Đánh xong một bộ quyền, hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác mệt mỏi gì.
Ngay sau đó, lại bắt đầu lần thứ hai.
Sau khi luyện da thành công, hắn quyết định trước tiên rèn luyện Bôn Lôi Quyền, sau đó lại tiếp tục luyện thịt.
Bôn Lôi Quyền cho dù đều rất gân gà đối với rất nhiều võ giả, nhưng đối với hắn mà nói, chí ít có thể làm một võ kỹ.
Dù sao lấy thân phận cùng bối cảnh của hắn bây giờ, không thể nào có thể học được võ kỹ khác.
Bôn Lôi Quyền mặc dù tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ, nhưng ít ra có chút tổn thương, phối hợp với màng da cùng khí lực của hắn bây giờ, chí ít cường đại hơn người bình thường rất rất nhiều.
- Oanh! Oanh! Oanh!Ròng rã một buổi chiều trôi qua, hắn ở trong rừng trúc bắt đầu luyện Bôn Lôi Quyền.
Luyện da mặc dù thành công, nhưng tuyệt đối không thể lười biếng.
Đối với một tên võ giả mà nói, luyện da chẳng qua chỉ là thoáng nhập môn mà thôi.
Chỉ cần hắn kiên trì không ngừng, không sợ đau khổ, tin tưởng được Nhật Nguyệt bảo kính trợ giúp, hắn rất nhanh có thể đuổi kịp Lạc Ngọc.
Sang năm Long Hổ học viện khảo thí chiêu sinh chênh lệch không xa cùng ngày thi Hương.
Khoảng cách từ bây giờ đến lúc ấy thời gian còn có hơn sáu tháng.
Chỉ cần hắn cố gắng, liền còn có cơ hội.
- Oanh!Hắn đánh một quyền vào trên cành cây bên cạnh.
Cây cối chấn động, vỏ cây nát rữa, chất gỗ bên trong “Két” một tiếng vỡ ra, đồng thời lại có một cỗ mùi khét do gỗ bị đốt cháy từ bên trong truyền ra.
Lạc Thanh Chu một lòng luyện quyền, tâm vô bàng vụ (*), sau khi đánh ra một quyền, lại cất bước quay người, đánh ra một chiêu khác.
[*Tập trung vào một việc gì đó, không để ý xung quanh]Trong rừng trúc vắng vẻ yên tĩnh giống như có lôi minh dần dần vang lên.
Lá trúc bay tán loạn bốn phía, thanh trúc không gió mà bay.
Lồng ngực cùng lưng trần trụi rơi đầy mồ hôi, màng da giống như bị dát lên một tầng kim loại, mồ hôi thẩm thấu vào sáng lấp lánh, tràn đầy ánh sáng mê người.
Lá trúc dưới mặt đất theo từng động tác xoáy bay lên, theo hắn xê dịch trái phải trước sau cứ thế mà nhẹ nhàng nhảy múa.
Quyền kia đánh tới cuối cùng, tốc độ càng lúc càng nhanh, âm thanh càng ngày càng vang.
Thân ảnh của hắn lại càng ngày càng mơ hồ bên trong lá trúc bay tán loạn, bốn phía còn quấn một cỗ khí lưu nhìn không thấy, tác động đến thanh trúc bốn phía, lắc lư không thôi.
May mắn giờ phút này Dạ Nguyệt Thính Vũ uyển cũng không có người khác.
Nếu không động tĩnh lần này, cho dù ở góc tây bắc hẻo lánh nhất cũng sẽ bị người khác phát hiện.
Từ bên ngoài nhìn vào, bộ phận ở giữa rừng trúc lại giống như bị một cơn lốc càn quét ra, cành lá bay tán loạn, lúc la lúc lắc, lắc lư không thôi.
Nhưng rất nhanh, biên độ lắc lư lại dần dần nhỏ xuống.
Lúc đánh tới chiêu thức nhanh nhất Bôn Lôi Quyền, rồi tốc độ dần dần chậm lại.
Cuối cùng, uy thế nội liễm, Lạc Thanh Chu chậm rãi thu công.
Lạc Thanh Chu luyện đến mặt trời sắp xuống núi mới nghỉ ngơi thở một hồi, cầm quần áo ra ngoài đơn giản rửa sạch một chút ở bên hồ, mặc quần áo rời đi.
Trở lại tiểu viện, Tiểu Điệp vẫn chưa về.
Hắn trở lại trong phòng, thuần thục lấy ra một bình sứ nhỏ từ dưới giường, đổ chất lỏng xanh đậm ngưng tụ trên gương đồng trên bàn vào, sau đó đậy nắp bình lại, để vào gầm giường như cũ.
Trải qua đoạn này thời gian nghiên cứu, hắn phát hiện ba ngày dùng một giọt là đủ, dùng nhiều tựa hồ sẽ lãng phí, cho nên hắn đều thu thập lại tất cả, chuẩn bị đến lúc nào luyện thịt lại dùng.
Mà chất lỏng đen như mực ban đêm ngưng tụ ra cũng là ba ngày dùng một lần, mỗi ngày đều dùng, cũng không nhìn ra hiệu quả quá rõ ràng.
Chỗ bí mật dưới giường có đặt hai bình sứ nhỏ, phân biệt là chất lỏng xanh đậm và chất lỏng đen như mực.
Hắn dặn dò qua Tiểu Điệp, không nên động bất kỳ vật gì trong phòng của hắn.
Bao gồm cả gương Nhật Nguyệt bảo kính kia.
Bất quá những vật này đối với bất kỳ kẻ nào mà nói, đều là trân bảo, hiếm thấy cứ như vậy đặt ở trong phòng, chung quy không quá an toàn.
Hắn quyết định ngày mai xuất phủ, đi trên đường tìm cửa hàng chuyên môn bán vật dụng cho võ giả nhìn xem.
Có lẽ sẽ có một vật liệu trữ vật tốt hơn.
Thời đại này lấy võ làm đầu, Đại Viêm đế quốc cũng là võ giả khắp nơi, cho nên mỗi thành thị đều có rất nhiều cửa hàng chuyên môn mua bán vật dụng cho võ giả.
Hắn bây giờ đã trở thành một võ giả chân chính, còn không biết võ giả đến cùng cần thứ đồ nào mà tiện dùng, cũng chưa từng đi dạo qua loại cửa hàng kia.
Có lẽ bên trong cửa hàng có đồ tốt hắn không tưởng tượng được.
Về phần bạc, lúc hắn đến ở rể Tần phủ, Thành Quốc phủ cho hắn một ngàn lượng, không biết có đủ hay không.
Ngày mai đi ra xem một chút lại nói.
Nếu như không đủ dùng, tìm Bách Linh mượn.
Dù sao hắn là tiểu bạch kiểm ăn bám trong mắt người ngoài, ăn chùa thì ngu gì mà không ăn.
.