Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử)

Chương 82
Nghe nói những phu nhân đó xin mình phương thuốc cổ truyền giúp sinh con, Như Thúy cô nương cũng không giấu diếm kêu Thanh Y đem một chồng giấy ra, cười hì hì nói: “Tất cả chỗ này đều là bà ngoại cho, nếu các nàng ấy muốn, thì cầm đi đi.”

Túc Vương Phi nhìn một chồng giấy kia, khóe miệng run rẩy, đây là đang muốn uống đến năm nào tháng nào? Lại nhìn người nào đó, trong mắt rõ ràng che giấu sự bỡn cợt, hiển nhiên là muốn xem trò hay của người khác. Nghĩ đến chính nàng bị bắt uống thuốc bổ tận hai tháng, cho nên cũng muốn người khác phải nếm thử sự khổ sở này.

Túc Vương Phi lật xem chồng giấy xong liền giao cho nha hoàn Xuân Đào bên cạnh, cho nàng ấy đi chép một bản mang về, Lam Y đưa nàng ấy tới một phòng sách nhỏ rồi tiếp tục bận việc.

Sau khi Xuân Đào sao chép hết tất cả các phương thuốc, Túc Vương Phi nhận lấy rồi nói với Như Thúy: “Người khác nói không quan trọng, nếu các nàng ấy muốn phương thuốc thì cho các nàng ấy cũng không sao, dù sao chỉ cần các nàng ấy tới xin ta, ta sẽ đưa cho các nàng ấy. Nhưng có mấy vị phu nhân tốt, như Tả Đô Ngự Sử phu nhân, Bàng Đại Học Sĩ phu nhân, người khác kiến thức nông cạn, rất thích nói sao hay vậy, nhưng chỉ có các nàng ấy là không khua môi múa mép như những người đó, ngày thường lễ vật tặng trong ngày lễ cũng chuẩn bị cực kỳ thỏa đáng, muội xem xem, nên giúp các nàng ấy đi.”

Như Thúy nhớ tới sau khi truyền ra tin mình mang thai, các gia tộc trong kinh thành đều đưa lễ vật tới, trong đó có mấy vị phu nhân mà Túc Vương Phi nhắc tới chuẩn bị lễ vật rất hợp ý của nàng, không giống những người khác đều là đưa đến cho có lệ, trong lòng cũng nguyện ý tạo quan hệ tốt với các nàng ấy, biết các nàng ấy không phải xin phương thuốc cho mình, mà là xin cho con dâu, một mảnh khổ tâm, nàng cũng không muốn làm khó dễ.

Như Thúy cũng không dong dài, chọn ra mấy phương thuốc trong đống giấy kia, nói: “Lúc ấy muội thường uống là mấy phương thuốc này, chuyên điều trị thân thể. Còn những cái khác là mấy năm nay bà ngoại thu thập được, nói với họ nếu những cái đó không có hiệu quả, thì đổi qua dùng phương thuốc mà ta chọn ra này.” Nói xong Như Thúy nhịn không được vui vẻ.

Túc Vương Phi buồn cười cất riêng những phương thuốc mà Như Thúy mới chọn ra, biết nha đầu này có biện pháp dự phòng, cười nói: “Không biết Đàm lão phu nhân đưa cho muội nhiều phương thuốc khác nhau như vậy là muốn muội phải uống đến bao giờ?”

Như Thúy cô nương nhún nhún vai “Lúc ấy mặc dù muội cảm thấy nó không cần thiết, nhưng là tâm ý của lão nhân gia cũng không nên cự tuyệt, nên đều nhận hết tất cả, không nghĩ rằng thật sự sẽ mang thai.” Nói xong, vuốt phần bụng đã hơi lộ ra, không biết tại sao mà khóe mắt có chút ướt át, thấp giọng nói: “Tiểu thư, muội thật sự rất vui vì chuyện ngoài ý muốn này, có thể sinh hài tử cho Ôn đại nhân, lòng muội rất thỏa mãn.”

Túc Vương Phi vỗ vỗ tay nàng trấn an, thời đại này, mặc kệ nữ nhân sau khi gả chồng có yêu nam nhân kia hay không đều sẽ muốn sinh một hài tử của riêng mình, để có cái dựa vào, huống chi còn có một nữ nhân và trượng phu lưỡng tình tương duyệt, càng nguyện ý sinh hạ cốt nhục cho người mình yêu.

Trước kia thoạt nhìn nha đầu này rất tùy tiện, Túc Vương Phi vẫn luôn cho rằng nàng không thèm để ý, hiện tại nghĩ lại, là do Ôn Lương khiến nàng cảm động, trong lòng biết không có cách, mới làm chính mình không thèm để ý đến thôi, có trời mới biết khi đêm khuya nhớ lại, có phải vì thế mà cảm thấy tiếc nuối hay không.

Nhưng hiện tại cũng khá tốt, ít nhất nàng cũng đã mang thai, mặc kệ là do may mắn, hay kỳ tích đều tốt, có hài tử là được, nữ nhân ở thời đại này có thể sinh dưỡng mới có thể sống tốt.

Chơi nửa ngày, Ôn Lương và Túc Vương cùng hồi phủ, Túc Vương tự mình tới cửa đón thê nữ, Túc Vương Phi chỉ có thể tiếc nuối cáo từ.

“Nghĩa mẫu, Bạch Bạch muốn có đệ đệ ~~” Tiểu thế tử Sở Tê Bạch của Túc Vương phủ đã có thể tự đi giống như con vịt chạy tới trước mặt Như Thúy, ôm một chân của nàng, non nớt nói, âm thanh có chút mơ hồ.

Như Thúy đùa với tiểu bánh bao nói: “Muội muội không được sao?”

Tiểu bánh bao nắm tay nhỏ, cười khanh khách nhìn Ôn Ngạn Bình, nói: “Muốn đệ đệ ~~ Bạch Bạch làm ca ca ~~”

Mọi người vừa nhìn liền biết là do Ôn Ngạn Bình dụ dỗ, lập tức cảm thấy buồn cười, Như Thúy lại hỏi tiểu hài nữ ngoan ngoãn đang nắm tay mẫu thân, hỏi: “Tiểu quận chúa, con nghĩ di di sinh đệ đệ hay muội muội sẽ tốt hơn?”

Bánh bao nhỏ Sở Sở đã năm tuổi, đã sớm học được cách tự độc lập suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Đệ đệ hay muội muội đều được, Sở Sở sẽ nghiêm túc dạy dỗ đệ đệ và muội muội.”

Ôn Lương cười to, ôm tiểu gia hỏa lên xoa xoa đầu nhỏ của nàng, nói: “Tốt lắm, đệ đệ muội muội nhà Ôn thúc thúc sau này sẽ phó thác cho tiểu quận chúa dạy dỗ thật tốt.”

Bánh bao nhỏ được giao một trọng trách lớn khuôn mặt nhỏ càng thêm nghiêm túc bảo đảm rằng mình nhất định sẽ làm được.

Chơi đùa với bọn nhỏ lát nữa, cuối cùng phu thê Túc Vương cũng mang theo mấy hài tử chào tạm biệt bọn họ.

Thấy đệ đệ muội muội đều đi về, Ôn Ngạn Bình có chút mất mát, xin phép Như Thúy và Ôn Lương một tiếng, lại chạy đi luyện công, Ôn Lương dặn dò nàng vài câu, sau đó đỡ Như Thúy chậm rãi đi tản bộ trong hoa viên.

Bây giờ là cuối tháng tư, hoa của mùa xuân đã héo rũ, hoa mùa hè bắt đầu nở, cho nên trong hoa viên cũng không có xu hướng suy tàn, ngược lại tràn ngập những bông hoa đỏ rực nổi bật trên cái nền màu xanh tươi tốt, nhìn không khí cực kì vui tươi.

Sau khi Như Thúy nhìn thấy, tức khắc lòng dạ trống trãi, sau đó nói với Ôn Lương về tin tức mà hôm nay Túc Vương Phi mang tới, cười hì hì nói: “Lúc trước các nàng ấy đều nhìn ta không vừa mắt, lúc ấy vừa mới thành thân, ta được mời đi tham gia tiệc ngắm hoa với mấy vị phu nhân, bên ngoài những phu nhân đó còn nói vài câu, lại không ngờ tới hôm nay các nàng ấy lại chạy tới đây xin ta, xin ta phương thuốc sinh con cổ truyền, cho nên ta mới biết khi đó các nàng ấy rụt rè cao quý vô cùng, lại không nghĩ tới trong lòng cũng có nỗi khổ.”

Ôn Lương cũng cảm thấy rất buồn cười, “Phong thuỷ mười năm luôn luân chuyển, phải biết rằng hôm nay ngươi dẫm lên người nào đó để bay lên thì vào lúc nào đó ngươi lại có việc cần cầu xin người đó, đạo lý thế gian này là như thế.” Mà nha đầu này còn bỡn cợt, đưa hết mấy chục phương thuốc của bà ngoại cho truyền ra ngoài, để các nàng ấy uống đến năm nào tháng nào đây?

Bên trong mỗi một phương thuốc điều có những vị thuốc khác nhau, cũng không thể trộn lận vào cùng uống một lúc, còn phải uống từng loại trong một khoảng thời gian để xem hiệu quả, mà lần này lại có tới mấy chục phương thuốc, nếu phải uống lần lượt từng phương thuốc, thì không biết phải uống tới khi nào nữa?

“Đúng là lý lẽ này.” Như Thúy tin phục gật đầu, nàng là một người đơn giản, không thích tính toán chi li, chỉ cần không quá đáng với nàng thì nàng sẽ không so đo, tránh phải khiến mình khó chịu, nhưng nếu đã động đến nàng, nha đầu này sẽ cực kì hung tàn mà giày vò lại. 

Từ khi còn nhỏ nàng đã được Túc Vương Phi mua về làm nha hoàn bên người, trước kia khi Túc Vương Phi chưa gả chồng nàng ấy chỉ là một thứ nữ của Lục thừa tướng phủ, không khỏi bị đám đường huynh đường đệ tỷ muội khi dễ, lúc đó Như Thúy đều ngầm trả thù lại, những thiếu gia và các tiểu thư trong Lục thừa tướng phủ cũng không ít lần bị chủ tớ hai người âm thầm khi dễ phản kích lại.

Chậm rãi đi dạo một lát, Như Thúy hỏi: “Ôn đại nhân, chàng nghĩ đứa nhỏ này là nam hay nữ đây?”

Ôn Lương sửng sốt, lại cười nói: “Nam hay nữ ta đều thích.” Vốn dĩ hắn cho rằng cuộc đời này của mình sẽ không có con nối dõi, hiện tại đột nhiên biết mình sẽ có hài tử, Ôn Lương thật sự rất vui mừng, hoàn toàn không thèm để ý là nam hay nữ, chỉ cần sinh ra, mặc kệ là nam hay nữ hắn đều sẽ bảo vệ bọn họ chu toàn cả một đời.

“Cha và Ngạn Bình đều hy vọng sẽ sinh con trai, nhưng ta cũng giống như chàng, cảm thấy nam hay nữ đều giống nhau.” Như Thúy không thèm để ý nói.

Ôn Lương cười ôm chặt vai nàng, hy vọng nàng luôn bảo trì loại tâm thái thật tốt này. Gần đây hắn bổ sung rất nhiều kiến thức về thai phụ, biết rất nhiều phụ nhân khi đang mang thai, bởi vì nguyên nhân chịu đủ loại áp lực như hy vọng mình sẽ sinh ra được con trai, khiến cho lo lắng quá mức, ăn không ngon ngủ không yên, tự giày vò mình, cuối cùng khó sinh, không cẩn thận một chút là một xác hai mệnh. 

Cho nên hắn không muốn gây áp lực cho nàng, thậm chí hắn còn phân phó người gác cổng nếu người Trấn Quốc Công phủ tới đây bái kiến đều ngăn lại, không cho bọn họ khua môi múa mép trước mặt nàng.

Hôm nay Ôn Lương được trở về sớm, sau khi ăn cơm trưa hai phu thê cùng nhau chơi cờ uống trà, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, tự do tự tại, đám người Vệ Triều Ấp tới bái phỏng, Ôn Lương chỉ ra đề rồi đuổi bọn họ đi.

Như Thúy dựa vào một gối ôm lớn, tay cầm một quân cờ đen, nói: “Ôn đại nhân, có phải chàng muốn nhận mấy người bọn họ làm đệ tử hay không?”

Bây giờ giá trị con người của Ôn Lương rất cao, không chỉ là đế sư tương lai, còn là quân sư mà Hoàng Thượng trọng dụng, nhân vật như thế không biết trong kinh có bao nhiêu người muốn với tới, các đệ tử của thế gia đều tranh nhau muốn làm đệ tử của hắn, đối với con đường làm quan trong tương lai của bọn họ có thêm một phần lợi thế. Ngay từ đầu đám người Vệ Triều Ấp cũng có chủ ý này, nhưng mà càng ở chung, lại bị tài trí của Ôn Lương thuyết phục, có tám phần là thật tình.

Ôn Lương cười cười không nói, thật ra hắn muốn giày vò những thiếu niên đó thêm một chút thời gian nữa, xem phẩm hạnh của bọn họ rồi nói sau, nếu tốt, tất nhiên sẽ không ngại nhận bọn họ làm đệ tử, cho nên mới là ngầm đồng ý với hành động tới cửa của bọn họ.

Hai người đang rất tự do tự tại, không khí hòa hợp, nhưng không ngờ Ôn Ngạn Bình lại chạy vào vẻ mặt đầy bi phẫn.

“Có chuyện gì vậy?” Hai người đều kinh ngạc, từ sau khi tiểu gia hỏa vào kinh thành, có thể nói là như cá gặp nước, ngoại trừ việc bị Như Thúy cô nương hung tàn hù dọa, cũng không thấy nàng lộ ra vẻ mặt này.

Đứa nhỏ trừng lớn đôi mắt đẹp, nước mắt lưng tròng, sau đó bổ nhào vào lòng ngực Như Thúy rầu rĩ nói: “Hồ ly tinh đánh mông con, sói xám còn giúp hắn đánh con, tiểu béo ca ca bị gọi đi rồi, không có ai giúp con……”

“……”

Hai người đều ngây ngốc, sau đó đều đồng thời nhìn vào mông của đứa nhỏ —— Ôn Lương phát hiện hành động này không thích hợp, vội vàng dời mắt.

Như Thúy duỗi tay sờ sờ mông nhỏ mềm mại kia, đứa nhỏ liền nhảy dựng lên, nghĩ đến là đau, hút khí không cho nàng sờ nữa oán hận nói: “Hồ ly tinh còn dám cởi quần con ra đánh mông con……”

“Cái gì?” Như Thúy kêu lên: “Hắn cởi quần của con sao?” Thấy vẻ mặt ngây thơ của đứa nhỏ, Như Thúy nổi giận, trừng mắt nhìn về phía Ôn Lương.

Ôn Lương cũng nhăn mày lại, tuy rằng đứa nhỏ này luôn mồm nói mình là nam hài, nhưng lại là nữ hài nhi hàng thật giá thật, điều duy nhất khiến bọn họ đau đầu chính là, khi nàng còn đã không có cha mẹ dạy dỗ, ở trong hang ổ của cường đạo sống với một đám nam nhân, quan niệm về nam nữ cực ít, thậm chí bởi vì tận mắt thấy mẫu thân của mình bị cường đạo chà đạp, nên trong lòng không thích làm nữ hài nhi, cũng như rất khó để khiến nàng thay đổi suy nghĩ.
Nhưng vì hiện tại nàng còn nhỏ, thoạt nhìn giống như một tiểu hài tử năm tuổi, Ôn Lương không muốn quá nghiêm khắc với nàng, thấy nàng thích chơi cùng đám người Mạc Tiềm, liền cho phép bọn họ cùng đọc sách chung với nhau, cũng để Vệ Triều Ấp Chu Chửng Húc dạy vỡ lòng cho tiểu hài tử, nhưng lại chưa từng để nàng ở một mình với đám thiếu niên đó, canh chừng rất tốt. Không ngờ hôm nay hắn không chú ý một cái, tiểu hài tử đã bị đánh mông?

Thấy sắc mặt của bọn họ không đúng, tiểu hài tử vội vàng nói: “Hắn chỉ cởi quần ngoài của con thôi, còn có tiết khố mà.” Lòng tự trọng của bé bị tổn thương, nên mới trở về tìm cha mẹ cáo trạng, nàng lớn như vậy, còn chưa bị người nào đánh mông đâu, nhiều nhất cũng chỉ bị những cường đạo đó khi tâm tình không tốt, đá một cước vào mông nàng thôi.

Ôn Lương vỗ vỗ đầu nàng trấn an, muốn nói nàng về sau phải nam nữ khác biệt lại sợ phản tác dụng, nên hỏi: “Có phải con lại chọc Hạng Thanh Xuân đúng không?” Thấy tiểu hài tử bĩu môi cúi đầu, Ôn Lương liền biết mình đoán không sai, đứa nhỏ này cực kì chán ghét Hạng Thanh Xuân, tất cả đều muốn tìm thời cơ trêu chọc Hạng Thanh Xuân, Ôn Lương đều biết hết, nói tiếp: “Hắn đánh con, thì con đánh lại, không phải con học võ nghệ với võ sư hay sao? Trước tiên phải nhớ kỹ thù này, sau khi con học xong, thì đánh lại hắn.”

Tiểu hài tử cực kì tín phục Ôn Lương, sau khi nghe xong cảm thấy đây là một ý kiến hay, lớn như vậy nàng cũng hiểu được một đạo lý: Dựa trời dựa đất không bằng dựa vào chính mình! Sau khi nàng lợi hại rồi, nàng muốn đánh hồ ly tinh đến mức ngay cả cha mẹ hắn cũng không nhận ra! Xem hắn còn dám nói xấu nàng nữa không!

Chờ sau khi Ôn Ngạn Bình rời đi, Ôn Lương xoa xoa thái dương, nói với Như Thúy: “Sau khi hài tử ra đời, tìm một thời cơ thích hợp tách Ngạn Bình với bọn họ ra đi.”

Như Thúy gật đầu đồng ý, trong lòng cũng có chút khó chịu: “Hạng công tử cũng thật quá đáng, sao có thể đánh mông của Ngạn Bình chứ.”

Trong lòng Ôn Lương cũng nghĩ như vậy, sau khi sai hạ nhân đi hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì, lập tức cảm thấy nghĩa nữ của mình quả thực là to gan lớn mật, trời giận người oán, chẳng trách Hạng Thanh Xuân lại mất khống chế mà đánh mông nàng, đây vẫn còn xem như nể mặt mũi của hắn mà hạ thủ lưu tình.

Lập tức, Ôn Lương quyết định ngay trong ngày hôm nay sẽ bắt đầu quản thúc Ôn Ngạn Bình thật tốt, không cho nàng lại đi chơi cùng mấy thiếu niên kia nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui