Nghe thiếu nữ kia gọi mình là “Tỷ tỷ”, Như Thúy hơi nhướng mày lên, đang muốn mở miệng, đột nhiên một phụ nhân trung niên nhảy ra, lôi kéo tay nàng bắt đầu gào lên.
“Đại Nữu, thím rốt cuộc cũng tìm được con rồi, mấy năm nay con chịu khổ, ta thay Nhị thúc thật xin lỗi con, nếu không phải năm đó Nhị thúc con không biết cố gắng, con cũng sẽ không……”
Như Thúy nhìn phụ nhân trung niên kia khóc ròng, khóc như nàng là khuê nữ thất lạc nhiều năm của bà ta, trong lòng buồn bực, nhịn không được nói, “Vị đại nương này, bà là ai vậy?”
“…… Ách?”
Tiếng khóc của phụ nhân trung niên đột nhiên im bặt, ngay cả thiếu nữ vốn nhút nhát sợ sệt dùng ánh mắt ướt át như “Tỷ muội tương phùng" nhìn nàng cũng nghẹn họng, mặt đầy xấu hổ. Rõ ràng một màn này là tiết mục diễn cảnh thân nhân gặp lại rất cảm động, nhưng hiển nhiên vai chính ngay cả làm bộ cũng lười làm, khiến hai người muốn nhận thân xấu hổ không thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Như Thúy rút tay bị phụ nhân trung niên kéo ra, làm như không có việc gì cầm khăn tay lau lau chỗ bị kéo nhàu, mới sai hạ nhân dâng trà bánh lên, một bên dò hỏi thị vệ hộ tống hai người tới đây, một bên dò hỏi tình huống. Mặc dù thật sự không quen biết hai người, nhưng Như Thúy cũng không thật sự xem hai người như người không liên quan, đơn giản là vì thị vệ hộ tống hai người trở về là một thị vệ bên người trượng phu Ôn Lương.
Thiếu nữ kia thì không cần phải nói, tương tự nàng bảy tám phần, lúc vừa gặp đến cả nàng còn hoảng hốt, nhưng nàng vô cùng khẳng định mình không có muội muội. Nhìn thiếu nữ này, mặc dù y phục nhìn mộc mạc giản dị, nhưng lại cho người ta cảm giác sống trong nhung lụa, mà vị phụ nhân trung niên kia, thoạt nhìn còn già hơn tuổi thật, trên mặt có năm tháng nghèo khổ lưu lại dấu vết, có diện y phục lăng la tơ lụa cũng không áp được cổ hơi thở phụ nhân nông thôn kia.
Hỏi thị vệ biết được, đôi mẹ con này được Ôn Lương cứu khi cứu tế ở Giang Nam. Mà đây cũng là cơ duyên xảo hợp, Hạ gia thôn chỗ hai người ở đã xảy ra ôn dịch, người cả thôn đều bị cách ly, khi ôn dịch bộc phát, trượng phu của phụ nhân trung niên kia chết trong ôn dịch, khi đó ôn dịch mới vừa bộc phát, người trong thôn hoảng sợ, vô cùng sợ hãi ôn dịch, thôn trưởng sợ hai người cũng bị lây nhiễm ôn dịch, vốn muốn nhốt hai người lại ngầm đánh chết, đương nhiên hai người chịu không nỗi, phụ nhân trung niên dẫn con gái chạy thoát, sau đó bị thôn trưởng dẫn người đuổi theo sau, trùng hợp gặp Ôn Lương đi qua, liền cứu được hai người.
Không cần phải nói, Ôn Lương sẽ cứu hai người trước tiên, vì thiếu nữ trong đó có dung mạo tương tự Như Thúy. Lúc ấy khi Ôn Lương dẫn thị vệ đi xem xét tình huống quanh thôn, lại không ngờ sẽ gặp được loại tình huống này, một đám người trong thôn đuổi theo một đôi mẹ con.
Mà khi đó, thiếu nữ này vừa vặn té ngã bên chân Ôn Lương, Ôn Lương cúi đầu liền nhìn đến thấy thiếu nữ kia dùng gương mặt hệt Như Thúy cô nương, hai mắt đẫm lệ mông lung nhu nhược, thậm chí so với Như Thúy, còn thêm một loại phong tình khó miêu tả thành lời, lập tức bị kéo đến giật mình một cái, vội vàng lui về phía sau vài bước. Nếu không phải biết Như Thúy cô nương đang ở trong kinh thành nuôi các bánh bao, đầu óc Ôn Lương nóng lên, thiếu chút nữa đã đau lòng bế thiếu nữ ngã trước mặt lên đi tìm đại phu.
Sau khi hỏi rõ ràng tình huống, đương nhiên Ôn Lương sẽ không để thôn trưởng bắt hai mẹ con này lại, thậm chí dẫn theo thái y và thị vệ đi xem xét tình hình ôn dịch tràn lan ở thôn. Cuối cùng, khi đoàn người Ôn Lương rời khỏi Hạ gia thôn, đoàn người bọn họ nhiều thêm đôi mẹ con này.
Ôn Lương lần này đến Giang Nam là làm chính sự, đương nhiên sẽ không dẫn theo người già phụ nữ và trẻ em tới kéo chân sau, đành sai người đưa hai người hồi kinh ném cho Như Thúy cô nương.
Thị vệ đang nói với Như Thúy về lai lịch của hai mẹ con kia, Ôn Ngạn Bình vừa vặn nghe được tin tức hưng phấn chạy vào.
“Nương, cha đã trở lại sao?”
Khi phát hiện trong phòng không có thân ảnh của Ôn Lương, tiểu cô nương tức khắc phồng má, nhưng khi phát hiện bên cạnh Như Thúy có một thiếu nữ tương tự nàng, Ôn Ngạn Bình giật mình, “Nương, đây là muội muội người sao? Không phải người nói ông ngoại bà ngoại sinh được một đứa con gái là người liền qua đời sao?”
Nghe Ôn Ngạn Bình nói, phụ nhân trung niên kia cực kì không vui, nghe bé gọi Như Thúy là nương, đoán bé là con trai của vị Ôn đại nhân kia, chỉ có thể nén sự không vui trong lòng. Dọc đường hồi kinh bà đã hỏi thăm được rõ ràng, không nghĩ tới tiểu nha đầu năm đó bị bà bán đi lại có tạo hóa may mắn như này, vậy mà có thể gả cho Thái sư Ôn Lương đương triều không nói, con là con dâu của Trấn Quốc Công phủ, thân phận này tôn quý vô cùng, nhìn cách lúc nãy nàng đi ra, có một đám nha hoàn bà tử theo sao, voi cùng uy phong, mặc kệ thế nào bà cũng sẽ nịnh bợ cho bằng được.
Thiếu nữ kia da mặt tương đối mỏng, mặt hơi hơi đỏ bừng, co quắp đứng im không dám nói lời nào.
Như Thúy sờ sờ đầu tiểu cô nương, cười nói: “Kỳ thật ta cũng không biết các nàng là ai, đang muốn hỏi rõ ràng đây.”
Nghe vậy, không đợi thị vệ giải thích, phụ nhân trung niên vội vàng nói: “Đại Nữu, con thật sự quên thím sao? Chúng ta là người Hạ gia trong Hạ gia thôn đây, cha con là Hạ Đại Thụ, khuê danh của nương con gọi là Đào Hoa, nhũ danh của con là Đại Nữu, đại danh Như Thúy. Lúc con sinh ra, thím còn ôm con mà. Khi con ba tuổi, cha mẹ con lần lượt qua đời, nhị thúc con liền mang con về nhà nuôi, nếu không phải khi đó thật sự khổ không sống nổi, con cũng không bị đám người Nha tử mang ra thôn, đám người Nha tử kia rõ ràng nói mang con lên trấn trên làm nha hoàn bên người tiểu thư nhà viên ngoại, nhưng ai ngờ mấy người này lòng dạ hiểm độc lại lật lọng, đưa con tới nơi khác, chúng ta cũng không còn nghe được tin tức của con……”
Phụ nhân trung niên nói rất thâm tình, nói tới đây, bắt đầu lấy một cái khăn tay cũ ra xoa nước mắt. Cô nương đứng bên cạnh kia hiển nhiên là lần đầu tiên nghe mẫu thân mình nói chuyện này, mắt hạnh trừng to, dáng vẻ có chút kinh ngạc. Xem ra trong lòng nàng, phỏng chừng chưa nghe qua chuyện đường tỷ của mình bao giờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quản gia Minh thúc nhìn nhìn phụ nhân trung niên đang kích động, lại nhìn Như Thúy, phát hiện nàng ngồi trên ghế chủ vị, thần sắc lãnh đạm, lông mày cũng không động một chút, liền hiểu ý mà bảo các người hầu còn lại đều đi ra ngoài, cả thị vệ đến báo tin cũng đuổi ra, chỉ để lại mình ông và nha hoàn hầu hạ bên người Như Thúy.
Phụ nhân trung niên vẫn còn kích động nói, không có chú ý tới, nhưng thiếu nữ kia có chú ý tới, bất an trên mặt càng sâu, thậm chí có chút ngượng nan kham.
“Đại Nữu à, những người đó thật quá mức, vậy mà khi dễ Hạ gia chúng ta không có ai, nếu không phải nhị thúc con bị cảm nhiễm phong hàn mà mất, cô nhi quả phụ bọn ta sao có thể bị người ta khinh nhục như thế chứ? Đại Nữu, hiện tại có con thì khác rồi, con phải làm chủ cho thím và muội muội của con……”
Đợi bà ta khóc lóc kể lể tố cáo một lúc lâu, Như Thúy mới nói: “Ta nhớ ra rồi, bà đúng là là thím. Nhưng, hình như ta nhớ rõ lúc ấy chính thím đã làm chủ bán ta cho người Nha tử.”
“Cái gì? Còn có chuyện này?” Ôn Ngạn Bình trợn mắt tức giận, tay áo run lên, một đoản kiếm xuất hiện trong tay, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm phụ nhân trung niên.
Phụ nhân trung niên cứng đờ nhìn chuôi phiếm phản chiếu hàn quang của đoản kiếm, cũng không dám xem nó là đồ chơi trẻ con, vội vàng cười nói: “Không không không, khi đó thím cùng nhị thúc con đều không muốn để đám người Nha tử mang con đi, nhưng mà nhà chúng ta lúc đó thật sự không còn gì ăn, mà Trụ Tử ca ca của con lại bị bệnh rất nặng, cần tiền mua thuốc, thật sự không còn cách……” Lại khóc một trận kinh thiên động địa, đồng thời trộm nhìn sắc mặt Như Thúy, sợ trong lòng nàng có vướng mắc, đuổi hai mẹ con bà ra ngoài.
Như Thúy nghe xong một hồi lâu, mới nói: “Hóa ra là như thế này, đúng rồi, đây là muội muội nhà nhị thúc sao? Tên là gì?”
Thấy trên mặt Như Thúy mang ý cười, trong lòng Hạ thẩm vui vẻ, nhanh chóng túm con gái tới, nói: “Đây là Như Hương, nhũ danh là Tiểu Nữu. Hai tỷ muội các con lớn lên đều rất giống nãi nãi các co, nghe nói nãi nãi các con là cô nương xinh đẹp nhất Hạ gia thôn chúng ta, năm đó khi gả cho gia gia các con, gia gia các con được không biết bao nhiêu người trong thôn bao hâm mộ đâu……”
Mắt thấy bà ta lại muốn lải nhải, Như Thúy đánh gãy lời bà ta, “Thím, Trụ Tử ca ca đâu?”
Trên mặt Hạ thẩm cứng đờ, sau đó nức nở một tiếng, gạt lệ nói: “Ba năm trước, Trụ Tử ca ca của con bị nhiễm bệnh qua đời, lúc đó hắn mới vừa cưới thê tử, còn chưa lưu lại một giọt huyết mạch cho Hạ gia ta đã đi rồi, làm chúng ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thật đúng là xẻo tim phổi chúng ta mà. Nhị thúc con cũng bởi vì Trụ Tử qua đời mà sinh bệnh, thân thể ngày càng sa sút, năm nay thôn chúng ta bị lũ lụt, lũ lụt rút không lâu, người già trẻ con trong thôn đều bị bệnh, có bạc cũng không thỉnh được đại phu, mua không được thuốc, nhị thúc con chịu không nổi, liền đi……”
Mặt Như Thúy lộ vẻ thương cảm, nhất thời không khí trong phòng có vẻ đình trệ, thiếu nữ Như Hương kia thấy mẫu thân khóc thút thít, cũng đỏ hốc mắt theo.
Sau một lúc lâu, Như Thúy mới nói: “Hết thảy đều đã qua, thím cùng muội muội dọc đường đi vất vả. Người đâu, mang thím đi xuống rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi.”
Thấy thái độ Như Thúy mềm mại, Hạ thẩm rốt cuộc yên lòng, vô cùng cao hứng mà kéo con gái đi theo nha hoàn rời đi.
Sau khi mẹ con Hạ gia rời đi, Như Thúy lại lần nữa gọi thị vệ kia vào dò hỏi tình huống của Ôn Lương ở Giang Nam, còn có hắn cho người đưa hai mẹ con này về đây là có ý tứ gì. Theo ý tứ của Như Thúy, nàng căn bản không muốn nhận thân thích gì đó, cho dù đường muội kia lớn lên cực giống nàng, cũng sinh không ra tâm tình vui vẻ gì.
Đừng nói nàng không nhớ thân tình, mặc dù lúc ấy tuổi rất nhỏ, nhưng nàng nhớ rất rõ sắc mặt thím khi đó, quả thực xem nàng như con chồng trước nuôi tốn cơm, hận nàng không thể trực tiếp biến mất. Thời điểm người Nha tử đến, nàng trốn một bên nghe hết cuộc nói chuyện giữa thím và người Nha tử, thím nói với người Nha tử, hy vọng bán nàng đến nơi thật xa, tốt nhất đời này không gặp lại, không cần phải xen vào sống chết của nàng, chỉ cần nàng không bò trở về Hạ gia thôn này là được, cho nên cuối cùng nàng mới bị bán đến kinh thành.
“Đại nhân ngày thường hơi bận, nhưng thân thể mạnh khỏe, không có chuyện gì. Đại nhân chỉ sai thuộc hạ đưa hai người các nàng trở về, không phân phó chuyện khác.” Thị vệ thành thật đáp. Kỳ thật lúc ấy Ôn Lương thật sự là bận đến sứt đầu mẻ trán, nào có tâm tình quản hai mẹ con kia thế nào, nếu không phải nghĩ cho Như Thúy, hắn căn bản lười để ý đến các nàng, sau đó ngẫm lại thân thế của Như Thúy, nghĩ có lẽ nàng sẽ muốn gặp người nhà, mới sai người đưa các nàng đến kinh thành.
Lại dò hỏi một ít tình huống, mới nói: “Ôn đại nhân có nói bao giờ sẽ trở về không?”
Đương nhiên thị vệ không cách nào trả lời, cái này phải xem khi nào có thể khống chế được tình huống ở Giang Nam, sau đó còn phải dâng tấu chương cho hoàng đế, hoàng đế phê duyệt mới có thể trở về, cho nên còn phải chờ dài cổ.
Thấy thị vệ rời đi, Ôn Ngạn Bình uốn éo hông, hận nói: “Nương, lão thái bà này không có ý tốt, chúng ta đánh đuổi hai người đó ra ngoài đi.”
Như Thúy vỗ vỗ đầu bé, nói: “Không được, đây là cha con đưa về đây, phải cho hắn mặt mũi.”
“Nương, con không thích lão thái bà này, còn có nữ nhân kia tuy lớn lên giống nương, nhưng dáng vẻ cũng không có ý tốt, cũng rất đáng ghét. Nương, không bằng chúng ta không đợi cha trở về, trực tiếp xử lý bọn họ được không?” Ôn Ngạn Bình mở to đôi mắt xinh đẹp, ngoài miệng lại nói chuyện vô cùng hung tàn.
“Đừng nói bậy, nếu để cha biết con có loại suy nghĩ này, đến lúc đó lại thỉnh thêm mấy ma ma tới dạy con quy củ.” Như Thúy buồn cười nói.
Sau khi nghe xong, Ôn Ngạn Bình uể oải, hiện tại bé sợ nhất chính là ma ma giáo dưỡng trong cung, bé học đống quy củ kia đến hộc máu. Có điều, bé vẫn rất chán ghét hai mẹ con kia, lão thái bà không cần phải nói, dám bán nương bé, người thứ nhất không buông tha là bé. Mà một nữ nhân khác, Ôn Ngạn Bình tuyệt đối không thừa nhận nàng ta dùng gương mặt hệt Như Thúy làm biểu tình nhút nhát sợ sệt thật sự làm bé nổi hết da gà, thật đúng là quá đáng sợ! Cho nên quyết định chán ghét nàng ta!