Nương Tử Thích Tác Quái

Mây trắng bay trên bầu trời xanh biếc, thi thoảng có làn gió nhẹ phớt qua, thời tiết cũng không đến nỗi quá oi bức.

Trong khuôn viên của Thiên hạ Đệ Nhất trang xuất hiện không ít người...... À không, phải nói là có không ít người đang vây quanh mấy thớt ngựa.

Bốn con Thiên Lý Mã (1) thuần chủng lông dài óng mượt.

Vũ Mê Mê vẻ mặt không vui đi lòng vòng quanh ngựa, cặp lông mày nhăn tít lại, Tuyết Linh đi theo sau biểu tình lại còn thảm hơn, giống như vừa nuốt phải thuốc đắng (2).

Đôi chủ tớ này lại có vấn đề gì nữa đây? Phong Tiêu Tiêu có chút vô lực tiến lên phía trước.

“Thật cao.” Vũ Mê Mê vẻ mặt phức tạp nhìn con ngựa trước mặt, không biết là tán thưởng hay châm chọc.

“Không còn con nào thấp hơn sao?” Mặt của Tuyết Linh cơ hồ có thể vắt ra nước.

Phong Tiêu Tiêu kinh ngạc, đáy lòng hiện lên một suy nghĩ, lẽ nào --

“Cô không biết cưỡi ngựa?”

Quăng cho hắn một tia lườm sắc bén, Vũ Mê Mê bi phẫn nói: “Có qui định nào bắt tất cả mọi người đều phải biết cưỡi ngựa không?”

Thì ra là thế, hắn bừng tỉnh, khó trách đêm qua khi nghe nói phải cưỡi ngựa, nàng lại phản ứng kịch liệt như vậy.

“Ngồi xe ngựa cũng tốt mà.” Vũ Mê Mê ai oán.

“Nhưng bệnh tình của Lý công tử......” Hoa Luyến Luyến vẻ mặt lo lắng lên tiếng, tới sớm một ngày, giáo chủ yên tâm sớm một ngày, mà nàng cũng có thể sớm gặp lại Long Tòng Vân.

Nàng phẩy tay tỏ vẻ không quan tâm. “Dù sao hắn cũng đã nằm bao nhiêu năm nay, nằm thêm dăm bữa nữa cũng không vấn đề.”

Hoa Luyến Luyến cân nhắc nặng nhẹ, quyết định nghe theo lời của Vũ Mê Mê, bởi vì nàng phát hiện Vũ Mê Mê là một người cực kỳ quái đản, không làm theo ý nàng nhất định sẽ xảy ra chuyện.

“Cưỡi ngựa.” Phong Tiêu Tiêu nói như chém đinh chặt sắt, không hề lay chuyển.

Vũ Mê Mê trừng to đôi mắt đẹp, khó có thể tin mở miệng: “Phong Tiêu Tiêu, ngài rốt cuộc có biết thương hương tiếc ngọc là gì không?” Dừng một chút, nàng lại nhụt chí tự nói với mình, “Quên đi, tôi nghĩ ngài sẽ không biết.”

“Ta đang vội, chúng ta đi sớm về sớm.” Hắn cất lời.

“Nhưng mà tôi lại không vội. Nếu như Hồng Vân giáo cảnh đẹp, tôi nghĩ mình còn có thể ở đó một thời gian.” Vũ Mê Mê không phải cố ý muốn đối nghịch với hắn, mà là thực sự có ý định này.

Tuyết Linh lẳng lặng lùi về phía sau, không ngừng lúng búng trong miệng. Hà cớ gì chủ nhân lại thích khiêu chiến đến thế?

“Mê tỷ tỷ, đệ cũng muốn đi.” Phong Tế chạy nhanh đến, vẻ mặt kiên quyết.

“Trở về.” Phong Tiêu Tiêu không một chút nào nhân nhượng.

Phong Tế buồn bã cúi đầu, không nói gì.

Vũ Mê Mê nhìn không vừa mắt, kéo hắn đến gần. “Tỷ cho đệ đi, đừng để ý hắn.”

“Nó là con ta.” Phong Tiêu Tiêu lên tiếng nhắc nhở nàng.

“Vậy ngài cũng không cần đi với tôi, ngài không phải là cha tôi.” Ánh mắt của nàng chiếu thẳng vào gương mặt lạnh lùng của hắn.

Thấy thế, bọn người hầu ở một bên không khỏi cười trộm. Vị khách quý của Đệ Nhất trang này, có khi nào sẽ trở thành trang chủ phu nhân tương lai của họ không!

Phong Tiêu Tiêu hừ lạnh. Nàng là đang chê hắn già?

“Không phải nói ngài già!” Vừa nhìn thấy ánh mắt âm trầm của hắn, Vũ Mê Mê lập tức nghĩ ngay đến việc lời nói của mình có thể gây ra hiểu lầm. “Nam nhân tiêu sái anh tuấn như trang chủ đây, sao có thể già được chứ.”

Trong lòng thở nhẹ một hơi, may mà không phải.

Hoa Luyến Luyến khóe miệng không ngừng run rẩy, Phong Tiêu Tiêu đích thực là anh tuấn, nhưng về phần tiêu sái...... chỉ sợ thiên hạ không có người nhận ra.

Tuyết Linh âm thầm bội phục chủ nhân da mặt dày, lúc cần thiết so với nàng còn muốn chân chó (3) hơn.

“Cha, con có thể cùng đi không?” Phong Tế rụt rè dò hỏi.

Phong Tiêu Tiêu nhìn Vũ Mê Mê đang sống chết trợn mắt hướng hắn, lãnh đạm buông lời: “Cùng đi đi.”

“Còn nữa, thay xe ngựa.” Vũ Mê Mê giơ tay nhắc nhở người nào đó.

“Cưỡi ngựa.” Hắn nửa bước cũng không nhường.

“Hẹp hòi.” Nàng tức giận nghiến răng ken két.

“Ngựa chạy nhanh hơn.” Phong Tiêu Tiêu nhịn không được lắc đầu than nhẹ.


“Tôi không cần, ngài có việc thì cứ đi, tôi đưa Phong tiểu đệ về là được.” Nàng tươi cười rạng rỡ, ngay cả ánh dương trên cao cũng trở nên kém sắc.

“Ta lo lắng.” Mục quang thâm trầm hướng về phía trời xa. Ai biết được đang đợi họ ở Hồng Vân giáo đến tột cùng là chuyện gì, hắn không hi vọng nàng gặp chuyện không may. Tệ hơn nữa, nếu phong cảnh Hồng Vân giáo hợp ý nàng, nàng nhất định sẽ trụ nơi đó dài lâu không thèm quay về. Với tính tình của nàng, việc này tuyệt đối có khả năng xảy ra.

“Tôi cùng Linh Nhi sẽ không cưỡi ngựa!” Vũ Mê Mê tức giận nhảy dựng lên, hắn là đầu lừa sao? Nói thế nào cũng không chịu, thật muốn làm nàng tức chết mà!

“Chúng ta cùng cưỡi.” Câu trả lời của Phong Tiêu Tiêu rất đơn giản.

“Tôi với ngài cưỡi chung một con?” Nàng không khỏi đề cao âm lượng.

“Đúng vậy.” Hắn gật đầu không chút do dự.

Mọi người lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh, trang chủ rõ ràng là muốn ăn đậu hũ của người ta! Xem ra mùa xuân thật sự đang đến với trang chủ mặt lạnh của bọn họ, mà bọn họ cũng vô cùng cao hứng khi mùa xuân này chính là nữ nhân tên gọi Vũ Mê Mê, bởi vì -- nàng rất thú vị, Đệ Nhất trang từ sau khi nàng đến, không khí dần dần trở nên vui vẻ khoái hoạt, không còn tịch mịch như trước nữa.

“Còn Linh Nhi?” Vũ Mê Mê hỏi tới.

“Cùng Hoa cô nương cưỡi chung.”

Hoa Luyến Luyến gật đầu đồng ý.

“Tôi muốn ngồi cùng với Phong thiếu gia.” Tuyết Linh giơ tay lên tiếng, nàng không muốn cạnh Hoa Luyến Luyến, ai biết nàng ta khi nào thì cao hứng hạ độc.

“Cũng được.” Phong Tiêu Tiêu không chút ngần ngại đồng ý.

“Tôi cùng Luyến Luyến cô nương chung một con.” Vũ Mê Mê bị dồn vào đường cùng, bất đắc dĩ mở miệng.

“Không được.” Nam nhân mặt lạnh thẳng thừng bác bỏ.

“Nam nữ thụ thụ bất thân, trang chủ nên chú ý danh tiết của tôi.” Nàng tận tình khuyên nhủ.

“Sau khi đã bị ta nhìn thấy hết?” Hắn nhướng mày, khẩu khí trêu tức.

Nếu không phải biểu tình trên gương mặt Phong Tiêu Tiêu thủy chung vẫn lạnh nhạt, mọi người nhất định sẽ nghĩ đây là lời nói của một tay công tử phong lưu có tiếng.

“Ngài đi chết đi, Phong Tiêu Tiêu.” Vũ Mê Mê mặt đỏ bừng bừng. Hắn, hắn căn bản là cố ý, trước mặt mọi người ngang nhiên nói như vậy. Tốt xấu gì nàng cũng là cô nương chưa lấy chồng mà!

“Cô đang xấu hổ sao?” Phong Tiêu Tiêu nhếch miệng, đôi mày giương cao chứng tỏ hắn đang kinh ngạc.

Nàng tức đến nỗi nói không nên lời, nắm tay siết chặt, không nhịn được hướng hắn ra quyền, sau đó nặng nề lui cước bộ. Đầu heo chết bằm, dám nói ra lời đó? Khó trách nữ nhân còn chưa đến cửa nhà hắn đã tìm chết!

“Chủ nhân, chúng ta không đi à?” Tuyết Linh kinh ngạc hỏi.

“Cho hắn đi một mình!” Vũ Mê Mê không hề quay đầu lại gào lên, trong bụng ngập đầy lửa giận.

Thân ảnh nhẹ động, Phong Tiêu Tiêu đã đến bên cạnh nàng, duỗi tay ôm nàng vào lòng, phi thân lên ngựa.

Tiếng kêu hét vừa vang, người ta đã nghe thấy thanh âm chửi rủa --

“Họ Phong kia, nếu để tôi rơi xuống đất, cả đời này cũng đừng mong bình yên!”

“Ta hiện tại cũng đã không yên rồi.” Khẩu khí của hắn có chút bất đắc dĩ.

Trên thân ngựa cao lớn, trong lòng nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng là một vị cô nương thanh tú, nhìn thế nào cũng là một bức tranh tả cảnh tuyệt đẹp -- nếu sắc mặt của cô nương tươi hơn một chút, vẻ mặt của nam nhân ôn hòa một chút thì sẽ hoàn mỹ không còn chê vào đâu được.

Ngồi trên lưng ngựa, cảm giác rất ư không thoải mái. Sợ bị rơi xuống, hai tay của nàng gắt gao ôm lấy thắt lưng của Phong Tiêu Tiêu, vẻ mặt nhăn nhó, giọng điệu chán ghét. “Ngồi xe ngựa thật tốt mà.”

“Ta muốn nhanh chóng trở về chủ trì đại hội võ lâm vào mồng Chín tháng Bảy.” Trong lòng thầm than thở, yêu thương một nữ nhân như vậy, bản tính lạnh lùng trời sinh đúng là phải chịu khảo nghiệm quá nặng nề.

“Chẳng phải đã bảo không cần đi cùng rồi sao.” Ngữ khí của nàng tràn đầy bất mãn.

Phong Tiêu Tiêu không lên tiếng, làm sao có thể nói ra việc bản thân lo sợ không còn nhìn thấy nàng chứ! Không biết từ khi nào, ánh mắt của hắn lướt qua người nữ nhân xinh đẹp đang nằm trong lòng, cảm thấy bất an......

Bốn con ngựa, cuối cùng chỉ có ba con lên đường.

~.~

Ba con ngựa tuyệt trần tung vó rời đi, để lại cho mọi người ở lại Đệ Nhất trang tha hồ tưởng tượng. Trang chủ cùng Vũ cô nương, nhìn như không hợp, lại có một cảm giác hài hòa đến lạ kỳ.

Lưng ngựa xóc nảy, gió thổi mát mẻ, hai mí mắt của Vũ Mê Mê dần dần rũ xuống, cuối cùng an giấc ngã vào trong lòng Phong Tiêu Tiêu.

Hắn nhận thấy có điểm khác thường, cúi đầu nhìn xuống, khóe miệng không khỏi giương lên. Trái tim trống rỗng bao năm cuối cùng cũng có thể lấp đầy, nàng không sợ hắn, thật tốt, nàng ngủ trong lòng hắn, thật tốt......

Lo lắng nàng ngủ không yên, hắn điều chỉnh một chút tư thế của nàng. Sợ nàng cảm lạnh, còn lấy áo choàng khoác lên người nàng.

Mơ mơ màng màng cảm thấy bên tai có người không ngừng réo gọi. “Chủ nhân, chủ nhân mau tỉnh, chủ nhân......”


Vũ Mê Mê cực chẳng đã mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt trắng nõn mịn màng của Tuyết Linh, vô thức nở nụ cười. “Linh Nhi, nếu có một ngày ta tỉnh lại, phát hiện trên mặt muội đột nhiên mọc đầy nếp nhăn, ta nhất định sẽ bị hù chết.”

“Chủ nhân, người cảm thấy không khỏe à?” Tuyết Linh lo lắng hỏi.

“Không có.” Nàng lơ mơ trả lời.

“Nhưng mà người chưa bao giờ ngủ ngon như vậy?”

Đó là bởi vì ta chưa từng có cảm giác an toàn như vậy. Những lời này bỗng dưng xuất hiện trong đầu Vũ Mê Mê. Ở bên cạnh Phong Tiêu Tiêu khiến cho nàng cảm thấy an toàn, đúng vậy, có lẽ nàng không chỉ thích hắn, mà thậm chí đã yêu hắn.

Tuyết Linh thấy thế càng thêm lo lắng, chủ nhân rất ít khi thừ người ra như vậy, khẳng định là sinh bệnh. Vụng trộm liếc nhìn Phong Tiêu Tiêu đang nhóm lửa bên bờ suối, trực giác cho biết chủ nhân không bình thường khẳng định là do hắn.

Vũ Mê Mê nghiêng đầu nghiên cứu biểu tình trên mặt nàng. Linh Nhi lại đang nghĩ lung tung gì đây? Mình ngủ không ngon, nàng lo lắng, mình ngủ ngon, nàng cũng lo lắng, thật sự là quan tâm quá mức rồi. Trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, Linh Nhi tuy rằng đơn thuần, nhưng là một nha đầu đáng yêu.

“A!” Quay đầu nhìn thấy chủ nhân đang hứng thú đánh giá mình, Tuyết Linh hoảng sợ hét lớn.

“Linh Nhi, muội làm ơn đừng cứ hở một chút là la toáng lên được không?” Vũ Mê Mê dùng tay bịt lỗ tai, bất mãn ai oán.

Phong Tiêu Tiêu nghe tiếng kêu hướng mắt nhìn qua, sau đó yên tâm tiếp tục nướng cá. Đôi chủ tớ dở hơi kia, chỉ cần hợp lại với nhau, không có việc cũng thành có việc.

Vũ Mê Mê định đứng dậy mới phát hiện trên người mình là một kiện áo khoác của nam nhân. Nàng ngần ngại hỏi: “Linh Nhi, đây là muội khoác cho ta?” Trong bao hành lý của nàng không có loại này.

Tuyết Linh lắc đầu, “Là Phong trang chủ.”

“Ừ, ta đã bảo chính mình không có loại quần áo này mà.” Nàng gật đầu, đứng dậy.

“Chủ nhân, người muốn đi đâu?”

“Rửa mặt sạch sẽ, chờ ăn cá.”

“Vâng.”

Nhẹ nhàng vẩy nước rửa sạch gió bụi trên mặt, nhất thời tỉnh táo hơn, bèn cởi hài đem hai chân ngâm trong làn gió mát, cảm giác thoải mái cực kỳ.

Khi ngửi thấy mùi hương cá nướng thoang thoảng trước mặt, Vũ Mê Mê lập tức đưa tay tiếp nhận, cũng không quay đầu lại nói: “Cám ơn.”

Cảm giác có người ở bên cạnh ngồi xuống, nàng quay sang nhìn một chút, đung đưa chân đá nước, cười nói: “Trang chủ, kỹ thuật nướng cá của ngài không ngờ lại ngon đến vậy, so với Linh Nhi còn hơn.”

Nàng nhận ra mình, hắn một chút cũng không kinh ngạc. Nàng dùng độc nhiều năm, khứu giác vô cùng nhạy cảm, từ mùi cơ thể phân biệt được người đến đương nhiên rất dễ.

“Đổi xưng hô đi, gọi trang chủ nghe xa lạ quá.” Ngữ khí của hắn vẫn đạm mạc như vậy, gương mặt cũng vẫn lạnh lùng như vậy.

Vũ Mê Mê nghiềm ngẫm một chút: “Nghĩ không ra, chẳng lẽ kêu Phong đại ca? Nhưng Phong tiểu đệ lại gọi tôi là Mê tỷ tỷ, cái này chẳng phải rối loạn tôn ti?”

Phong Tiêu Tiêu nhíu mày, quay đầu nhìn con.

Không hổ là phụ tử, Phong Tế vừa trông thấy ánh nhìn của cha, lập tức tỏ rõ lập trường, “Con đổi là được, dì Mê!”

“Khụ......” Vũ Mê Mê nghe hắn xưng hô thiếu chút nữa bị nghẹn chết.

Phong Tiêu Tiêu tự nhiên đưa tay vỗ lưng giúp nàng thuận khí.

“Cái đó,” Thật vất vả mới nuốt xuống được, nàng trừng mắt nhìn Phong Tế, “Phong tiểu đệ, tỷ còn chưa có già như vậy.” Nàng mơn mởn xuân thì, làm tỷ tỷ của hắn vừa vặn thích hợp, muốn gọi “dì” -- còn kém một chút.

Ngồi dưới gốc cây, Hoa Luyến Luyến âm thầm lắc đầu, trong bụng thở dài, Vũ Mê Mê thông minh không ngờ cũng có lúc ngốc. Ngay cả người ngoài cuộc như nàng cũng nhìn ra điểm lạ, trong khi đương sự lại cứ thế u mê.

Trong mắt Phong Tế hiện lên tia sáng giảo hoạt, xích lại gần hơn: “Mê tỷ tỷ, nếu đệ còn gọi tỷ là tỷ tỷ, tỷ chẳng phải là so với phụ thân nhỏ hơn một bậc sao?”

“Đúng rồi!” Vũ Mê Mê giống như từ trong mộng tỉnh lại, không thể tin nàng bị người chiếm tiện nghi lâu như thế cũng không biết. Phong Tiêu Tiêu chẳng qua cũng chỉ lớn hơn nàng sáu tuổi mà thôi, dựa vào gì lại không duyên cớ cao hơn nàng thứ bậc? Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng vô cùng trịnh trọng lên tiếng: “Được rồi, Phong Tế, đệ gọi ta là dì Mê đi!”

Phong Tế cùng phụ thân trao đổi ánh mắt với nhau đầy ăn ý.

Vũ Mê Mê đến gần hắn, cười lấy lòng. “Phong đại ca, chúng ta trao đổi một chút, được không?” Cá tuy rằng thơm, nhưng xương nhiều lắm, nàng gặm thịt thỏ vẫn tốt hơn.

Phong Tiêu Tiêu nhẹ nâng đầu mi. “Ta đang ăn dở.”

“Không sao, không sao.” Nàng một bên nhét cá vào tay hắn, một bên đoạt lấy chân thỏ. “Đều là người mình cả mà.”

“Người mình?” Hắn thâm thúy nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo như suối nguồn của nàng, “Muội có biết mình đang nói gì không?”


“Biết biết biết.” Vì thức ăn ngon, lúc cần thiết Vũ Mê Mê ngay cả tổ tông cũng có thể tùy tiện nhận, dù sao nàng cũng không biết tổ tông của mình là ai.

Nhìn bộ dáng kích động của nàng, Phong Tiêu Tiêu thật tình cảm thấy bất lực.

Hoa Luyến Luyến đứng ngoài nhịn không được muốn cười to, đành liều mình cắn môi dưới để không cười thành tiếng. Vũ Mê Mê thật ra có lúc dễ thương đến mức khiến cho người động lòng yêu thích, cho dù biết rõ nàng là tình địch cũng không thể không thích nàng.

Ăn uống no say, Phong Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn sắc trời. Không sai biệt lắm bây giờ là giờ Thân, nếu đi nhanh có thể tìm thấy quán trọ nghỉ.

Vũ Mê Mê đứng dậy, phủi bụi đất bám trên quần. “Chúng ta vẫn là lên đường đi, ở nơi hoang vu thế này thật không tốt.” Suy cho cùng, cưỡi ngựa cũng không như ngồi xe, có thể sẽ gặp phiền toái.

Phong Tiêu Tiêu phi thân lên ngựa, sau đó đưa tay kéo Vũ Mê Mê đang leo lên, thật tự nhiên ôm nàng vào lòng.

Tuyết Linh muốn nói lại thôi, ai biết được Phong Tiêu Tiêu có nổi giận hay không, cơ thể chính mình có được toàn vẹn hay không, nhưng mà chủ nhân rõ ràng đang bị người ăn đậu hũ. Cốc chủ ngàn dặn vạn dò muốn nàng phải để ý tới chủ nhân tính tình quá dễ dãi, tránh để người ta tùy ý chiếm tiện nghi. Nhưng hiện tại nàng lại không dám mở miệng nhắc nhở chủ nhân. Ô...... tại sao nàng lại nhát gan quá vậy?

“Linh Nhi, lên ngựa mau.” Vũ Mê Mê có chút đăm chiêu nhìn vào biểu tình khó xử trên mặt Tuyết Linh, trong lòng cũng đoán được đại khái, nhưng nàng không nguyện ý vạch trần. Thật ra, nàng rất thích ngồi trong lòng Phong Tiêu Tiêu, cảm giác vô cùng an tâm, nhưng mà cùng với lễ giáo thế tục sư phụ giảng qua có điểm không phù hợp, cho nên lúc này giả ngu là biện pháp tốt nhất.

“Chủ nhân......” Tuyết Linh lấy dũng khí mở miệng, nhưng ánh mắt trước sau cũng không dám nhìn thẳng cái gã mặt lạnh kia. “Dù sao cũng là nữ tử chưa gả vào nhà người, cần tránh người ta đàm tiếu.”

Phong Tiêu Tiêu nhướng mày, vẻ mặt không cho là đúng.

Hoa Luyến Luyến lắc đầu, đúng là nha đầu ngốc!

Phong Tế khẩn trương nhìn ngó biến hóa trên mặt Vũ Mê Mê.

Nàng trong lòng thầm than, Linh Nhi sợ chết bẩm sinh lúc này đây đi đâu mất rồi? “Linh Nhi, cái gì không nên nhìn hắn cũng đã nhìn, muội cảm thấy ta còn gì gọi là thể diện sao?”

“Chủ nhân không phải đã nói sẽ tìm cơ hội hạ độc hắn?”

Hiện trường đột nhiên yên tĩnh khác thường, ngay cả thanh âm một chiếc lá rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

“Hạ độc?” Phong Tiêu Tiêu lạnh lùng nhìn người trong lòng.

Vũ Mê Mê trái liếc phải ngó, dù thế nào cũng không dám đối diện mắt hắn. Thật ra thì, nếu là người khác, nàng đã sớm xuống tay, nhưng bởi vì là hắn, cho nên nàng vẫn có thể dễ dàng tha thứ. Huống hồ hiện tại nàng phát hiện chính mình đã đem lòng yêu nam nhân này, đương nhiên sẽ không bao giờ hạ thủ.

“Linh Nhi, cho dù ta muốn làm như vậy, bây giờ bị muội vạch trần, ta còn có hi vọng thành công ư?” Lặng lẽ nhích người ra xa, nàng là sợ tảng băng biến thành núi lửa. Cũng không thể trước mặt mọi người thừa nhận mình không nỡ xuống tay, nàng dù sao vẫn là cô nương chưa xuất giá. Lại thêm việc sư phụ nàng tốn công phí sức mời người dạy cho nàng nữ giới, phụ đức trong mấy năm..... Tuy rằng nàng chưa bao giờ ghi nhớ trong lòng, nhưng mà cũng phải băn khoăn một chút tâm tình cùng mặt mũi của lão nhân gia hắn.

“Lại muốn chạy đi đâu?” Vòng tay siết chặt ôm nàng vào ngực.

“Muội nghĩ cùng Hoa cô nương cưỡi chung cũng tốt.” An toàn trên hết, an toàn trên hết.

“Lên đường quan trọng hơn.” Hắn đề cương thúc ngựa, không cho nàng cơ hội leo xuống. Bốn vó gõ lập cập trên đường mang người và ngựa phóng vút đi.

Tuyết Linh vẻ mặt như uống phải thuốc đắng, nhìn vào bóng người đã xa, thì thào tự nói, “Nếu để cốc chủ biết được, cái đầu này e rằng không giữ được.”

“Điều cô cần lo bây giờ chính là, chúng ta có thể bắt kịp bọn họ hay không!” Hoa Luyến Luyến thở dài.

Phong Tế nhún vai, lơ đễnh, chỉ cần đi theo ám hiệu phụ thân để lại trên đường, chắc chắn sẽ theo kịp bọn họ.

Chỉ là, cho dù bọn hắn có nghĩ như thế nào, cũng không bao giờ nghĩ được tình cảnh mọi người gặp lại, cũng không biết là nên khóc hay cười --

Phong Tiêu Tiêu vẻ mặt ẩn nhẫn, trong khi Vũ Mê Mê đang loay hoay lúi húi bên cạnh một gốc cây cổ thụ.

Đó là thứ vô cùng dễ thương -- rùa. Rùa?! Không cần hoài nghi, thật sự chính là con rùa, hơn nữa là chưa hoàn thành, bởi vì Vũ Mê Mê còn đang nghiêm túc chạm chạm khắc khắc.

“Dì Mê, dì đang làm gì vậy?” Phong Tế hiếu kỳ tột độ, vươn dài cổ xem.

“Sửa ám hiệu.” Tựa hồ đâu đó có tiếng nghiến răng kèn kẹt.

Phong Tế vội vàng đi lên phía trước, sau một hồi cẩn thận xem xét, cuối cùng nhận ra con rùa đen khả ái này nguyên lai chính là ám hiệu thường dùng của Đệ Nhất trang, chỉ là..... Một mảnh lá cây cũng có thể biến thành hình rùa? Dì Mê..... thật lợi hại!

“Một con rùa dễ thương.” Giọng Tuyết Linh tràn đầy ngưỡng mộ.

Hai bờ má của Phong Tiêu Tiêu ẩn ẩn co giật, chủ tớ các nàng lúc nào cũng muốn khảo nghiệm độ nhẫn nại của hắn.

Vũ Mê Mê đắc ý khua môi: “Vậy sao, ta giỏi nhất là vẽ rùa mà.” Từ nhỏ đến lớn, nàng cơ hồ không biết đã vẽ bao nhiêu là rùa, kết quả của việc thường xuyên luyện tập chính là rùa do nàng vẽ ra đều rất sống động.

Hoa Luyến Luyến thật sự không nhịn được, liền mở miệng hỏi ra nghi vấn trong lòng. “Các người vì sao lại ở đây vẽ rùa?”

Vũ Mê Mê lập tức nhảy lên, có chút tự đắc trả lời, “Còn không phải tại Phong đại ca, hắn nói muốn lưu lại ám hiệu cho Phong Tế. Ta cảm thấy lá cây này không có hình rùa thì không đáng yêu, cho nên mới ngồi sửa lại một chút.”

Vừa nói xong đã thấy Hoa Luyến Luyến cùng Phong Tế mí mắt không ngừng co giật. Ám hiệu liên lạc đồng môn có thể tùy tiện thay đổi ư?

Phong Tế do dự không ngừng, sau đó cẩn thận dò hỏi: “Dì Mê, dì cùng đồng môn dùng ám hiệu gì để liên lạc với nhau?”

Chỉ nghe một tiếng đầy tự hào vang lên, “Rùa!”

Quả nhiên!

Phong Tiêu Tiêu lấy tay bóp trán, đồng môn của nàng có phải hay không đều là quái vật? Không nên trách hắn tại sao lại có nghi ngờ này, thật sự là chủ tớ các nàng nhìn thế nào cũng không thấy bình thường, mà từ miệng các nàng biết được, những sự tình có liên quan đến đồng môn đều ít nhiều có chút cổ quái.

Vật hợp theo loài, lời này không phải là không có đạo lý.

“Linh Nhi, cho rùa lật ngửa được không?” Vũ Mê Mê hưng phấn bừng bừng, không muốn nghỉ tay.

Tuyết Linh nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu, “Chủ nhân, rùa lật ngửa người vẽ cũng nhiều rồi, đổi kiểu khác đi!”

Hoa Luyến Luyến dở khóc dở cười nhìn Vũ Mê Mê đang nhíu mày cân nhắc, sau đó lấy trâm ngọc trong tay tại đầu rùa đang rụt vào, khắc thêm một cái chân.....


Phong Tiêu Tiêu nhìn đến ngẩn người, ánh mắt biến đổi liên tục. Nàng không phải cố ý đấy chứ? Một mực trì hoãn thời gian, là không muốn đi nhanh đến Hồng Vân giáo, hay là không muốn cùng hắn đi?

“Phong đại ca, huynh xem, dễ thương không?” Nhẹ nhàng gọi hồn hắn trở về.

Một con rùa đang duỗi thẳng chân ra. Siêu cấp khả ái. Ánh mắt đảo qua vẻ mặt tươi cười lấy lòng của nàng, hắn nhất thời có loại cảm giác dở khóc dở cười.

“Vũ Mê Mê, chúng ta đang vội, nếu như muội không muốn đi, chúng ta trở về Đệ Nhất trang.” Thanh âm chậm rãi, ngữ khí lạnh lùng, con ngươi lóe sáng khiến người ta không nhìn rõ thâm ý.

Chán nản so vai, Vũ Mê Mê ai oán liếc hắn. “Làm ơn, dù sao muội đã cố gắng vẽ nửa ngày trời, huynh ít nhất cũng mỉm cười một chút được không, cả ngày nhăn nhó không cảm thấy phiền sao?” Nàng nhìn rất phiền.

Hắn vẫn đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng.

Chớp chớp đôi mi cong dài, nàng lầu bầu lẩm bẩm không rõ tiếng: “Người ta, mông của người ta thật sự là rất đau mà.” Trước đã bảo không cưỡi ngựa, hắn lại một mực ép uổng, mông của nàng hiện tại đang khổ cực chịu tội nha.

Phong Tiêu Tiêu trong lòng thầm than, là lỗi của hắn, từ lúc gặp được nàng, thời gian của hắn càng ngày càng ít. “Đến trạm kế, chúng ta sẽ đổi xe ngựa.” Hắn đầu hàng, dù sao cưỡi ngựa cũng không ể nhanh chóng đến Hồng Vân giáo.

“A! Phong đại ca tốt nhất.” Vũ Mê Mê kích động ôm chầm lấy hắn.

Thần sắc của hắn nhất thời có chút lúng túng. Nữ nhân yêu thương nhung nhớ không phải không có, chính là rất ít có người trực tiếp như nàng, không biết vì sao lúc hai tay nàng đặt trên thắt lưng hắn, ở sâu trong lòng có dòng nước ấm áp chảy qua.

Trái tim của Hoa Luyến Luyến bất thình lình đập loạn nhịp. Một ý nghĩ hiện lên trong đầu, nàng sẽ không trở thành tình địch của mình.

Đôi tay không nhân nhượng đặt trên vòng eo mảnh khảnh của nàng, giọng nói của người nào đó có một chút trầm thấp, “Hiện tại lên đường được chưa?”

“Được, được.” Nàng mặt mày hớn hở, đến trạm kế tiếp có thể thoải mái ngồi xe ngựa rồi.

Tuyết Linh không thèm khuyên nữa, chủ nhân căn bản chính là thích ngồi trong lòng người ta, bởi vì nàng chưa từng bao giờ tin tưởng một ai như vậy, cho dù đó là cốc chủ nhìn nàng lớn lên.

~.~

Trấn Thanh Phong là điểm dừng chân kế tiếp của bọn họ, đó là một tiểu trấn không lớn. Bọn họ tìm đến nhà trọ lớn nhất trấn mướn phòng, nhưng nơi đó chỉ có sáu gian phòng, hơn nữa trước mắt chỉ còn hai gian trống.

“Chỉ còn hai phòng?” Phong Tiêu Tiêu cau mày, không quá cao hứng nghe trả lời.

Chưởng quầy bị khí thế của hắn làm cho kinh sợ. Nam nhân này cả người tản ra hàn khí mãnh liệt khiến cho hắn không rét mà run.

Vũ Mê Mê úp mặt xuống bàn, tươi cười mở miệng. “Hai phòng thì hai phòng, chưởng quầy, chúng ta ở.”

Nhìn thấy trên gương mặt thanh tú nở nụ cười rạng rỡ, bất kỳ ai cũng cảm thấy nở hoa trong lòng, chưởng quầy đương nhiên cũng không ngoại lệ.

“Nếu cô nương không chê, bổn quán còn có gian sài phòng (phòng chứa củi) có thể dọn dẹp sạch sẽ, chỉ là hơi đơn sơ một chút.”

“Không chê, không chê, làm phiền ngài.” Tiếng nói ngọt ngào hoàn toàn chinh phục chưởng quầy.

Cao hứng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt không vui của Phong Tiêu Tiêu. “Nàng sợ ở sài phòng sao?”

Hắn không thích nhìn nàng nở nụ cười đồng tiền ôn nhu với nam nhân khác, cho dù là gã chưởng quầy có tuổi tác xấp xỉ bằng cha nàng. Dục vọng chiếm hữu nảy sinh trong lòng khiến cho hắn kinh hãi.

“Yên tâm, không phiền đến huynh.” Vũ Mê Mê mỉm cười, “Để muội.”

“Chủ nhân, muội ở cho.” Tuyết Linh tình nguyện xung phong.

“Ta đi.” Hắn trực tiếp bác bỏ, vẻ mặt vẫn như trước lạnh lùng.

Vũ Mê Mê cúi đầu, che giấu ý cười hiện lên trong mắt. Hắn thích nàng. Nhưng mà muốn cho gã nam nhân lạnh như núi băng này mở miệng nói tiếng yêu sợ rằng rất khó.

Dưới sự kiên trì của Vũ Mê Mê, Tuyết Linh cùng Phong Tế ở chung một phòng.

~.~

Hoa Luyến Luyến hồ nghi nhìn vẻ mặt tươi rói của Vũ Mê Mê. Nàng vì sao một mực muốn cùng mình ở một chỗ, cưỡi ngựa cũng vậy, nghỉ ngơi phòng trọ cũng như vậy. Bảo nàng không có ý gì, có đánh chết Hoa Luyến Luyến cũng không tin.

“Cô muốn gì?” Nàng quyết định hỏi, bởi vì Vũ Mê Mê đã chuyển sang bộ dạng trầm mặc suy tính.

“Không có.”

“Cô luôn trăm phương ngàn kế muốn cùng ta ở một chỗ.” Nàng vạch rõ.

“Đúng vậy.” Vũ Mê thờ ơ đáp, “Ta là sợ cô hạ độc hại chết nha đầu của ta.”

Nàng biến sắc mặt. Bản thân mình khiến cho người ta không an tâm vậy sao?

Vũ Mê Mê giống như không nhìn thấy người nào đó sắc mặt đã trở nên xanh mét, từ tốn nói: “Cô xinh như hoa đào, nhưng lòng lại độc như rắn rết; mà Linh Nhi nhà ta rõ ràng chính là một chiếc gối thêu hoa.” (ý Mê Mê là Linh Nhi ngốc, dễ bị người ta khi dễ)

Hoa Luyến Luyến quyết định không bao giờ bắt chuyện với Vũ Mê Mê nữa, bởi vì nàng không muốn bị chết vì tức.

Bên ngoài cửa sổ, thân ảnh lắng nghe xong đoạn đối thoại, lặng lẽ rời đi. Nàng căn bản không cần hắn lo lắng, nên lo lắng chính là người ở cùng một chỗ với nàng.

----------------

1. Thiên lý mã: Một giống ngựa quý.

2. Nguyên văn là hoàng liên. Người xưa có câu “Ách ba cật hoàng liên, hữu khổ thuyết bất xuất.” (Người câm ăn hoàng liên, đắng ngắt mà không thể nói) Anw, hoàng liên là tên một vị thuốc đông y.

3. chân chó: nịnh bợ, nịnh hót


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận