Những người có mặt trong đại sảnh, ngoại trừ Nhan Hướng Thái biết được lý do Tư Đồ Tử Ngôn tới đây hôm nay thì tất cả đều tò mò dựng lỗ tai lắng nghe.
Tư Đồ Tử Ngôn tao nhã nhấp một ngụm trà, giở tay nhấc chân đều có sức quyến rũ vô cùng, cái chính là cho dù hắn có ngồi yên không động thì cũng khiến người khác không thể dời mắt được.
Bất quá thì người bị hắn lôi cuốn cũng chỉ có Nhan Lăng cùng Nhan Xảo. Nhan Noãn Noãn nhìn Tư Đồ Tử Ngôn mà không khỏi khinh thường trong lòng, từ lúc nghe thấy hai tiếng ‘phế vật’, ấn tượng của Nhan Noãn Noãn đối với hắn ngày càng tệ, vẻ khinh thường lộ hẳn ra bên ngoài. Bề ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối nát vô cùng, tổng thể mà nói thì hắn thậm chí còn không được một phần ba của Long Trác Việt.
Tư Đồ Tử Ngôn không biết những suy nghĩ này của Nhan Noãn Noãn, bình thản đặt chén trà xuống, vẻ khinh miệt nhìn nàng, giọng nói cũng mang theo vài phần hàn ý: “Hôm nay ta đến là để giải trừ hôn ước cùng Nhan đại tiểu thư!”
Một câu nói nhẹ nhàng lại chẳng khác gì tiếng sấm đánh thẳng vào những người có mặt trong đại sảnh. Nhan Lăng cùng Nhan Xảo vẻ không tin, trừng lớn mắt nhìn Nhan Noãn Noãn như thể gặp quỉ. Chuyện này sao có thể chứ? Cái loại phế vật kia lại có hôn ước cùng Tư Đồ công tử? Đánh chết các nàng cũng không thể tin được điều vừa nghe thấy.
Nhan Lăng cùng Nhan Xảo bị lòng ghen tị làm cho mờ mắt, hoàn toàn không để ý tới chuyện Tư Đồ Tử Ngôn nói muốn giải trừ hôn ước, nghĩ thế nào cũng không thể chấp nhận được chuyện Nhan Noãn Noãn thường ngày bị các nàng khi dễ lại có mệnh tốt đến vậy. Bốn tròng mắt căm phẫn nhìn trừng trừng Nhan Noãn Noãn.
Nhan Noãn Noãn bị câu nói của Tư Đồ Tử Ngôn làm cho kinh ngạc, nàng ngước đôi mắt đầy nghi hoặc nhìn hắn, ánh mắt này của nàng lọt vào trong mắt Tư Đồ Tử Ngôn lại có ý nghĩa là nàng không muốn từ bỏ hôn ước này.
Thật là không biết xấu hổ, nàng ta đã gả cho Hiền vương gia rồi còn muốn giữ lại hôn ước này với hắn sao? Mà cho dù nàng ta có không gả cho Hiền vương gia thì Tư Đồ Tử Ngôn hắn cũng nhất quyết không thú nàng qua cửa. Tư Đồ đại thiếu phu nhân phải là người có tài hơn người, khí thế cùng diện mạo cùng phải thuộc loại ưu tú nhất. Nhan Noãn Noãn này xác thực là mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành nhưng lại quá nhát gan cùng yếu đuối, cái gì cũng không biết, một nữ nhân như vậy trở thành Đại thiếu phu nhân của Tư Đồ gia thì có khác gì vũ nhục dòng họ nhà hắn chứ.
Nhan Hướng Thái nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Nhan Noãn Noãn, đáy mắt hiện lên tia khinh thường, hảo tâm giải thích cho nàng: “Noãn nhi, chuyện là như vậy: phụ thân con cùng với phụ thân của Tư Đồ công tử là bạn tốt với nhau, lúc hai con còn ở trong bụng mẹ đã có hôn ước với nhau. Chỉ là chuyện đời không như ý muốn, con được Hoàng thượng đích thân ban hôn, trở thành Hiền vương phi. Tư Đồ công tử vì không muốn ảnh hưởng tới danh tiếng của Tư Đồ gia nên vội vàng tới kinh thành để giải trừ hôn ước, miễn cho sau này có người hiểu lầm mà không tốt.”
Cái gì mà vội vàng chứ, chỉ sợ là đã sớm có dự tính, chẳng qua là gặp dịp nàng phải gả cho Long Trác Việt mà tiến hành giải trừ hôn ước mà thôi.
“Chuyện này chẳng qua là do gia phụ tự ý làm chủ, Nhan đại tiểu thư cũng không phải mẫu người ta yêu thích, hơn nữa, có thể trở thành Tư Đồ đại thiếu phu nhân nhất định phải là người tài mạo song toàn. Ta sớm đã nghe được những lời đồn về Nhan đại tiểu thư, thiết nghĩ tiểu thư cũng không thể đảm đương nổi cương vị đại thiếu phu nhân của Tư Đồ gia. Nay tiểu thư cũng đã có phu quân, hôn ước này có thể giải trừ, đây là tín vật phụ thân tiểu thư đưa cho phụ thân ta, ta trả lại cho tiểu thư, mong tiểu thư mang tín vật của phụ thân ta trả lại cho ta, từ nay về sau chúng ta không còn bất cứ liên quan gì nữa!” Tư Đồ Tử Ngôn nói rồi từ trong ống tay áo lấy ta một miếng ngọc bội màu tím đặt lên bàn, chỉ dựa trên ánh sáng của miếng ngọc cũng đủ biết là hàng cực phẩm rồi.
Cặp lông mày thanh tú của Nhan Noãn Noãn khẽ nhíu lại, cố gắng nhớ lại những chuyện có liên quan tới Tư Đồ Tử Ngôn nhưng vô ích, đừng nói tới tín vật mà cả tới chuyện hôn ước của hai người nàng cũng không có một chút ấn tượng.
“Tín vật gì? Ta chưa từng thấy qua!” Nhan Noãn Noãn lắc đầu, thành thật nói, nàng thật sự không có chút ấn tượng nào về tín vật cả, nếu có, nàng nhất định không nói hai lời đã ném trả lại cho hắn, thứ chó má này cho dù Nhan Noãn Noãn trước kia có muốn thì nàng cũng không muốn.
Sự thành thật của nàng trong mắt những người có mặt ở đại sảnh lại mang nghĩa khác hẳn.
Tư Đồ Tử Ngôn đen mặt, không hề khách khí nói: “Nhan đại tiểu thư, người quang minh không nói lời hai nghĩa, tiểu thư nói chưa từng thấy qua tín vật của phụ thân ta là có ý gì? Chẳng lẽ tiểu thư còn vọng tưởng tới chuyện cầm tín vật để dây dưa với ta sau này sao? Tiểu thư mặt dày như vậy là có ý gì?”
Không nghĩ tới Nhan Noãn Noãn này cái gì cũng không giỏi lại giỏi nhất là vô sỉ, dám mặt dày nói chuyện với hắn như vậy.
Nhan Hướng Thái sắc mặt cực kỳ không tốt, lên tiếng nói: “Noãn nhi, đừng làm loạn nữa, con nay đã là Hiền vương phi, là người của hoàng thất, mau đem tín vật trả lại cho Tư Đồ công tử!”
“Đúng vậy, đại tỷ, tỷ nay đã là Hiền vương phi, còn giữ tín vật của Tư Đồ công tử làm gì. Tư Đồ công tử cũng đã nói rõ, tỷ căn bản không đủ tư cách là Tư Đồ đại thiếu phu nhân!” Nhan Lăng nắm chặt khăn tay, ghen tị cùng châm chọc nói, câu cuối cố tình nói rất nhỏ, dường như không phát ra âm thanh nhưng vẫn bị Nhan Noãn Noãn đoán ra được nhờ khẩu hình của nàng ta.
Nhan Noãn Noãn giận đến run cả người, một đám người hỗn đản, bọn chúng cho Nhan Noãn Noãn nàng là loại người nào, chỉ bằng hắn mà cũng muốn được nàng dây dưa? Có cho không nàng còn không thèm ấy chứ.
Sự khinh thường trong lời nói của Tư Đồ Tử Ngôn cùng với ánh mắt khinh miệt của đám người Nhan gia đánh tan chút lý trí cuối cùng của Nhan Noãn Noãn. Nàng đột ngột ngẩng đầu, hất cằm thành một đường cong tuyệt mỹ, đôi mắt đẹp hiện rõ hàn ý cũng lạnh nhạt nhìn thẳng vào Tư Đồ Tử Ngôn.
Từ đầu đến giờ chỉ thấy vẻ khiếp nhược của Nhan Noãn Noãn, nay đột nhiên thấy ánh mắt cùng khí thế hơn người của nàng, Tư Đồ Tử Ngôn cả kinh, suýt chút nữa quay mặt né tránh ánh nhìn của nàng.
Giọng nói lạnh băng cùng cao ngạo của Nhan Noãn Noãn rất nhanh cất lên: “Tư Đồ công tử, ta không biết phụ thân ta trước kia mắt mù hay không tỉnh táo mà lại quyết định hôn sự này. Bất quá người xưa cũng có câu biết người biết mình đi, công tử cũng không phải mẫu người mà Nhan Noãn Noãn ta thích. Huống chi, ngươi nghĩ vị trí đại thiếu phu nhân của Tư Đồ gia các ngươi có thể so sánh với vị trí Hiền vương phi của ta hiện nay sao? Nhan Noãn Noãn ta một chút cũng không thấy hơn, ta hiện nay tốt xấu gì cũng là người của hoàng thất, theo lẽ, Tư Đồ công tử còn phải hành lễ với ta, gọi ta một tiếng Hiền vương phi mới đúng!”
Gương mặt không trang điểm của nàng tươi mát động lòng người, tròng mắt như nước mang theo hàn ý như có thể nhìn thấu tất thảy, khóe miệng cong lên thành nụ cười băng lãnh, giọng nói đầy trào phúng cùng khinh miệt. Tư Đồ Tử Ngôn cùng đám người Nhan gia bị những lời nói của nàng làm cho sững sờ, nhất thời quên cả phản ứng.
Nhan Noãn Noãn ngừng lại một chút, đôi mắt lãnh mạc đảo qua những người có mặt, nói tiếp: “Người đâu, mang giấy bút đến đây!”
Hạ nhân Hầu phủ do dự nhìn Nhan Hướng Thái, bọn họ trước đây không có cho lời nói của Nhan Noãn Noãn là mệnh lệnh lúc nào cả nên đương nhiên phải hỏi ý kiến Hầu gia.
“Còn đứng ở đó làm gì, không mau đi lấy giấy bút?” Nhan Noãn Noãn thấy bọn hạ nhân nhất loạt đứng đó, giọng điệu không khỏi tăng thêm vài phần lạnh lẽo, một tên hạ nhân sợ tới mức giật mình, vội vàng đi xuống.
“Ngươi lại muốn chơi trò gì đây?” Tư Đồ Tử Ngôn giật mình hoàn hồn đầu tiên, gương mặt tuấn tú hiện rõ ba đường hắc tuyến, trầm giọng hỏi, đáy lòng không khỏi oán thầm, vừa mới rồi là hắn bị ảo giác sao? Vì sao Nhan Noãn Noãn trước mặt hắn lúc này lại hoàn toàn khác với những gì hắn nghe được?
Không phải nói là nhát gan, yếu đuối, chuyện gì cũng không biết làm sao? Vì sao hắn lại thấy trên người nàng tỏa ra vô số hào quang rực rỡ, từ dung mạo như hoa như nguyệt cho đến khí chất thanh thuần, thoát tục, cao cao tại thượng kia của nàng, như thế nào cũng không phải là một người yếu đuối được?
Hắn không phải đã bỏ lỡ điều gì đi? Tư Đồ Tử Ngôn bỗng nhiên có một loại xúc cảm khác lạ muốn thu hồi lại những điều đã nói kia lại.