Nhan Lăng cùng Nhan Xảo còn đang lo lắng chyện Nhan Hướng Thái đánh Long Trác Việt mà rước họa vào thân, nay lại nghe Nhan Hướng Thái nói vậy, cả hai thở phào nhẹ nhõm.
“Nhị muội, phụ thân tốt xấu gì cũng là nhị thúc của muội, muội không phân biệt trái phải chẳng lẽ là muốn vu khống phụ thân ta bất nghĩa sao? Nói thế nào thì phụ thân cũng ngậm đắng nuốt cay nuôi muội khôn lớn, đối đãi với muội cũng không tệ. Nhan gia như thế nào lại nuôi ra một nữ nhi bất hiếu như vậy, thật sự khiến chúng ta thất vọng rồi!” Nhan Lăng ra vẻ chính nghĩa nói, ép cho Nhan Noãn Noãn tội bất hiếu, bất nghĩa.
Ngậm đắng nuốt cay? Ta phi, những lời như vậy mà các ngươi cũng thể nói ra sao? Quả nhiên là đám người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch vô liêm sỉ mà!
Nhan Xảo không bỏ qua cơ hội, châm chọc nói: “Nuôi súc sinh, súc sinh còn biết báo ân chủ, xem ra Nhan gia chúng ta nuôi nàng ta vô nghĩa rồi!”
Quả thực còn không bằng loài súc sinh!
Nhan Noãn Noãn nghiến răng nghiến lợi. Nàng đột nhiên cảm nhận được ống tay áo của mình khẽ lay động, quay đầu nhìn lại thì thấy Long Trác Việt rưng rưng, vẻ điềm đạm đáng yêu nhìn nàng nói: “Noãn Noãn, người ta sợ, chúng ta đi thôi!” thanh âm nghẹn ngào mang theo ủy khuất thỉnh thoảng lại liếc nhìn Nhan Hướng Thái, nơm nớp lo sợ.
Nhan Noãn Noãn trừng mắt nhìn Long Trác Việt, chỉ hận rèn sát không thành thép, đáy lòng không khỏi rít gào: Làm sao có thể quên chuyện này chứ? Nhưng là nàng còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị một lực đạo kéo đi ra ngoài.
“Này uy uy, ngươi làm gì mà lôi kéo ta?” Nàng còn chưa có tính sổ với bọn chúng, Nhan Hướng Thái tưởng nói một câu không ai nhìn thấy là xong chuyện sao? Nhan Noãn Noãn nàng dễ dàng để người ta khi dễ vậy sao?
“Noãn Noãn, nàng đấu không lại hắn đâu, hảo hán không chịu thiệt trước mắt!” Long Trác Việt hai mắt đẫm lệ nhìn Nhan Noãn Noãn nói, bước chân càng lúc càng trở nên nhanh hơn hẳn.
Nhan Noãn Noãn giật mình sửng sốt một lúc, suy tư về điều Long Trác Việt mới nói, lửa giận trong lòng cũng dần dần lắng xuống. Tuy lời nói này của Long Trác Việt chính là đề cao Nhan Hướng Thái, hạ thấp bản thân mình, bất quá nàng cũng phải thừa nhận sự thật là mình không đấu lại Nhan Hướng Thái, nếu còn cố chấp thì chỉ thiệt thân mà thôi.
Đúng vậy! Hảo hán không chịu thiệt trước mắt! Không nghĩ tới Long Trác Việt còn biết nói cả câu này. Bất quá thì nàng chỉ biết câu, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Nhan Hướng Thái mắc nợ thân thể này cũng chính là mắc nợ nàng, nếu bỏ qua cho hắn thì Nhan Noãn Noãn nàng không còn xứng gọi là Nhan Noãn Noãn nữa.
Chuyện quan trọng là khối thân thể này không hiểu vì lý do gì mà không thể nào luyện võ được, thông qua trí nhớ của chủ nhân trước kia, Nhan Noãn Noãn thấy nàng ta đã rất nhiều lần cố gắng nhưng không cách nào thành công. Người trong Nhan gia ai cũng có thể luyện võ, chỉ riêng nàng ta là không thể, đây chính là một trong những lí do khiến nàng ta bị mọi người coi là phế vật.
Nhan Noãn Noãn trước kia không được không có nghĩa là Nhan Noãn Noãn nàng cũng không được. Nàng không tin cái gì gọi là trời sinh không thích hợp hay cái gì gọi là không thể được.
Đôi mắt đẹp của Nhan Noãn Noãn toát ra vẻ kiên định, cả người giống như đang tỏa sáng, dung nhan tuyệt mĩ chói mắt mà chính bản thân nàng cũng không hề nhận ra. Nhan Noãn Noãn cực kỳ tự tin, toàn thân toát ra một sức hút trí mạng, chỉ cần một cái liếc nhìn của nàng lúc này thôi cũng đủ khiến người khác không thể rời đi được.
Dựa theo tập tục của Thương Nam quốc, vợ chồng mới cưới về nhà cha mẹ đều phải ngủ lại một đêm. Nhan Noãn Noãn dựa theo trí nhớ để tìm đường về viện của mình. Không biết đi qua bao nhiêu khúc quanh, vòng vo một lúc lâu mới dừng lại ở một khu vực khá vắng người. Nhan Noãn Noãn liếc nhìn khoảng sân cùng gian phòng cũ nát trước mặt, ngay cả biển viện cũng lung lay như thể chỉ cần một cơn gió mạnh hơn hiện tại một chút là có thể cuốn văng đi.
Thanh viện? Theo nàng thấy thì nơi này nên đổi tên là Thê lương viện đi thì hơn. Thật sự quá hoang vắng.
Trên đường tới đây, nàng thấy gian nhà ở của hạ nhân thậm chí còn tốt hơn chỗ này mấy lần. Thanh viện này nằm trong góc khuất phía tây bắc của Hầu phủ, nếu không phải là người trong phủ thì sẽ không thể nào biết được trong Vũ Dương hầu phủ xa hoa này lại có một nơi rách nát đến vậy. Đường đường Nhan đại tiểu thư, con của trưởng nam Nhan gia không ngờ lại lớn lên trong chốn tồi tàn này. Nhan Hướng Thái này quả nhiên đối với nàng thật sự rất ‘chiếu cố’.
Nhan Noãn Noãn mím môi đẩy cửa viện bước vào, tuy bên trong có rách nát nhưng cũng không đến nỗi lộn xộn, cũng không thấy cảnh cỏ dại mọc đầy sân. Ngày trước Nhan Noãn Noãn chưa xuất giá cũng không có lấy một tỳ nữ bên người, mọi việc đều phải tự mình lo làm nấy.
Mỗi bước đi, trí nhớ của Nhan Noãn Noãn lại được khắc sâu thêm một phần. Nhan Noãn Noãn trước kia nhát gan, yếu đuối nên rất ít khi ra khỏi Thanh viện, nhưng là mấy kẻ mang danh thiếu gia, tiểu thư kia cứ lúc nào rảnh rỗi, nhàm chán là lại thích chạy tới đây khi dễ nàng, tâm tình các nàng tốt thì còn đỡ, nếu tâm tình các nàng không tốt thì Nhan Noãn Noãn thật sự thê thảm.
Ngực đột nhiên truyền đến một cơn đau đớn, Nhan Noãn Noãn vòng tay ôm lấy ngực mình, đôi môi hồng khẽ nhếch thành nụ cười lạnh. Nhan Noãn Noãn, ngươi cũng thống hận bọn họ sao? Thống hận bọn họ khi dễ ngươi, thống hận bọn họ chà đạp lòng tự tôn của ngươi? Những gì người trong phủ này làm đối với ngươi, ta nhất định sẽ ghi tạc trong lòng, một ngày nào đó ta nhất định sẽ bắt bọn họ trả lại cho ngươi gấp trăm ngàn lần.
Nhan Noãn Noãn đẩy cửa bước vào, trước mặt nàng là một gian phòng giản dị, bên ngoài là phòng khách, bên trong là phòng ngủ, toàn bộ đám đồ đạc cũ kỹ phủ một tầng bụi mỏng, một cái bàn dài gẫy một chân ở chính giữa phòng lung lay theo gió.
Trước kia nàng thấy Hiền vương phủ vừa nhỏ vừa cũ, hôm nay so với Thanh viện này thì xem ra vẫn được coi là thiên đường chán!
Nhan Noãn Noãn đang cảm thán trong lòng thì phía sau đột nhiên truyền tới tiếng khóc thất thanh, không chút báo trước ập thẳng vào tai nàng. Nhan Noãn Noãn đang muốn đưa tay ngoáy lỗ tai thì một vật to lớn đã bổ nhào vào nàng.
“Ô ô ô... Noãn Noãn, đau chết người ta rồi, ô ô ô…”
Nhan Noãn Noãn bị tiếng than khóc của Long Trác Việt kéo ra khỏi dòng suy tưởng, nàng nhìn chằm chằm hai cánh tay đang ôm lấy cổ mình rồi lại nhìn Long Trác Việt đang ghé vào cổ nàng khóc đến thương tâm, khóe miệng không nhịn được run rẩy.
“Vương gia, chuyện cũng đã qua cả nửa canh giờ rồi mà bây giờ người mới khóc kêu đau, phản ứng cũng thật chậm đi!” Nhan Noãn Noãn lúc đó thấy hắn cố gắng nhịn khóc còn tưởng hắn thật sự có bản lĩnh đi, nàng quả nhiên đã đánh giá hắn quá cao rồi.
“Híc!” Long Trác Việt khịt khịt mũi, nũng nịu lúc lắc đầu trên vai Nhan Noãn Noãn, thanh âm oán giận nói: “Noãn Noãn, chỗ này không có người ngoài!” có thể không cần kêu hắn là Vương gia.
Oán giận qua đi, Long Trác Việt từ trên vai Nhan Noãn Noãn ngẩng đầu lên, đôi mắt sau khi khóc như được bao trùm bởi một màn sương mỏng nhìn Nhan Noãn Noãn chăm chú, nức nở nói tiếp: “Lão già đấy cũng không phải muốn tát ta, là ta tự nhiên chạy lại, ta tự làm tự chịu, nếu mà ta khóc trước mặt hắn thì còn gì mặt mũi nữa, nàng cho ta là kẻ ngốc sao?” Cho dù có đau hơn nữa thì ta cũng nhất quyết không khóc trước mặt lão ta. Long Trác Việt nói rồi lại tiếp tục gục đầu trên vai Nhan Noãn Noãn khóc lóc.
Khóe miệng Nhan Noãn Noãn giật giật, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại nhìn Long Trác Việt khóc lóc trên vai nàng không ngừng kêu đau mà không kìm được xúc động muốn bóp chết hắn, đại ca, nếu ngài không ngốc thì ai mới là người ngốc đây?
Một ngốc tử cư nhiên lại dùng thái độ đó chất vấn người khác: Nàng cho ta là kẻ ngốc sao? Thiên a, chẳng lẽ thế thái nhân tình thay đổi hết rồi sao?