Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử)


Bởi vì tâm thần có chút không yên, cho nên cả một buổi sáng Ôn Lương đều có chút thất thần, thất thần quá nhiều lần, người khác có muốn làm bộ không nhìn thấy cũng không được.

"Tử Tu, có chuyện gì?" Túc Vương buông quyển tông trong tay xuống, nghiêm túc hỏi.

Cảm giác này có chút quá huyền ảo lại không rõ ràng, Ôn Lương nói không ra được lý do, chỉ có thể tùy ý cười cười cho có lệ rồi bỏ qua, có điều trong chốc lát sau, lại cứ theo lẽ thường mà bắt đầu thất thần.

Túc Vương là một người làm việc nghiêm túc, thấy tâm tư của hắn không ở nơi này, nhíu mày, cũng không hề miễn cưỡng, chỉ là đem một đống lớn quyển trục đưa cho hắn, nói: "Tận lực nhanh chóng làm tốt chuyện này, bổn vương chờ."
Ôn Lương vừa thấy những quyển tông đó, tức khắc đầu to ra như trâu, mong đợi hỏi: "Vương gia, có thời gian hạn chế hay không?"

"Ba ngày." Túc Vương là một người làm việc mạnh mẽ vang dội, không thích nhất là dây dưa lề mề, biết người nào đó thích lười biếng, cho nên lời này không lưu tình chút nào.

"Vương gia, thời gian này quá ngắn, bên trong đề cập đến rất nhiều văn tự của dân tộc thiểu số ngày xưa, ta cần có thời gian phiên dịch từng cái." Ôn Lương vì mình mà tranh thủ thời gian, hắn không muốn phải thức khuya dậy sớm mà bận rộn, đến lúc đó đến thời gian ôm thê tử đùa với nữ nhi đều không có.

Túc Vương chỉ đơn giản nhìn hắn một cái, Ôn Lương lập tức không nói lời nào, lệ rơi đầy mặt mà ôm một đống quyển tông rời khỏi hoàng cung.

Nhớ tới chuyện hắn đã đồng ý với Như Thúy, Ôn Lương cho người đem quyển tông trở về phủ trước, bỏ xe ngựa lại, tự mình thản nhiên đi trên phố xá náo nhiệt, nhìn các bá tánh quanh mình trên mặt đều là tươi cười, tuy rằng bình thường, nhưng lại là dấu hiệu của thời thịnh thế thái bình, cho dù có nhìn mấy lần, cũng khiến hắn cam tâm tình nguyện mà duy trì hiện tượng này, chỉ hy vọng lúc còn sống, sẽ không lặp lại chuyện bi thảm của mười mấy năm trước.

Hiếm khi có được tâm tư hứng khởi mà đi dạo, Ôn Lương vừa đi vừa nhìn, trong lòng có chút đáng tiếc nha đầu kia không có ở bên người mình, nếu có nàng ở đây, nhất định sẽ nói rất nhiều, từ những câu chuyện bình thường, ngẫu nhiên sẽ có vài chuyện gây kinh ngạc, mặc dù có chút nghẹn khuất, nhưng lại lý thú kì diệu vô cùng, mỗi khi như vậy đều làm cho hắn không nhịn được mà bật cười, những ngày ở cùng nàng cuộc sông chưa bao giờ trở nên vô vị.

Hắn đi rất nhàn nhã, lại không biết con đường náo nhiệt đến hội chùa này bởi vì sự xuất hiện của hắn mà thiếu chút nữa rối loạn trật tự, Thượng Khê đi theo phía sau hắn liên tiếp lau mồ hôi, cẩn thận mà ngăn lại đám người muốn chen qua, vòn những người ở bên cạnh hai người, phần lớn là trong lúc lơ đãng mà nhìn qua, đã ngây người vài phần, chờ khi phục hồi lại tinh thần, người đã đi xa, muốn xuyên qua để tiến lên ngắm cũng mất cơ hội.

Đi qua đường phố náo nhiệt, rồi tới một cái ngõ nhỏ thanh tĩnh, đột nhiên có người tiến lên, thấp giọng bẩm báo vài câu, biểu tình của Ôn Lương vốn bình thản đột nhiên biến đổi.

"Phu nhân thế nào rồi?" Ôn Lương khẩn trương hỏi, trong lòng bàn tay tiết ra mồ hôi.

"Bẩm đại nhân, phu nhân không có việc gì, Ngu tướng quân đã bắt hết loạn đảng ở Liên Hoa Quan Tự, ngược lại là phu nhân của Ngu tướng quân xảy ra chút chuyện nhỏ. Ngu tướng quân tự mình hộ tống phu nhân các nàng trở về, một khắc nữa sẽ đến."

Ôn Lương gật đầu, có điều mặt mày vẫn chưa hòa hoãn lại được, sợ hãi trong lòng vẫn không có cách nào ngăn chặn được, lập tức cũng không đi tới phía trước, cứ như vậy đứng ở trước đầu ngõ đợi.

Ước chừng khoảng một khắc sâu, một đội xe ngựa đi tới.

"Ôn đại nhân, ta ở chỗ này nè." Trên xe ngựa lộ ra một cái đầu, gương mặt tú lệ kia lộ ra nụ cười đáng yêu, như ánh mặt trời rực rỡ vào mùa xuân tháng ba, ấm áp, say say, tựa như uống được rượu ngon được ủ cất nhiều năm, trong lúc nhất thời cả trái tim đều mềm mại.

Hắn nghĩ, hắn giống như bị trúng độc, càng ngày càng không có cách nào rũ bỏ sự tồn tại của người kia, chỉ cần nhìn thấy nàng như vậy, đều cảm thấy đó là một chuyện hạnh phúc.

Sau đó là một thân hình mềm mại bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, Ôn Lương giang hai cánh tay ôm lấy nàng.

Mới vừa rồi, nghe thấy cấp dưới tới báo ở Liên Hoa Quan Tự có loạn đảng ẩn náu, mà nha đầu này đang ở Liên Hoa Quan du hồ, thiếu chút nữa bị loạn đảng ảnh hưởng đến, trong lòng làm sao cũng không thể nào an tâm, hiện tại nhìn thấy nàng bình an trở về, lòng mới buông xuống được, nhưng mà trái tim hắn vừa mới yên ổn lại, người nào đó lại đột nhiên nhíu mày, ôm bụng cong eo xuống, sắc mặt tái nhợt.

"Nha đầu, nàng làm sao vậy?" Ôn Lương hoảng sợ, không phải nói nàng không có việc gì sao?

Thấy sắc mặt hắn đều thay đổi, mặc dù Như Thúy cảm thấy bụng vô cùng đau đớn, nhưng vẫn miễn cường nặn ra một nụ cười an ủi hắn: "Ôn đại nhân, ta đau bụng, có thể là ăn phải cái gì đó nên đau bụng."

Thân thể nàng luôn khỏe mạnh, thức ăn có nha hoàn nhìn, phối hợp rất tinh tế, lại không có ăn đồ vật gì lung tung, làm sao có khả năng sẽ ăn đến đau bụng? Ôn Lương không tin, chỉ cảm thấy nhất định là bị chuyện của Liên Hoa Quan Tự liên lụy, không thấy phu nhân của Ngu tướng quân cũng bị liên lụy mà trúng độc sao? Nghĩ nghĩ, một tay ôm nàng bế lên đặt lên xe ngựa, chỉ kịp tới chào hỏi Ngu tướng quân một tiếng, liền để xa phu hồi phủ, đồng thời, cũng kêu hạ nhân mau chóng đi mời Hồ thái y tới, chỉ có y thuật của Hồ thái y hắn mới tin được.

Trở lại phủ, Ôn Lương không để ý tới sự cự tuyệt của Như Thúy, trực tiếp ôm nàng từ trong xe đi xuống, đi vào trong phủ. Lúc này Như Thúy cảm thấy bụng không còn đau như vậy, nhưng Ôn Lương lại ôm nàng vào trong phủ như vậy, làm nàng cảm thấy lúc này không còn mặt mũi gặp người, hành động khoe ân ái như vậy, chính là muốn bị người ta mắng.

Quả nhiên, Ngọc Sanh Ngọc Dung nghe tiếng chạy tới không phải là biểu tình không chút thiện cảm mà nhìn nàng sao? Có điều Như Thúy cô nương cảm thấy mình là một chủ mẫu tốt, không chấp nhặt cùng các nàng ta, nếu các nàng ta dám mở miệng nói cái gì khiến nàng không hài lòng, lại đi trị tội cũng không muộn. Đáng tiếc chính là, từ lần trước khi Ngọc Sanh bị Ôn Lương trách cứ, càng thêm ổn trọng hiểu chuyện, cũng sẽ không dễ dàng để mình bị mắng.

Thời điểm đang chờ Hồ thái y tới, phu thê Ngu tướng quân vốn dĩ đã hồi phủ lại tới đây thăm hỏi, chẳng qua là lúc này đoàn người đều không có tâm tư để ý tới, thẳng đến khi Hồ thái y tới, có chút bất mãn đối với hành vi nôn nóng như vậy của Ôn Lương, rõ ràng nha đầu kia chỉ là sắc mặt tái nhợt một chút, lúc này không phải đang ngồi ở chỗ kia uống nước rất tốt sao, nôn nóng cái gì chứ?

Mặc dù Hồ thái y có thể hiểu được hành động nào đó Ôn Lương, nhưng trên mặt cảm tình lại không thể tiếp nhận, chỉ là sợ Ôn Lương già rồi lại không có con cái chăm sóc trước lúc lâm chung, càng đáng sợ hơn chính là nếu về sau hắn hối hận, cả đời này đã có kết quả đã định, nửa đời sau phải chịu đựng như thế nào? Làm trưởng bối nên vẫn luôn hy vọng con cháu mạnh khỏe, có con cháu đầy cả sảnh đường, Hồ thái y đương nhiên là hy vọng Ôn Lương về sau sẽ con nối dõi, bình an thuận lợi mà sống hết cả đời. Nhưng mà, thê tử của hắn lại không thể sinh con, cho dù có nhận nghĩa tử đi nữa thì sao chứ? Chung quy cũng không phải huyết mạch của mình.

Người già rồi, tự nhiên sẽ nghĩ nhiều, cho nên Hồ thái y cũng có chút không mấy ưa thích Như Thúy cô nương, mỗi lần gặp mặt đều phải lải nhải một chút. Chỉ là mỗi lần ông lải nhải, cháu dâu này đều cười híp mắt mà đáp lại ông, thiếu chút nữa đã khiến ông bị nghẹn khuất gần chết.

Có điều, hôm nay Hồ thái y lải nhãi không được bao lâu đã bị không thể tưởng tượng thay thế, trong lúc nhất thời bắt mạch tay cho Như Thúy không nói lời nào, cả người đều choáng váng.

Ôn Lương nhìn thấy mà lo lắng, khi đang muốn nói cái gì đó, lại nghe thấy Hồ thái y lẩm bẩm tuyên bố cũng làm cho hắn choáng váng, thậm chí phu thê Ngu tướng quân chúc mừng hắn cũng không kịp phản ứng lại, chỉ có ánh mắt là đăm đăm nhìn chằm chằm bụng của Như Thúy.

"Ôn đại nhân, ta mang thai nha!" Như Thúy cô nương gãi gãi mặt, tổng kết nói ra một câu, bởi vì nàng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.

"Nga, mang thai? Làm sao bây giờ? Hay là ta đi tìm Vương gia hỏi một chút đi......" Ôn Lương bị tin tức ngoài ý muốn này làm cho choáng váng theo bản năng mà muốn tìm Túc Vương như cha của hắn quyết định giúp, còn nếu muốn có chủ ý gì, thì chờ sau khi hắn thanh tỉnh lại rồi nói sau.

Vì thế khi Như Thúy chưa kịp phản ứng, Hồ thái gia vểnh râu trừng mắt, mỗ quân sư xưa nay thông minh bình tĩnh, ưu nhã thong dong lại làm một chuyện vô cùng ngốc manh, thật sự trực tiếp chạy ra ngoài, chạy vào trong cung đi tìm Túc Vương.

Mà chuyện Như Thúy có thai không chỉ làm Ôn Lương choáng váng, cũng làm cho tất cả hạ nhân của Ôn phủ đều choáng váng, phải biết rằng chuyện năm trước phu nhân nhà bọn họ bị thương không thể sinh con bị bàn tán oanh oanh liệt liệt, Trấn Quốc Công thiếu chút nữa đã bắt đại nhân của bọn họ hưu thê, cuối cùng hưu thê không thành, lại muốn buộc đại nhân của bọn họ nạp thiếp, cuối cùng dưới sự mất bình tĩnh của đại nhân, liền đến Bình Tân dưỡng bệnh, khiến cho chuyện này không giải quyết được gì.

Mặc dù bây giờ lời đồn đãi đã bình ổn, nhưng hiện tại trong kinh thành không ai không biết chuyện phu nhân về sau không thể sinh dưỡng, bọn họ cũng nhất trí cho rằng sự thật là như thế, cho nên khi Ôn đại nhân đột nhiên mang theo nghĩa tử trở về, bọn họ đều cảm thấy Ngạn Bình thiếu gia này chính là thiếu chủ tử về sau của bọn họ, sản nghiệp của Thái Sư phủ sớm hay muộn đều sẽ truyền vào tay của Ngạn Bình thiếu gia.

Thế nhưng, người tính không bằng tính a.

Chờ đến khi hồi phục lại tinh thần, tức khắc trong Ôn phủ là một mảnh không khí vui mừng sáng lạn, đến cả ba nha hoàn của Trấn Quốc Công phủ xưa nay không thích Như Thúy cũng là một mảnh vui mừng.

"Ngọc Sanh tỷ tỷ, thật sự là quá tốt." Trở lại phòng nhỏ của các nàng để nghỉ ngơi, Ngọc Chi pha một ly trà cho Ngọc Sanh, mặt mày đều là ý mừng nói: "Lúc này người kế thừa Trấn Quốc Công phủ tuyệt đối là tam thiếu gia." Có con nối dõi, Ôn Lương lại là con vợ cả, Trấn Quốc Công phủ không truyền cho hắn thù truyền cho ai?

Ngọc Dung cũng gật đầu, "Lão gia lúc này cũng không thể làm gì tam thiếu gia nữa, còn có, tam Thiếu phu nhân giờ đã có thai, một năm tới cũng không thể hầu hạ tam thiếu gia......"

Ngọc Sanh lấy lại tinh thần từ trong vui sướng vì thiếu gia nhà mình đã có con, nghe thấy hai nha hoàn nói, hơi hơi nheo mắt lại, chậm rãi nói: "Đúng thật là như thế, không có phu nhân nào khi đang mang thai khi còn buộc được trượng phu không bỏ mình, hơn nữa thân thể của nữ tử đang mang thai rất quý giá, không thể hầu hạ nam nhân, vì để tốt cho tiểu thiếu gia, cũng không thể để tam Thiếu phu nhân hồ nháo không có quy củ giống như trước."

"Ý tứ của Ngọc Sanh tỷ tỷ là?"

Ngọc Sanh hơi hơi mỉm cười, "Trước tiên đem việc này nói cho Trấn Quốc Công phủ đi, phía trên còn có Trấn Quốc Công phu nhân mà."

Hai người sau khi nghe xong, liền biết Ngọc Sanh đã có chủ ý thì đều không nói nữa.

Đang lúc ba người còn đang cao hứng mà thảo luận, bởi vì người nào đó quá hưng phấn mà trở nên luống cuống , tiến cung quấy rầy Túc Vương một trận, khiến cho Túc Vương không thể nhịn được nữa, một cước đá vào mông hắn đem hắn đá ra khỏi hoàng cung, có điều lúc này Ôn Lương một chút cũng không thèm để ý, sau khi thấy gương mặt nghiêm túc làm người đau tận trứng của Túc Vương, rốt cuộc Ôn Lương cũng có cảm giác chân thật, gần như muốn hò hét tuyên bố hắn đã được làm cha trước mặt thế nhân, ai còn dám nói nha đầu nhà hắn không thể sinh, hắn sẽ đùa chết người đó nha!

Cũng là vì Ôn Lương hiếm khi mà có hành vi ngớ ngẩn như vậy, không đến thời gian nửa ngày, toàn bộ người trong kinh thành đều biết Ôn phu nhân không thể sinh dưỡng trong truyền thuyết vậy mà lại mang thai.

*****************

Chạng vạng, chờ tới khi Ôn Ngạn Bình được Mạc Tiềm đưa về, đột nhiên phát hiện ra trong nhà rất náo nhiệt, trên mặt những người hầu đều mang theo tươi cười, giống như nhặt được một trăm lượng bạc vậy, làm cho nàng có chút khó hiểu.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Ôn Ngạn Bình vừa vào cửa liền bắt một gã sai vặt lại hỏi.

Gã sai vặt kia lanh lợi mà thỉnh an với nàng, sau đó cười nói: "Ngạn Bình thiếu gia, là chuyện vui a, phu nhân của chúng ta có thai." Hơn nữa lần này phu nhân có thai, đại nhân cực kì cao hứng, đã trực tiếp phát tiền lương của nửa năm, nếu phu nhân mỗi ngày đều mang thai thì tốt rồi.

"Thật, thật sự?" Ôn Ngạn Bình lắp bắp hỏi, vừa mừng vừa sợ.

Chờ khi gã sai vặt kia thề sống thề chết xác định, Ôn Ngạn Bình hưng phấn mà chạy vào hậu viện, vào chính phòng, nhìn thấy Như Thúy đang uống nước mật ong, trực tiếp nhảy đến trước mặt nàng, dùng một loại ánh mắt kính sợ mà nhìn chằm chằm cái bụng bình bằng phẳng của nàng, lắp bắp hỏi: "Nương, có phải con sẽ tiểu đệ đệ không?"

Như Thúy nghe xong nhịn không được cười nói: "Tại sao lại là đệ đệ? Có lẽ sẽ là muội muội mà?"

"Nhất định là đệ đệ!" Ôn Ngạn Bình hết sức kiên định, nàng là một đệ khống, luôn kiên trì rằng hài tử trong bụng Như Thúy cô nương nhất định là đệ đệ.

Thanh Y Lam Y cũng phụ họa nói: "Phu nhân, thiếu gia nói đúng, đây sẽ là tiểu thiếu gia." Hai nha hoàn tự nhiên cũng hy vọng Như Thúy có thể sinh đứa con trai, như vậy những người trong Trấn Quốc Công phủ đó còn dám làm bộ lạnh lùng cao quý mà nhìn phu nhân của các nàng nữa không.

Như Thúy liếc mắt nhìn bọn họ một cái, "Sinh con trai hay sinh con gái cũng không phải điều ta có thể quyết định, trước kia Vương phi có nói qua, đây là do nam nhân quyết định, ngươi đừng hỏi ta vì sao lại do nam nhân quyết định, ta cũng không hiểu, hôm nào lại đi hỏi Vương phi một chút, nói không chừng nàng sẽ biết."

Ôn Ngạn Bình vừa nghe, lại vui đến điên rồi, phụ họa: "Ngày mai Ngạn Bình liền đi hỏi, thuận tiện đi gặp Bạch Bạch đệ đệ."

Mà Thanh Y cùng Lam Y đều nhịn không được mà trợn trắng mắt, Túc Vương Phi ngoài mặt nhìn như rất đứng đắn, nhưng thật ra lại là một cô nương ngốc nghếch, có thể là nàng đã lừa dối người nào đó rồi hay không?

Vui mừng qua đi, Ôn Ngạn Bình giống như tiểu trung khuyển mà dính ở bên người Như Thúy, lải nhải mà nhắc đi nhắc lại đệ đệ gì đó, chờ đến khi nhắc đi nhắc lại đến không sai biệt lắm, mới phát hiện ra thiếu mất một người.

"Nương, cha đâu?" Nương nàng mang thai, cha làm sao có thể không bồi?

Như Thúy lúc này nhịn không được mà mắt trợn lên rất lớn, nói: "Đã ngớ ngẩn rồi." Chỉ hy vọng Vương gia không bị làm phiền quá mức lợi hại nếu không sau sẽ nhẫn tâm làm khó Ôn đại nhân, Ôn đại nhân mềm yếu như vậy, làm sao chịu nổi thủ đoạn của Túc Vương.

Đang nói, thì Ôn Lương từ bên ngoài đi vào, Như Thúy nhìn nhìn, quần áo bị nhăn dúm dó, chẳng lẽ bị quăng ngã? Tưởng tượng ra như vậy, liền khẩn trương, nhanh chóng đứng lên muốn đi qua xem, ai ngờ một lớn một nhỏ hai người đều hóa thân thành trung khuyển, cực kì khẩn trương mà kêu lên.

"Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, Hồ gia gia nói nàng bị kinh sợ thiếu chút nữa là sinh non, hiện tại cần phải cẩn thận an thai." Ôn Lương nghiêm túc nói.

Như Thúy xem xét, bộ dáng nghiêm túc này có chút giống Túc Vương...... Quên đi, trước hết nên nghe lời hắn nói đi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui