Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử)


Mặc kệ các thiếu niên có suy nghĩ gì, đến khi lên đèn Ôn Lương trở về, vẻ mặt mệt mỏi, nghĩ đến hôm nay bận cả ngày.
Như Thúy vội vàng sai người chuẩn bị cơm, Ôn Ngạn Bình trước giờ bởi vì muốn dành thời gian tập võ nên không dùng bữa cùng bọn họ hôm nay cũng chạy tới, một nhà ba người cùng ngồi ăn cơm.
“Cha, tình hình thiên tai rất nghiêm trọng sao? Sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái sao?” Ôn Ngạn Bình không hiểu chuyện bên trong, chỉ hỏi mặt ngoài.
Ôn Lương cười cười, cầm lấy bát canh Như Thúy đưa qua, nói: “Xác thật rất phiền toái, lần này đi Giang Nam, có khả năng tới mùa đông mới có thể trở về, đến lúc đó chuyện trong nhà đều nhờ vào con, Ngạn Bình phải chiếu cố đệ đệ muội muội cho tốt nha.”
Ôn Ngạn Bình vừa nghe, vội vàng buông chén đũa, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cha, con đi cùng người đến đó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hồ nháo!” Sắc mặt Ôn Lương hơi trầm xuống, không chút lưu tình mà bác bỏ đề nghị của bé.
“Không phải hồ nháo.” Ôn Ngạn Bình vội vàng nói, “Con đã trưởng thành, có thể san sẻ công việc với cha. Con có thể giả trang thành thư đồng của cha, đi theo cha chiếu cố cuộc sống hàng ngày của người, nếu có người dám tới đánh cướp, con còn biết võ công, có thể bảo vệ cha, sẽ không để người khác khi dễ cha!”
Ôn Lương nghe mà vừa buồn cười vừa tức giận, “Con cho rằng ta đi đầm rồng hang hổ sao? Hoàng Thượng có phái đội quân hộ tống chúng ta đến Giang Nam, cho dù gặp được, giặc cỏ cũng không dám tới cướp bót, hơn nữa đi bằng đường thủy, tương đối ổn thỏa. Còn có, con học võ mới được bao lâu? Nếu dựa vào con gái bảo vệ, ta còn mặt mũi nào nhìn người khác? Bên người ta còn có đám người Thượng Khê chiếu cố, cũng không cần một tiểu cô nương như con chiếu cố.”
“Con là nam nhân, mới không phải tiểu cô nương.” Ôn Ngạn Bình một lần nữa cường điệu giới tính của mình.
Ôn Lương cùng Như Thúy lựa chọn xem như không nghe thấy, mặc bé kêu gào, dù sao sự thật thắng hùng biện, sau này sẽ có các chuyện tàn bạo hơn chứng minh giới tính của bé.
Cả nhà dùng cơm tối xong, Ôn Lương liền không khách khí đuổi tiểu cô nương như trùng theo đuôi đi theo phía sau hắn về phòng ngủ. Nhưng nói xấu nói tốt thế nào, cũng không đồng ý cho bé đi theo đến Giang Nam. Ôn Ngạn Bình khó chơi, nhưng gặp phải Ôn đại nhân tài hoa dào dạt, biết ăn nói, mở miệng là liên tục nói có sách, mách có chứng, nói tiểu cô nương đến cháng váng đầu óc. Như thể bé muốn theo đến Giang Nam không thỏa đáng, gây thêm phiền toái ra sao, nói đến mức tiểu cô nương cũng thấy hổ thẹn, nhìn Như Thúy mà nước mắt lưng tròng, hy vọng Như Thúy nói giúp bé một chút.

Như Thúy cô nương ngẩng đầu nhìn trời, nói gì chứ, không phải nàng không giúp, mà vì ngoại trừ ngẫu nhiên nàng sẽ nói ra những kinh người có thể sặc chết người. Nhưng nếu tranh luận, trước giờ nàng chưa bao giờ thắng nổi tài ăn nói của Ôn đại nhân, cho nên nếu đó là chuyện hắn không đồng ý, trừ khi dùng thủ đoạn đặc biệt, nếu không đừng nên tranh luận với hắn làm gì.
Cuối cùng Ôn Ngạn Bình bị nói đến sợ, trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ôn Lương, vẻ mặt kiên quyết nói: “Con có thể không đi theo, nhưng cha phải bảo đảm không được nhìn mấy cô nương ở đó! Mặc kệ phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì, cha nhất định phải kiên trì chống đỡ, không được cho nữ nhân khác làm bẩn sự trong sạch của cha!”
“……”
Trong nháy mắt, cường đại như Ôn Lương cũng nghẹn họng, uy uy uy! Đây là lời con gái nên nói với phụ thân sao? Nghĩ nghĩ, theo bản năng liếc Như Thúy, dáng vẻ Như Thúy cô nương cũng rất kinh ngạc, xem ra cũng không phải Như Thúy dạy, mà là tiểu cô nương tự học hư.
“Nếu cha đồng ý việc này, con sẽ không theo.” Tiểu cô nương rất sảng khoái nói, nhưng đôi mắt xinh đẹp lại tản ra hung quang như sói, “Nếu không phải do dáng vẻ này của cha, con cũng sẽ không lo lắng như vậy mà muốn đi theo, nghe nói ở Giang Nam có rất nhiều nữ nhân hư, cha tuyệt đối không thể bị nữ nhân hư lừa mất.”
“……”
Cuối cùng, Ôn Ngạn Bình cảm thấy mỹ mãn về phòng mình đi ngủ, lưu lại hai phu thê đang cứng họng không còn gì để nói.
*******
Sáng sớm hôm sau, Ôn Lương phải tiến cung từ sớm, ngày mai phải xuất phát, còn rất nhiều việc cần hoàn thành, không rãnh được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Ôn Lương ra cửa, trên hông Ôn Ngạn Bình treo một thanh đoản kiếm, chạy tới chỗ Như Thúy xin nghỉ, hôm nay không học tập, bé muốn ra cửa một chuyến.
“Con muốn đi đâu?” Tuy Như Thúy sủng bé, nhưng cũng không phải hoàn toàn cưng chiều, vì tốt cho Ôn Ngạn Bình, nên học cái gì đều phải học, hoàn toàn không tùy ý bé sơ sẩy công việc học tập của mình.
Đôi mắt đẹp của Tiểu cô  nương đảo qua đảo lại, cười hì hì nói: “Nương yên tâm đi, con không đi đâu đâu, chỉ đến phủ Quý thái y tìm Quý thái y hỏi một chút chuyện thôi.”

Như Thúy hơi nhướng mày, mặc dù nàng không thích chuyện phức tạp, nhưng cũng không ngốc. Hành động hôm qua của Ôn Ngạn Bình làm nàng ý thức được suy nghĩ của tiểu cô nương không giống người thường, hỏi: “Không phải là tìm Quý thái y hỏi chuyện của cha con chứ? Con là con gái của chúng ta, bất kể con có dáng vẻ gì, chúng ta vẫn thương con, nhưng người ngoài lại không nghĩ được như vậy, hơi bất cẩn một chút, nước miếng của thế nhân có thể hủy diệt con.”
Sau khi nghe xong, Ôn Ngạn Bình bĩu môi, có chút bất bình, lại có chút uể oải, cuối cùng nói: “Nương yên tâm, con sẽ không ra ngoài nói bậy. Nhưng con nghe nói cùng sông nước Giang Nam có rất nhiều mỹ nữ. Con sợ sau khi cha tới đó, đám nữ nhân đó nhịn không được không biết xấu hổ dính lấy cha thì làm sao bây giờ? Con không muốn có nương thứ hai đâu, tin rằng bọn đệ đệ muội muội cũng không nguyện ý đâu.”
Như Thúy nghe mà buồn cười không thôi, "Con không tin tưởng Ôn đại nhân chút nào sao?” Lại nói, nàng cũng chưa từng lo lắng qua, ngược lại không ngờ con gái đã lo lắng trước rồi.
Ôn Ngạn Bình chỉ hận rèn sắt không thành thép mà nhìn nàng, nhận lại là dáng vẻ tùy ý không sao cả. Thế nên bé mới không thể không vì nàng mà tính toán. Nếu nàng là một nữ nhân khôn khéo, mà Ôn Lương là một nam nhân bình phàm một chút, bé cũng không cần phải tuổi còn nhỏ đã tính toán rất nhiều chuyện. Nói cho cùng, bé chỉ nhận một mình Như Thúy, Ôn Lương có mang thêm về, vì Như Thúy, cái gì bé đều có thể làm.
Cuối cùng Như Thúy vẫn cho phép bé mang lễ vật gặp mặt ra cửa, lại phái thêm hai thị vệ âm thầm bảo vệ an toàn của bé.
Mang theo thái giám Tiểu Lộ Tử mà Ôn Lương cho, Ôn Ngạn Bình ngồi xe ngựa đi vào một hẻm nhỏ yên tĩnh, đây là hẻm thanh bình của thành Nam, sông ở đây phần lớn là bá tánh bình dân, ngày thường ít có xe ngựa đi vào. Có điều, từ mấy năm trước có một vị thái y trong cung tới đây ở, hẻm nhỏ này bắt đầu náo nhiệt lên, thường xuyên có quý tộc thế gia mặc tơ lụa cẩm y hoặc người hầu ăn mặc ngăn nắp của đại gia tộc đưa lễ vật tới cửa, thỉnh vị thái y kia đến khám bệnh tại nhà.
Ôn Ngạn Bình không để người lớn ôm xuống xe như những đứa bé quý tộc khác, mà cực kì nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa, Tiểu Lộ Tử mười hai tuổi làm hết phận sự đi theo bên người bé, nói: “Đại thiếu gia, đây chính là Quý thái y phủ.”
Ôn Ngạn Bình ngẩng đầu nhìn hai chữ “Quý phủ” đơn giản trên bảng hiệu trước cửa, lại nhìn nhìn cửa lớn không mới không cũ, làm sao cũng không cách nào tưởng tượng được một thái ý có y thuật cao minh sẽ ở một nơi cũ nát như vậy. Hồ gia gia cũng là thái y, vị trí phủ trạch của ông là ở trong khu quý tộc, cửa lớn sơn màu đỏ thắm, có vẻ cực kỳ sạch sẽ nghiêm túc.
Tiểu Lộ Tử đi gõ cửa, rất nhanh liền có một lão nhân gia ra mở cửa, nhìn hai đứa nhỏ trước cửa, có chút kinh ngạc.
Khi Ôn Ngạn Bình nói rõ ý đồ đến đây của mình, lão nhân gia kia đứng ở cửa cười nói: “Hóa ra là Ôn đại công tử, sáng sớm đại nhân nhà ta đã ra cửa, nếu ngài không chê, có thể vào phủ chờ một chút.”
Nếu Ôn Ngạn Bình đã tới, tất nhiên sẽ không chê, đưa lễ gặp mặt cho người giữ cửa xong, liền đi theo vào cửa.
Sau khi vào cửa, Ôn Ngạn Bình rất kinh ngạc phát hiện kỳ thật diện tích của Quý phủ cũng không tính là nhỏ, nhưng đưa mắt nhìn quanh, một mảnh trống trải hoang vắng, hoa cỏ cực ít, có thể thấy được khắp nơi các loại thảo dược đang phơi nắng trên đất. Sau khi có người đi vào, dường như trên người đều dính đầy mùi thuốc, rất khác so với Hồ thái y phủ mà bé đã tới.

Khi Ôn Ngạn Bình được dẫn tới chính sảnh uống trà, liền có nữ chủ nhân ra tiếp khách.
Nữ chủ nhân là một nữ nhân trẻ tuổi, nghe hạ nhân quý phủ giới thiệu, đây là Quý thái y phu nhân.
“Quý phu nhân chào người, Ngạn Bình mạo muội quấy rầy, nếu có chỗ nào không tiện, thỉnh Quý phu nhân tha thứ.” Ôn Ngạn Bình làm cái lễ, nói vô cùng lễ phép, ngôn từ cử chỉ không chỉ không có lỗi, mà động tác vô cùng đủ tư cách. Nếu Ôn Lương nhìn thấy tiểu cô nương xưa nay hung tàn lại làm được cử chỉ văn nhã quy phạm như thế, phỏng chừng sẽ không tiếp tục lo lắng sau này tiểu cô nương hung tàn không gả đi được. Cho nên khi đối mặt với người ngoài, tiểu cô nương vẫn rất có quy phạm nha.
Quý phu nhân là một nữ nhân cực kỳ lãnh đạm, mặc chiếc váy màu trắng trơn, trên đầu búi tóc phụ nhân, trên người cũng không có trang sức gì, đứng ở đó nhìn vô cùng đơn giản, lại khiến người ta có loại cảm giác đơn giản như hoa cúc, thanh cao mà yên tĩnh.
Chỉ liếc mắt một cái, Ôn Ngạn Bình có khứu giác nhạy bén như chó con, có thể nhanh nhạy ngửi ra được vị Quý phu nhân này không đơn giản.
“Ôn công tử không cần đa lễ, phu quân sáng sớm đã đi khám bệnh tại nhà, nếu không chê, thì ở đây chờ một chút, ta phái người đi xem thử, nếu là phu quân nhà ta đã xong việc, sẽ lập tức báo cho hắn một tiếng.”
“Như thế, làm phiền rồi.”
Khách khí hàn huyên xong, Quý phu nhân liền lạnh như băng đứng một chỗ không nói gì, như thể cũng không cảm thấy để khách nhân đợi có gì là không đúng, nha hoàn của Quý phủ chỉ lo dâng trà, cũng hoàn toàn không có chút xấu hổ nào. Ôn Ngạn Bình ngửi được vị Quý phu nhân này không đơn giản, cho nên căn bản không cảm thấy gì khi nàng ấy trầm mặc lạnh băng, cũng yên tĩnh uống trà, trong lòng cho rằng, cao nhân thì phải có phong phạm của cao nhân. Chỉ có Tiểu Lộ Tử đứng sau Ôn Ngạn Bình là thuộc về phạm trù người bình thường, trong lòng như có sâu bò, cảm giác rất kì lạ, có chút không được tự nhiên, trộm nhìn Quý phu nhân ngồi im như tượng trên ghế chủ vị, chỉ nhìn thấy đường cong sườn mặt thanh tú xinh đẹp của nàng, nhưng những đường cong đó nên thuộc về nữ tính mềm mại, không hiểu sao lại cảm thấy rất lạnh băng nhỉ?
Đợi một cái, liền qua một canh giờ, Ôn Ngạn Bình chạy đến nhà xí hai lần —— uống nước nhiều, sau khi bé một lần nữa trở về từ nhà xí không lâu, Quý phu nhân ngồi im như tượng điêu khắc rốt cuộc cũng có động tĩnh, ngẩng đầu nhìn ngoài chính sảnh, nói với Ôn Ngạn Bình: “Ôn công tử, phu quân nhà ta đã trở về.”
“Hả?” Trong lúc nhất thời Ôn Ngạn Bình không kịp phản ứng, không chỉ mình bé, Tiểu Lộ Tử cũng như thế, rõ ràng không có người tới thông báo, nữ nhân này làm sao biết Quý thái y đã trở lại?
Đang buồn bực, bọn họ liền nghe được từ nơi xa truyền đến âm thanh kêu to.
“A Nhược, ta đã trở về, nàng nhìn ta mang theo ai trở về đây.”
Sau đó không lâu, một nam tử diện mạo tuấn dật nắm tay một đứa nhỏ khoảng năm tuổi đi vào, trên mặt treo tươi cười thân thiết, cực dễ dàng khiến người ta sinh hảo cảm, thoạt nhìn có lẽ là nam nhân ôn hòa thẹn thùng. Nhưng mà, làm Ôn Ngạn Bình kì quái chính là, khi nam tử kia tiến vào, rốt cuộc cũng không biết hắn làm như thế nào, không thể hiểu nổi mà bị vướng vào ngạch cửa, cả người và đứa nhỏ cũng bị hắn kéo ngã sấp xuống đất.
Mắt thấy liền phải ngã chổng vó trên mặt đất, thì thấy Quý phu nhân đang ngồi im hành động trong nháy mắt, duỗi tay đỡ lấy, một lớn một nhỏ hai người được nàng kéo vào trong lòng ngực, tránh được té ngã.
“Dì Nhược ~~”

Nam đồng xinh đẹp như tiên kia không ngừng cười khanh khách cười không ngừng, như thể cảm thấy chơi vô cùng vui, hoan hô ôm cổ Quý phu nhân, hôn một cái vang dội lên mặt nàng, rồi cọ cọ, non nớt nói: “Nhược di, hôm nay Quý thúc thúc lại té ngã, là Đại Đại cứu Quý thúc thúc đó ~~”
Thần sắc Quý phu nhân không đổi, bế bánh bao nhỏ lên, một tay ôm nam nhân kia, sờ sờ đầu nam hài tỏ vẻ đã biết, sau đó nói với nam nhân trẻ tuổi: “A Từ, chàng có khách, công tử nhà Ôn thái sư.”
Quý thái y nhìn vào trong, nhìn thấy tiểu nam hài hai mắt trừng lớn, cười nói: “Vị này là công tử nhà Tử Tu sao? Quả nhiên lớn lên tuấn tú lịch sự, để công tử chờ lâu rồi.”
Nhưng lúc này Ôn Ngạn Bình hoàn toàn không chú ý tới hắn, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Quý phu nhân, rốt cuộc cũng khẳng định suy đoán trong lòng, hai má phiếm hồng chạy tới, ngửa đầu nhìn nàng, nói: “Quý phu nhân, thỉnh người thu ta làm đồ đệ đi, khổ thế nào ta cũng chịu được.”
“Hả?” Quý thái y mở to hai mắt nhìn, kỳ quái nói: “Không phải tới tìm ta sao?”
Nam hài xinh đẹp nhăn cái mũi nhỏ, ha hả cười nói: “Là tìm Nhược di ~~ Nhược di, Đại Đại cũng không sợ chịu khổ, cũng thu Đại Đại làm đồ đệ được không?”
Sau khi nghe xong, Quý phu nhân lắc đầu buông nam hài trong lòng ngực ra, trong lòng biết tiểu gia hỏa hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của thu đồ đệ, chỉ là tùy tiện ồn ào theo người khác, chính là đứa nhỏ ngốc.
Bây giờ Ôn Ngạn Bình mới chú ý tới tiểu nam hài quá mức xinh đẹp này, một lần nữa kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, sau đó khuôn mặt có chút hồng, đi tới nắm tay nhỏ của tiểu bánh bao, có chút ngượng ngùng nói: “Muội muội, muội lớn lên thật xinh đẹp, sau này ca ca cưới muội được không?” Lần đầu tiên bé gặp được một đứa nhỏ nhìn thuận mắt như vậy, lập tức quyết định đây là thê tử tương lai của mình, nhanh chóng ước định trước.
“……”
Tiểu Lộ Tử cơ hồ muốn che mặt lệ ròng chạy đi, trong lòng thầm nói với đại thiếu gia à, đó là một nam hài mà! Cũng không phải cứ lớn lên xinh đẹp thì là nữ hài tử đâu!
Sau một lúc lâu, Quý Uyên Từ mới ấp úng nói: “Cái này…… Không tốt lắm đâu? Đây là công tử của thế tử An Dương Vương phủ, mặc dù lớn lên có xinh đẹp một chút, nhưng là một nam hài hàng thật giá thật, nam nhân sao có thể cưới nam nhân chứ? Hơn nữa ngươi đánh thắng được Đại Đại của chúng ta sao?” Vẻ mặt đầy tự hào.
Uy uy uy, câu cuối cùng không phải trọng điểm đúng không?
Vẻ mặt Ôn Ngạn Bình như thể “Ngươi gạt người”, cảm thấy tiểu oa nhi xinh đẹp như thế, sao có thể là nam hài tử được chứ? Quá lừa người. Hơn nữa, một tiểu oa nhi như vậy, sao bé không đánh lại nó được? Bé rất lợi hại đó, mỗi ngày đều nỗ lực rèn luyện mình.
Nhưng mà, sự thật lại rất đả kích người, khi tiểu đậu đinh năm tuổi dùng tay không chọc vào khung cửa hiện dấu năm ngón tay, Ôn Ngạn Bình thiếu chút nữa lệ ròng chạy đi, bé thật sự đánh không lại một đứa nhỏ có sức lực lớn như vậy! Chẳng lẽ chú định cả đời này không cưới được thê tử sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận