Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử)


Người tới hôm nay là ma ma tâm phúc bên người của Trấn Quốc Công phu nhân —— Trần ma ma, vóc người xinh đẹp trắng nõn, trên mặt là nụ cười khéo léo đúng mực, làm tận đáy lòng người ta sinh ra thiện cảm.

Lần trước sau khi Lâm ma ma bị hai con tiểu hồ ly mà Như Thúy nuôi dọa cho té ngã, Lâm ma ma không đến  Ôn phủ nữa, bà ta vốn muốn cáo trạng Như Thúy cô nương trước mặt Trấn Quốc Công, để cho Trấn Quốc Công ghét bỏ đứa con dâu này, đến lúc đó nói là vì thanh danh của Trấn Quốc Công, Lâm ma ma có thể tự mình đến Ôn phủ dạy Như Thúy học quy củ của một người con dâu, đến lúc đó còn không phải tùy bà ta định đoạt hay sao? Nhưng không ngờ người tính không bằng trời tính, Như Thúy cô nương mang thai, Trấn Quốc Công dù có ý kiến gì đi nữa cũng không quan trọng bằng cháu đích tôn, vì thế liền không đẻ Lâm ma ma tới đây.

Lúc này để Trần ma ma tới đây, là do Trấn Quốc Công phu nhân an bài, bộ dáng xinh đẹp sạch sẽ, dễ dàng khiến người ta buông lỏng cảnh giác, cho nên phái bà ta tới thăm dò tình huống là thích hợp nhất.

Hiện tại Như Thúy còn đang dưỡng thai, ngày thường chẳng qua là bước hai bước từ cửa phòng ra sân viện, sau đó liền bị nhóm nha hoàn dìu lại về phòng, đến mức hiện tại so với thân thể của các quý phu nhân nàng cảm thấy mình còn quý giá hơn, Như Thúy cô nương cảm thấy cứ như vậy có khả năng nàng sẽ bị dưỡng đến mức tàn phế quá. May mắn Hồ thái y có nói, tình huống hiện tại đã ổn định lại rồi, chỉ cần vượt qua thời điểm nguy hiểm của ba tháng đầu khi mang thai, đến lúc đó sẽ không có nhiều hạn chế như vậy nữa.

Được rồi, vì đứa nhỏ, không có gì nàng không thể làm được.

Trần ma ma được nha hoàn dẫn đến sảnh phụ, nhìn thấy một nữ tử ngồi trên giường trên đầu gối đắp chăn lông ấm áp, thấy nàng cười khanh khách, rất là hòa ái dễ gần, bà ta vội vàng cười tiến lên thỉnh an, lại thỉnh an với tiểu hài nhi bên người của Như Thúy, thấy đôi mắt đẹp của hài tử kia không có thiện cảm mà nhìn mình chằm chằm, trong lòng Trần ma ma có chút khinh thường, chẳng qua chỉ là một tiểu hài tử có xuất thân thấp kém, có phúc khí lớn lắm mới có thể được Tam thiếu gia nhìn trúng nhận làm nghĩa tử thôi, chờ sau khi tam Thiếu phu nhân sinh hài tử của mình rồi, chung quy nghĩa tử này cũng so không được với hài tử của mình, đến lúc đó ngoài cái thân phận ra, còn có cái gì chứ? Không đáng để bà ta quan tâm.

Sau khi ban ngồi, Trần ma ma nửa ngồi trên ghế thêu, bắt đầu hỏi han Như Thúy, nhiều nhất là hỏi thân thể của nàng thế nào, hài tử có tốt không, thích ăn cái gì linh tinh, cũng coi như là đại diện thăm hỏi giúp Trấn Quốc Công phu nhân tỏ vẻ như mẹ chồng quan tâm đến con dâu.

