Phiên ngoại 2.
Từ Vệ không ngốc!
Ngày đó ta không an tâm để quận mã gia lại một mình, liền cáo lỗi với bọn Dục Thiên đang nâng chén rượu chúc tụng, thấp thỏm quay lại bữa tiệc của Hoàng thượng.
Nhưng rốt cuộc vẫn nghe tin ngài ấy đã say không còn biết trời trăng, đang được Cát Thuần đại nhân đưa về phủ.
Ta thầm cả kinh, nếu chuyện này để quận chúa biết, không chừng sẽ giận dỗi gia nguyên một tháng a! Thế là ta vội thúc ngựa đuổi theo tới phủ Vương gia.
Cũng đêm đó, ta phát hiện ra sự kiện động trời kia: Quận mã gia của ta là nữ nhi.
Ta không cố tình nghe lén cuộc trò chuyện của Cát Thuần đại nhân và gia, nhưng căn nguyên cả người ta đã đờ đẫn vô lực.
Khi thấy thanh đao kia chạm tới cổ quận mã, ta giật mình thoát khỏi cơn mộng mị, định lao ra để bảo vệ ngài ấy.
Thế nhưng thực khó tin, Cát Thuần đại nhân không những không lấy mạng của quận mã, mà còn nhàn nhã cùng ngài ấy uống rượu như hai huynh đệ lúc bình thường.
Vốn dĩ, ta nghĩ mình sẽ bẩm chuyện này với Vương gia.
Thế nhưng chân cứ tới cửa phủ Tướng quân lại không thể bước tiếp, ta căn bản lại sợ hãi trở về.
Bởi những ngày tháng ở bên quận mã cứ như một ngọn gió nhẹ nhàng phủ lấy lòng ta.
Ta nhớ cái cách ngài ấy đối ta không khác gì huynh đệ trong gia đình, nhớ cái cách ngài ấy nhíu mày lo lắng bắt mạch khi ta ốm đau, nhớ giọng nói sang sảng lúc cùng ta tranh cãi, thậm chí ta nhớ cả lúc ngài ấy không kìm được mà rống lên: “Từ Vệ, ta phải đánh cho ngươi một quyền!”…
Ta không ngốc, ta biết quận mã gia căn bản là một nữ nhi, nhưng ta vẫn nhìn ra tình cảm của ngài ấy dành cho quận chúa là chân thật, một loại tình cảm khó thể nào chấp nhận giữa hai người con gái.
Và cũng chính là, ở bên cạnh ngài ấy lâu như vậy, ta biết ngài ấy chẳng thua kém một ai, nếu không muốn nói trắng ra là, ngài ấy ăn đứt nhiều nam nhân khác.
Ta tự thấy vô cùng hổ thẹn trong lòng.
Khi ngài ấy trở về bên quận chúa, lòng ta vừa mừng vừa lo âu.
Nếu chuyện này để Tướng quân hay Hoàng thượng phát hiện, chẳng phải là sẽ vô cùng nguy hiểm hay sao? Không chừng sẽ bị tru di cửu tộc, hay ngũ mã phanh thây gì đó…
Càng nghĩ, lòng ta càng lạnh đi.
Thế nhưng không lâu sau, ta biết được ý định lui về một làng quê nhỏ ngoài Đông Kinh để sinh sống của quận mã, lại được Cát Thuần đại nhân vô cùng tán thành.
Mặc dù không vui, nhưng Vương gia rốt cuộc cũng gật đầu chấp thuận.
Gánh nặng trong lòng ta xua đi quá nửa.
Ít ra tính mạng của quận mã đã không còn hiểm nguy như trong Kinh!
Mặc dù như vậy, trong lòng ta vẫn vô cùng bộn bề không yên.
Thế nên sau đó, ta cùng Mạch Ly nằng nặc đòi theo ngài ấy lui về ở ẩn.
Ta không thể cứ thế để quận mã gia và quận chúa một mình nơi đất lạ.
Cuộc sống như một dân thường tuy chẳng lấy gì làm sung sướng, nhưng lại vô cùng bình yên.
Sáng dậy ta phụ quận mã làm thuốc, giúp quận chúa quét dọn lớp học, sau đó cùng Mạch Ly nhàn nhã trồng rau… Tuy không thể so bề với cuộc sống trong phủ quận mã, nhưng căn nguyên chỉ cần nhìn quận mã và quận chúa hạnh phúc, ta cũng đủ ấm lòng.
Hôm đó ta vào Kinh giúp gia lấy nguyên liệu hiếm làm thuốc, mà thứ này trực tiếp do Cát Thuần đại nhân cử người vượt ngàn dặm lấy được.
Ngang qua một tửu quán, ta liền không kiềm được muốn nhấm nháp ngụm rượu cay cay.
Thế nhưng, rượu còn chưa nuốt xuống, bên tai đã nghe một trận cười cợt ầm ĩ của lũ người giang hồ: “Nghe nói quận mã gia tính tình chăng hoa, nên lần đó đã hưu (ly dị) quận chúa.
Bây giờ bỏ trốn còn không rõ tung tích…”
Sau đó lại một trận cười nhạo.
Ta lập tức thấy đầu óc mình phủ đầy vân đen, vò rượu trên tay liền đáp xuống lũ người kia ‘Choang’ một tiếng.
Ta gầm lên: “Kẻ nào dám nói gia nhà ta chăng hoa? Kẻ nào dám nói gia không thương quận chúa, bước ra đây cho lão tử!”
Dù gì ta cũng là người học võ, theo Tướng quân chinh chiến nhiều năm, nên ngày hôm đó, ta đã đập bay cả thảy chín cái bàn, nện thủng hai cái cột nhà, đem theo cả tủ rượu quý cũng đánh nát… Cho đến khi quan phủ la lối đưa người đến định bắt ta, nhưng lại nhận ra ta là người của Tướng quân, sau đó đương nhiên ta đường hoàng ngẩng cao đầu, dẫm lên những kẻ bị ta đánh cho nằm lê lết trên mặt đất mà rời đi.
Người thông minh như gia và quận chúa sẽ không bao giờ để ý đến những lời kẻ khác bàn ra tán vào.
Nhưng là ta rất để bụng, ta không muốn nghe bất cứ lời nào không hay về hai người họ.
Thế nên ra tay với đám người đó như thế còn chưa đủ để ta hết buồn bực.
Ta hậm hực ôm túi thuốc bước vào trong sân nhà nhỏ, chưa kịp càu nhàu với Mạch Ly đã nghe giọng nói sang sảng của quận mã: “Từ Vệ, huynh để ô mai của ta ở đâu rồi? Vì sao ngăn tủ của ta lại không có lấy một viên nào thế này?”
Cơn giận của ta nhanh chóng bị đánh văng, trong trí óc mây mù đã che phủ.
Ta chột dạ, tim bỗng dưng nảy lên một cái! ---- Số ô mai đó ta đã để nơi nào rồi a? Ngài ấy sẽ bóp chết ta mất thôi…
Thế mới nói, Từ Vệ ta không ngốc.
Mà đúng như lời của gia – ta là đại ngốc!.