Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử)

Chương 85
 
Như Thúy nâng cái bụng đã tám tháng cẩn thận đi ra ngoài, sau khi qua trung thu, thời tiết mát mẻ, nàng ăn uống rất tốt, nhưng vì để không nuôi mấy đứa nhỏ trong bụng đến thừa dinh dưỡng, tránh lúc sinh gặp khó khăn, nên phải khắc chế khẩu phần ăn, có đôi khi thèm muốn chết cũng không dám ăn nhiều.
 
Trong đình viện, Ôn Ngạn Bình đang luyện tập vung kiếm một nghìn lần, nhìn cánh tay non mịn nhỏ nhắn của bé một lần lại một lần mà vung kiếm, Như Thúy cực kỳ đau lòng, chỉ có thể sai nha hoàn đi đưa nước cho bé. Nhưng mà tính tình của tiểu cô nương lại quật cường, không hoàn thành bài tập sư phó giao cho, thì không chịu nghỉ ngơi uống nước, mỗi khi mệt đến mức toàn thân nhức mỏi, buổi tối không thể không sai nha hoàn cẩn thận mát xa thư hoãn cho bé.
 

Vòng vo vài vòng, người hầu tới báo Túc Vương Phi dẫn tiểu thế tử tới.
 
Lúc Túc Vương Phi tiến vào, nhìn thấy Như Thúy đang nâng cái bụng to run rẩy đi tới, mỗi một bước đi đều khiến ngực A Nan run lên, A Nan sợ tới mức kéo nhi tử ba bước cũng thành hai bước tiến lên đỡ Như Thúy ngồi xuống đệm mềm trên giường đất.
 
“Mới tám tháng nhỉ? Tại sao lại lớn như vậy?” Túc Vương Phi sờ sờ bụng nàng, trong lòng thật lo lắng tương lai nàng sinh sẽ khó khăn.
 
Như Thúy cầm ly nước nha hoàn bưng tới lên uống, cười nói: “Bên trong có hai đứa, đương nhiên sẽ lớn hơn một chút so với người thường rồi.”
 
Túc Vương Phi lại cảm thấy cái bụng này còn lớn hơn một chút so với bụng hoài song sinh mà nàng thấy trước đây, có điều trong lòng lại cực kỳ hâm mộ vận khí của nha đầu này, song sinh rất khó gặp, bất kể là sinh nam hay nữ đều là một loại phúc khí. Nghĩ đến em bé non mềm trắng nộn, tâm can nàng đều rung động, lại bắt đầu sinh ra một ý muốn mang thai thêm lần nữa.
 
Như Thúy gọi Sở Tê Bạch, bánh bao nhỏ bạch bạch nộn nộn đúng thời điểm đang học nói chuyện, đáng yêu nhất, lấy miếng trái cây tới chọc nhóc, thường sẽ đạt hiệu quả không tưởng tượng được. Chọc bánh bao nhỏ một lát, Như Thúy hỏi: “Tiểu thư hôm nay sao lại tới đây? Tiểu quận chúa và Sở Trăn đâu?”
 
Túc Vương Phi còn chưa trả lời, bánh bao nhỏ đã giơ tay lên lớn tiếng nói: “Bạch Bạch biết, cha và nương cãi nhau ~~” sau đó biểu tình rất cao hứng.
 
Túc Vương Phi đánh một cái lên đầu bánh bao nhỏ, tức giận trợn mắt nhìn bánh bao nhỏ: Cha mẹ cãi nhau mà con còn cao hứng sao? Thật là con trai bất hiếu!

 
Như Thúy cũng cảm thấy bánh bao nhỏ rất buồn cười, cha mẹ cãi nhau nhóc phải sợ hãi mới đúng, nào có ai lại cao hứng phấn chấn đi vạch mặt lão nương mình như nhóc chứ, nhưng nghe nói hai người vậy mà cáu kỉnh với nhau, cũng rất kinh ngạc, bật thốt lên nói: “Sao có thể? Cho dù tiểu thư người vô cớ gây rối thì Vương gia chỉ cần cho người một ánh mắt người liền ngoan như mèo, làm sao lại ồn ào lớn lên vậy?”
 
“Đúng thế, đừng nghe hỗn tiểu tử này nói bậy.” Túc Vương Phi liếc nàng một cái, cũng phụ họa nói, sau đó khi tiểu nhi tử kêu la nói mình không nói bậy, đánh hai cái lên mông nhỏ của nhóc, liền sai nha hoàn dẫn nhóc ra đình viện tìm Ôn Ngạn Bình chơi. Sau khi tiểu nhi tử rời đi, Túc Vương Phi mới nói: “Sở Sở bị mẫu hậu truyền vào cung, Vương gia tự mình đưa nàng đi, xem ý tứ của mẫu hậu, là hy vọng Sở Sở ở trong cung mười ngày nửa tháng, có lẽ là do tịch mịch.”
 
Nói xong, liền bắt đầu nhìn Như Thúy, Như Thúy bị nàng nhìn mà không thể hiểu được, Túc Vương Phi lại nói: “Từ khi ngươi có thai, ngươi không để ý đến những chuyện bên ngoài, mẫu hậu cũng không triệu ngươi tiến cung nói chuyện, chỉ có Đại công chúa vẫn luôn bồi bà, tuổi Đại công chúa đã lớn, mẫu hậu cũng không giữ lại được lâu nữa, đang chuẩn bị chọn phò mà cho Đại công chúa. Chờ sau khi Đại công chúa xuất giá, hình như mẫu thân hy vọng nuôi một hài tử bên người làm bạn.” Mà người được chọn đó, không cần phải nói cũng biết là Tiểu Sở Sở nhà nàng.
 
Sau khi Như Thúy nghe xong, cười nói: “Thái Hậu nương nương rốt cuộc cũng phải chọn phò mã cho Đại công chúa, khá tốt.”
 
Còn không phải tốt sao, cuối cùng Thái Hậu cũng không nghĩ làm sao để nàng nhường lại vị trí cho Đại công chúa, đặc biệt bây giờ nàng đang có thai, cũng không phải là nữ nhân không thể sinh dưỡng, cho dù Thái Hậu muốn gả Đại công chúa cho Ôn Lương, cũng không thể ỷ vào quyền thế làm Ôn Lương hưu thê nhỉ? Chuyện năm ngoái lời đồn đãi bay đầy đường, nói Thái Hậu không nhúng tay thì ai tin?
 
Túc Vương Phi cũng cười rộ lên, nói: “Bây giờ chúng ta đang đánh với phản quân liên minh của Bắc Việt, mặc dù có Ngu tướng quân tọa trấn, nhưng nói cho cùng trận chiến này không phải lập tức có thể kết thúc, cho dù kết thúc, đến lúc đó nếu Bắc Việt vương muốn cầu hòa, không biết có nhân cơ hội để chúng ta đưa một vị công chúa đến hòa thân hay không. Mà bây giờ công chúa hoàng gia có độ tuổi thích hợp cũng chỉ có mình Đại công chúa, những công chúa còn lại vẫn còn nhỏ, mẫu hậu lo lắng Đại công chúa rơi vào kết cục phải hòa thân, nên mới quyết định không kéo dài, trước tiên định hôn nhân cho nàng rồi nói sau.”
 
Như Thúy hiểu rõ, mặc dù nàng không ra cửa, nhưng từ mấy câu Ôn Lương nói cũng biết tình hình chiến sự bên ngoài, dù lần này Ôn Lương không phải ra trận, nhưng có đôi khi cũng bận đến nửa đêm không thể nghỉ ngơi, nếu có tình hình chiến sự truyền về, cho dù là nửa đêm cũng sẽ nhận được ý chỉ triệu kiến trong cung, khiến nàng có đôi khi cũng nghỉ ngơi không tốt. Mỗi lúc có chiến tranh, mặc dù nói là chuyện của nam nhân, nhưng nữ tử trong hậu trạch không thể nào không chịu ảnh hưởng, Thái Hậu quan tâm Đại công chúa, Ôn Lương lại không có khả năng hưu thê tái giá, chỉ có thể tính toán sắp xếp cho nàng ấy.
 
