Long Trác Việt không dời mắt khỏi Nhan Noãn Noãn, một lúc lâu sau mới cúi đầu, yếu ớt nói: “Hoàng huynh rất thương ta nhưng lão yêu bà rất đáng sợ, bà ta không thích hoàng huynh giúp đỡ ta. Bởi vì ta chỉ là một tên ngốc, hoàng huynh lại là hoàng đế nên lão yêu bà nói hoành huynh không nên mỗi ngày giúp ta chùi đít, mỗi lần hoàng huynh làm gì cho ta đều bị lão yêu bà đó trách phạt, bất quá hoàng huynh vẫn thường vụng trộm giúp ta!”
Long Trác Việt ngừng lại một chút rồi lại bắt đầu than thở nói: “Bất quá lão yêu bà đó nói chuyện cũng thật kỳ, người ta làm gì mà bắt hoàng huynh chùi đít mỗi ngày chứ, lần nào cũng là tự người ta làm lấy mà!”
Ánh mắt Nhan Noãn Noãn đột ngột trầm xuống, an ủi nói: “Việt Việt mới không phải kẻ ngốc, Việt Việt chỉ là đơn thuần hơn người a!” nàng vừa nghĩ tới Thái hậu gọi Long Trác Việt là ngốc tử là lại không vui. Nhưng là nàng cũng quên mất rằng chính mình vẫn luôn coi hắn là một tên ngốc, quả nhiên là điển hình cho câu thành ngữ ‘chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn’, thật quá bá đạo.
Long Trác Việt ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Nhan Noãn Noãn chăm chú, tim không ngừng đập loạn, bộ dáng hân hoan hỏi: “Noãn Noãn, nàng nói thật không?” thanh âm trong trẻo như tiếng suối chảy, vẻ mặt hân hoan cùng thận trọng hỏi nàng như thể chú chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ đang tha thiết tìm chốn bình yên.
“Đương nhiên là thật.” Nhan Noãn Noãn khẽ gật đầu khẳng định.
Long Trác Việt nghe vậy không khỏi hân hoan, cả người như bạch tuộc phóng tới, ôm chặt lấy cổ Nhan Noãn Noãn: “Qủa nhiên vẫn là Noãn Noãn đối với người ta tốt nhất!” nói rồi cả mặt dán lên trên mặt Noãn Noãn, bắt đầu cọ qua cọ lại.
Cảm nhận được hắn như chú chó nhỏ cọ qua cọ lại trên mặt mình, Nhan Noãn Noãn như bị điện giật, cả người tê tê. Nhan Noãn Noãn cả kinh vội đẩy Long Trác Việt ra, cảm giác khác thường trong người càng lúc càng tăng nhưng vẫn cố bình tĩnh nhìn Long Trác Việt như không có chuyện gì xảy ra.
“Tuy rằng lão yêu bà không thích ngươi nhưng Nhị thúc đánh người chính là làm mất thể diện hoàng thất, bà ta thân là Thái hậu, không có lý nào lại có thể ngồi yên được?”
Nhan Noãn Noãn vừa dứt lời, Long Trác Việt ngay lập tức quăng cho nàng ánh mắt hàm ý ‘nàng thật ngốc’ nói: “Noãn Noãn, nàng đã quên mất những gì lão già đó nói sao? Không có nhân chứng, nếu chúng ta đi tìm hoàng huynh cáo trạng, mặc kệ hoàng huynh có tin hay không thì lão yêu bà đều sẽ cảm thấy là chúng ta cố tình gây sự, nói không chừng còn phạt chúng ta nữa ấy chứ.” Hắn đằng nào cũng đã ăn một cái tát, hắn thật không muốn còn phải chịu sự trừng phạt của lão yêu bà kia!
Nhan Noãn Noãn bị ánh nhìn của Long Trác Việt làm cho khó chịu, thiếu chút nữa không nhịn được cáu lên.
“Ngươi nói có lý!” Nhan Noãn Noãn cắn răng nói, đưa trứng gà trong tay cho Long Trác Việt nói: “Cầm ăn đi!”
Chẳng lẽ là do bản tính trời sinh, Long Trác Việt mặc dù ngốc nghếch nhưng dù sao cung sinh hoạt trong cung từ bé, mọi chuyện suy nghĩ cũng không đơn giản như người thường. Xem ra nàng đã nhìn mọi chuyện quá đơn giản rồi. Tại vương triều phong kiến này, mọi chuyện đều được giải quyết bằng quyền lực.
Nhan Noãn Noãn nắm chặt tay, tự nhủ: “Chuyện hôm nay ta nhất định ghi nhớ, không cần tới Hoàng thượng, sớm muộn cũng có ngày ta trả lại cho Nhan Hướng Thái gấp trăm lần sỉ nhục này.”
Những lời nói này của Nhan Noãn Noãn lọt vào tai Long Trác Việt lại được hắn lý giải thành ý tứ khác hẳn. Noãn Noãn thật tốt, thấy hắn bị thân nhị thúc nàng đánh, bỏ qua cả tình thân tìm cách báo thù cho hắn, sau này hắn nhất định phải đối xử với Noãn Noãn thật tốt mới được.
Long Trác Việt nhìn trứng gà trên tay, nhướn mày vui vẻ không thôi.
“Đeo mặt nạ lên đi, ngoan ngoãn ở chỗ này đừng chạy loạn, ta đi tới nhà bếp làm chút đồ ăn.” Nhan Noãn Noãn nhặt mặt nạ lên đưa cho hắn, cẩn thận dặn dò.
Long Trác Việt nhu thuận gật đầu, cầm lấy mặt nạ trong tay nàng dán lên mặt, tay cầm quả trứng gà gõ gõ trên mặt bàn nhìn theo bóng Nhan Noãn Noãn rời đi.
Thanh viện phút chốc yên ắng trở lại, làn gió nhẹ thổi đám lá cây tạo thành những tiếng sột soạt xen lẫn âm thanh Long Trác Việt đập quả trứng gà, những ngón tay thon dài bóc vỏ trứng.
Một bóng người vô thanh vô thức xuất hiện trong gian phòng, người mới đến quì một chân trên nền đất, nếu đổi lại là những người khác thì đã sớm bị dọa cho kinh hãi hét lên nhưng mà Long Trác Việt lúc này mặt cũng không đổi, nhàn nhã cầm trứng gà vừa bóc xong cho lên miệng cắn một miếng.
“Vương gia, Nhan Hướng Thái…” Thiên Minh cung kính cúi đầu, ngập ngừng nói, yên lặng chờ đợi Long Trác Việt phân phó.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mãi đến khi Long Trác Việt ăn xong quả trứng gà mới trừng mắt liếc nhìn Thiên Minh, bạc môi mỏng khẽ nhướng lên để lộ hàm răng trắng toát, nhìn thế nào cũng thấy rất kinh dị.
“Thiên Minh, Noãn Noãn nói nàng sẽ báo thù cho ta!” Thanh âm Long Trác Việt như nước chảy, đôi mắt ngây thơ trong sáng đến độ khiến người khác không dám nhìn, chỉ sợ làm bẩn đôi mắt đẹp ấy.
Long Trác Việt trực tiếp đem những lời nói của Nhan Noãn Noãn lý giải theo ý mình, nghe có vẻ rất hợp tình hợp lý.
Thiên Minh cẩn thận suy xét ý tứ trong lời nói của Long Trác Việt, mặt không đổi nói: “Thuộc hạ đã hiểu!”
Vũ Dương hầu phủ thật sự rất lớn, từ xa nhìn lại, tầng tầng lớp lớp lầu các như những ngọn núi nhỏ, nhấp nhô như một khu rừng thu nhỏ. Thiên Minh một thân hắc y, gương mặt góc cạnh lạnh lùng như băng tuyết, đôi mắt đen, sâu như màn đêm đầy hàn ý, thân thủ nhanh nhẹn như báo săn nhảy qua nhảy lại trên các nóc nhà, thoải mái tự nhiên như đang đi trên mặt đất.
Thiên Minh dừng lại ở một nóc nhà, giở một viên ngói lên ghé mắt nhìn xuống, Nhan Hướng Thái đang ngồi ở ghế trên, tay cầm sách, trên bàn trước mặt chỉ có độc nhất một ly trà.
Thiên Minh lấy từ bên hông ra một bình sứ nhỏ, hơi nghiêng bình, vô cùng chuẩn xác rót một giọt nhỏ xuống chén trà phía dưới.
Đáy mắt xẹt qua tia sắc lạnh, Thiên Minh nét mặt không đổi, trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng, coi như ngươi mạng lớn, vương gia tạm thời tha cho ngươi một mạng, có điều tội chết có thể tha nhưng mà chút trừng phạt nhỏ này không thể nào không có được.
Vương gia tuy không nói rõ nhưng hắn đi theo Vương gia đâu phải ngày một ngày hai, nghĩ một chút cũng có thể đoán được tâm tư của ngài. Nhan Hướng Thái trước cứ để cho Vương phi xử lý, đợi Vương phi báo thù rửa hận rồi sẽ tới phiên Vương gia hỏi tội hắn. Đến lúc đó Nhan Hướng Thái đừng mong thoát khỏi cái chết. Mà hắn muốn đảm bảo, từ giờ cho đến ngày đó, Nhan Hướng Thái nhất định phải sống thật vui vẻ.
Nhan Noãn Noãn nổi giận đùng đùng từ nhà bếp đi ra, nghĩ tới đám hạ nhân kiêu ngạo kia mà không khỏi tức giận, hung hăng nhấc chân đạp mạnh một phát, chỉ nghe một loạt những âm thanh đổ vỡ vang lên, cửa phòng bếp bị một đạp của nàng đạp đổ, bụi đất bao trùm cả phòng bếp.
Từ bên trong, những âm thanh khiển trách xen lẫn những thanh âm luống cuống không ngừng vang lên.
“Khụ khụ, sao lại thế nào, tại sao cửa bếp đột nhiên lại sập chứ?”
“Mau mau, đem đồ ăn che lại, đây là đồ ăn chuẩn bị cho phu nhân và các vị tiểu thư, không thể để tro bụi làm bẩn được.”
“Là kẻ nào làm cửa bếp, tại sao một chút vững chắc cũng không có hả?”
Nhan Noãn Noãn cũng không ngờ được một đạp kia của mình thế nhưng lại có thể đạp đổ cả cửa bếp nên có chút sửng sốt, bất quá rất nhanh liền nhếch môi cười, nhàn nhã đứng bên ngoài xem kịch vui, đá cửa xem ra hấp dẫn hơn đá bao cát rất nhiều a.
Nàng không phải chỉ tới mượn bếp nấu cơm sao? Bọn chúng cư nhiên lại dám đuổi nàng như đuổi kẻ ăn mày, miệng nói những lời thật dễ nghe, cái gì mà đại tiểu thư tôn quí, cái gì mà chờ bọn chúng mang thức ăn tới tận cửa chứ? Chờ bọn chúng đưa tới thì có mà nàng ăn luôn cả cơm trưa lẫn cơm chiều rồi. Còn cái biểu tình khinh thường kia là sao chứ?
Từ trong nhà bếp đột nhiên truyền ra tiếng người chỉ trích: “Ta vừa mới thấy, chính là đại tiểu thư đạp sập cửa!”