Sau khi hai người rất nói chuyện rất hài hòa, Trần ma ma mới chuyển qua chủ đề chính, nói: “Tam Thiếu phu nhân, nghe nói ngài mang thai, hơn nữa lại bị kinh sợ, lão gia cùng phu nhân đều lo lắng không yên, nếu đứa nhỏ này được sinh ra, đây chính là cháu đích tôn của thiếu gia trong phủ của chúng ta, lão gia và phu nhân đều rất coi trọng. Vốn dĩ phu nhân muốn tự mình đến đây để chiếu cố ngài, nhưng Trấn Quốc Công phủ rất cần nàng ấy, cho nên phu nhân liền nghĩ, ngài cũng là con dâu của Trấn Quốc Công phủ, trong phủ chúng ta cái gì cũng không thiếu, đồ bổ cũng đều có rất nhiều, không bằng tam Thiếu phu nhân ngài liền hồi phủ để dưỡng thai đi, như vậy lão gia và phu nhân đều yên tâm hơn rất nhiều, hơn nữa phu nhân và đại thiếu phu nhân đều là phụ nhân đã từng sinh hài tử, có nhiều kinh nghiệm để chiếu cố thai phụ, nếu tam Thiếu phu nhân trở về đó sẽ có các nàng bồi, tin rằng phu nhân cũng sẽ yên lòng hơn, ngài xem nói như vậy có phải hay không?”

Trần ma ma nói lời trong lời ngoài gì cũng đều là vì Như Thúy, hơn nữa cười cũng vô cùng khéo léo, thật sự làm người ta không tìm ra được ác ý. Ôn Ngạn Bình vốn dĩ tất căm thù nhưng vì buổi nói chuyện này mà tiêu tan đi rất nhièu, có đều vẫn nhăns mày nhỏ lại, có chút chần chờ mà nói: “Trần ma ma, ngươi nói là thật sự tốt như vậy được sao?”

“Hồi Ngạn Bình thiếu gia, nô tỳ đương nhiên là thật tâm, tam Thiếu phu nhân mang thai, chúng ta cũng cao hứng cực kỳ.” Trần ma ma vội vàng biểu đạt tâm ý.

“Nhưng mà…… Lần trước không phải ồn ào rất lợi hại sao?” Trí nhớ của Ôn Ngạn Bình rất tốt, kỳ quái nói: “Cho dù phu nhân của các ngươi muốn mời nương ta hồi phủ an thai, nhưng nếu các nàng ấy lại cho nương ta cái sắc mặt không tốt, nương ta sẽ không vui, đệ đệ ta cũng sẽ không vui, vậy còn trở về làm cái gì?”

“……”

Sắc mặt của Trần ma ma có chút cứng đờ, tiểu hài nhi nhi này nói chuyện cũng quá thẳng thắng rồi. Lúc này, Như Thúy cũng nói: “Ý tốt của nương ta hiểu rõ, chỉ là hiện tại đang trong thời gian an thai, Hồ thái y nói không nên di động nhiều, nếu nương nói lo lắng cho ta, có thể tới đây ở vài ngày, nếu trong phủ thiếu cái gì, ta có thể nói với nương, nương lo lắng cho ta như vậy, có lẽ sẽ không cự tuyệt chứ nhỉ?”

Sắc mặt của Trần ma ma bị nụ cười của nàng làm cho cứng đờ thêm vài phần, trong lòng có chút thấp thỏm, nàng sẽ không thật sự da mặt dày như vậy mà muốn dọn hết đồ trong nhà kho của Trấn Quốc Công phủ chứ? Có lẽ là không có mặt dày như vậy nhỉ? Trần ma ma là tâm phúc bên người Trấn Quốc Công phu nhân, cũng thường xuyên được đi vào nhà kho của Trấn Quốc Công phủ, đương nhiên biết bên trong có bao nhiêu đồ tốt, thật sự rất lo lắng nàng nhìn thấy hợp mắt, sau đó da mặt dày nói muốn, hiện tại nàng đang mang thai, phu nhân cũng không thể cự tuyệt được……

“Mặc dù đây là lần đầu tiên mang thai, trong lòng cũng có chút lo lắng, nhưng mà khi nghe nói ta mang thai, Túc Vương phủ đã phái hai ma ma có kinh nghiệm tới đây rồi.” Như Thúy tiếp tục cười híp mắt mà nói, cầm lấy cốc nước ấm ở bên cạnh uống một ngụm.

Trần ma ma đột nhiên đứng ngồi không yên, chẳng trách mỗi lần tam Thiếu phu nhân hồi phủ, phu nhân cùng đại thiếu phu nhân đều bị nàng chọc tức đến mức mất đi lý trí, cũng đặc biệt biết cách ăn nói, nghe ý tứ của nàng, không phải đang châm chọc phu nhân chỉ có nói ngoài miệng mà không có hành động thực tế hay sao? Hơn hôm nay nữa phu nhân giao cho nàng ta nhiệm vụ là nói sao cho nàng tự động trở về Trấn Quốc Công phủ an thai, đến lúc đó bất kể là tam thiếu gia có trở về hay không, đều không quan trọng. Nhưng mà hiện tại xem ra, tam Thiếu phu nhân tuyệt đối sẽ không trở về Trấn Quốc Công phủ.

Trần ma ma hết cách, chỉ có thể bỏ qua đề tài này, lại hàn thuyên cùng Như Thúy một chút, cuối cùng tiến vào đề tài khác, nói: “Tam Thiếu phu nhân, bây giờ ngài đang mang thau, thân thể quý giá, sau này cần phải cẩn thận hơn nữa, phu nhân phân phó nô tỳ nói cho tam Thiếu phu nhân ngài, trong lúc này ngàn vạn lần phải tĩnh dưỡng cho tốt, không thể bị người ta quấy nhiễu.”

Như Thúy rất bình tĩnh, nói: “Trần ma ma yên tâm đi, Ôn đại nhân đã phân phó hạ nhân trong phủ rồi, không có ai quấy nhiễu với ta đâu.”

Trần ma ma làm bộ thở dài, “Hạ nhân thì không cần lo lắng, cái phu nhân lo lắng chính là tam thiếu gia lần đầu tiên làm phụ thân, cái gì cũng không biết, nếu buổi tối làm phiền đến ngài……”

Như Thúy lại một lần nữa tiếp lời nói: “Yên tâm đi, phu quân cực kì chú trọng tới đứa nhỏ này, buổi tối đều là nhẹ giọng nói chuyện với ta, sẽ không làm phiền ta.”

“……”

Trần ma ma bị nghẹn khuất mức muốn chết, mỗi lần muốn đi vào chính đề tài đều bị người nào đó giống như rất vô tội mà tách ra, đều này làm nàng ta hoài nghi nàng cố ý. Sau đó lại nói thêm vài chuyện, sau khi phát hiện ra vị tam Thiếu phu nhân này thật sự có thể ngắt lời người khác, cuối cùng Trần ma ma bị nghẹn khuất đến mức quyết định bỏ qua mặt già mà nói thẳng.

“Tam Thiếu phu nhân, ý tứ của phu nhân là, bây giờ ngài đang có thai, không tiện hầu hạ tam thiếu gia, mà tam thiếu gia là một nam nhân, trong phòng không thể thiếu người hầu hạ, cho dù là gia đình của người bình thường mà nói, lúc các phu nhân mang thai, cũng phải tìm nha hoàn tới hầu hạ trượng phu của mình, tin tưởng ngài cũng hy vọng tam thiếu gia có thể sống tốt chứ?”

Như Thúy không nói gì, có đều khuôn mặt luôn tươi cười lại trở nên nghiêm nghị.

Trần ma ma biết nữ nhân có hào phóng như thế nào cũng sẽ không hào phóng đến mức tự đẩy nam nhân của mình đi ra, trong lòng nàng ta cũng hiểu rõ, nhưng mà các phu nhân của nhà nào trong kinh thành mà không làm như vậy chứ? Nàng cũng không thể là ngoại lệ chứ?

“Tam Thiếu phu nhân ngài cũng đừng để ý, nghĩ đến ngài không có cha mẹ, đương nhiên là không có trưởng bối nói với ngài chuyện như thế này, phu nhân của chúng ta cũng là có ý tốt, lo lắng ngài không hiểu, liền phái lão nô tới đây nói với ngài, nếu ngài luyến tiếc mấy nha hoàn bên người mình, thật ra phu nhân đã chọn người rồi, tính tình ôn hòa, lại có ít tài lẻ, tuyệt đối có thể hầu hạ tốt tam thiếu gia, cũng để ngài có thể an tâm dưỡng thai về sau sinh một tiểu thiếu gia khỏe mạnh……”

Như Thúy lại bưng cốc nước chậm rãi uống thêm một ngụm, nghe Trần ma ma lải nhải nói Trấn Quốc Công phu nhân chọn người ôn nhu như thế nào, Trấn Quốc Công đồng ý như thế nào linh tinh, sau đó lại bắt đầu giảng giải với nàng làm một con dâu thì phải hiền huệ khoan dung, cũng không thể giữ chặt nam nhân làm của riêng mình, đây là hành động của một đố phụ, sẽ bị người đời chê cười.

Mặc dù nàng không có mẫu thân chỉ dạy, nhưng cũng có nghe người ta nói qua, nhưng trong lòng lại không đồng ý.

Chờ Trần ma ma nói đến không sai biệt lắm, Như Thúy mới xụ mặt xuống nói: “Trần ma ma, ngươi dám đem những lời này đến Túc Vương phủ nói với Túc Vương Phi không?”

“……”

Mở miệng một cái, liền đưa ra kiến nghị hung tàn như vậy, Trần ma ma dại ra, chờ sau khi hiểu ra lời nói của nàng trong lòng liền sợ, nói với đố phụ đoản mệnh kia sao? Không không không, sợ còn chưa mở miệng nói chữ nào, Túc Vương liền cho người đánh đuổi nàng ta ra ngoài, hậu quả là sống hay chết còn cần phải nói sao.

“Trần ma ma, ngươi trở về nói với nương, ta hiểu ý của bà ấy, có đều ta không đồng ý. Nếu nương có tức giận, vậy thì mời nương đến Túc Vương phủ đem ý tứ của bà nói với Túc Vương Phi, nếu Túc Vương Phi bị thuyết phục chịu nạp một tiểu thiếp ôn nhu cho Túc Vương, ta cũng sẽ nạp cô nương Tần gia kia làm thiếp của Ôn đại nhân.”

“……”

Trần ma ma tức giận đến mức ngay cả ngón tay cũng có chút run run, nghĩ đến phu nhân nhà mình, cuối cùng cũng cứng rắn lên, xụ mặt xuống nói: “Tam Thiếu phu nhân, ngài đây là muốn cãi lại mệnh lệnh của lão gia và phu nhân hay sao? Lão gia cũng đã lên tiếng, hiện tại ngài đang mang thai, tam thiếu gia là nên có người hầu hạ bên người. Lão gia nói để ngài chọn ngày gặp cô nương Tần gia kia một cái, nếu vừa lòng, liền để cho người đi chọn thời gian dùng kiệu nhỏ tiến vào từ cửa hông.” Nói xong, lại hơi hơi mỉm cười, khuôn mặt vốn hòa ái lại có chút kiên cường, “Tam Thiếu phu nhân, đây cũng ý của lão gia, ngài là con dâu, chẳng lẽ muốn cãi lại mệnh lệnh của trưởng bối sao? Nếu bị truyền ra ngoài, sẽ là con dâu bất hiếu a……”

“Câm miệng!”

Cuối cùng, tiểu hài tử vẫn luôn kìm chế tính tình của mình không chịu được nữa liền tức giận, trực tiếp hất cái bàn nhỏ trên giường, đĩa cùng chén trà trên bàn đều bị vỡ nát, tiểu hài nhi vẫn chưa hết giận, muốn tiến lên đẩy ngã Trần ma ma, lại bị Thanh Y lanh tay lẹ mắt mà kéo lại. Có đều Trần ma ma vẫn còn hoảng sợ, đối diện với đôi mắt tràn đầy lửa giận của tiểu hài tử, trong lòng hoảng sợ.

Lúc này, Như Thúy lại cực kì lãnh đạm mà nói: “Người đâu.”

Lập tức có hai ma ma cao lớn vạm vỡ đi đến, sau khi chắp ta hành lễ liền đứng qua một bên.

Như Thúy gọi người xong, sau đó dùng tay vuốt bụng, nói: “Đầu óc của Trần ma ma không được minh mẫn cho lấm, các ngươi đưa nàng đến hồ nước để tỉnh não đi.”
Trần ma ma ngây ngốc mà nhìn nàng, hoàn toàn không thể tin được lời nói của nàng, chờ sau khi bị hai ma ma mạnh mẽ chế trụ, rốt cuộc cũng tin lời nàng nói là thật, lập tức bị dọa sợ, hô quát lên.

“Các ngươi còn đang đợi cái gì? Đừng để nàng dọa phu nhân sợ.” Lam Y khiển trách, “Hiện tại thân thể của phu nhân rất quý giá, không chịu được kinh sợ, sao còn không mau bịt miệng nàng lại?”

Lại có nha hoàn tiến lên nhét khăn tay vào trong miệng của Trần ma ma, trực tiếp kéo Trần ma ma đang giãy giụa đi xuống.

Một tiểu nha hoàn tiến vào lanh lợi mà thu thập sạch sẽ hỗn độn trên mặt đất, Thanh Y một lần nữa thay một bình nước ấm sạch sẽ khác, giữa mày có chút lo lắng. Mà người làm nàng lo lắng lúc này lại kéo tiểu hài tử đang trầm mặc tới trước mặt, vỗ vỗ lưng nàng, dụ dỗ nói: “Ngạn Bình không cần sợ a……”

Ôn Ngạn Bình chu miệng lên, mặt chôn trên ngực nàng cọ cọ, nói thầm một tiếng “Con mới không sợ đâu.” Lại duỗi tay ôm eo nàng, ngẩng đầu lên nhìn nàng, hai mắt sáng lấp lánh, nói: “Nương, vừa rồi người thật uy phong, bộ dáng lúc ỷ thế hiếp người thật xinh đẹp.”

Như Thúy cười híp mắt chỉ lên cái trán của nàng, “Có thể chịu được là đứa ngốc, cũng không phải dễ khi dễ được ta!”
 
“Nương lợi hại nhất ~~”

Thanh Y: “……”

Rất nhanh liền có hạ nhân tới bẩm báo, Trần ma ma được vớt từ dưới hồ nước lên, sau đó đã đưa về Trấn Quốc Công phủ rồi, Như Thúy chỉ tùy ý mà phất phất tay, để nha hoàn vào bẩm báo đi xuống, trên mặt căn bản không có bất cứ biểu tình lo lắng nào.

“Phu nhân, Trần ma ma là ma ma tâm phúc bên người của Trấn Quốc Công phu nhân.” Thanh Y lo lắng nói: “Hơn nữa nghe lời nói vừa nãy của nàng ấy, tựa hồ là Trấn Quốc Công đã đồng ý rồi, người……”

“Ôn đại nhân sẽ không đồng ý.” Như Thúy tràn đầy tự tin mà nói: “Ta đây cũng là vì muốn tốt cho bọn họ, nếu ta không tự mình ra mặt phản đối, Ôn đại nhân lại muốn gây gổ với cha nữa, nói thế nào thì bọn họ cũng là cha con, muốn gây gổ đến khi nào chứ? Cha đã lớn tuổi rồi, không thể chịu được quá nhiều cơn tức giận, cho nên dù có phải làm một con dâu bất hiếu, ta cũng không thể để cha tức giận đến mức sinh bệnh.”

“……”

Thanh Y lại một lần nữa hiểu được cái gì gọi là trợn mắt nói dối, trong lòng thầm nói người làm ông mất hết mặt mũi như vậy, ông mới tức giận mới đúng chứ?

Thấy Thanh Y vẫn còn lo lắng sốt ruột, Như Thúy phất tay nói: “Không cần lo lắng đâu, chờ sau khi Ôn đại nhân trở về, ta tự mình nói với chàng. Đúng rồi, ngươi phái người đi nói với Minh quản gia, vừa rồi Trần ma ma nói năng lỗ mãng, ta rất tức giận, hiện tại thân thể không được thoải mái, ta muốn đi nghỉ ngơi.”

Thanh Y vừa nghe xong, liền khẩn trương, đang muốn mở miệng hỏi nàng thấy không thoải mái chỗ nào, lại thấy nàng đứng lên, ngáp một cái, vẻ mặt buồn ngủ, còn hỏi nàng: “Thanh Y à, hôm nào đi hỏi Hồ gia gia một chút, có phải thai phụ bất cứ lúc nào cũng muốn ngủ hay không, hiện tại ta cảm thấy ngủ bao nhiêu cũng không đủ.”

“……”

Ai da, đau đầu quá! Thôi quên đi, vẫn nên chờ Ôn đại nhân trở về rồi nói sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui