, không sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng sao? Thời đại này người naof coi trọng tướng mạo khí chất, nếu tài mạo xuất sắc thì thế nhân mới tán thưởng, cho nên bộ dáng này của Ôn Ngạn Bình hiện tại xanh xao vàng vọt đúng là rất khó coi, cho dù đã nuôi được hai tháng, lúc này thoạt nhìn cũng có chút thịt, nhưng cũng nhìn ra được dung mạo không phải xuất sắc lắm, có đều đôi mắt lại sáng ngời đến bất ngờ. Lộ ra đôi mi thanh tú, ngược lại nhìn có vẻ điềm tĩnh.
“Hắn gọi là Ôn Ngạn Bình.” Ôn Lương nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, không có giải thích nhiều, “Ngạn Bình, mấy vị này là Vệ Triều Ấp, Chu Chửng Húc, Mạc Tiềm, Hạng Thanh Xuân.”
Ôn Ngạn Bình cọ tới cọ lui từ bên người Như Thúy rồi đi ra hai bước, ấp a ấp úng chào hỏi mọi người. Bộ dáng này ở trong mắt Vệ Triều Ấp cùng Hạng Thanh Xuân, không khỏi có chút không vui, cảm thấy tiểu hài tử này không phóng khoáng, ngược lại là Chu Chửng Húc xưa nay tính tình ôn tồn lễ độ, Mạc Tiềm chuyện gì cũng không để bụng, hai người không có cảm thấy gì khác thường.
Qua năm mới, lời đồn đãi vốn dĩ mãnh liệt đã lắng xuống, tất cả mọi chuyện dường như đã thành kết cục đã định, cho nên mấy thiếu niên khi nhìn thấy Như Thúy, nhớ tới việc nàng không thể sinh dưỡng, chỉ là nhìn mặt lẫn nhau truyền đạt ý tứ, trên mặt vẫn như thường.
Lúc mọi người đi theo Ôn Lương cùng nhau ngồi vào chính đường, mấy thiếu niên nhỏ giọng thảo luận.
“Có chút xấu.” Hạng Thanh Xuân cau mày nói, hắn đối với xấu đẹp cực kỳ mẫn cảm, xưa nay luôn tự phụ chính mình có dung mạo thanh mỹ tuấn nhã, hơn nữa ngày thường phần lớn hắn tiếp xúc đều là người có dung mạo ưu tú —— tiểu mập mạp là một ngoại lệ, nhưng mà nếu gầy xuống một chút thì cũng là một thiếu niên tuấn mỹ, chỉ tiếc người nào đó quá béo —— cho nên hắn vẫn luôn cho rằng người có dung mạo đẹp mới có tư cách cùng mình kết giao. Chẳng qua hắn có tự phụ đến mức nào thì ở trước mặt Ôn Lương cũng hoàn toàn chỉ còn lại cặn bã, hắn cũng chỉ có ngoan ngoãn nhận thua. Cho nên hắn nghĩ không ra, xuất sắc như Ôn Lương vì sao phải thu nhận một tiểu hài tử xấu như thế làm nghĩa tử.
“Có lẽ trưởng thành sẽ đẹp hơn chút đi.” Vệ Triều Ấp khó có được mà phụ họa —— hắn cũng là người yêu thích cái đẹp, có điều không biến thái như Hạng Thanh Xuân thôi.
“Sợ là rất khó khăn.” Hạng Thanh Xuân nhìn người rất chuẩn, cảm thấy tiểu hài tử này tựa hồ đã định hình rồi, “May mắn đây là một nam hài tử, nếu không về sau đâu thể nào cưới được thê tử?” Đôi môi mỏng đỏ mọng xinh đẹp phun ra lời nói cực kì cay nghiệt.
Chu Chửng Húc lại cười nói: “Đó là nghĩa tử của Ôn tiên sinh, các ngươi nói như vậy không tốt lắm thì phải?”
Hai người Vệ Triều Ấp tự nhiên biết điểm này, liền không về chuyện này nữa. Mà lúc này, tiểu hài tử đi đằng trước đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn bọn họ một cái, đặc biệt là Hạng Thanh Xuân cùng Vệ Triều Ấp, càng có thể cảm giác được tiểu hài tử này đang phẫn nộ, cặp mắt kia tràn ngập lửa giận cực kì có thần, thoạt nhìn cũng không quá bình thường như bọn họ nghĩ.
Chẳng lẽ hắn nghe thấy sao? Xa như vậy, không thể nào đâu? Ba người trong lòng hoảng sợ.
Đã là buổi trưa, Ôn Lương để người hầu bày thiện, lại giữ lại bốn người thiếu niên cùng nhau dùng bữa, trước đây cũng thường xuyên như vậy, các thiếu niên cũng không quá chú ý, thoải mái ngồi xuống cùng Ôn Lương ăn cùng một bàn, ở trong lòng bọn họ, Ôn Lương đã từng chỉ dạy bọn họ cũng coi như có tình thầy trò, tiên sinh giữ lại ăn bữa cơm, học sinh cũng không cần từ chối.
Ôn Ngạn Bình cầm lấy chiếc đũa cùng bát cơm, cùng so sánh với động tác ưu nhã của những thiếu niên kia, có vẻ có chút thô lỗ, làm cho nàng có chút tự ti, rất nhanh lại sinh ra một cỗ ngạo khí, nàng sau này sẽ học giỏi lễ nghi, so với bọn hắn sẽ càng xuất sắc. Ngược lại là Hạng Thanh Xuân cùng Vệ Triêu Ấp đáng ghét kia, đều là người xấu, sau này nàng muốn chán ghét bọn họ!
Sau khi ăn xong, mọi người ngồi ở phòng khách uống trà, Ôn Lương cùng mấy người tùy ý trò chuyện, thuận tiện kiểm tra học tập của bọn họ, lại chỉ điểm cho bọn họ vài chỗ không hiểu một chút.
Chờ khi Ôn Lương nửa đường rời đi thay y phục, Ôn Ngạn Bình mắt lạnh nhìn bốn người thiếu niên kia, ánh mắt dừng ở trên người Hạng Thanh Xuân.
"Ngạn Bình tiểu sư đệ, có muốn đánh cờ hay không?" Hạng Thanh Xuân lộ ra mỉm cười hoàn mỹ, cầm lấy hộp cờ trong phòng khách mời tiểu hài. Mặc dù tướng mạo của tiểu hài tử không phù hợp với thẩm mỹ của chính mình, nhưng xét thấy hắn cũng là nghĩa tử của Ôn Lương, ý nghĩa không bình thường, tự nhiên muốn giao hảo mượn sức một phen.
" Ngươi là hài tử được Ôn tiên sinh thu nhận, được Ôn tiên sinh coi trọng, hẳn là biết rất nhiều thứ nhỉ?" Vệ Triêu Ấp cười nói: "Có muốn chúng ta dạy ngươi hay không?"
Ôn Ngạn Bình mắt lạnh nhìn bọn họ, nói với Hạng Thanh Xuân: "Hồ ly tinh thối!" Sau đó lại nói với Vệ Triêu Ấp: "Sói hoang lớn độc miệng!" Nói xong liền chạy đến chỗ của tiểu mập mạp, cười xán lạn nói: "Béo ca ca, ngày mai chúng ta đi tìm Tiếu Tiếu di chơi ~~" hoàn toàn là bộ dáng ngây thơ không rành thế sự.
"Được a ~" Tiểu mập mạp hưng phấn kêu lên, rất có nghĩa khí mà che chở cho tiểu hài tử, không cho hai người đang tức giận kia bắt nạt tiểu hài tử.
Đây mới gọi là hồ ly giảo hoạt a!
Nhìn thấy tiểu hài tử lợi dụng tiểu mập mạp chặn bọn họ lại, Vệ Triến Ấp cùng Hạng Thanh Xuân đều là một bụng hỏa giận, nhận định đứa nhỏ này rất đáng ghét.
Ôn Ngạn Bình dường như còn cảm thấy không đủ, còn đang ở phía sau tiểu mập mạp làm mặt ngoáo ộp với hai người.
Vào buổi chiều, bốn thiếu niên cáo từ rời đi, đồng thời tỏ vẻ ngày mai lúc nghỉ trưa sẽ đến Ôn phủ cùng Ôn Lương chơi cờ, Ôn Lương nghĩ nghĩ về hành trình ngày mai của mình, liền cho phép .
Chỉ có tiểu hài tử là thở phì phì trừng mắt nhìn bọn họ, cực độ không hi vọng hai đại ca ca đáng ghét kia đến, ngược lại là tiểu mập mạp nàng rất hoan nghênh.
"Ngạn Bình làm sao vậy?" Như Thúy tò mò nhìn biểu tình phẫn nộ của đứa nhỏ.
Ôn Ngạn Bình xem xét nhìn Như Thúy, mặc dù nàng không phải tuyệt sắc, nhưng cũng là một nữ tử thanh tú đẹp đẽ, lúc cười rộ lên làm cho người ta cảm thấy được hết sức thoải mái, ngược lại là mình, thực sự xấu như vậy sao?
"Nương, ta thực sự rất xấu sao?" Ôn Ngạn Bình có chút khổ sở hỏi.
"Ai nói ?" Như Thúy mất hứng, "Con chỉ là nhìn bình thường một chút, bồi bổ dinh dưỡng thân thể cho tốt, nẩy nở ra liền dễ nhìn." Chẳng lẽ là bọn Vệ Triêu Ấp nói cái gì đó kích thích đến đứa nhỏ? "Nghe ta, Ngạn Bình không có xấu."
Ôn Ngạn Bình âm thầm lệ rơi đầy mặt, nương a, đây được coi là an ủi sao? Nhưng mà trong lòng cũng coi như là có chút an ủi, quyết định sau này nhất định phải ăn cơm uống thuốc cho tốt, nỗ lực dưỡng tốt sắc mặt.
********************
Hồi kinh được mấy ngày, Như Thúy vẫn vội vàng, thăm hỏi hàng xóm, xử lý gấp sự vụ của mấy tháng, đón tiếp mọi người một chút, còn phải dạy Ôn Ngạn Bình đọc sách viết chữ các loại , cuộc sống thật sự rất đa dạng.
Chờ khi rốt cuộc nàng cũng được rảnh rỗi, lại sang Ngu Tướng Quân phủ sát vách đi thăm tiểu hài tử mới sinh của Ngu Tướng Quân. Năm nay khi Tết nguyên tiêu, Ngu Tướng Quân phu nhân sinh hạ một đứa con trai, nhũ danh gọi là Tể Tể, nhìn cực kì tuấn tú đáng yêu, Như Thúy cùng Ôn Ngạn Bình sau khi gặp đã rất thích. Vừa vặn được Tướng quân phu nhân mời nàng vào Tiết Thượng Tị của tháng ba đi xem hội chùa, Như Thúy nghĩ nghĩ, lại liếc nhìn Ngu Nguyệt Quyên muội muội của Ngu Tướng Quân, thiếu nữ này vừa mới biết yêu. Đối với Ôn đại nhân nhà nàng vừa gặp đã yêu, sau đó vẫn luôn không quên được tình cảm này... Hiểu rõ ý tứ của Tướng quân phu nhân, Như Thúy rất sảng khoái đáp ứng lời mời của nàng.
Tiết Thượng Tị: ngày mùng ba tháng ba âm lịch.
Bữa tối, lúc người một nhà ngồi xuống ăn cơm, Như Thúy nói với trượng phu và nữ nhi về Tết Thượng Tị đi hội chùa, nào ngờ hai người đều không rảnh.
"Ngày đó trong cung có chuyện, ta đi không được." Ôn Lương tiếc nuối vô cùng, Tiết Thượng Tị cũng không được nghỉ.
Ôn Ngạn Bình chớp chớp mắt, có chút ngượng ngùng nói: "Nương, con phải đi cùng Tiếu Tiếu di đến sông Thanh Yến xem đua thuyền, bọn tiểu béo ca ca có thi đấu ở đó." Nói xong, lặng lẽ liếc nhìn Như Thúy.
Như Thúy cười nói: "Sợ là tiểu béo xúi giục con đi mời Tiếu Tiếu đúng không?" Nếu không Hồ thái y tuyệt đối sẽ không có khả năng đồng ý.
Ôn Ngạn Bình nghịch ngợm mà thè lưỡi, coi như là ngầm thừa nhận.
"Xem ra chỉ có thể là ta cùng bọn A Manh, Nguyệt Quyên cùng đi xem hội chùa rồi." Như Thúy cảm thấy có chút mất mát.
Ôn Lương kéo tay nàng an ủi, "Không có việc gì, khi nàng trở về, ta sẽ đi đón nàng, đến lúc đó chúng ta đi trên đường xem náo nhiệt."
Như Thúy cao hứng gật đầu.
Nói như thế đã xong, chờ đến lúc vào ngày ba tháng ba âm lịch, sáng sớm, Mạc Tiềm liền phái người đến đón Ôn Ngạn Bình đi, Như Thúy lo lắng nhiều người sẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, đặc biệt căn dặn Mạc Tiềm phải chiếu cố nàng kỹ lưỡng, đồng thời cũng căn dặn tiểu Ngạn Bình không được lại tức giận với đám người Hạng Thanh Xuân, chờ khi đến nơi an toàn, rồi hãy tức giận với bọn họ.
Trên mặt Ôn Ngạn Bình treo nụ cười hồn nhiên sáng lạn mà đồng ý, trong bụng lại là một bụng ý nghĩ xấu, đàn nghĩ làm sao để lăn qua lăn lại đám người Hạng Thanh Xuân, ai kêu bọn hắn thường gọi nàng là tiểu tử xấu.
Tiễn Ôn Ngạn Bình đi xong, đến phiên Ôn Lương tiễn Như Thúy đi.
Nhìn Như Thúy bước lên xe ngựa rời đi, Ôn Lương không hiểu tại sao, trong lòng có chút khó chịu, cảm giác thấy có chút bất an, dường như sẽ phát sinh chuyện gì đó, có loại xúc động muốn kéo người trong xe ngựa trở lại khóa bên người mình.