Ăn qua đơn giản một chút sau đó rửa mặt chải đầu trang điểm lại một lần nữa, Thanh Y cùng Lam Y chải tóc cho Như Thúy kiểu búi tóc phụ nhân, cài thêm trâm kim phượng, thay một thân y phục thêu hoa văn tinh mỹ, tăng thêm vài phần khí chất của một phụ nhân quý phái —— tiền đề là nàng không mở miệng, mở miệng một cái liền thành một người ngốc nghếch.
Như Thúy quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Lương cũng đã chuẩn bị tốt, tuy rằng là tân hôn, nhưng hắn vẫn là theo thói quen mà mặc một thân y phục màu sắc tương đối mộc mạc, chỉ ở cổ tay áo và vạt áo là có thêu một chút hoa văn phú quý, nhưng nhìn như thế nào đều không giống như y phục mà người mới tân hôn nên mặc. Như Thúy đã biết hắn được mấy năm, đương nhiên hiểu được phong cách mặc quần áo của Ôn Lương, đa số đều mặc màu trắng thuần, xứng với dung nhan tuấn tú không tì vết của hắn, thật là phiêu phiêu dục tiên [1], phong thái thong dong tự nhiên, không chú ý một chút sẽ làm người ta không tự giác mà ngây người.
[1]Phiêu phiêu dục tiên: nhẹ nhàng muốn lên tiên.
Nhưng Như Thúy lại cảm thấy bạch y Ôn Lương đang mặc làm cho cho người ta có một loại cảm giác không chân thật, phảng phất mất đi vài phần tính tình. Trước kia loại cảm giác này không quá mãnh liệt, hiện tại ở trong Trấn Quốc Công phủ, nàng càng thêm cảm thấy tính cách của Ôn Lương mà nàng chứng kiến so vơi bây giờ không giống nhau.
Đám nha hoàn liếc mắt nhìn hắn một cái, toàn bộ đều gục đầu xuống, chỉ có Ngọc Sanh từ xưa đến nay được Ôn Lương cậy vào ổn trọng nhưng không mất êm đềm mềm mỏng mà khuyên nhủ: “Tam thiếu gia, hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên của ngài, sao có thể ăn mặc mộc mạc như thế được?” Lão gia nhìn thấy chắc chắn sẽ tức giận. Cuối cùng Ngọc Sanh ở trong lòng nói thầm một câu, biết Ôn Lương cùng Trấn Quốc Công quan hệ không tốt, nàng thông minh không có lấy lý do đó ra tranh cãi làm hắn không vui.
Ôn Lương cười nhạt, nói: “Không đáng ngại.”
Không có giải thích nhiều, Ôn Lương liền dắt tay Như Thúy đi ra ngoài.
Ngọc Sanh hơi hơi nhíu mày, trong lòng thở dài. Nàng biết tam thiếu gia đối với Trấn Quốc Công phủ có kháng cự, thậm chí trong lòng còn chán ghét nơi này. Nhưng mà hắn là con vợ cả duy nhất của Trấn Quốc Công phủ, về sau sẽ là người kế thừa tước vị này, sao có thể luôn tùy hứng như thế được? Trấn Quốc Công phủ chỉ có thể là của tam thiếu gia, nàng đáp ứng với mẫu thân rồi, phải chiếu cố tam thiếu gia thật tốt. Hiện tại ngay cả Trấn Quốc Công phu nhân cũng dám mơ tưởng!
Sắc trời đã sáng, trong Trấn Quốc Công phủ có thể nhìn thấy cảnh vật rõ ràng. Lúc này đã là tháng mười, hoa cỏ cây cối trong viện phần lớn điều có xu hướng suy tàn, cũng không có gì đẹp, mà Trấn Quốc Công phủ này cũng vô cùng khác biệt so với một ít quan lớn cùng thế gia trong kinh thành.
Như Thúy nhìn sắc trời, hiểu được Ôn Lương đây là đang nhớ lại thời gian trong quá khứ.
Một đường đi tới, hai người đều không nói chuyện, thẳng đến khi sắp đến sảnh chính, ở xa xa nhìn thấy có hai thiếu nữ mặc y phục của nha hoàn thượng đẳng đứng ở trước đại sảnh, nhìn thấy bọn họ đã đến nơi, đều lộ vui sướng mà tươi cười.
“Tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân, các người đã tới, mọi người đều ở bên trong đều đang chờ hai người.” Trong đó một nha hoàn có diện mạo thanh lệ nói, ánh mắt ở trên người tạm dừng Ôn Lương một chút.
Một nha hoàn khác ánh mắt liền sáng hơn rất nhiều, đối với Ôn Lương không che dấu được sự vui mừng, đối Như Thúy mọi người đều biết nàng bay lên đầu cành nên có chút khinh thường. Hai nha hoàn này đều là nhất đẳng nha hoàn hầu hạ ở thượng phòng, xưa nay ngay cả Trấn Quốc Công phu nhân cũng nể trọng vài phần, hiện tại cho các nàng ra nghênh đón, là Trấn Quốc Công phu nhân đối với con vợ cả có biểu hiện coi trọng, cho Ôn Lương đủ mặt mũi.
Ôn Lương nhìn các nàng gật đầu, thần sắc xa cách mà đạm mạc, không nói gì thêm, mang theo Như Thúy vào cửa.
Hôm nay là ngày cô dâu thỉnh an dâng trà với trưởng bối, sảnh chính tụ tập đầy đủ các chủ tử đang ở Trấn Quốc Công phủ, mọi người đều quy củ mà ngồi, thế nhưng cũng có tới mười mấy người ngồi.
Thấy bọn họ tiến vào, Như Thúy nhận được đủ loại ánh mắt đánh giá, phỏng chừng mọi người cũng ở trong tối muốn xem chính thê con vợ cả duy nhất của Trấn Quốc Công phủ có cái gì đặc biệt. Khi nhìn thấy người, cũng chỉ là bộ dạng của một nữ tử trung đẳng, thực sự làm cho bọn họ có chút thất vọng. Hơn nữa Ôn Lương là người quá mức xuất sắc, nàng đứng ở bên người Ôn Lương, giống như minh châu sáng lộng lẫy dính đầy bụi bậm, làm người ta có loại xúc động muốn đem bụi bậm lau đi.
“Thúy nhi, đây là cha cùng nương.” Ôn Lương mang theo Như Thúy đến vị trí chủ thượng của phu thê lão Trấn Quốc Công hành lễ.
Như Thúy cũng ở trong tối thầm đánh giá người trong Trấn Quốc Công phủ, nghe được Ôn Lương kêu mình là“Thúy nhi”, đột nhiên rùng mình một cái, khóe miệng hơi run run, muốn kháng nghị lại trường hợp không đúng này, nhưng cũng không nói gì thêm, cung kính không mất lễ mà hành lễ kính trà với phu thê Trấn Quốc Công, sau đó lại được Ôn Lương dẫn dắt, hành lễ với đại ca Ôn Duẫn với đại tẩu Tần thị. Kế tiếp đó là một ít bối phận so với bọn họ ngang hàng hoặc là hậu bối, đơn giản nhận mặt, khiến cho bọn họ lại đây hành lễ thỉnh an liền xong.
Hôm nay gặp chỉ là người trong Trấn Quốc Công phủ, ngày hôm sau còn phải về gia tộc đi bái kiến các trưởng bối trong tộc. Lão Trấn Quốc Công có bốn huynh đệ, trong đó Trấn Quốc Công là đích trưởng tử, thừa kế tước vị Trấn Quốc Công, còn lại ba vị thúc thúc lúc đầu toàn ở Trấn Quốc Công phủ sau khi lão Trấn Quốc Công kế thừa Quốc Công phủ, liền phân nhà ra sống bên ngoài, trừ bỏ tứ thúc còn ở kinh thành làm quan, còn lại hai thúc thúc đều ở quê quán là thành Thanh Châu.
Ôn Lương có thân phận tôn quý đặc thù, cho nên người ở đây đều không có làm khó bọn họ. Trấn Quốc Công phu nhân cho một vòng tay bằng ngọc, hòa ái mà nói một chút nàng vì Trấn Quốc Công phủ sớm khai chi tán diệp[1], Như Thúy tự nhiên ôn dịu ngoan thuận mà đồng ý, ngoan đến mức không thể tưởng tượng được.
[1]Khai chi tán diệp: Tương tự như “Đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.
Sắc mặt lão Trấn Quốc Công trước sau như một, con dâu kính trà thái độ của ông cũng là nhàn nhạt, nhìn không ra vui buồn. Trấn Quốc Công phu nhân sắm vai nhân vật từ mẫu, rất là dễ thân. Mà đại ca Ôn Duẫn là nam tử có diện mạo cực giống Trấn Quốc Công, đã qua ba mươi tuổi, nhìn ra là người trầm mặc ít lời; đại tẩu Tần thị là chất nữ nhà mẹ đẻ của Trấn Quốc Công phu nhân, diện mạo đoan trang, lộ ra một cổ khôn khéo.
Như Thúy trong lòng sớm đã có chuẩn bị, Túc Vương Phi đã cho người đem tình huống trong Trấn Quốc Công trong phủ giới thiệu qua một chút cho nàng, trong Trấn Quốc Công phủ có năm vị thiếu gia cùng bốn vị tiểu thư, trong đó nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia đều là do Trấn Quốc Công phu nhân đã qua đời sinh ra, còn lại đều là con vợ lẽ, mà nhị thiếu gia Ôn Viễn mất sớm, hiện tại chỉ còn lại có bốn vị thiếu gia. Đến nỗi bốn vị tiểu thư, trừ bỏ nữ nhi Ôn Uyển là do Trấn Quốc Công phu nhân sinh ra, còn lại đều là do di nương sinh ra, tiểu thư lớn nhất đã xuất giá, ba vị tiểu thư khác đều là khuê nữ.
Trong lòng đã biết rõ, hơn nữa Ôn Lương ở một bên giới thiệu, trong chốc lát Như Thúy liền có thể nhận biết mặt từng người trong Trấn Quốc Công phủ, trừ bỏ Trấn Quốc Công phu nhân hiện tại sinh ra tứ tiểu thư Ôn Uyển rất hoạt bát, còn lại các đệ đệ muội muội toàn cung cung kính kính mà tới thỉnh an, Như Thúy đều cho bọn họ quà gặp mặt. Đại ca Ôn Duẫn cùng Tứ đệ Ôn An đã cưới thê tử, phía dưới lại có mấy đứa cháu trai cháu gái nhỏ, đám bánh bao nhỏ được người lớn chỉ dạy thật sự rất ngoan ngoãn, được bà vú dẫn tới âm thanh non nớt mà thỉnh an.
Chờ sau khi gặp mặt kính trà kết thúc, đã qua hơn một canh giờ. Lúc này bọn hạ nhân đã chuẩn bị tốt đồ ăn sáng, dựa theo quy củ, là con dâu, Như Thúy cần phải đến hầu hạ cha mẹ chồng ăn bữa sáng, mình thì lúc sau mới có thể dùng bữa. Đạo lý này nàng hiểu, cho nên trên mặt thật thản nhiên, toàn bộ quá trình đều là một bộ dáng không có chút hoang mang, lại làm cho người trong Trấn Quốc Công phủ sinh ra một chút hảo cảm, khí chất cùng tâm thái này thật sự nhìn không ra nàng đã từng là một nha hoàn thấp kém, chẳng lẽ là được đoản mệnh Túc Vương Phi trong truyền thuyết dạy dỗ tới tốt như vậy?
Nghĩ đến Túc Vương Phi, mọi người không khỏi sẽ nhớ tới trên người Túc Vương Phi còn có rất nhiều biệt danh: Đoản mệnh, đố phụ, nữ nhân duy nhất của Túc Vương……
Trấn Quốc Công đột nhiên trong lòng có chút sợ: Nữ nhân này sẽ không giống như Túc Vương Phi, là một đố phụ, đắn đo nam nhân của mình, không cho trượng phu tam thê tứ thiếp? Như vậy Ôn gia làm thế nào mà khai chi tán diệp?
Nữ quyến ở đây hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, tuy rằng các nàng mặt ngoài đối với Túc Vương Phi khinh thường, thậm chí ước gì Túc Vương Phi mau mau bị số mệnh khắc thê của Túc Vương khắc chết, nhưng trong lòng kỳ thật có ai không hâm mộ ghen ghét Túc Vương Phi được Túc Vương độc sủng? Nữ nhân cả đời này ngoài trừ địa vị phú quý, cũng rất muốn trượng phu toàn tâm toàn ý sủng ái mình, nếu được trượng phu của mình độc sủng như vậy, ai mà không thích? Mà tam thiếu phu nhân này được Túc Vương Phi dạy dỗ ra, sẽ không phải cũng giống như Túc Vương Phi đem nam nhân của mình quản đến gắt gao chứ?
Phu thê Trấn Quốc Công liếc mắt nhìn nhau, lão Trấn Quốc Công quyết định trở về sẽ cho phu nhân nói một chút chuyện với thê tử của tam nhi, không thể để nàng quản chặt con thứ ba được.
Mọi người ở đây với đủ loại tâm tư mà ăn xong bữa sáng.
Ăn sáng xong, nam nữ liền tách ra. Tuy rằng đều là người một nhà, nhưng ngày thường không có chuyện gì nam nữ sẽ không có quá nhiều tiếp xúc dưới cùng một mái nhà. Phải rời đi, Ôn Lương nhìn Như Thúy ngốc nghếch đang ngồi cùng với đám nữ quyến, trong lòng có chút lo lắng, nhưng nghĩ đến tính cách của nàng, thật mau liền không có lo lắng gì, thật phi thường tiêu sái mà rời đi.
Đại tẩu Tần thị thân thiết mà lôi kéo tay Như Thúy, nói với nàng: “Ngươi đã gả lại đây, chính là người trong Trấn Quốc Công phủ, không cần câu nệ chuyện gì, có yêu cầu cái gì có thể nói với nương hoặc với ta.”
Như Thúy lộ ra một khuôn mặt đầy tươi cười, mặt mày cực kỳ nghiêm túc, rất là thuận theo mà nói: “Ta biết, đến lúc đó liền phiền toái nương cùng đại tẩu rồi.”
Mọi người chỉ nghĩ nàng đang nói lời khách khí, ái muội mà cười cười, lại luân phiên cùng nàng nói chuyện, Như Thúy toàn bộ ngắn gọn mà trả lời. Bởi vì nàng hôm nay nói ít, đều là không nghe được nhiều lời của nàng, cho nên không có làm cho Trấn Quốc Công phu nhân cùng các nữ quyến khác cảm giác được cô nương này có chỗ nào không giống người thường, thậm chí bởi vì hiện tại tính tình nàng rất tốt mà tâm tư sinh ra một chút khinh miệt, cảm thấy nàng trừ bỏ có Túc Vương chống lưng, cũng không có cái gì.
Mọi người trong lòng buông lỏng, lúc đầu chỉ là thử thăm dò tâm tư của nàng, thái độ cũng tùy ý lên không ít.
Nói chuyện đươc một lát sau đó Trấn Quốc Công phu nhân liền lộ ra mệt mỏi, để dâu cả Tần thị cùng mấy cô nương chưa lấy chồng bồi tân tức phụ đi dạo trong phủ. Thẳng đến giờ cơm trưa, người một nhà lại tụ họp ở bên nhau dùng qua ngọ thiện, Như Thúy đi theo Ôn Lương cùng nhau trở lại Tu Hoa Viện nghỉ ngơi.
“Nha đầu, các nàng không có làm khó dễ gì nàng chứ?” Ôn Lương tuy rằng biết nàng sẽ không có chuyện gì, nhưng đối với Trấn Quốc Công phủ trong lòng hắn vẫn luôn tồn tại thành kiến, cho nên vẫn là nhịn không được mà lo lắng.
Như Thúy nở một nụ cười tươi, nói: “Không có a, nương cùng đại tẩu các nàng đều thật thân thiết, mấy vị muội muội cũng rất ngoan ngoãn, chính là Tứ muội muội rất hoạt bát, xem biểu tình nhìn ta giống như có điểm khó chịu.”
Ôn Lương tay bưng trà, cười nói: “Tứ muội là đích nữ duy nhất trong phủ, nàng có điểm kiều quý [2].”
[2] Kiều quý: theo mình hiểu thì đây là kiểu người kiêu ngạo thích làm ra vẻ tôn quý
“Ôn đại nhân chàng cũng kiều quý sao?” Như Thúy tò mò hỏi.
Ôn Lương buồn bực mà nhìn nàng một cái, chẳng lẽ ở trong lòng nàng, hắn không phải chịu khổ nhọc, anh tuấn tiêu sái, có mưu có dũng, là một nam nhân tốt cực kỳ đáng tin cậy sao? Hắn nơi nào kiều quý?
Tựa hồ là nhìn ra hắn buồn bực, Như Thúy lanh lẹ bỏ thêm một câu: “Ôn đại nhân chàng yên tâm, chàng chỉ là thoạt nhìn kiều quý, nhưng người thật thô ráp.” Nói xong lại nhìn bộ vị nào đó trên người hắn một cái, trên mặt lộ ra một chút đồng tình, thật khẳng định mà gật đầu.
Được lắm, càng giải thích càng làm cho người ta buồn bực, Ôn Lương tức khắc có loại xúc động muốn ngay lập tức đè nha đầu này xuống làm nàng biết chính mình có bao nhiêu thô ráp!