Nương tử ngốc nghếch (nhị hóa nương tử)

Trượng phu phải xa nhà, hơn nữa có lẽ là tuyến đầu đi xem xét tình hình thiên tai, lòng Như Thúy vừa lo lắng vừa nhớ mong, hận không thể gói hết đồ tốt trong nhà cho hắn mang đi, khiến cho hành lý vốn đơn giản bị nàng chuẩn bị thành cả xe, y phục lương thực dược liệu đều không thiếu.
Thời điểm Ôn Ngạn Bình trở về, nhìn thấy Như Thúy đang ở đại sảnh kiểm kê danh sách hành lý, nhảy vào, nhìn nhìn rồi nói: “Nương, chỉ cần chuẩn bị một ít sâm để phòng ngừa thôi, những dược liệu cần dùng khác đã có trong tấu chương mà Quý thái y trình lên Hoàng Thượng rồi, liệt kê ra những dược liệu cần đến, sai binh lính phụ trách mang đến, không cần lo đến lúc đó thiếu dược liệu.”
Sau khi Như Thúy nghe xong, cảm thấy có lý, liền sai người bỏ dược liệu ra khỏi hành lý, quả nhiên hành lý ít đi rất nhiều, thoạt nhìn giản lược không ít.
Bận rộn nửa ngày, Như Thúy ngồi xuống đấm đấm eo, uống nửa ly trà giải nhiệt nha hoàn bưng tới, hỏi: “Sao trễ vậy mới trở về?”
“Nương, con mới bái được một vị sư phụ.” Ôn Ngạn Bình cũng không giấu nàng, vô cùng cao hứng nói: “Sư phụ thật là lợi hại, vút một cái liền từ nơi này chuyển qua nơi kia, còn có thể nhẹ nhàng bay lên nóc nhà, còn lợi hại hơn sư phụ dạy võ mà cha thỉnh cho con, con nhất định phải cùng sư phụ học tốt võ công, sau này sẽ bảo vệ nương cùng các đệ đệ muội muội. À đúng rồi, còn có, hôm nay con còn gặp được một đứa nhỏ rất xinh đẹp trong phủ của Quý thái y, tên là Sở Lưu Sanh, nhũ danh Đại Bảo, vừa đáng yêu lại nghe lời, con rất thích nha, chỉ tiếc Quý thái y nói, đứa nhỏ kia là con trai của An Dương Vương thế tử, không phải tiểu muội muội, sau này con không thể cưới đệ ấy được……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Như Thúy: =__=! Con là nữ hài tử, phải gả chứ nhỉ?
 
“Sư phụ đồng ý dạy con võ công, có điều phải đợi sau khi nàng trở về từ Giang Nam đã. Lần này Quý thái y đi Giang Nam, nàng cũng muốn đi cùng, sư phụ võ công cao cường, ven đường có thể bảo vệ Quý thái y tay trói gà không chặt. Nương, Con nói với nương cái này, Quý thái y thật sự rất thần kỳ đó, đi trên đất bằng, hắn cũng có thể tự vướng chân mình mà ngã, nếu không có sư phụ thường xuyên nhìn chằm chằm, hắn nhất định sẽ ngã đến người đầy vết thương. Hơn nữa rất kỳ quái thường xuyên liên lụy đến người khác, chẳng qua con chỉ uống trà cùng hắn, cũng bị sặc, sau đó lúc con rời đi Quý thái y phủ, hắn nói tiễn con, không nghĩ lại té ngã một cái, làm hại con cũng bị ngã theo. Có điều Đại Bảo rất lợi hại, tuổi còn nhỏ đã có thể khiêng núi giả trong hoa viên lên…… Nương, nghe nói mấy đứa nhỏ của An Dương Vương phủ đều lợi hại như thế, hôm nào chúng ta tới mở rộng tầm mắt một chút……”
Như Thúy mỉm cười lắng nghe, thấy bé ríu rít nói, đôi mắt sáng lấp lánh, ngay cả khát nước cũng không biết, vội rót cho bé ly trà lạnh. Hiếm khi có thể nhìn thấy bộ dáng hưng phấn như vậy của bé, xem ra hôm nay bé thu hoạch được không ít.
Chờ sau khi Ôn Ngạn Bình hưng phấn nói xong, rốt cuộc Như Thúy cũng có thể chen vào: “Sư phụ con là người của Quý phủ?”
“Vâng, là Quý phu nhân đó.” Hai mắt Ôn Ngạn Bình tỏa sáng, nắm chặt nắm tay, “Nghe Quý thái y nói, trước kia khi sư phụ chưa gả cho hắn, là một người du hiệp, võ công cực kì lợi hại. Còn từng tiêu diệt mấy đoàn thổ phỉ, ở vùng Giang Nam rất có danh vọng. Sau này con cũng muốn noi gương sư phụ, làm một du hiệp trừ bạo cho dân!”
“Không có khả năng!” Như Thúy cô nương vô cùng bình tĩnh đánh gãy nguyện vọng to lớn của tiểu cô nương, “Con là nữ hài tử, sau này phải gả cho người ta. Con nhìn xem, Quý phu nhân lợi hại như vậy, không phải cũng như thế sao?”

“…… Nương, con là nam nhân, sẽ cưới một thê tử hiếu thuận với người, đến lúc đó con có thể ra bên ngoài trừ bạo giúp dân.”
Như Thúy nhìn vóc người bằng phẳng của bé, ánh mắt vô cùng vi diệu, nhìn đến khi tiểu cô nương một thấp thỏm bất an một trận, mới nói thêm: “Ngoan, ném thê tử ở nhà liền chạy, đó là hành vi của tra nam, con là nữ hài tử, cũng không thể học cái xấu.”
“…… Con thật sự là nam nhân mà! QAQ”
Hai mẫu tử mỗi người có kiên trì riêng của mình, ông nói gà bà nói vịt, hai nha hoàn Thanh Y Lam Y sắp xếp hành lý ở bên cạnh đã hoàn toàn cạn lời, quả nhiên hai người ngốc này đều là hung tàn.
Buổi tối, Ôn Lương trở lại lúc lên đèn, xét thấy ngày mai hắn phải đi Giang Nam, chính mình không thể đi theo, Ôn Ngạn Bình cực độ không tha, cả một đêm đều theo trước theo sau, Ôn Lương nhìn vừa ấm áp vừa buồn cười.
“Ngạn Bình bái Quý phu nhân làm sư phụ?” Ôn Lương vô cùng kinh ngạc, hơi hơi nhăn mày, “Quý phu nhân là tự nguyện nhận đồ đệ?”
Ôn Ngạn Bình sờ sờ cái mũi, thẹn thùng nói: “Lúc trước nàng không muốn, nói con quá lớn tuổi, căn cốt đã định hình, tiến bộ không lớn, nhưng sau đó thấy con thành tâm, mới đồng ý nhận con làm đồ đệ, chờ sau khi nàng từ Giang Nam trở về, cách ba ngày con sẽ đến Quý thái y phủ cùng nàng học tập võ công.”
“Sợ là con bám lấy muốn nàng dạy con đúng không?” Ôn Lương có chút buồn cười, nếu Quý phu nhân đã đồng ý, hắn cũng không nói gì, dặn dò nói: “Sau này con cùng nàng học tập cho tốt, nhưng ngàn vạn lần đừng đem chuyện nàng là sư phụ con nói ra ngoài, đừng để người ngoài biết được.”
“Vì sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Ngạn Bình cùng Như Thúy đều tò mò nhìn hắn.
Ôn Lương cười khổ, đừng nhìn Quý thái y là Quỷ Kiến Sầu luôn gặp xui xẻo, nhưng hắn là đích thân Hoàng Đế phong thái y, Sùng Đức hoàng đế đối với hắn cực kỳ thâm hậu, có một loại tình phân không rõ, hoàng đế cực kỳ có ý kiến chuyện Quý thái y cưới một nữ tử xuất thân du hiệp, nói rõ không thích Ưuý phu nhân, nếu biết Ôn Ngạn Bình bái nàng làm sư phụ, ai biết có thể giận chó đánh mèo lên tiểu Ngạn Bình nhà hắn hay không? Cho nên việc này vẫn nên giấu đi.
Ôn Lương vỗ vỗ đầu tiểu cô nương dời đi đề tài: “Được rồi, đêm đã khuya, con đi ngủ đi. Lúc ta không có ở nhà, con là đại ca, phải chiếu cố đệ đệ muội muội thật tốt nha.” Lúc bình thường, Ôn Lương ngẫu nhiên cũng sẽ theo yêu cầu của bé, gọi bé là “Đại ca”.

Ôn Ngạn Bình vỗ ngực, bảo đảm nói: “Cha yên tâm đi, giao cho con là được rồi!”
Sau khi tiểu cô nương rời đi, đó là phu thê trò chuyện đêm khuya.
*****************
Sáng sớm hôm sau, Ôn Lương không tiến cung, sau khi dùng xong đồ ăn sáng, liền xuất phát.
Như Thúy và Ôn Ngạn Bình ngồi trong xe ngựa, tiễn bọn họ đến ngoài cửa thành, hợp hội với đám người Quý thái y ở cửa thành.
Khi đi vào cửa thành, phát hiện người Quý phủ đã tới rồi.
Như Thúy đánh giá Quý thái y trẻ tuổi, là nam nhân tuấn tú lại thẹn thùng, lúc cười lên thật vô cùng thánh khiết, làm người ta có thể buông lỏng phòng bị. Có Ôn Ngạn Bình nhắc nhở, ánh mắt chuyển qua một nữ võ sĩ ngồi trên lưng ngựa, sắc mặt thanh lãnh, một thân kỵ trang nhanh nhẹn thuận tiện có vẻ soái khí bất phàm, vô cùng đơn giản ngồi đó, hơi thở liễm tẫn, mộc mạc như một cây đại thụ ngàn năm, lắng đọng lại tang thương theo năm tháng.
Đột nhiên trong lòng Như Thúy có chút hâm mộ nữ tử như vậy, tự do tự tại, không câu nệ. Nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại, hiện tại nàng sống rất tốt, có trượng phu có con trai con gái, sống tốt cuộc sống của mình là được.
Hợp hội với Quý thái y xong, Như Thúy xuống xe ngựa chào hỏi Àuý phu nhân, cảm tạ nàng ưu ái con gái Ngạn Bình, sau đó tặng lễ vật hiếu kính nàng đã chuẩn bị cho con gái, sau này phải làm phiền nàng ấy dạy dỗ con gái.
Hàn huyên vài câu, Ôn Lương cùng đám người Quý thái y rốt cuộc lên ngựa rời đi.
Mà cảm giác ly biệt cũng vì một loạt chuyện Quý thái y vừa bò lên ngựa đã bị ngựa đá văng xuống đất, sau đó được phu nhân hắn phi thân đỡ được mà hóa thành dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn là Quý phu nhân ôm lấy trượng phu cùng cưỡi một con ngựa, tránh cho Quý thái y lại xảy ra tình huống như vừa rồi.
“Nương, người nhìn rõ không, Quý thái y thật là một người thần kỳ.” Vẻ mặt Ôn Ngạn Bình kinh ngạc cảm thán, “May mắn hắn cưới được nữ nhân lợi hại như sư phụ, bằng không nhất định sẽ thường xuyên xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà tự phế mình.”
Như Thúy tán đồng gật đầu, sau đó hỏi: “Cho nên hiện tại con phải nỗ lực tập võ, là vì sau này gả cho một nam nhân cần còn bảo vệ sao?”

Tiểu cô nương lập tức nhảy cẫng lên, “Mới không phải, con muốn cưới một cô nương ôn nhu xinh đẹp, sau này sẽ bảo vệ nàng!”
“Nếu con thích cô nương ôn nhu xinh đẹp, nương có thể tìm người Nha Tử mua hai cô nương về hầu hạ con, cũng không cần cưới, sau này con vẫn nên ngoan ngoãn gả chồng đi.”
Ôn Ngạn Bình: QAQ, nương thật hung tàn……
******************
Trượng phu không ở nhà, con gái lớn mỗi ngày lại lăn lộn luyện công, Như Thúy cô nương chỉ có thể đem lực chú ý đặt trên ba bánh bao nhỏ nhà mình.
Đảo mắt một cái, ba đứa nhỏ đã được mười tháng tuổi, có thể đỡ ghế dựa đi được vài bước. Mặc dù chân củ cải nhỏ trắng nõn run rẩy đi không được bao nhiêu, nhưng cũng là tiến bộ đáng mừng.
Từ khi các bánh bao nhỏ biết bò, Như Thúy liền quan sát kỹ, rất nhanh đã thăm dò rõ tính cách của ba bánh bao.
Con trai lớn Trường Trường luôn là dáng vẻ lão luyện thành thục, khuôn mặt bánh bao nghiêm túc rất có phong phạm đại tướng ngồi một chỗ nhìn đệ đệ muội muội, rất có đại caphong phạm, tin rằng về sau sẽ chiếu cố tốt đệ đệ muội muội —— nhưng mà Trường Trường à, ngẫu nhiên con không cần dùng khuôn mặt cứng nhắc này làm ra mấy chuyện ngốc được không? =__=
Con thứ hai A Tuyết tay chân năng động liền biểu hiện tính cách hoạt bát, lúc biết lật người, có thể lật người liên tục không ngừng như lật cá mặn, thiếu chút nữa đã lăn xuống giường, đến khi biết bò, lại càng khủng khiếp, chỉ cần không để ý một cái, liền không biết nhóc bò đi đâu rồi, khi để người đi tìm long trời lở đất, đột nhiên từ góc xó xỉnh nào đó bò ra. Mà hiện tại, còn chưa học đi được đâu, đã muốn chạy —— A Tuyết à, cơm phải ăn rừng ngụm một, đi cũng phải từng bước một mà đi, nóng vội là ăn không được đậu hủ nóng đâu.
Con gái nhỏ Quý Quý như hoàng đế khen ngợi, là khuê nữ vô cùng ngoan ngoãn lễ phép, văn văn tĩnh tĩnh, tú tú khí khí, rất nghe lời người lớn nói, nói nhóc không được gặm móng tay, liền không gặm móng tay, nói nhóc không được cắn ca ca liền không cắn ca ca. Có thể dự đoán sau khi lớn lên nhất định là một tiểu thư khuê các hiền lương kính cẩn nghe lời —— Nhưng Quý Quý à, sao con có thể sử dụng biểu tình ngây thơ văn tĩnh làm ra chuyện hung tàn như vậy chứ? Lông của Đại Bạch và Tiểu Bạch điều bị con bứt hết đó!
Mặc đu tính cách của ba đứa nhỏ không quá tương tự nhau, nhưng tuổi còn nhỏ, sau khi lớn lên chút nữa có thể dạy dỗ thật tốt, hiện tại cũng không vội.
Bởi vì nam chủ nhân không ở, cho nên không có người tới cửa bái phỏng, Như Thúy cũng đẩy một ít xã giao không cần thiết, an tâm ngốc trong phủ chiếu cố ba đứa nhỏ. Mùng một, mười lăm sẽ dẫn ba đứa nhỏ về Trấn Quốc Công phủ thỉnh an phu thể Trấn Quốc Công, thuận tiện để Trấn Quốc Công nhớ thương cháu trai gặp được chúng.
Mặc dù hai phủ cùng ở trong kinh thành, nhưng có Ôn Lương cố ý ngăn cách, nên Trấn Quốc Công rất khó gặp được cháu trai cháu gái, lúc này thấy con trai đáng ghét rốt cuộc cũng ly kinh, lập tức muốn con dâu dẫn cháu trai cháu gái đến Trấn Quốc Công phủ ở. Đương nhiên, rất nhanh ý tưởng này bị Trấn Quốc Công phu nhân cảm thấy nguy cơ tăng cao mà bóp tắt.
Trấn Quốc Công phu nhân cảm thấy, nhất định là đời trước bà quên thắp hương bái Phật, nên đời này mới có thể gặp phải con dâu con riêng đáng ghét như vậy, càng chán ghét hai nam hài mà nàng sinh ra, khiến địa vị của nàng càng thêm củng cố, cho dù muốn ra tay đối phó nàng, cũng vì nguyên nhân như vậy mà úng nước. Trấn Quốc Công phu nhân còn ý thức được, thê tử của con riêng đáng ghét kia là một đại hung khí có thể di động! Ai xui xẻo mới đi gây khó dễ cho nàng.
Vì thế, Trấn Quốc Công phu nhân chỉ có thể bất đắc dĩ kiềm chế hành động lại. Ngay cả suy nghĩ muốn nhét chất nữ nhà mẹ đẻ vào bên người Ôn Lương cũng chỉ có thể từ từ mưu tính. Vốn lúc nghe nói Ôn Lương đi Giang Nam cứu tế, bà định da mặt dày để chất nữ Ngưng Vân đi theo chiếu cố Ôn Lương, thuận tiện thúc đẩy chuyện tốt, cuối cùng bởi vì tìm không được cớ mà từ bỏ.

Chỉ cần là chuyện của phu thê con riêng, Trấn Quốc Công phu nhân liền cảm thấy vạn sự không hài lòng, trong lòng bắt đầu mong ngóng ba đứa nhỏ sinh bệnh, thời đại này, bởi vì y thuật lạc hậu, cho nên trẻ con rất khó nuôi lớn, trẻ nhỏ chết non ở các gia đình bình thường cũng không ít, đặc biệt là gia đình phú quý, hơi không cẩn thận, lập tức thành người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Nhưng mà, làm bà thất vọng chính là, bất kể bà thắp hương bái Phật thế nào, ba đứa nhỏ khỏe mạnh, ngay cả bệnh vặt cũng không có, thật sự khiến người thất vọng.
Như Thúy không biết ác ý của mẹ chồng trên danh nghĩa, nháy mắt liền đến Tết Trung Thu rằm tháng tám.
Hôm nay là Tết Trung Thu, Như Thúy vội vàng sai người đưa quà trung thu đến các phủ, sau đó cho ba đứa nhỏ mặc y phục nhỏ rực rỡ giống nhau như đúc, sau đó mang bốn đứa con và một đám nha hoàn bà tử trở về Trấn Quốc Công phủ ăn trung thu.
Thời đại này tôn sùng đạo hiếu, mặc kệ Ôn Lương và Trấn Quốc Công ngầm huyên náo ồn ào đến thế nào, lễ nghĩa nên có  không được thiếu, làm vầy là để người ngoài thấy được, Như Thúy cũng làm cực tốt, tìm không ra được khuyết điểm.
“Nương, chúng ta nhất định phải đến Trấn Quốc Công phủ ăn trung thu sao? Vì sao không thể ở nhà? Con tình nguyện đến Túc Vương phủ chơi với bọn Sở Sở.” Ôn Ngạn Bình bĩu môi, bé thật sự rất chán ghét Tần Ngưng Vân và Ôn Uyển ở Trấn Quốc Công phủ, chán ghét đôi mắt ác ý của Ôn Uyển, chán ghét rắp tâm bất lương của Tần Ngưng Vân, dám mơ ước cha bé.
“Trung thu là tết đoàn viên, tất nhiên phải trải qua cùng mọi người rồi.”
"Ai là người một nhà với bọn họ, Tứ cô cô không thích chúng ta.”
“Cái đó quan trọng, dù sao con cũng không thích nàng.”
“……”
Như Thúy cô nương quá bình tĩnh khiến tiểu cô nương hung tàn bại lui, chỉ có thể nói sang chuyện khác, hỏi: “Hôm nay có tin từ Giang Nam không? Đã hai ngày rồi cha không viết thư.”
“Có lẽ là bận việc. Lá thư lần trước nói, tình hình thiên tai lần này vô cùng nghiêm trọng, rất nhiều bá tánh trôi dạt khắp nơi, hơn nữa mấy năm nay còn chiến tranh không ngừng với Bắc Việt, quốc khố không nhiều lắm, cho nên hắn tính toán ở Giang Nam quyên tiền cứu tế, có lẽ mấy ngày nay đều bận rộn việc này.” Thấy tiểu cô nương buồn bực, buồn cười nói: “Cho dù có cha ở đây, chúng ta cũng phải đến Trấn Quốc Công phủ ăn tết, chờ ăn cơm xong, nương mang con đi Túc Vương phủ tìm tiểu Quận chúa chơi.”
Nghe vậy, tiểu cô nương rốt cuộc cũng thoải mái một chút.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận