Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử)


Mọi người nhìn thấy hành vi này của tiểu hài tử, đều có chút giật mình, cái đầu tiên nghĩ tới trong đầu chính là tiểu hài tử bị Ôn đại nhân phạt sao? Nhưng mà đứa nhỏ này cũng còn rất nhỏ, Ôn đại nhân cũng sẽ không hoang đường đến mức dùng cách phạt về thể xác như thế với một đứa nhỏ lùn chứ?

“Tiểu sư đệ, ngươi đang làm cái gì vạy?” Mạc Tiềm hay đến chơi cùng Ôn Ngạn Bình, quan tâm hỏi.

Hạng Thanh Xuân ở trên cao mà nhìn tiểu hài tử, híp đôi mắt xếch lại, không chút để ý mà nói: “Chẳng lẽ là bị Ôn tiên sinh phạt sao?”

“Ôn tiên sinh yêu thương tiểu sư đệ như vậy, có lẽ sẽ không làm như thế đâu.” Chu Chửng Húc phản bác nói.

Vệ Triều Ấp hừ lạnh nói: “Ai mà biết được.”

Đầu tiên là Ôn Ngạn Bình trừng mắt nhìn Hạng Thanh Xuân, ánh mắt rất hung ác, sau đó mới nhìn tiểu mập mạp cười ngọt ngào nói: “Béo ca ca, nương của đệ đã mang thai tiểu đệ đệ, về sau ta sẽ làm ca ca, phải rèn luyện một thân võ nghệ thật tốt, sau này mới có thể bảo vệ tốt đệ đệ!”

Sau khi tiểu mập mạp nghe xong, xoa xoa tay, hưng phấn nói: “Thật sự là nam hài nhi sao? Đại phu nói à? Nếu Ôn phu nhân sinh nam hài nhi có phải khi lớn lên sẽ rất giống Ôn tiên sinh hay không?” Trong đầu đã tưởng tượng ra một một tiểu bánh bao xinh đẹp như Ôn Lương, tức khắc cảm thấy rất hưng phấn.

Ôn Ngạn Bình cũng cười híp mắt khi đang chuẩn bị phụ họa thêm thì ai ngờ lại có một âm thanh chán ghét vang lên nói: “Tiểu béo, đầu óc của ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy? Ôn phu nhân mang thai mới có một tháng, ai biết được là nam hay là nữ chứ? Cũng có lẽ sẽ là tiểu muội muội nha.” Âm thanh của thiếu niên tao nhã sạch sẽ, nhưng nếu nghe kỹ thì có thể nghe ra được ác ý trong đó.

Ít ra thì tiểu Ngạn Bình cũng cảm thấy mình cực kỳ tức giận, đứng tấn cũng không đứng nữa, dưới chân bước nhanh, lao tới giống như một viên đạn pháo nhỏ, nhấc chân đá vào chân của Hạng Thanh Xuân, còn chưa hết giận mà dùng nắm tay đánh hắn.

Nói như thế nào thì Hạng Thanh Xuân cũng là một thiếu niên đã mười ba tuổi, làm sao có thể sợ một đứa nhỏ gầy yếu lùn lùn diễu võ giương oai, lập tức không khách khí mà xách cổ áo nàng lên, mày nhăn lại.

“Tiểu tử xấu, đừng cho là ta sợ ngươi, nếu không phải vì nể mặt mũi của Ôn tiên sinh……”
Lời nói ác ý còn chưa nói xong, tiểu lùn trong miệng hắn đã trực tiếp duỗi chân trụ vào eo của hắn, lại một trận tay đấm chân đá, còn dùng thêm hàm răng cắn hắn, công phu khóc lóc la lối của nữ nhân đều đem ra dùng hết, thiếu niên vốn dĩ xinh đẹp sạch sẽ gọn gàng bây giờ lại chật vật không thôi.

Hạng Thanh Xuân tức giận đến mức thiếu chút nữa là ngất đi, loại cảm giác ghê tởm: “Vậy mà lại bị một tiểu tử xấu xí ôm lấy” làm cho hắn hận không thể quăng tiểu hài tử đang dính ở trên người hắn như nam châm này ra ngoài, nhưng Vệ Triều Ấp lại nhàn nhàn nói một câu “Hạng Thanh Xuân, cẩn thận một chút, nếu ngươi làm hắn bị thương sẽ khiến cho Ôn tiên sinh tức giận đấy.” Mạnh mẽ mà ngăn lại động tác của hắn.

Ngay lúc sắc mặt của Hạng Thanh Xuân tái xanh đang do dự có nên xem tiểu hài tử này như một con thú nhỏ mà giáo huấn một trận hay không, cuối cùng lại có người ngăn lại.

“Ngạn Bình, con đang làm cái gì vậy?”

Tiểu hài tử đang đánh cái người mà mình chán ghét đến hăng say thì nghe thấy âm thanh như vậy, còn quan tâm đến cái khác làm gì, lập tức nhảy xuống, nhìn nha hoàn đang đỡ tay mỗ vị thai phụ đi tới đây, như một tiểu trung khuyển mà tung ta tung tăng chạy tới, kêu lên: “Nương, người còn đang an thai đó, Hồ gia gia nói người không thể tùy tiện ra khỏi cửa, nơi này không có chuyện gì đâu, Ngạn Bình sẽ không để cho các ca ca hư này quấy rầy đến người cùng đệ đệ.”

“Các ca ca hư” khóe miệng run rẩy, trong lòng lại một lần nữa bị tiểu hài tử này làm cho vô lực, Vệ Triều Ấp cùng Hạng Thanh Xuân thật sự không hiểu vì sao tiểu hài tử này đối với bọn họ lại có địch ý như vậy, chẳng lẽ là bởi vì lúc trước bọn họ nói hắn xấu sao? Có đều Vệ Triều Ấp cũng đã tự mình xin lỗi rồi a, vì sao tiểu hài tử vẫn không thích mình vậy?

Thậm chí Chu Chửng Húc vẫn luôn là người ôn hòa thong dong không kết oán với người khác cũng bị tiểu hài tử làm lơ, nhưng với tiểu mập mạp thì ngược lại. Mấy thiếu niên đều cảm thấy tiểu hài tử là vì lợi dụng tiểu mập mạp bảo vệ cho mình, cho nên mới tạo quan hệ tốt với hắn.

Như Thúy cười cười an ủi nàng nói rằng mình không có việc gì, sau đó lại xụ mặt: “Con tại sao lại có thể đi đánh nhau?” Cho dù có đánh nhau đi nữa cũng không thể trực tiếp nhảy lên trên người người ta a, con chính là một nữ hài tử đó, cho dù hiện tại thoạt nhìn giống năm tuổi, nhưng kỳ thật đã tám tuổi rồi, phải nên biết nam nữ khác biệt chứ.

Cũng không biết Ôn Ngạn Bình có nghe hiểu ý tứ của Như Thúy hay không, chỉ là có chút ủy khuất nói: “Là miệng của Hạng ca ca hư, Ngạn Bình nhất thời tức quá, mới ra tay.”

Khóe miệng Hạng Thanh Xuân run rẩy càng lợi hại, lời nói của hắn tuy rằng có chút cay nghiệt, nhưng ngươi cũng không cần dùng lời nói mơ hồ như vậy để đi cáo trạng chứ? Quả nhiên là một tiểu hài tử có tâm địa đen tối, nếu không phải nàng còn tuổi thì sớm hay muộn hắn cũng đã cho nàng một trận.

Như Thúy thấy tiểu hài tử ủy khuất, liền không hề dây dưa nhiều về việc này, sau khi có ý tứ trách cứ tiểu hài tử không nên đánh nhau với nam hài tử, liền tiếp đón mấy  thiếu niên kia vào chính sảnh ngồi, cho người mang trà bánh điểm tâm lên.

Bọn người Vệ Triều Ấp cảm thấy mình đã là một người lớn, không nên so đo với một đứa nhỏ, lúc trước cũng là do Hạng Thanh Xuân xấu miệng trước chọc người ta tức giận, cho nên cũng không để việc này trong lòng. Trước tiên bọn họ đi lên chào hỏi, lại quan tâm thân thể của Như Thúy cô nương, sau đó lại muốn nói thêm một chút gì đó nhưng đã bị tiểu trung khuyển nào đó đã nhanh chóng ngắt lời.

“Nương của ta còn đang mang thai tiểu đệ đệ, các ngươi cứ quấn lấy nàng nói chuyện như vậy là muốn làm nàng mệt sao? Ta muốn nói cho cha ta biết.” Biểu tunhf của tiểu hài tử như là “Các ngươi đều là người xấu”.

Hạng Thanh Xuân cùng Vệ Triều Ấp xem như đã hiểu được cái gì gọi là trả đũa, tiểu hài tử này quả nhiên khiến người ta chán ghét vô cùng. Ngược lại Chu Chửng Húc rất thức thời, hắn xưa nay luôn có tâm thái làm người đứng xem kịch không so đo với tiểu hài tử, cho nên rất thành khẩn mà xin lỗi, tiểu mập mạp cũng ngượng ngùng mà gãi gãu đầu, sau đó vỗ bộ ngực nói ngày mai sẽ tặng lễ vật tới bồi tội, nhà hắn buôn bán về dược liệu, những thứ khác không có nhiều, nhưng mà dược liệu thì không thiếu, đến lúc đó đưa tới một ít để cho Ôn phu nhân bồi bổ thân thể các loại.

Buổi nói chuyện làm cho tiểu hài tử với hắn càng thêm thân thiết hơn, cảm thấy ánh mắt của mình rất tốt, tiểu béo ca ca mới là người tốt, cùng dì Tiếu Tiếu quả nhiên rất xứng đôi, lời nịnh nọt này làm cho ngực tiểu mập mạp đập thình thịch. Mấy người Hạng Thanh Xuân đều thờ ơ lạnh nhạt, tiểu hài tử này quả nhiên rất có ánh mắt, có quá nhiều tâm tư, hiểu được cách nắm lấy nhược điểm của người khác, phỏng chừng nếu nói thêm cái gì nữa, kho dược liệu của nhà tiểu béo có lẽ sẽ bị tiểu mập mạp này đưa hết vào nhà kho của Ôn phủ quá.

Như Thúy bị tiểu trung khuyển nhìn chằm chằm, không còn cách nào khác chỉ có thể đỡ tay nha hoàn trở về tiếp tục an thai, trong lòng lại có chút không để bụng, cảm thấy nhóm người này quá khẩn trương rồi, mặc dù đây là lần đầu tiên nàng mang thai, nhưng lúc trước nàng đã từng chiếu cố Túc Vương Phi khi mang thai, kinh nghiệm so với bọn họ còn phong phú hơn nhiều, biết thai phụ nên chú ý cái gì, so với Ôn Lương hiện tại mới vội đi bổ sung kiến thức thì khá hơn nhiều.

Nhưng mà trong nhà có hai người lo lắng cho mình như vậy, Như Thúy cũng không phải không biết tốt xấu, cho nên cứ tiếp tục an thai đi.

Chờ sau khi Ôn Lương hạ triều hồi phủ, Như Thúy cô nương mới ngủ trưa đã tỉnh lại, sau đó trước mặt là một chén canh thuốc bồi bổ, gạt hết váng dầu trên mặt nước qua một bên, Như Thúy chỉ uống một ngụm nhỏ, lại vội vàng che miệng lại, mới nuốt xuống được cảm giác ghê tởm kia, cuối cùng cũng không có phun hết thuốc bổ mà đầu bếp đã tỉ mĩ chuẩn bị ra đất.

Từ sau khi mang thai được một tháng, liền bắt đầu bị ốm nghén, may mắn chỉ là ốm nghén nhẹ, cũng không nghiêm trọng lắm.

Nhìn thấy sắc mặt của nàng, Ôn Lương đẩy nha hoàn đang bưng trà tới ra, khẩn trương mà đi tới, vỗ về phần lưng của nàng, hỏi: “Thế nào rồi? Còn muốn ói sao? Có phải canh hôm nay không hợp khẩu vị hay không? Thanh Y, lập tức đi kêu đầu bếp đổi một món ăn khác……”

Thanh Y cuống quít đáp ứng, sau đó liền đi ra ngoài, lại bị Như Thúy vừa mới nuốt xuống cổ vị ghê tởm kia gọi lại.

Như Thúy ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân vẫn đang lải nhải, mặc dù ngày thường hans có chút phóng đãng không câu nệ cái gì, nhưng lại cực kỳ có chừng mực, có đều cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nói nhiều đến như vậy, cảm giác…… Rất mới mẻ lại có chút đau lòng. Thấy hắn lo lắng mà nhìn mình, Như Thúy cười cười như bình thường, nắm tay hắn nói: “Ta không có chuyện gì mà, không cần lo lắng.”

Nói xong, lại bắt đầu từng ngụm từng ngụm mà uống chém canh, mãi đến khi chén canh kia trở nên lạnh rồi, cũng chỉ mới uống không tới nửa chén, có thể hiểu được là có bao nhiêu chậm. Bởi vì mỗi khi uống xuống một ngụm, đều phải đề phòng sợ nhổ ra, vì hài tử trong bụng, cho dù có nôn đến muốn mạng, nàng cũng muốn uống một ít.

Đúng lúc này, Ôn Ngạn Bình nghe nói nàng đã tỉnh dậy liền chạy vào, nhìn thấy Ôn Lương cũng ở đây, đầu tiên là quy quy củ củ mà thỉnh an, sau đó bổ nhào đến chiếc giường ấm áp nhìn Như Thúy, bắt đầu dò hỏi thân thể của nàng thế nào, tiểu đệ đệ có ngoan ngoãn các thứ hay không.

Như Thúy cười nói: “Bình thường thôi, chỉ mới là một cục thịt nhỏ, còn chưa nghe được người ta nói cái gì đâu, làm sao biết được có ngoan hay không ngoan?”

Ôn Ngạn Bình bị từ “Cục thịt” đả kích, thì ra “Đệ đệ” hóa ra chỉ là một “Cục thịt” bị bóng ma tâm lý không nhẹ, cuối cùng vẫn là Ôn Lương cười kéo nàng trở về. Chờ tiểu hài tử khôi phục lại sức sống, bắt đầu đi cáo trạng về bọn Hạng Thanh Xuân, thông minh mà bỏ qua chuyện mình đánh nhau với Hạng Thanh Xuân, chỉ nói bọn họ tới cửa tặng lễ vật đã quấy rầy đến thai phụ đang cần yên tĩnh linh tinh, thành công làm cho người cha của hài tử trong tương lai nheo cặp mắt đào hoa lại.

Như Thúy bình tĩnh ngồi gặm dâu tây, dâu tây tươi có nhiều nước lại chua chua ngọt ngọt ngon miệng, ăn rất ngon, khi bọn họ không chú ý tới một cái liền ăn nhiều một chút. Nhưng mà sau kho nghe Ôn Ngạn Bình xin Ôn Lương mời một sư phó dạy võ về phủ vì nàng muốn học võ công, cuối cùng Như Thúy cũng không ăn vụng nữa.

“Mời sư phó dạy võ sao? Vì sao thế?”

Ôn Ngạn Bình vỗ vỗ ngực, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Con sẽ làm ca ca, nên muốn học một thân võ công, sau này sẽ bảo vệ đệ đệ.” Điều quan trọng nhất chính là, học võ công, nhất định có thể đánh chết hồ ly tinh độc miệng Hạng Thanh Xuân kia.

Ôn Lương có chút rối rắm, “Ngạn Bình à, con là nữ hài tử, là tỷ tỷ, sau này đệ đệ sẽ bảo vệ con, không cần con đi bảo vệ đệ đệ.” trong lòng Ôn đại nhân, nữ hài tử thì phải được cưng chiều, về sau tìm cho nàng một hôn phu tốt yêu thương nàng, để nàng sống cả đời đều bình an vui vẻ là được rồi.

“Con là ca ca, mới không phải là tỷ tỷ!” Vẻ mặt của iểu hài tử kiên trì, nói: “Là ca ca!”
Ôn Lương cùng Như Thúy nhìn nhau, đột nhiên thấy đau đầu, cho dù con có nói đến vỡ cả giộng, thì sự thật con vẫn là một nữ hài tử a! Nhưng mà hiện tại xem ra, giống như tiểu cô nương đã quên mình là nữ hài nhi rồi, toàn tâm toàn ý mà cho rằng mình thật sự là một nam hài tử.

Ôn Lương rối rắm hồi lâu, lúc quay đầu lại liền nói thấy nương tử ngốc nghếch nhà hắn rất nhanh liền bình tĩnh trở, ngược lại là nàng lại có vẻ không được bình tĩnh như hắn, thật sự khiến hắn rất kinh ngạc.

Như Thúy kêu tiểu hài tử đi tới, sờ sờ đầu của nàng nói: “Con thật sự muốn làm một nam hài tử?” Thấy vẻ mặt của tiểu hài tử là biểu tình như kiểu “Con vốn dĩ chính là nam hài” Như Thúy ngẩng đầu lên nhìn trời, sau đó nói một chuyện cực kỳ hung tàn: “Vậy thì được rồi, chờ sau khi con được mười hai mười ba tuổi, con liền sẽ phát hiện ra con là một nữ hài tử.”
“Tại sao?” Tiểu hài tử khó hiểu, Ôn Lương cũng khó hiểu, hai người đồng thời đều nhìn chằm chằm Như Thúy cô nương.

Lúc này, Thanh Y cùng Lam Y đứng ở một bên đột nhiên có một loại dự cảm không tốt,  liền nghe thấy người nào đó nói: “Về sau nơi này của con sẽ phồng lên, nơi này mỗi tháng sẽ đổ máu, đây là nữ nhân.”

Lời này quá hung tàn, tiểu hài tử trong nháy mắt liền bị dọa sợ, ngơ ngác mà không kịp phản ứng lại.

Ôn đại nhân cũng đồng dạng bị cách nói hung tàn như vậy làm cho choáng váng trong lúc nhất thời cũng dại ra mà nhìn thai phụ nhà hắn, một lúc sau mới phản ứng lại được lệ rơi đầy mặt, rất muốn nói: Nha đầu à, chẳng lẽ nàng đã quên ta còn ở nơi này a, cho dù ta là cha cũng không nên nghe loại chuyện này……

Sau khi tiểu hài tử lấy lại tinh thần từ kích thích quá độ, lập tức kiên quyết mà nắm chặt nắm tay nói: “Con tuyệt đối không làm nữ hài, con là nam hài! Cha, về sau người dạy con làm nam nhân như thế nào đi! Con phải làm một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, đến lúc đó xem ai còn cho rằng con là nữ hài!” Tiểu hài tử bắt lấy tay của Ôn Lương, nước mắt lưng tròng mà nói.

Ôn Lương: “……”

******************

Tiểu hài tử bị dọa sợ theo cách hung như vậy nên đối với việc luyện võ càng ham thích. Mà Ôn Lương không biết nghĩ thế nào, dưới sự yêu cầu liên tục của tiểu hài tử, vậy mà thật sự mời một sư phó dạy võ cho nàng.

Còn về Như Thúy cô nương đang an thai sau khi suy nghĩ một chút, gọi quản sự ma ma tới, sau đó cho bà ta đi tìm hai sư phó dạy nữ công trở về. Quản sự ma ma lắm miệng hỏi một câu mời về để làm gì, Như Thúy cô nương thật bình tĩnh nói: “Để cho Ngạn Bình học, vừa học võ công vừa học nữ công.” Tránh cho về sau không có ai dám lấy nàng.

“……”

Quản sự ma ma không rõ chân tướng nên tức khắc bị chấn kinh, khi đang muốn nói cái gì đó, thì tiểu hài tử mới đứng tấn xong vừa vào phòng nói: “Nương, người đang chuẩn bị sư phó dạy nữ công cho muội muội sau này sao? Nương yên tâm đi, Ngạn Bình sẽ để cho Phi Y tỷ tỷ giám sát các nàng, chờ sau này sinh muội muội ra, liền có sẵn sư phó dạy nữ công tài giỏi dạy muội muội. Có điều trước tiên nương nên sinh đệ đệ đi.”

Quản sự ma ma sau khi nghe xong liền yên tâm, cảm thấy phu nhân vẫn rất đáng tin cậy, vì thế rất tích cực mà đi tìm sư phó dạy nữ công.

Như Thúy cô nương: “……”

Khi Như Thúy muốn tiếp tục lấy vài ví dụ hung tàn tới để chứng minh cho tiểu hài tử biết mình là một nữ hài nhi, thì hạ nhân tới bẩm báo, ma ma của Trấn Quốc Công phủ tới phủ bái kiến.

Như Thúy tươi cười thân thiết mà cho bà ta tiến vào, tiểu trung khuyển như đánh hơi được cái gì đó nên có chút đề phòng, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm về phía ma ma đang đi tới, tính toán nếu ma ma này tới đây gây ầm ĩ, lập tức đánh bay bà ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui