Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện.
Tâm tình vốn nên nặng nề, suy nghĩ lung tung, nhưng trong lòng lại đột nhiên giống như tháo xuống một vật nặng, lập tức cảm thấy dễ dàng đi rất nhiều.
Từ khi nghe nói Lạc gia muốn hắn ở rể, đến bây giờ, trong lòng của hắn phát sinh một loạt biến hóa.
Từ lúc mới bắt đầu bàng hoàng, thấp thỏm, đến sau khi thành thân nhìn thấy tân nương niềm vui ngoài ý muốn cùng chờ mong, lại đến về sau bình tĩnh cùng thoải mái.
Cuối cùng, đến bây giờ triệt để buông xuống.
Suy nghĩ một chút, tràng hôn sự này tựa như nhân sinh.
Ngắn ngủi hơn hai mươi ngày, kinh lịch ngọt bùi cay đắng, đến sau cùng là yên tĩnh và thản nhiên.
Rất có thú vui của cuộc sống.
Đối với hắn mà nói, đoạn thời gian này trải qua cũng không quá lúng túng.
Vốn không có bất kỳ tình cảm gì với nàng ta.
Bây giờ ở Tần phủ có ăn có mặc, lại có mỹ thiếu nữ bồi tiếp, lại có thể làm chuyện mình thích, còn có cái gì không vừa lòng đây?Không quan trọng.
Cho dù về sau bị nàng bỏ, cũng không quan trọng.
Có lẽ có thể sống càng đặc sắc.
Hắn có Tiểu Điệp là đủ rồi.
Hai chủ tớ cùng lên giường, chui vào trong chăn, mỗi người ngủ ở một đầu.
Lạc Thanh Chu ôm thiếu nữ yếu đuối nhu thuận vào trong lòng, hôn một cái lên trán của nàng, nói khẽ:- Tiểu Điệp, về sau phải vĩnh viễn bồi tiếp công tử, biết không?Tiểu Điệp dịu dàng ngoan ngoãn dán vào bộ ngực của hắn, khuôn mặt đỏ lên híp con ngươi, mặt mũi tràn đầy hạnh phúc:- Ừm, nô tỳ mãi mãi là của công tử! Công tử ở nơi nào, nô tỳ sẽ ở chỗ đó, chết cũng không tách ra.
- Chân đâu?- A?- Lấy chân ra, bản công tử muốn cầm đi ngủ.
-! Ánh trăng như nước, chiếu vào phòng từ song cửa sổ.
Gương đồng đặt ở trên bàn sách, một mặt điêu khắc mặt trăng hướng lên, đang hấp thu ánh trăng chiếu tới, chậm rãi nổi lên sương mù.
Cùng lúc đó.
Phía sau trong lương đình một tòa đình viện khác.
Ánh trăng thanh lãnh, một bóng người như tuyết trắng ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích.
Bên cạnh là thiếu nữ băng lãnh ôm kiếm giống như u linh âm thầm đứng ở một bên, tĩnh không một tiếng động.
Mà một thiếu nữ khác thì đứng bên cạnh đạo thân ảnh tuyết trắng, có chút nhíu đôi mi thanh tú, thấp giọng thì thào:- Không có linh dịch nơi đó, tiểu thư chung quy khó tiến một bước! Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng.
Lạc Thanh Chu tỉnh lại, Tiểu Điệp đang ở trong tiểu viện một bên phơi quần áo, một bên nhẹ giọng ngâm nga bài hát.
Tâm tình nhìn rất không tệ.
Lạc Thanh Chu nghĩ đến tối hôm qua hai người ôm nhau nói lời tâm tình, không khỏi mỉm cười.
Lại nghĩ tới mấy lời hôm qua Bách Linh nói với hắn, trong lòng đã bình tĩnh không lay động.
Rời giường mặc quần áo, thu hoạch chất lỏng.
Tiểu Điệp ở ngoài cửa sổ nghe được động tĩnh, vội vàng tiến đến phục thị.
Rửa mặt hoàn tất.
Lạc Thanh Chu một mình ra cửa.
Vừa ra khỏi tiểu viện, Bách Linh cũng vừa hay đi ra từ trong hoa viên phía trước, cầm trong tay một bó hoa tươi vừa hái, cười mỉm mà nhìn hắn.
Một thân váy dài màu hồng lộ ra tư thái yểu điệu thướt tha, lại phối thêm gương mặt thanh lệ ngọt ngào, nàng cầm trong tay một bó hoa tươi còn đọng lại những giọt sương óng ánh, dưới ánh nắng ban mai, tóc đen gió bay, váy bồng bềnh, như người bên trong tranh vẽ đi ra.
- Cô gia, muộn như vậy mới dậy à, tối hôm qua trở về khóc một đêm sao?Bách Linh thấy hắn, cười duyên trêu chọc.
Lạc Thanh Chu nhìn xem tròng mắt của nàng, không nói gì.
- Cô gia?Bách Linh nháy con ngươi linh động, nhìn chằm chằm hắn đánh giá một hồi lâu, nghi ngờ nói:- Cô gia tối hôm qua nghe ta những lời kia, thật không có chút nào khổ sở sao?Lạc Thanh Chu nhíu nhíu mày lại, hỏi ngược lại:- Khổ sở có tác dụng gì không?Bách Linh suy nghĩ một chút, nhún vai:- Giống như vô dụng.
Lạc Thanh Chu không nói thêm gì nữa, đi thẳng về phía trước.
Bách Linh theo ở phía sau, đuổi kịp hắn, đưa hoa tươi vừa hái trong tay tới trước mặt hắn nói:- Cô gia, chờ một lúc đưa cho tiểu thư.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái:- Nàng sẽ nhận?Bách Linh nói:- Mặc dù tiểu thư không cần, nhưng ít ra là một phen tâm ý của cô gia, tiểu thư sẽ ghi ở trong lòng.
- Không cần.
Lạc Thanh Chu không có tiếp.
Tối hôm qua đã nói rõ như vậy rồi, những thứ dối trá này cũng không cần.
Ghi ở trong lòng làm gì?Có ý nghĩa gì?- Cô gia chờ một lúc có thể đưa lại cho ta.
Bách Linh quả thực nhét hoa tươi vào trong tay hắn, cười mỉm mà nói:- Ở trước mặt tiểu thư và Thiền Thiền đưa cho ta, ta sẽ rất có mặt mũi.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là tiểu thư không muốn.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng thật sâu một cái, cầm hoa, không có nói tiếp.
Hắn càng ngày càng nhìn không thấu thiếu nữ trước mắt.
Bách Linh lại thấp giọng dặn dò:- Cô gia, chờ một lúc cùng tiểu thư đi kính trà cho phu nhân, mặc kệ phu nhân thái độ ra sao, cô gia nhớ kỹ nhất định phải chịu đựng, biết không?Lạc Thanh Chu bình tĩnh đáp:- Biết.
Bách Linh nhìn hắn không có chút rung động nào, cười cười, không có nói thêm nữa.
.