“Ngược lại ta thật hy vọng chiến tranh nhanh chóng kết thúc.” Túc Vương Phi thở dài, mấy năm nay chiến tranh liên tục, quốc khố đã không còn nhiều, hơn nữa rất nhanh sẽ đến mùa đông, sợ đến lúc đó sẽ có bão tuyết, lại cần phải chi một khoản lớn bạc, Hộ Bộ làm sao có thể lấy ra nhiều tiền bạc như vậy được?
 
Như Thúy hiểu lo lắng của nàng, đến lúc đó không chỉ hoàng đế sứt đầu mẻ trán, Túc Vương cũng bận tối mày tối mặt, thậm chí Ôn Lương là quân sư ngự dụng có lẽ cũng không bớt thời gian bồi nàng sinh hài tử được. Đây là thai đầu, tất nhiên nàng hy vọng lúc sinh con, trượng phu có thể ở bên cạnh, dù không thể vào phòng sinh, cũng có thể an tâm.
 
Hai người lại hàn huyên nói chuyện một chút, Túc Vương Phi mới nhìn chằm chằm bụng nàng nói: “Bởi vì ngươi cho mấy phương thuốc kia, những phu nhân có thai đều rất cảm tạ ngươi, công lao của ngươi cũng không nhỏ nha.”
 
“Đâu phải công lao của muội, là công lao của bà ngoại mới đúng.” Nói xong nhịn không được bật cười, lại nói: “Mấy ngày trước Trấn Quốc Công phủ sai người tặng đồ tới đây, khi ma ma mang đồ tới vào bái kiến muội, nói chuyện lắp bắp, muội hỏi ra mới biết được bà ấy vì đại tẩu muội mà tới hỏi phương thuốc cổ truyền sinh con kia.”
 
“Muội cho bà ta sao?” Túc Vương Phi tò mò hỏi, nàng biết quan hệ của Như Thúy với mẹ chồng và chị em dâu trong Trấn Quốc Công phủ cũng không hợp nhau, các nàng ta không có thời khắc nào là không nghĩ làm sao để tính kế nha đầu này, có đều vì Ôn Lương dọn ra ngoài nên không có cơ hội tính kế thôi.
 
“Đâu thể nào chứ.” Như Thúy cô nương quả quyết nói: “Nếu là nàng ấy tự mình tới đây hỏi xin, có lẽ muội còn cho, sai một ma ma tới thì tính làm gì? Muội là người tốt như vậy sao?”
 
Túc Vương Phi bật cười, nha đầu này không phải là người để mình bị thiệt, khi mới vừa gả cho Ôn Lương, mặc dù nàng không thèm để ý, nhưng cũng biết những người đó ngầm châm chọc xuất thân của nàng, sau đó lại cho rằng nàng không thể sinh dưỡng càng trực tiếp không để nàng vào mắt, bây giờ muốn tới xin nàng, cũng phải đợi tâm tình nàng tốt mới được.
 
Ngồi chơi nửa ngày, Ôn Ngạn Bình đã hoàn thành vung kiếm một ngàn lần, dẫn Sở Tê Bạch về lại phòng, đang ngồi cùng nhau uống trà ăn điểm tâm. Túc Vương Phi xem thời gian, nên trở về phủ, nhưng lại không dịch bước nào. Như Thúy có ngốc cũng biết hôm nay Túc Vương Phi không phải chỉ tới đây xem nàng, xem ra vừa nãy tiểu thế tử lộ ra chuyện phu thê Túc Vương Phi cãi nhau cũng không phải tiểu gia hỏa nói bậy.
 
“Tiểu thư, không phải người thật sự cáu kỉnh với Vương gia chứ?” Như Thúy thấy thế, lại vội vàng nói: “Người vẫn nên nhanh trở về đi thôi, đừng liên luỵ muội, Vương gia mà tức giận rất đáng sợ, bây giờ muội đang có thai chịu chịu không nổi đâu.”
 
Túc Vương Phi oán hận liếc nàng một cái, buồn buồn nói: “Không phải cãi nhau, chẳng qua là ta thấy gần đây nhiều người truyền ra hỉ sự như vậy, cũng muốn mang thai lần nữa. Nhưng Vương gia lập tức đưa sắc mặt cho ta nhìn, trực tiếp dẫn Sở Sở tiến cung.” Nói xong trong lòng còn có chút oán hận, có bản lĩnh thì đêm nay không cần hồi phủ bò lên giường nàng, trực tiếp ngủ trong cung luôn đi.
 
“Hả?” Vẻ mặt Như Thúy kinh hãi nhìn nàng, sau đó gật đầu: “Người thật sự nói như vậy sao? Chớ trách Vương gia lại tức giận .”
 
“Ta cũng tức giận a, trong phủ chỉ có hai đứa nhỏ, mẫu hậu cực kì bất mãn, cảm thấy hài tử quá ít, hy vọng ta có thể sinh thêm mấy đứa. Bạch Bạch cũng đã hai tuổi, ta lại không truyền ra tin tức gì, bà ấy cho rằng ta không hiền đứa vừa bất hiếu, mình không thể sinh con còn giữ chặt Vương gia, sao lại không nghĩ Vương gia không phối hợp làm sao ta sinh được?” Túc Vương Phi cũng tức giận đến phát điên, hôm trước tiến cung không hiểu sao bị Thái Hậu mắng một trận, nàng cũng không biết đã đắc tội bà ấy lúc nào, sau đó mới biết là An Dương Thái Phi tiến cung lấy chuyện An Dương Thế Tử Phi sinh mấy đứa nhỏ kích thích bà ấy, cho nên Thái Hậu tức giận điên người, liền bắt nàng tới mắng một trận, hoàn toàn là giận chó đánh mèo.
 
Như Thúy đồng tình nhìn nàng, trấn an nói: “Không có việc gì đâu, mặc dù đôi khi Thái Hậu nương nương có cường thế một chút, nhưng cũng không ép được Vương gia, người đem mọi chuyện đều đẩy hết lên người Vương gia là được.”
 
Không người nào biết rõ nguyên nhân Túc Vương phủ chỉ có hai đứa nhỏ hơn Như Thúy, chỉ vì lúc Túc Vương Phi sinh nữ nhi khó sinh, nên Túc Vương liền quyết định cuộc đời này chỉ cần một đứa nhỏ, sau đó có thêm một nhi tử cũng là Túc Vương Phi tìm mọi cách dây dưa mới có được, bây giờ trai gái song toàn, Túc Vương cảm thấy đã đủ rồi, nên không nghĩ để Túc Vương Phi sinh nữa. Nói cho cùng, thời đại này nữ nhân sinh hài tử thật sự rất nguy hiểm, Túc Vương bị dọa hai lần rồi, cũng không muốn bị dọa lần nữa.
 
“Nhưng mà ta cũng muốn hoài thai thêm một đứa nhỏ……” Túc Vương Phi thở dài nói, sờ sờ đầu nhi tử, bánh bao nhỏ ngẩng đầu lộ ra nụ cười xán lạn với nàng, khiến nàng cũng không khỏi cười rộ lên. Nhìn đi, đứa nhỏ đáng yêu như vậy, sinh thêm một đứa không phải rất tốt sao?
 
Như Thúy chỉ có thể vỗ vỗ tay nàng an ủi, cảm thấy tiểu thư nhà mình tuyệt đối đấu không lại Vương gia, cho nên sinh thêm đứa nhỏ gì đó, có lẽ không có khả năng.
 
Đến chạng vạng, có người trong cung tới, là Ôn Lương phái tới, nói cho Như Thúy hôm nay hắn không hồi phủ ăn cơm, để nàng không cần chờ hắn. Mấy ngày nay đều thường xuyên như vậy, Như Thúy không để ý, nhưng Túc Vương Phi lại ở lại phủ để ăn cơm, suốt một ngày đều bồi Như Thúy, cùng nàng nói chuyện phiếm giải buồn, thuận tiện nói một ít kinh nghiệm khi sinh con của nàng.
 
Rốt cuộc cũng tới lúc lên đèn, khi Túc Vương Phi quyết định cáo từ rời đi, Ôn Lương và Túc Vương cùng hồi phủ.
 
Sắc mặt Túc Vương Phi tức khắc trở nên ủ dột ỉu xìu, nghẹn khuất nhìn nam nhân kia, lúc này tới cũng quá kịp thời nhỉ, rõ ràng nàng cũng quyết định tự mình trở về, hắn làm vậy, không phải có vẻ như nàng vô cớ gây sự sao? Rõ ràng là nam nhân này tính kế rất tốt, quả nhiên là nam nhân vừa khó chịu vừa đáng ghét, lúc này ngược lại biến thành là nàng không đúng.
 
Như Thúy là thai phụ, nâng bụng khó chịu, nên không ra ngoài nghênh đón, chỉ đứng cạnh cửa nhìn hai nam nhân đi tới, chỉ liếc mắt một cái liền cảm thấy sắc mặt Túc Vương hôm nay rất lạnh lẽo, vội vàng lén lút lui về sau một bước.
 
Bây giờ nàng là thai phụ, không chịu được kinh hách.
 
Túc Vương bế nhi tử xông tới ôm chân hắn lên, rét lạnh nhìn Vương Phi nhà mình, sau đó cáo từ với Ôn Lương, Túc Vương Phi giống một tiểu tức phụ đi theo phía sau hắn, nhưng mà thần sắc có chút khó chịu.
 
Cuối cùng cũng tiễn được hai vị Phật Lớn đi, Ôn Lương lau mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn nha đầu nhà mình, xoa xoa mặt béo phì của nàng nói: “Nha đầu, vẫn là nàng bớt lo nhất.”
 
Như Thúy dựa vào hắn đi vào trong phòng, khẽ cười nói: “Vương Phi cũng không làm gì cả, hôm nay nàng ấy bồi ta một ngày, nói rất nhiều kinh nghiệm sinh sản cho ta nghe đó.”
 
Sau khi nghe xong, Ôn Lương thật tình rất cảm kích. Như Thúy không có người nhà, ở trong lòng nàng người quan trọng nhất là Túc Vương Phi, có Túc Vương Phi, trong lòng nàng cũng an tâm vài phần. Mặc dù có ghen một chút, nhưng Ôn Lương cũng hiểu chủ tớ hai người tình thân thâm hậu, trong lòng cũng có cân nhắc, chờ khi nàng lâm bồn, nhất định sẽ đến Túc Vương phủ mời Túc Vương Phi đến tọa trấn.
 
Sờ sờ bụng nàng, Ôn Lương cười nói: “Mấy bảo bảo hôm nay có ngoan ngoãn hay không?”
 
Như Thúy cười tủm tỉm nói: “Có lẽ hôm nay có Vương Phi tới, bọn chúng rất ngoan.”
 
Ôn Lương bĩu môi, quyết định không cùng thai phụ so đo, bắt đầu tính toán sản kỳ của nàng, ở giữa tháng mười một, hiện tại đã giữa chín tháng, còn hai tháng nữa, có điều bây giờ chiến sự ở biên cảnh căng thẳng, cũng không biết hai tháng này có thể phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn hay không, chỉ hy vọng đến lúc đó hắn có thể kịp thời bồi bên cạnh nàng.
 
Ôn Lương lo lắng cũng không phải không có căn cứ, quả thật toàn bộ tháng chín hắn đều bận tối mặt tối mày. Ngoại trừ mọi việc trong triều, tháng chín, tháng mười đúng lúc các thôn trang đưa sổ sách thu tiền trong một năm tới, bây giờ Như Thúy tháng lớn, Minh quản gia không dám quấy rầy đến nàng, có một số việc không thể không tìm Ôn Lương quyết định, Ôn Lương thật là hận không thể một người chia làm hai ra làm việc.
 
Thật vất vả mới tới tháng mười, Như Thúy mang thai cũng đã chín tháng, lúc này bụng lớn đến đáng sợ, mỗi ngày Hồ thái y đều chạy đến Ôn phủ, có chút lo lắng nói, có khả năng không cần chờ đến tháng mười một đã phát động, khiến Ôn Lương sợ tới mức muốn chết.
 
“Hồ gia gia, này còn chưa đủ tháng mà.” Ôn Lương có chút hấp tấp nói. Từ khi biết Như Thúy mang thai, mọi việc Ôn Lương đều chú ý, Như Thúy không chỉ được bảo dưỡng cực tốt, thức ăn cũng rất chú trọng, Túc Vương Phi còn phái hai ma ma già có kinh nghiệm tới chiếu cố, bà tử càng không thiếu, cho nên mới có thể bình bình an an dưỡng được tới chín tháng.
 
Hồ thái y trừng hắn một cái, “Đều sắp phải làm cha rồi, còn hấp tấp bộp chộp. Vốn dĩ song sinh rất dễ sinh non, hiện tại có thể dưỡng đến chín tháng đã không dễ dàng, ta nhìn bụng thê tử ngươi, có khả năng sẽ phát động trước thời gian.”
 
Sau khi nghe xong, Ôn Lương cùng Ôn Ngạn Bình đều vội không ngừng mà nhảy dựng lên muốn đi làm chuẩn bị, làm Hồ thái y vừa buồn cười vừa tức giận, vội vàng kêu một lớn một nhỏ hai người, trở về, đầu tiên là trách cứ người lớn mà không ổn trọng, lại trừng đứa nhỏ kêu bé đi làm tốt bài tập của mình đi, con nít con nôi đừng trộn lẫn vào, sau đó mới nói: “Phòng sinh, ma ma đỡ đẻ, mọi việc đều đã chuẩn bị tốt, các ngươi cũng không cần làm gì nữa, chỉ cần đừng làm ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng là được. Ta đoán, có khả năng sẽ phát động trong mấy ngày này, nếu ngươi không bận chuyện gì, thì xin Hoàng Thượng nghỉ ở nhà bồi nàng, để nàng an tâm.”
 
Mặc dù Hồ thái y nói lời này có chút không thỏa đáng, nhưng cũng vì quan tâm Ôn Lương, nói cho cùng thì đây cũng là đứa nhỏ đầu tiên của Ôn Lương, lại còn song sinh, làm gì đi nữa cũng phải để hắn nhìn.
 
Sau khi Ôn Lương nghe xong, gật gật đầu, không đợi Hồ thái y nói tiếp, đã hấp tấp tiến cung, Hồ thái y nhìn mà thổi râu trừng mắt, thật là càng ngày càng không ổn trọng.
 
Trong hoàng cung, Sùng Đức hoàng đế đang phê duyệt sổ con, nghe Ôn Lương cầu kiến, không khỏi kỳ quái, hỏi: “Lưu Lương Phủ, lúc này Ôn Tử Tu tiến cung làm cái gì? Hôm nay trẫm thật vất vả mới cho hắn hồi phủ trước thời gian để bồi thê tử hắn, không phải hắn rất vui mừng sao?”
 
Chớ trách hoàng đế thấy kỳ lạ như vậy, gần đây Ôn Lương vì tận lực trích ra thời gian ở nhà bồi Như Thúy, biện pháp nào cũng dùng ra hết, bao nhiêu thông minh đều dùng hết vào việc này, làm Sùng Đức hoàng đế vừa buồn cười vừa tức giận, có đôi khi nhìn hắn dùng khuôn mặt tuấn tú không tì vết làm ra thủ đoạn vô lại như vậy, Hoàng Đế thật muốn học theo Túc Vương trực tiếp đá hai phát lên mông hắn đuổi ra khỏi cung.
 
Lưu công công nghĩ nghĩ nói: “Có thể là vì Ôn phu nhân, nghe nói Ôn phu nhân hoài song thai, trong kinh có rất nhiều sòng bạc đang đánh cuộc con của Ôn đại nhân là nam hay nữ.”
 
Sùng Đức hoàng đế như thể suy tư gì đó, chờ sau khi Ôn Lương tiến vào nói với hắn, cầu một ân điển để ở nhà bồi lão bà sinh hài tử, Sùng Đức hoàng đế tức khắc không khách khí mà trực tiếp đá hắn ra khỏi cung, sau đó mới đồng ý xin nghỉ phép của hắn.
 
“Đúng rồi, Lưu Lương Phủ, ngươi đi giúp trẫm một chút, đánh cược……” Sùng Đức hoàng đế mỉm cười nói: “Hài tử trong bụng Ôn phu nhân là tam thai.”
 
Lưu công công tức khắc cả kinh, đôi mắt thiếu chút nữa lồi ra ngoài.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui